THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 45: Ác Sát
Dùng xong bữa trưa, đám người Hại Thiên Thu thống nhất không để phí cuộc vui, tiếp tục kéo nhau đi dạo phố. Dù gì từ đây tới lúc diễn ra Trân Kỳ Đấu Giá vẫn còn một canh giờ nữa, phải tranh thủ ăn chơi một phen mới được.
Lâm Chí Hàn cùng Thuấn Giai kéo nhau đi chèo thuyền trên sông, vừa chèo vừa tán nữ nhân xinh tươi. Phong Hào có phần nghiêm túc hơn, trực tiếp quẹo vào hàng đậu hũ, gọi liền mấy bát. Chỉ còn lại Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm dạo bước ven sông.
Cái không khí lúc này, khác hẳn với lúc nãy khi chưa tách nhau ra. Có thể nói là, lúng túng cùng kỳ lạ vô cùng. Mà kỳ lạ ở chỗ nào thì Hại Thiên Thu cũng không rõ. Nàng không lên tiếng, Hàn Tuyết Âm cũng chẳng nói một câu, cứ như vậy mà im phăng phắc.
Hại Thiên Thu vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Hàn Tuyết Âm một chút. Ai ngờ Hàn Tuyết Âm này thần kinh lại nhạy như vậy, liền liếc mắt sang nhìn nàng khiến cho nàng giật bắn cả người. Hại Thiên Thu như kẻ gian bị bắt quả tang, cười khan hai tiếng nói: “Bọn kia đều đi cả rồi.”
“Ừ” Hàn Tuyết Âm mắt nhìn thẳng đường đi đáp.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc. Hại Thiên Thu hoàn toàn á khẩu, chẳng biết nói gì hơn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng chân chính cảm thấy được sự thất bại to lớn của bản thân. Trong lòng không hiểu vì sao, lệ rơi lã chã.
Nhưng mà Hại Thiên Thu không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc. Nàng vắt óc suy nghĩ, lục tung mấy quyển thoại bản đã đọc thuộc làu ra. Trong não nàng có hàng trăm dòng “nhân vật chính sẽ nói gì” chạy qua. Cuối cùng nàng a một tiếng, xoay đầu đối Hàn Tuyết Âm nói: “Ngươi từng tới Mộng Xuyên?”
Hàn Tuyết Âm khẽ nhìn Hại Thiên Thu nói: “Chưa từng. Bất quá có nghe nói nơi này phong cảnh hữu tình. Quả thật rất yên bình.”
“Ta cũng là lần đầu tới đây.” Hại Thiên Thu vừa đi vừa nói: “Nghe nói rượu ở đây cũng không thua gì ở Lam Ngân thành. Còn có đào nữa, nghe bảo đào ở đây rất ngọt, rất thơm.”
“Trước kia dân chúng dưới núi có hiếu kính sư tôn một giỏ đào. Nói là xuất xứ từ Mộng Xuyên, quả nhiên có phần hơn hẳn những vùng khác.” Hàn Tuyết Âm nói rồi tiếp tục sải bước.
“Nếu Tuyết Âm đã nói vậy, ta nhất định phải thử một lần mới được.” Hại Thiên Thu vừa nói vừa nhìn xung quanh, tìm kiếm người bán đào. Trùng hợp làm sao, nàng vừa nhìn đã thấy một nam tử đội nón lá, bên cạnh là hai gánh đào thơm ngon ngồi cạnh bờ sông.
“A, ở bên kia. Ngươi ở đây đợi một chút, ta đi mua về cho ngươi.” Nói rồi nàng nhanh chóng bước nhanh lại chỗ gánh đào.
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu hớn hở chạy đi, trong lòng thầm đếm: “Ba, hai, một.”
Tiếng đếm vừa dứt, quả nhiên nàng liền thấy Hại Thiên Thu vòng ngược về. Bộ dáng nàng ỉu xìu đứng trước mặt Hàn Tuyết Âm, tay đưa ra nói: “Ta không có tiền.”
Hàn Tuyết Âm dung nhan không động, lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc, đưa cho Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu tiếp nhận thỏi bạc, một lần nữa đi về hướng gánh đào ven sông. Nàng ngồi xổm trước mặt nam tử bán đào, hào sảng nói: “Huynh đài, đào bao nhiêu một cân.”
“Đào thơm tùy tâm người mua, trả bấy nhiêu là bấy nhiêu.” Nam tử cũng hào sảng đáp lại.
