THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 38: hồi cố hương
Ánh dương quang chiếu rọi khắp nẻo đường, dòng người nhộn nhịp qua lại trên đường lớn. Tiếng rao hàng, tiếng cười nói không ngừng vang lên từ bốn phía. Cành liễu bên sông nhỏ không ngừng đong đưa theo gió nhẹ, khung cảnh yên bình khiến cho tâm người cũng muốn lâng lâng theo.
Một bước, hai bước, ba bước Hàn Tuyết Âm bất ngờ dừng chân, quay đầu nhìn người phía sau: “Ngươi đây là lại tính làm gì nữa?”
“Ta… ta không có làm gì cả. Ngươi… ngươi cứ đi trước đi, ta liền theo sau.” Hại Thiên Thu giật nảy mình, vội vàng trốn sau thân cây, run run lên tiếng.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng một lúc, không nói gì nữa, quay đầu đi tiếp.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết đã xoay người đi, lòng âm thầm thở ra một hơi, rồi cũng ôm gương mặt sưng vù, lẽo đẽo theo sau.
Tuy nói là theo sau, nhưng Hại Thiên Thu chính là luôn cực lực bảo trì khoảng cách một trượng với Hàn Tuyết Âm. Nếu không nàng sợ rằng, cái mạng nhỏ này cũng sắp không còn mất!
Mà lý do vì sao nàng phải kiêng dè tiểu nha đầu như vậy, thì phải trở lại thời điểm sáng sớm nay.
Sau khi giải quyết xong vụ án quỷ lột mặt, Hàn Tuyết Âm liền nhận được tin của Lam Mạnh Khải bảo nàng về gấp. Với tính cách của Hại Thiên Thu, tất nhiên là phải ôm đùi nồi cơm Hàn Tuyết Âm vĩnh viễn không thả ra. Thế là Hại Thiên Thu cũng theo Hàn Tuyết Âm một đường quay về Trúc Vân môn.
Trải qua ba bốn ngày phong ba, cuối cùng các nàng quyết định trọ lại tại một thành nhỏ. Xui xẻo thế nào, khách điếm hôm đó lại chỉ còn đúng một phòng. Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm không còn cách nào khác, chỉ đành một lần nữa chung phòng.
Hại Thiên Thu như ý muốn được ngủ trên giường, còn Hàn Tuyết Âm thì trải nệm nằm dưới sàn.
Ngủ một đêm tới sáng, Hại Thiên Thu vừa mở mắt ra thì liền đối diện với chuyện khó hiểu nhất cuộc đời mấy trăm năm của nàng. Nàng không chỉ đang nằm trong ổ chăn của Hàn Tuyết Âm, mà hai cái tay của nàng còn không an phận quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ấy.
Hại Thiên Thu lúc bấy giờ ngay lập tức tỉnh ngủ, lòng toát mồ hôi lạnh, len lén di dời ma chảo.
Chỉ tiếc cho nàng, tay chưa kịp dời thì người trong lòng đã tỉnh lúc nào không hay. Và kết quả như mọi người đều có thể đoán được, Hại Thiên Thu được Hàn Tuyết Âm thân thiết tặng cho cái tát kinh hồn, khiến cho Hại Thiên Thu liền tự giác né xa nàng tới tận bây giờ. (ngu thì chịu :)))) mê gái cũng là một loại ngu)
Nỗi đau này, ai hiểu thấu cho Hại Thiên Thu nàng đây?! Nàng nhất định là gần đây bị Hàn Tuyết Âm bỏ bùa rồi. Nếu không thì làm sao có mấy cái hành động kỳ lạ như vậy được?
“Kẹo đường đây! Kẹo đường đây!” Tiếng rao kẹo hồ lô vang lên giữa đường lớn, thành công cắt đứt sự tố khổ trong lòng Hại Thiên Thu.
“A kẹo đường! Tiểu nha đầu, đợi chút ta phải đi mua ít kẹo đường.” Hại Thiên Thu nhìn những xâu kẹo nâu vàng óng ánh trên gánh, mắt không khỏi sáng lên. Nàng quay đầu nói với Hàn Tuyết Âm xong, không đợi nàng hồi đáp đã đuổi theo nam tử bán kẹo, biến mất dạng: “Kẹo đường! Chờ một chút!”
