THIÊN KIM BÁO THÙ - Chương 228: Tôi nhân từ như vậy
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THIÊN KIM BÁO THÙ
- Chương 228: Tôi nhân từ như vậy
Con người mẹ Thẩm lập tức co rút lại, bà luôn cảm thấy ngón tay này có liên quan chặt chẽ đến mình
Thậm chí, ngay cả lòng bà cũng bất giác nhói đau.
“Nhìn vẻ mặt này của chị, có vẻ là chị chưa nghĩ ra được, tôi đành phải nói rõ cho chị biết vậy.” Người tình của ba Thẩm họ một tiếng giống như thật sự đã có chuyện xảy ra, “Tôi là người thích bao che cho người nhà của tôi, đứa con trai thứ hai của chị ức hiếp con trai tôi, tôi liền cắt ngón tay đứa con trai lớn của chị
Nếu còn có lần sau, tôi sẽ làm cho nó từ người thực vật trở thành người chết.”
“Cô!” Mẹ Thẩm chỉ vào người tình của ba Thẩm, bà tức giận muốn mắng chửi gì đó, nhưng bà không biết mắng người, cũng khinh thường việc mắng người, thành ra đôi môi cứ run run, mãi không mắng thành câu.
Người tình của ba Thẩm cười lạnh, “Chị đang tức giận đấy à? Vậy thì đã sao chứ? Năm xưa, chị ra vẻ thanh cao, khinh thường chấp nhặt với kẻ thứ ba là tôi
Bây giờ chúng ta cũng như nhau cả thôi.” Người tình của ba Thẩm quay đầu, ném cái túi xuống đất, chân mang giày cao gót giẫm lên
Trong lòng mẹ Thẩm đang rỉ máu
Đứa con trai cả của bà bị tai nạn giao thông, cấp cứu xong thì trở thành người thực vật
Bà vẫn luôn mong chờ con trai bà có thể tỉnh lại
Đang yên đang lành, sao con trai bà lại mất một ngón tay, dựa vào cái gì? Thấy mẹ Thẩm khổ sở ngồi xổm trên mặt đất, người tình của ba Thẩm khinh thường liếc mắt, lắc hông bỏ ra ngoài.
Mẹ Thẩm rơi nước mắt, trong đầu bà đang rất hỗn loạn, thế giới này quá dơ bẩn, bà chỉ muốn yên tĩnh thôi sao lại khó khăn đến vậy? Trong sách nói, có một rừng hoa đào xinh đẹp gọi là đào nguyên tiên cảnh, có một loại trí tuệ gọi là không tranh giành quyền thế.
Nhưng bà suy nghĩ mãi mà vẫn không nhìn thấu được đường đi, sau đó phải nhìn con mình lần lượt bị tổn thương
Nhà họ Thẩm nước sôi lửa bỏng không liên quan gì đến Thẩm Mạc
Hiểm khi Vân Ly tới thành phố Thanh một lần, chắc chắn Thẩm Mạc phải mời khách rồi
Lúc này, Lâm Sở Sênh mới nói: “Em đang hơi khó chịu, em về nghỉ ngơi trước
Hơn nữa, đàn ông các anh uống rượu, có em ở đó các anh sẽ không được tự nhiên.”
Lời nói của Lâm Sở Sênh không hề có vấn đề gì, thậm chí còn có vẻ thấu tình đạt lí
Thẩm Mạc luôn cảm thấy cô gái này chắc chắn có vấn đề, nhưng anh lại không nói rõ được vấn đề là gì
Vân Ly đã đồng ý rồi, Thẩm Mạc cũng không tiện nói thêm
Sau khi đưa Lâm Sở Sênh trở về, anh lái xe ra ngoài
Có điều anh không dám đi xa mà tìm một khách sạn gần đó, đặt chỗ trên tầng cao nhất, nơi có thể nhìn thấy biệt thự của anh.
Hai người trò chuyện rất nhiều, cũng rất vui vẻ, từ chuyện lúc mới quen cho tới bây giờ và cả dự định của sau này
Đến chín giờ rưỡi, Thẩm Mạc đang đi vệ sinh thì điện thoại chợt đổ chuông, là Lâm Sở Sênh gọi tới
Anh không kéo quần mà nghe điện thoại của cô trước.
“Mấy giờ anh về?” ở đầu dây bên kia, hình như Lâm Sở Sênh đang ăn gì đó, bởi vì giọng nói của cô giống như đang ăn.
Thẩm Mạc giơ cổ tay lên xem giờ, trả lời rất dứt khoát: “Muộn nhất là mười giờ.”
Lâm Sở Sênh “ở” một tiếng thật dài, sau đó cúp điện thoại.