“Một vạn lượng một cân.” Hại Thiên Thu cười nói, tay âm thầm làm một cái thủ pháp.
“Thuộc hạ bái kiến Hắc Diệm Vương.” Quả nhiên đây chính là người bán kẹo hồ lô lúc trước ở dưới chân núi Trúc Vân. Nam tử cười nói: “Thứ cho thuộc hạ không thể thi lễ. Chuyện Vương phân phó, thuộc hạ đã làm xong, tất cả thông tin đều nằm ở đây.” Nói rồi nam tử móc từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu nhìn phong thư dày cộm, hài lòng thu vào trong trữ vật giới. Quả nhiên tốc độ làm việc vẫn rất tốt. Cất kỹ phong thư, nàng nhìn nói nam tử nói tiếp: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Chủ nhân của thuộc hạ có lời muốn truyền cho ngài.” Nam tử sắc mặt nghiêm túc nói: “Sự tình lần này sợ có người nhúng tay, vẫn như cũ không rõ được người giật dây. Vạn sự cẩn thận.”
“Ta biết rồi.” Hại Thiên Thu mặt ám trầm gật đầu, chuẩn bị đứng dậy quay đi. “Đúng rồi, hai quả đào này, ta lấy.” Hại Thiên Thu rất nhanh tay chọn hai quả đào tươi, sau đó mới tung tăng quay trở lại chỗ Hàn Tuyết Âm.
Nàng lấy tay áo lau lau, rồi đưa một quả cho Hàn Tuyết Âm cười nói: “Vị huynh đài kia cho chúng ta hai quả ăn thử. Dù gì mua cả một cân thì ta với Tuyết Âm cũng không có ăn hết.”
Hàn Tuyết Âm tiếp nhận quả đào từ tay Hại Thiên Thu. Nhìn quả đào hồng hồng, mọng nước mê người trong tay, nàng nhàn nhạt nói: “Đa tạ.”
“Đại sư tỷ! Hại tiền bối!” Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm đồng loạt hướng mắt nhìn theo tiếng gọi. Từ xa xa trên sông, Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai đang chèo thuyền tới.
Lâm Chí Hàn cho thuyền cập sát vào bờ, mặt hớn hở nói: “Mau lên thuyền, chúng ta cùng đi tới Trân Kỳ Đấu Giá.”
“Tới liền.” Hại Thiên Thu đáp một tiếng, bước lên thuyền. Hàn Tuyết Âm cũng theo sau bước lên. Bốn người lại ghé ngang qua hàng đậu hũ đón thêm Phong Hào, xong mới chính thức khởi hành.
Thuyền nhỏ nhẹ trôi trên sông, qua khoảng độ một khắc thì tới một cái hồ lớn khác. Từ đây đám người Hại Thiên Thu có thể thấy được một chiếc thuyền to lớn ở giữa hồ. Mũi thuyền chạm khắc hình rồng sống động, thân thuyền sơn màu đỏ sậm, chi tiết tô điểm bằng vàng. Nhìn qua thập phần khí thế. Xung quanh lại có thêm mấy thuyền nhỏ khác, có lẽ là thuyền của thị vệ.
Hại Thiên Thu không nhịn được cảm thán một tiếng: “Đúng là cuộc đấu giá lớn nhất nước. Còn chiêu gọi nhiều vệ sĩ như vậy, quy mô cũng không nhỏ.”
Hàn Tuyết Âm đứng bên cạnh cũng thêm lời: “Các bảo vật trong đây đều là thứ trên bát giai, khách tới càng là không phải người thường.” Nói xong nàng nhàn nhạt đưa mắt đảo một vòng. Các thuyền xung quanh không phải là môn chủ, thì cũng là những thương gia, quan phủ có tiếng, không thể dây vào.
Thuyền của các nàng vừa tiếng tới gần, lập tức có hai chiếc thuyền nhỏ tiến lại. Trên thuyền có khoảng bốn võ sĩ đeo kiếm, trang phục đều là một màu nâu đậm. Tráng hán đứng ở đầu thuyền, có vẻ là thị vệ trưởng, hướng đám người Hại Thiên Thu nói: “Xin hỏi các vị là…”
Lâm Chí Hàn buông mái chèo ra, điệu bộ như con nhà đại gia nói: “Lâm Chí Hàn đại diện Lâm gia, cùng với sư huynh sư tỷ tại Trúc Vân môn tới tham gia đấu giá.” Vừa nói hắn vừa đem thiếp mời ra, phóng tới cho tráng hán.