Hàn Tuyết Âm nhìn bóng người đã khuất, không khỏi thở dài một hơi. Có lẽ nàng chỉ đành đứng đây đợi thôi vậy.
—————
Hại Thiên Thu rất nhanh đuổi kịp nam tử bán kẹo, đi song song với hắn: “Kẹo này bán như thế nào?”
Nam tử cười nói: “Kẹo không đắt, chỉ có điều người mua muốn mua thế nào?”
“Một xâu một vạn lượng.” Hại Thiên Thu nói nhỏ với nam tử.
Nam tử không đáp lại, chỉ tăng nhanh cước bộ quẹo vào một con hẻm vắng. Hại Thiên Thu cũng theo sát phía sau.
Tới khi đã thấy xung quanh không còn người, nam tử bán kẹo liền quay lại, quỳ xuống hành lễ với Hại Thiên Thu: “Tiểu nhân bái kiến Hắc Diệm Vương.”
Hại Thiên Thu phất tay tỏ ý nam tử đứng lên, nói: “Bên ngoài có nhiều tai mắt, mấy nghi lễ phiền phức này cứ bỏ đi. Lần này là có việc gì tìm ta?”
“Vâng. Vô Sắc Vương có tin, Bình Giang Vương đã xuất quan, tu vi hiện tại đã là đại năng.” Nam đáy huyệŧ kính nói.
“Tên cáo già kia cư nhiên đã đạt đại năng?” Hại Thiên Thu vẻ mặt ngạc nhiên: “Thật không ngờ hắn sớm như vậy mà đột phá đại năng, thật là làm người khác đỏ mắt mà.”
Dừng một chút nàng lại nói: “Nói với Vô Sắc Vương, việc này ta đã biết, sẽ tìm thời gian trở lại. Nếu không còn việc gì nữa, ngươi có thể đi.”
“Vậy tiểu nhân xin cáo lui.” Nam nhân bán kẹo nói rồi thi lễ với Hại Thiên Thu, đem đòn gánh vác lên vai chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã, còn một việc ta muốn nhờ Vô Sắc Vương giúp.” Hại Thiên Thu bỗng nhưng nhớ ra việc gì đó, vội kêu nam tử nọ lại.
Nàng vẫy tay bảo nam tử kia đưa tai lại gần, rồi nói vài lời bên tai hắn.
Nam tử nghe xong, chắp tay nói: “Vậy tiểu nhân liền đi làm ngay. Xin cáo từ trước.”
“Đi đi.” Hại Thiên Thu gật đầu với nam tử. Đợi tới khi nam tử đi mất một hồi lâu, nàng mới chầm chậm ra khỏi ngõ nhỏ.
——————
Hại THiên Thu sau khi phân phó xong việc cho nam tử kia, nhanh chân trở lại chỗ cũ. Quả nhiên liền thấy được Hàn Tuyết Âm đứng đợi dưới cành liễu. Gió thổi bay bay mái tóc của nàng, hòa cùng máu xanh của lá cây tươi mát, khiến cho Hại Thiên Thu cũng bất tri bất giác ngẩng người.
“Trở lại rồi?” Hàn Tuyết Âm bắt gặp Hại Thiên Thu đứng ngẩng người, không mặn không nhạt lên tiếng.
Hại Thiên Thu cười gượng một tiếng, thản nhiên bước lại: “Ha ha, không đuổi kịp. Xin lỗi để ngươi chờ lâu, chúng ta mau đi thôi.” Nói rồi nàng liền tự nhiên khoác tay Hàn Tuyết Âm mà đi.
Hai người các nàng đi không bao lâu đã tới chân núi. Hàn Tuyết Âm như cũ, rút tay ra khỏi vòng tay của Hại Thiên Thu, lên tiếng: “Tới rồi.”
Hại Thiên Thu bị cử chỉ này của nàng làm cho lòng không khỏi một trận mất mát. Thật là một tiểu nha đầu không thân thiện.