Kì lạ, Thẩm Mạc vẫn cảm thấy Lâm Sở Sênh rất kì lạ
Nếu là bình thường, cô căn bản sẽ không gọi điện thoại hỏi anh, cho dù anh có về muộn hoặc thậm chí là không về thì cô cũng không hỏi lấy một tiếng
Thẩm Mạc càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng
Anh đi ra ngoài nói với Vân Ly một tiếng để về
Lúc đó Vân Ly còn cười trêu Thẩm Mạc, “Chưa gì mà cậu đã sợ vợ rồi à?” “Cậu tính tiền đi, lát nữa tôi trả cậu.” Hình như Thẩm Mạc không có thời gian ứng phó, chỉ bỏ lại câu này rồi vội vã ra ngoài
Lúc chỉ còn lại một mình Vân Ly, anh ta chuyển ghế ngồi sang đối diện cửa sổ, nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy bên ngoài, không hiểu sao trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Thẩm Mạc chỉ mất năm phút đã lái xe về đến khu dân cư, cùng vào cổng với anh là một chiếc xe cứu hỏa
Lúc đó, anh còn nghĩ người nào xui xẻo bị cháy nhà vào buổi tối thế này.
Nhưng càng lái xe vào trong, anh lại càng cảm thấy không đúng
Sao xe cứu hỏa cứ chạy cùng một đường với xe của anh? Thẩm Mạc lắc đầu, nhất định là anh suy nghĩ nhiều rồi, vừa rồi Lâm Sở Sênh còn gọi điện thoại cho anh, chắc chắn không phải là nhà bọn họ cháy đâu
Nhưng kết quả lại suýt chút nữa khiến cho Thẩm Mạc hết hồn, đám khói dày đặc bên ngoài tỏa ra từ trong biệt thự của anh.
Lâm Sở Sênh! Thẩm Mạc thầm gọi tên cô, nhưng lại càng thêm sốt ruột
Phải làm như thế nào mới có thể lái xe vượt lên trước đây? Đường trong khu dân cư đều là đường hai chiều, rất khó để vượt lên trên
Anh cắn răng, trực tiếp nhảy xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Mạc đổ chuông, vừa thấy Lâm Sở Sênh gọi, anh liền nghe máy ngay, “Em đừng sợ, anh sẽ tới đó ngay!” Dứt lời, Thẩm Mạc nhảy vào dây cảnh giới, có lính cứu hỏa nhanh nhẹn ngăn anh lại, nhưng bọn họ đâu phải là đối thủ của anh, anh chỉ dùng một tay là có thể đẩy được bọn họ qua một bên
“Sợ? Em mà sợ cái gì? Giờ em đang ở quán bar Người Lạ.” Chỗ Lâm Sở Sênh đang ở rất ồn ào, nhưng vì vừa rồi Thẩm Mạc quá lo lắng nên không chú ý đến sự khác thường ở chỗ cổ
Bây giờ nghe lại thì chỗ cô đang hò hét ầm ĩ
“Vậy là em không có ở trong nhà?” Thẩm Mạc chuẩn bị xông vào bên trong lập tức dừng bước chân lại
“Đương nhiên rồi.” Lâm Sở Sênh nói một cách hùng hồn, “Không nói nữa, em đi nhảy, em tắt máy đây.”
“Alô!” Thẩm Mạc hét to, kết quả là đầu dây bên kia đã không còn động tĩnh, “Đúng là thiếu dạy dỗ mà.” Thẩm Mạc lẩm bẩm
Bây giờ Lâm Sở Sênh càng lúc càng lớn gan, còn biết đi quán bar chơi nữa
Thẩm Mạc ngẩng đầu lên nhìn đám cháy hừng hực, trong lòng anh cũng biết chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Lâm Sở Sênh
Anh không hề tiếc căn biệt thự mấy triệu, cô muốn đốt cháy thì cứ đốt cháy đi, bây giờ anh không rảnh để ý chuyện này
Một lát sau xe tản đi không ít, Thẩm Mạc quay đầu xe chạy về hướng quán bar.
Bên này Vân Ly còn đang chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài
Nói là chăm chú cũng chỉ là một trạng thái mà thôi, thật ra thì tâm tư của anh ta đã sớm bay đi vào cõi thần tiên nào rồi.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến
“Mời vào!” Vân Ly chợt hoàn hồn, hắng giọng nói, sau đó cầm điện thoại lên, chuẩn bị thanh toán tiền, bởi vì anh ta tưởng nhân viên đến giục trả tiền
Có điều, cửa vừa mở, anh ta liền sửng sốt
Sao lại là Lâm Sở Sênh? Hôm nay, Lâm Sở Sênh mặc set váy sọc đen trắng, nhìn trẻ trung giống như một cô học sinh
Cô nghiêng đầu cười hỏi: “Không chào đón tôi à?” “Đâu có.” Vân Ly cười để điện thoại lên bàn, sau đó giơ tay ra làm tư thế mời vào, “Sao ra ngoài muộn quá vậy? Thẩm Mạc đâu?” Lâm Sở Sênh cũng không khách sáo mà trực tiếp ngồi xuống, “Chúng tôi cãi nhau.” Thấy ánh mắt không thể tin nổi của Vân Ly, Lâm Sở Sênh nhướng mày, nói: “Không biết Vân tổng có thể coi như không thấy tôi không?”