Tráng hán mở tấm thiếp màu nâu ra, đọc sơ rồi thu lại, ôm quyền cung kính: “Thì ra là Lâm công tử cùng bằng hữu. Mời công tử đi lối này.” Nói rồi ra hiệu cho cấp dưới tới thay Lâm Chí Hàn chèo thuyền, đưa bọn hắn tới gần thuyền lớn.
Thuyền rồng kia nhìn gần càng cảm thấy to lớn tráng lệ. Từng người Hại Thiên Thu leo lên thuyền, lại được một người khác hướng dẫn tới gian phòng riêng. Trong phòng đã sắp xếp đầy đủ ghế ngồi cùng bàn trà. Cửa sổ vừa mở ra, liền nhìn thấy đài đấu giá ở phía, còn có ghế ngồi xung quanh dành cho khách. Mà hiển nhiên, chỉ có khách quý như đám người Hại Thiên Thu mới có giang riêng. Ở điểm này, mọi người đều nhiệt liệt biểu dương Lâm công tử.
Trong lúc chờ đợi quang khách tới đầy đủ, đám người Hại Thiên Thu chỉ đành buồn chán ngồi đợi. Hết ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, lại tới bày bàn đánh bạc. Đánh bạc xong lại uống rượu, ca hát tưng bừng. Chỉ có người duy nhất vẫn luôn tỉnh táo là Hàn Tuyết Âm, nhìn không nổi cảnh này nữa, tay lưu loát móc ra bốn cái thẻ, phóng vào đầu bồn tên tưng tửng kia.
Từng người bị thẻ đập trúng đầu, đau đớn muốn khóc. Mà nhìn tới thẻ kia thì lại càng đau đớn hơn, đó chính là thẻ phạt đó! Thế là tiệc vui lập tức kết thúc, mạnh ai nấy trở lại ghế, nghiêm chỉnh ngồi.
Đợi đến lúc Hại Thiên Thu, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn và Phong hào yên tĩnh lại không bao lâu thì phía dưới cũng bắt đầu chật kín khách ngồi. Lại qua thêm một chút nữa, khi các vị khách đều đã ổn định chỗ ngồi thì trên đài đấu giá cũng bắt đầu sáng đèn.
Một nữ tử trong trang phục diễm lệ không lâu sau cũng bước lên đài. Nàng ta dung nhan cũng tính là tuyệt sắc hiếm thấy, lại thêm mấy phần khí thế áp bức, khiến cho người ta vô thức mà liên tưởng tới đóa hồng có gai. Đẹp nhưng lại quá mức ngạo khí, làm cho người vừa muốn tới gần vừa muốn tránh xa.
Nàng ta trầm tĩnh nhìn một vòng các quan khách, xong nở nụ cười nhu hòa nói: “Đa tạ các vị quan khách đã bỏ chút thời gian tới tham gia lần đấu giá này của Thương Long hội. Như các vị đã biết, Trân Kỳ Đấu Giá luôn hội tụ những bảo vật đấu giá tốt nhất. Cam kết hàng thật, nếu phát hiện hàng giả, sẵn sàng trả lại gấp mười lần.”
Mọi người dưới khán đài, nghe tới đây cũng thay phiên nhau gật đầu tán thành. Ở đây toàn là những kỳ cựu cáo già trong giới săn hàng, có cho mười cái gan thì ban tổ chức cũng không dám lừa đảo bọn họ.
Lâm Chí Hàn một bên vừa cắn hạt dưa, một bên nói thêm vào phổ cập kiến thức: “Nàng ta là Mị Sinh, hội trưởng Thương Long hội. Nghe nói lúc đại chiến tam tộc, nàng ta đột ngột xuất hiện, thau tóm toàn bộ thế cục đổ nát lúc bấy giờ. Một tay đem nền thương nghiệp gầy dựng lại. Cũng không biết chiêu bài của nàng là gì, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã chiếm trọn một nửa các bến cảng xuất hàng vùng phía nam.”
Mọi người trong phòng đồng loạt ồ một tiếng. Vậy ra nữ nhân này cũng là một người rất có máu mặt nha.
“Thời gian không còn sớm nữa, tránh cho làm mất hứng các vị. Sau đây Trân Kỳ Đấu Giá xin chính thức bắt đầu.” Nói rồi Mị Sinh ung dung bước xuống đài cao, nhường chỗ cho một nữ tử khác.