Lòng mang khó chịu như đứa trẻ mất đi thứ yêu thích, Hại Thiên Thu không rõ là bản thân như thế nào lại có cảm xúc này. Nàng thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Hiện giờ hai người các nàng đang đứng dưới chân núi, lại nhìn lên cái biển cao cao bên trên, hiển nhiên đã đến trước đại môn Trúc Vân môn.
Một trăm năm làm kẻ đồ sát trên chiến trường, ba trăm năm chìm vào giấc ngủ sâu không hồi kết, Hại Thiên Thu nhìn cảnh cũ không khỏi ngỡ ngàng. Nói không hoài niệm chắc chắn là nói dối. Nàng lấy tay chạm lên cột trụ vững chãi, đây cũng không còn là cánh cổng của mấy trăm năm trước nữa rồi. Mà thay vào đó là một cái cổng mới, so với lúc trước chỉ có thể to hơn, đẹp hơn. Nàng vuốt nhẹ lớp sơn màu đỏ, khẽ cười nói: “Sư phụ ngươi đúng là kẻ biết phô trương. Không ngờ hắn cũng dám chi tiền xây cái cổng lớn như vậy.”
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu, từ chối cho ý kiến. Nàng chỉ lẳng lặng dẫn đầu bước lên nhưng thềm đá được gọt tỉa tỉ mỉ.
Trúc Vân môn tọa lạc tại núi Trúc Vân, tổng cộng có năm đỉnh núi. Một đỉnh ở trung tâm là đỉnh cao nhất, gọi là Trúc Vân Phong, là nơi chứa bài vị của các đời môn chủ cùng vương trấn thủ. Bốn đỉnh thấp hơn bao xung quanh lần lượt là Ngân Vân Phong quản lý tài chính chi tiêu trong phái. Dược Vân Phong dành cho đệ tử tu luyện theo đường luyện đan sư, đồng thời quản lý dược liệu. Ngâm Vân Phong lưu giữ bí tịch, kinh sách đồng thời là nơi đạo tạo ra các đệ tử tu luyện thần khí tao nhã như đàn tranh, sáo trúc, cổ cầm… Cuối cùng là Chiến Vân Phong, chuyên lo liệu ủy thác cùng chịu trách nhiệm xem xét tu vi của đệ tử. Mỗi đỉnh đều có phong cảnh riêng, vẻ đẹp không sao tả xiết.
Chưa dừng lại ở đó, giữa làn mây nhẹ trôi trên bầu trời xanh còn có sáu Thiên Đảo. Đây là những đảo nhỏ trôi nổi trên bầu trời. Độ cao của các đảo này cũng không quá cao, chỉ ngang với độ cao của Trúc Vân Phong. Đây cũng là nơi ở của môn chủ, các vị phong chủ và vương trấn thủ. Sáu đảo có tên là Trúc Đảo, Ngân Đảo, Dược Đảo, Ngâm Đảo, Chiến Đảo và Hàn Đảo.
Hại Thiên Thu theo bước Hàn Tuyết Âm, chầm chậm bước đi trên con đường quanh co. Cảnh vật nơi đây quả thật vẫn giống như trong trí nhớ của nàng. Từng ngọn cây, từng cành trúc phiêu diêu trong gió mát của núi đồi. Cây cối xanh tươi đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng rợn người lúc nàng rời đi nơi này. Giờ đây nào còn ai nhận ra được, mảnh đất này đã từng thấm đẫm máu của biết bao nhiêu đệ tử Trúc Vân môn.
“Đại sư tỷ! Đại sư tỷ về rồi!” Một đệ tử đang luyện kiếm, bất giác nhìn thấy Hàn Tuyết Âm lập tức hô lên. Một đám đệ tử khác nghe thấy, cũng lập tức bu lại, líu ríu hành lễ với Hàn Tuyết Âm.
Hại Thiên Thu nhìn một đám thanh niên thiếu nữ đang loi choi chạy lại, lấy ngón tay chọt nhẹ Hàn Tuyết Âm: “Ngươi cũng có nhiều người hâm mộ ghê.”
Hàn Tuyết Âm không đáp Hại Thiên Thu, tiến lên khẽ gật đầu với đám đệ tử trước mắt. Xong nàng cũng liền đem Hại Thiên Thu ngự kiếm, trực tiếp hướng Trúc Đảo mà bay tới.