Vân Ly nhúc nhích hết ngón tay này đến ngón tay khác
Hiện giờ anh ta vô cùng bối rối, anh ta vừa muốn giúp Lâm Sở Sênh, lại vừa muốn đứng về phía Thẩm Mạc
Thấy Vân Ly không nói lời nào, Lâm Sở Sênh liền hờ hững nhún vai, “Hiếm khi Vân tổng mới tới thành phố Thanh một lần, dù sao tôi cũng phải báo cáo tiến triển hiện tại của Lâm Thị với Vân tổng, không biết bây giờ Vân tổng có rảnh không?”
Lâm Sở Sênh nháy mắt, cô đang lấy cớ cho Vân Ly
Dù là như vậy thì Vân Ly vẫn do dự.
“Vân tổng, nghe nói anh và Thẩm tổng là bạn tốt?” Thấy Vân Ly vẫn chưa đáp lại, Lâm Sở Sênh hỏi tiếp một câu.
“Đúng vậy.” Vân Ly gật đầu nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ khó hiểu.
“Nếu hai người là bạn tốt thì anh nhất định sẽ hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc
Tôi nói cho anh biết vậy, hôm nay nếu không phải là anh thì cũng sẽ là người khác
Tôi đã quyết định rồi, anh không cần cảm thấy khó xử
Nếu anh thật sự cảm thấy không ổn, vậy thì tạm biệt, ngày mai gặp lại.” Nói xong, Lâm Sở Sênh đứng lên.
“Tôi đồng ý!” Thấy Lâm Sở Sênh muốn đi, Vân Ly buột miệng đồng ý
Cảm thấy mình nói quá nhanh, Vân Ly buồn bực vả vào miệng mình một cái
“Vậy thì cảm ơn Vân tổng.” Lâm Sở Sênh nói xong, trịnh trọng khom lưng với Vân Ly
Đến lúc này, Vân Ly không thể nào từ chối được nữa, anh ta chỉ có thể hi vọng Thẩm Mạc tự cầu phúc cho chính mình
Chính bản thân Thẩm Mạc muốn tìm một người phụ nữ lợi hại, không có liên quan gì đến người nào cả.
Ra tới nhà xe, Lâm Sở Sênh đứng trước xe của Vân Ly
Vân Ly muốn ở thành phố Thanh vài ngày, cho nên xế chiều hôm nay tiệm 4S đã lái xe tới
Vân Ly bấm điều khiển mở xe, vừa định vòng qua bên kia mở cửa ghế lái thì lại bị Lâm Sở Sênh giành ngồi trước.
Thấy Vân Ly nhìn mình với vẻ không hiểu, Lâm Sở Sênh cười nói: “Chắc chắn là anh không quen đường chỗ muốn đi, mà xem chỉ đường thì phiền phức lắm, để tôi đưa anh đi cho.”
Lâm Sở Sênh đã ngồi vào vị trí lái rồi, Vân Ly đành phải lên xe.
Lâm Sở Sênh đang bị khóa bằng lái xe, nhưng kĩ thuật lái xe vẫn còn đó, chỉ cần không gây tai nạn giao thông thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Còn xe mà Lâm Sở Sênh lái tới đây, cô đã đỗ bên lề đường, lại còn đỗ ở chỗ nhất định sẽ bị phạt.
Trên đường đi, điện thoại của Lâm Sở Sênh đổ chuông, Vân Ly nghiêng đầu nhìn liền thấy tên người gọi tới.
Lâm Sở Sênh cầm tay lái bằng một tay, tay còn lại tắt điện thoại.
Lúc này, chắc chắn Thẩm Mạc đã phát hiện cô không có ở trong quán bar Người Lạ
Để tránh Thẩm Mạc dùng các loại thiết bị định vị, cô chỉ có thể tắt điện thoại
Khóe môi Vân Ly giật giật, anh ta vốn muốn khuyên nhủ Lâm Sở Sênh, nhưng nghĩ lại thì người ta đều là người thông minh, chắc chắn tự biết làm thế nào
Mười giờ hai mươi phút tối, Lâm Sở Sênh dừng xe lại
Vân Ly chưa từng tới nơi này, còn Lâm Sở Sênh thì lại rất quen thuộc
Nơi này là nguồn gốc ác mộng của cô, nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm đã đóng cửa từ lâu, Lâm Sở Sênh ngồi trong xe bấm còi liên tục, rõ ràng là không đánh thức được người ở bên trong thì chắc chắn cô sẽ vẫn bấm còi
Người giúp việc mở hé cửa ra nhìn, vừa thấy Lâm Sở Sênh liền hét lên một tiếng rồi chạy vào trong nhà giống như gặp phải quỷ.
Cửa cũng bị cô ta đóng sầm lại.
Đương nhiên, Lâm Sở Sênh không thèm để ý đến thái độ của cô ta
Nhà họ Lâm không mở cửa, cô liên tiếp tục bấm còi xe
Bọn họ không sợ mất mặt thì cô cũng không việc gì phải sợ cả.
Sau khi bấm còi xe được năm phút, tất cả hàng xóm đều đi ra nhìn, cuối cùng của nhà họ Lâm cũng được mở.