Nữ tử nhận trách nhiệm chủ trì đấu giá bước lên đài, bắt đầu nói: “Món đầu tiên của hôm nay, chính là Hỏa Viêm Đan cấp bậc tiên giai, phù hợp cho người tu luyện hỏa linh căn. Giá khởi điểm năm vạn lượng!”
Hỏa Viêm Đan vừa được mở ra, hơi nóng rừng rực lan tỏa ra bốn phía. Một đám người ở phía dưới thay phiên nhau mà trầm trồ. Món đầu tiên mà đã nặng ký như vậy, món tiếp theo đẳng cấp sẽ còn như thế nào nữa?!
“Năm vạn một nghìn lượng.” Một người trong số quan khách không suy nghĩ nhiều, lập tức ra giá.
“Sáu vạn!” Lại một tiếng hô khác vang lên.
“Sáu vạn năm nghìn!”
…
Tiếng hô cứ lần lượt vang, ai cũng không chịu thua ai. Thuấn Giai tu luyện hỏa hệ linh căn, cũng muốn thử một chút. Nhưng ngặt nỗi túi tiền eo hẹp, chỉ đành lui xuống hậu đài.
Phong Hào và Lâm Chí Hàn chủ yếu chỉ là xem cuộc vui, cũng không tính sẽ mua thứ gì. Hàn Tuyết Âm thì lại càng không quan tâm. Còn Hại Thiên Thu thì căn bản cũng chẳng đem món này để vào mắt, ba cái thứ đan hạ phẩm này, còn không bằng một gốc đan dược lúc trước nàng cho Hàn Tuyết Âm uống.
“Mười lăm vạn!” Tiếng hô từ một trong những nhã giang truyền ra, khiến cho toàn bộ hội trường im phăng phắc.
Có nhầm không vậy?! Một lần trả là gấp đôi mức hiện tại. Hại Thiên Thu cũng xém xíu nữa rớt cả hàm răng, tên nào sung sức vậy?!
Nữ chủ trì bắt đầu đếm, không còn ai lên tiếng nữa, liền gõ búa: “Hỏa Viêm Đan chốt giá mười lăm vạn lượng!”
Mọi người nghe thế đồng loạt ấm ức. Nhưng bọn họ ít tiền, cũng chỉ đành nhịn đợi tới món sau.
Món đồ tiếp theo rất nhanh được đưa lên đài. Lần này là một ngọc bội xanh biếc, phẩm chất nhìn hoàn toàn không bình thường, khác hẳn so với các loại ngọc khác. Nữ tử trên đài tiếp tục nói: “Long Lân Ngọc do chính tay ngọc sư Ngọc Minh Châu dùng mười hai năm nghiên cứu đúc ra. Lấy nước suối trên đỉnh Thiên Thanh mài, lấy tiên khí khắc lên, diệt trừ tà ma, hộ pháp người đeo. Phẩm chất tiên giai, giá khởi điểm mười hai vạn lượng!”
Hại Thiên Thu lần này có chút hứng thú với Ngọc Long Lân. Mắt nàng lóe qua tinh quang, hô: “Lâm Chí Hàn! Mau tóm món đó!” Long Lân Ngọc, nhìn qua liền thấy được thuộc tính hệ thủy cuồn cuộn lưu chuyển bên trong, đối với Lâm Chí Hàn là hoàn toàn phù hợp.
“Đã hiểu!” Lâm Chí Hàn ứng một tiếng, tiến lại gần cửa sổ hô: “Mười hai vạn năm nghìn lượng!”
“Mười lăm vạn!” Lại là từ gian lúc nãy.
“Mười sáu vạn!” Lâm Chí Hàn cũng không thua kém.
“Hai mươi vạn!” Tiếng hô lại truyền ra.
Hàn Tuyết Âm ánh mắt ám trầm nhìn về phía nhã gian nọ, e là bọn họ muốn thau tóm gọn toàn bộ bảo vật ở đây. Hại Thiên Thu vẫn như cũ, nhấp ngụm trà: “Tiếp tục chơi lớn!”
Lâm Chí Hàn do dự một lúc, ruốt cuộc vẫn nói ra: “Bốn mươi vạn!”
Lần này tới phiên bên kia im lặng. Tiếng đếm ngược, tiếng búa chốt giá gõ lên. Lâm Chí Hàn thành công thu Long Lân Ngọc về tay.