Lam Mạnh Khải đứng giữa rừng trúc xanh mát, hai tay đặt sau lưng, bộ dạng thập phần đạo mạo ung dung. Trong lòng thì khẽ mắng một câu: “Quái thật, hai cái tên trời đánh kia, mua có chút rượu thôi cũng lâu như vậy!” Vừa rồi hắn nhờ hai tên đó đi mua rượu, thế nào mà cả một giờ rồi mà vẫn chưa trở về.
“Chưởng môn sư huynh lại đang mắng ai?” Một giọng nói ôn nhuyễn bỗng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Lam Mạnh Khải quay lại, quả nhiên liền nhìn thấy Sư Điệp Hoa đang tiến tới.
Sư Điệp Hoa dung mạo hiền diệu, đẹp tựa hoa đào ngày xuân, ấm áp dịu dàng. Nàng vận y phục hồng phấn, dây lưng màu thiên thanh, tóc cài trâm vàng khẽ lung lay theo nhịp bước. Nếu nói vẻ đẹp của Hàn Tuyết Âm khiến cho người khác không dám đến gần thì đối với Sư Điệp Hoa chính là nguyện chết trong sự ôn nhu.
Sư Điệp Hoa bước tới trước mặt Lam Mạnh Khải cười nói: “Chưởng môn sư huynh đây khẳng định lại bóc lột sức lực và tiền tài của đệ tử đi.”
Lam Mạnh Khải hắng giọng, mặt khẽ đỏ lên: “Sao có thể gọi là bóc lột được. Không phải chỉ là sai bọn hắn đi mua vài cân rượu hảo hạng sao?”
“Rượu hảo hạng tại Túy Vân lâu năm trăm lục giai linh thạch một cân. Nếu quy ra ngân lượng thì cũng hết năm trăm lượng một cân. Sư huynh cũng rất biết cách bốc lột.” Sư Điệp Hoa nói xong bắn cho Lam Mạnh Khải một ánh nhìn đầy châm chọc.
“Cũng không tính là quá đáng. Túy Vân lâu là của nhà họ Lâm, bọn hắn lấy rượu cũng đâu mất phí.” Lam Mạnh Khải dửng dưng trả lời.
“Ta thật nghi ngờ lúc trước huynh nhận Lâm Chí Hàn chỉ để lấy rượu.” Sư Điệp Hoa thở dài nói, dừng một chút nàng lại quay đầu nói tiếp: “Mà huynh nói hai người bọn họ hôm nay sẽ tới. Sao giờ vẫn chưa thấy đâu?”
“Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới.” Lam Mạnh Khải cười nói, xong hướng mắt về phía người đang bay tới.
Sư Điệp Hoa nghe vậy thì mừng rỡ, cũng hướng tầm mắt theo. Vừa nhìn xong, vẻ mừng rỡ của nàng liền biến mất không dấu vết. Mà thay vào đó là một vẻ mặt cứng ngắc quái dị.
Hại Thiên Thu vẫn rất không có hình tượng, bị Hàn Tuyết Âm nắm cổ áo kéo đi. Hại Thiên Thu không biết làm gì hơn, chỉ đành lấy tay ôm mặt nói: “Tiểu nha đầu ngươi cũng không thể tha cho ta một chút sao? Ta nhiều ít cũng là hồi cố hương, ngươi liền đem mặt mũi của ta quăng đi hết.”
“Thỉnh tiền bối coi lại bản thân trước.” Hàn Tuyết Âm đáp một câu đầy thâm ý, xong liền bắt đầu hạ độ cao.
“Đây là nàng?” Sư Điệp Hoa tay run run chỉ vào Hại Thiên Thu hỏi. Trừ màu mắt, màu tóc cùng vùng đồng bằng kia, thì quả thật dung mạo giống y như đúc.
Lam Mạnh Khải khẽ vỗ tay Sư Điệp Hoa trấn an: “Chính là nàng. Chỉ là nàng đang phong bế tu vi nên… nhìn có chút mất mặt.”
Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu không biết từ lúc nào đã đáp xuống trước mặt hai người Lam Mạnh Khải. Hàn Tuyết Âm cung kính thi lễ: “Sư phụ! Điệp Hoa sư thúc!”