“Có vẻ như phía bên kia ghi thù chúng ta rồi.” Hàn Tuyết Âm ngồi cạnh Hại Thiên Thu, nhàn nhạt bình luận.
Hại Thiên Thu cười tủm tỉm đặt tách trà xuống: “Cứ để cho bọn họ ghi thù. Đấu giá công bằng, cũng đâu thể lấy lý do đấu giá thua đi gây sự với chúng ta. Trừ khi đám người đó quá ngang ngược.”
Phong Hào ở một bên cũng thêm lời: “Nhưng giá ra cũng quá cao rồi, gần như gấp bốn lần giá khởi điểm.”
Hại Thiên Thu lắc đầu cười nói: “Vẫn còn hời. Bảo vật nhìn qua có lẽ chỉ ở tiên giai, nhưng thực chất đã gần đạt tới thần giai. Nếu để cho Lâm Chí Hàn lấy được, lại không ngừng dùng thủy linh căn nuôi dưỡng ngọc bội, về sau sẽ thành bảo vật thần giai cũng không chừng.”
Phong Hào lúc này mới sáng tỏ, gật gù tỏ vẻ hiểu ý. Nếu đúng như lời Hại Thiên Thu nói, thì quả thật đây là một món hời quá lớn.
“Mau nhìn, món đồ tiếp theo xuất hiện rồi kìa!” Thuấn Giai một bên đánh động mọi người, một bên mắt nhìn về khán đài.
Lần này là một quyển bí kíp luyện phù chú, cấp bậc cũng là tiên giai. Tiếng đấu giá cũng bắt đầu nổi lên. Bên Hại Thiên Thu cảm thấy nó không hữu dụng, nên cũng trực tiếp bỏ qua. Còn bên gian lúc nãy, vẫn không lý lẽ như vậy, một lần mua đứt mòn hàng. Khách tới dự bên dưới sớm cũng bị người trong nhã gian kia làm cho tức tới sung huyết. Rõ ràng đây chính là cường hào, cố ý chiếm đoạt tất cả bảo vật hôm nay!
Khu vực nhã gian đều có hạ kết giới, người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Vậy nên thân phận, dung mạo người bên trong hoàn toàn được giấu kín. Nếu không bọn họ chắc chắn phải nhớ kỹ cái tên trong nhã gian kia, về sau trùm bao bố, đánh hội đồng một trận.
Lại qua tiếp mấy món nữa, Hại Thiên Thu vẫn chưa nhìn ra được món nào vừa mắt cho một trong bốn người kia. Mới chỉ có Lâm Chí Hàn thu được Long Lân Ngọc, miễn cưỡng cũng coi như có chút thu hoạch. Đang lúc Hại Thiên Thu gật gà gật gù muốn ngủ, thì Mị Sinh từ phía dưới bỗng nhưng bước lên. Theo sau nàng là tráng hán to lớn, trong tay cầm một hộp gỗ, độ dài khoảng một thước rưỡi.
Mị Sinh cười nói với quan khách: “Các vị, đây chính là giờ khắc các vị vẫn luôn chờ đợi. Món hàng bí ẩn của năm nay đang trong hộp gỗ này.” Nói rồi nàng ra hiệu cho nam nhân nọ, mở ra hộp gỗ.
Hại Thiên Thu lắc đầu cho tỉnh táo, mắt ráng nhìn theo động tác của nam nhân. Tới khi vật bên trong hộp lộ ra, trong đầu nàng bỗng chốc trống rỗng. Đôi con ngươi màu vàng óng co rụt lại.
“Chắc chắn các nhiều vị ở đây cũng không lạ gì vật này.” Mị Sinh cười tự tin nói: “Đây chính là Ác Sát Kiếm của Hắc Diệm Vương!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt trầm trồ, thay phiên nhau bàn tán xôn xao. Bên dưới có một người nói chen vô: “Hắc Diệm Vương lúc chết, tự thân hủy kiếm, từ đó Ác Sát cũng không rõ tung tích. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, làm sao biết được đây có phải hàng thật không?”
“Vị này nghi ngờ cũng rất đúng.” Mị Sinh vẫn thản nhiên nói: “Nhưng đây quả thật là Ác Sát trong lời đồn. Vì để chứng minh điều này, ta đã từng gửi nó tới cho môn chủ Nhã Thư môn. Ngài ấy quá thật xác nhận đây chính là Ác Sát. Nếu không tin, mời các vị thoải mái kiểm định.”
Ứng theo lời của Mị Sinh, quả thật có vài người bước lên đài, thay phiên nhau giám định. Đây không phải là lão thương nhân kỳ cựu thì cũng là môn chủ có tiếng. Chí ít đã từng thấy qua Ác Sát trên chiến trường hoặc thấy qua ghi chép về nó. Sau một hồi tất cả đều đồng loạt gật đầu, xác thật đây chính là thanh kiếm vương máu tươi một thời.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn và Phong Hào kinh ngạc tới mức muốn chồm hẳn cả người ra khỏi cửa sổ. Trong hộp gỗ chính là một thanh kiếm đen tuyền, chui kiếm màu vàng, thân kiếm thẳng tắp không một đường cong, lưỡi kiếm cũng chỉ có một. Tuy thanh kiếm đã bị gãy làm đôi nhưng bọn họ đều như mơ hồ nghe thấy tiếng oan hồn khóc than. Tất nhiên đó chỉ là tưởng tượng của bọn họ. Một thanh kiếm không hồn, lâu ngày phơi giữa sương nắng không ai nhìn tới. Lúc bấy giờ đã mang vẻ ngoài cũ kỹ như một món đồ xưa, giống như một món hàng trưng bày không hơn không kém.
Ba tên kia đứng sát cửa sổ tất nhiên không nhận ra được không khí phía sau đã thay đổi nghiên trời lệch đất. Hàn Tuyết Âm lẳng lặng nhìn Hại Thiên Thu, vẫn là nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Hại tiền bối?”
Hại Thiên Thu nghe tiếng Hàn Tuyết Âm gọi, như người trong cơn mê chợt bừng tỉnh. Không biết từ lúc nào, từng giọt nước mắt nóng bỏng cứ từng giọt từng giọt lăn trên má nàng. Hại Thiên Thu vội quay mặt đi chỗ khác, lấy tay áo cẩu thả lau, nàng không muốn để cho ai nhìn thấy vẻ thất thố của mình. Nhưng lạ ở chỗ, tại sao càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều như vậy chứ?! Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm gãy thôi, không phải sao?
Chưa kịp đợi bản thân định thần, Hại Thiên Thu đã thấy một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt. Hàn Tuyết Âm đứng quay lưng lại với đám người Thuấn Giai, vừa vặn che khuất Hại Thiên Thu. Trên tay nàng cầm chiếc khăn trắng, góc khắc điểm lá trúc màu thiên thanh. Vẫn cứ là gương mặt lạnh lùng như cũ, nhưng bất chợt làm Hại Thiên Thu cảm giác như ngày nắng ấm.
Hại Thiên Thu tiếp nhận khăn tay, khàn khàn nói: “Đa tạ.” Dừng một chút nàng lại nói: “Ta không sao.” Nói rồi nàng nhanh chóng lấy khăn tay lau đi lệ bên khóe mi, một lần nữa trở lại dáng vẻ thường ngày.
Hàn Tuyết Âm thấy nàng điều chỉnh không khác biệt lắm, lúc bấy giờ mới trở lại ghế ngồi xuống. Nàng nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn mua lại Ác Sát?”
“Tất nhiên rồi. Tuy chỉ còn là kiếm gãy, nhưng trước đó đây vẫn là bảo vật thánh giai nha. Kiếm của ta làm sao có thể để cho đám người kia tùy tiện lấy làm vật trang trí được!” Hại Thiên Thu nói rồi không khỏi hất cằm kiêu ngạo một phen. Lúc trước nàng luyện thanh Ác Sát này cũng phải đổi biết bao nhiêu đau khổ mới được đó.
Hàn Tuyết Âm nhìn con mèo nhỏ kiêu ngạo, lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt một lần nữa tập trung tới khán đài.
“Giá khởi điểm cho Ác Sát kiếm, năm mươi vạn!” Giá khởi điểm cuối cùng cũng được thông báo.
Bên dưới đài lập tức một trận xôn xao. Các nhã gian khác cũng bắt đầu lục đục, thi nhau nâng giá. Hại Thiên Thu hớp ngụm trà thắm giọng: “Lâm Chí Hàn! Lấy món này!”
Lâm Chí Hàn gật đầu hiểu rõ, lập tức gia nhập vòng đấu giá. Chưa đầy một khắc, giá thành đã nâng lên thành tám mươi vạn, một con số muốn đem người ta hù chết. Lâm Chí Hàn vẫn hăng say ra giá: “Tám mươi lăm vạn!”
“Một trăm vạn!”