Còn Hại Thiên Thu thì đứng đó, lăng lăng nhìn hai người một râu tóc bạc phơ một dịu dàng như nước. Bất giác nàng thấy sóng mũi cay cay, sau một hồi nàng liền nhào thẳng vào lòng Sư Điệp Hoa khóc: “Sư Điệp Hoa! Ngươi phải đòi lại công đạo cho ta! Nha đầu kia suốt đường đi đều ăn hiếp ta!”
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.” Sư Điệp Hoa bất đắc dĩ vuốt vuốt lưng Hại Thiên Thu. Quả thật như lời chưởng môn nói, nàng sống lại liền đem mặt mũi vứt không còn một mảnh.
“Âm nhi một đường cũng mệt mỏi rồi, lui xuống trước đi. Ở đây để vi sư xử lý là được rồi.” Lam Mạnh Khải nhìn Hàn Tuyết Âm nói.
Hàn Tuyết Âm vô cùng thức thời, ôm quyền nói: “Vậy đệ tử xin phép cáo lui.” Nói rồi nàng liền ngự kiếm, trở về phòng của bản thân.
Đợi Hàn Tuyết Âm đi mất, mắt Sư Điệp Hoa cũng không kiềm được bắt đầu đỏ lên. Nàng nghẹn ngào nói: “Ba trăm năm trước, bọn họ nói ngươi đã chết rồi. Nhưng bọn ta luôn tin ngươi vẫn còn sống. Ngươi quả thật không làm bọn ta thất vọng.”
Hại Thiên Thu không biết từ khi nào đã thu hồi lại dáng vẻ bỡn cợt, dịu dàng lau lệ trên mặt Sư Điệp Hoa nói: “Những năm qua, các ngươi cực khổ rồi.”
Lam Mạnh Khải nhìn hai người, sóng mũi cũng bất giác cay cay: “Không cực khổ, huống chi đây đều là nhà của chúng ta.”
“Xin lỗi, ta thân là tiền bối, trong lúc quan trọng nhất lại không thể ở cạnh bọn ngươi.” Hại Thiên Thu áy náy nói.
Lam Mạnh Khải vội xua tay: “Xin lỗi gì chứ? Với lại bọn ta còn lâu mới coi kẻ như ngươi là tiền bối!”
“Ngươi cái tên nhóc không biết lớn nhỏ này.” Hại Thiên Thu hung dữ trừng Lam Mạnh Khải một cái.
“Được rồi được rồi.” Sư Điệp Hoa cười nhẹ nói: “Khó khăn lắm mới đoàn tụ, hai người các ngươi cũng đừng nháo nữa. Trước để ta đưa nàng về Hàn Đảo thay y phục đã. Cũng không thể để nàng tiếp tục mặc bộ áo rách này nữa.” Nói rồi nàng liền ghét bỏ nhìn bộ y phục đầy lỗ vá của Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu ha ha cười một tiếng, áo mua ở chợ, năm mươi đồng một bộ, tính ra như vậy cũng đã bền lắm rồi.
Lam Mạnh Khải lúc bấy giờ cũng mới để ý, quả thật là bộ dạng Hại Thiên Thu cùng ăn mày ngoài đường, không khác nhau là bao. Sư phụ, người có linh thiên phải nhớ rõ, mặt mũi sư môn là do nàng làm mất. Tuyệt đối không phải là đồ nhi làm đâu.
“Được rồi, mau đi thôi.” Sư Điệp Hoa nói rồi tay liền làm một cái thủ quyết. Hoa đào không biết từ nơi nào, xuất hiện tạo thành một đám mây, đem nàng cùng Hại Thiên Thu bay lên. Hai người hướng thẳng Hàn Đảo mà bay.
Sư Điệp Hoa vừa điều khiển đám mây vừa nói: “Đợi tới khi đám người kia trở về, nhìn thấy ngươi nhất định sẽ kinh hỷ vô cùng.”
Hại Thiên Thu nhìn Hàn Đảo phía xa xa, nở nụ cười nhẹ: “Ta cũng không đợi được tới lúc gặp lại bọn họ.”
———————–
Tác giả nhỏ bé: Không ngờ lết mãi cũng tới được chương 38 rầu :>