THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 37: trở về nguồn cội
Thu Nguyệt bị chọc giận, không nói hai lời, lập tức hướng Hàn Tuyết Âm mà đánh tới. Linh lực đỏ đậm như máu phát ra mãnh liệt, thoạt nhìn như một con mãnh thú đang say máu.
Hại Thiên Thu một chiêu đánh bật Vãng Sinh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hàn Tuyết Âm. Nàng vân đạm phong khinh, một tay đỡ chưởng phong của Thu Nguyệt, một tay chắp sau lưng.
Hai nguồn linh khí cường đại gặp nhau, lại phát ra thêm một trận xung đột mãnh liệt. Hại Thiên Thu liếc nhìn Hàn Tuyết Âm, hô: “Tiểu nha đầu, mau đi đoạt Băng Liên!”
Hàn Tuyết Âm cũng không chần chờ, lập tức vận khí chạy tới chỗ Băng Liên.
Vãng Sinh bên kia cũng hướng kiếm xông tới, quyết tuyệt không để cho hai nàng chiếm thượng phong. Đi chưa được nửa đường, hắn lại một lần nữa bị Hại Thiên Thu ngăn lại.
Nàng đem trở mình một cái, tay phải bắt lấy tay Thu Nguyệt, rất không thương hương tiếc ngọc mà đem nàng ta quăng về phía Vãng Sinh. Cả hai người Vãng Sinh và Thu Nguyệt đồng loạt văng ra sau cả trượng. Hại Thiên Thu vô cùng ung dung mà bước tới trước mặt hai người, tay phải rút ra trâm cài bằng gỗ mộc mạc mua giá mười đồng ở chợ.
Vãng Sinh cùng Thu Nguyệt đứng dậy, một lần nữa thủ thế, ánh mắt tóe lửa nhìn Hại Thiên Thu.
Ba nghìn sợi tóc vàng óng của Hại Thiên Thu xõa ra, phá lệ đẹp đẽ, lại mang theo tầng ác khí mờ ảo. Trâm cài trên tay của nàng không biết từ lúc nào đã trở thành một thanh kiếm gỗ, dài khoảng một thước rưỡi. Hại Thiên Thu nở một nụ cười tao nhã: “Hôm nay bổn vương có hứng thú, muốn đánh người. Lại đây nào, để bổn vương chỉ đám trẻ con các ngươi vài chiêu.” Lại đây đi, để nàng đánh cho các ngươi chừa, ngày sau xem còn dám cào loạn nữa hay không?!
Hai kẻ bên kia không suy nghĩ nhiều, đồng loạt ra chiêu. Một kiếm một chảo hướng về Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu lấy kiếm đỡ kiếm, lấy tay đỡ chảo, thoắt một cái đem cả hai chiêu kia hóa giải triệt để. Ây dà, tuổi trẻ đúng là manh động quá mà. Nàng cảm thán một cái, rồi lách nhẹ người qua khỏi hai người Vãnh Sinh và Thu Nguyệt. Tay phải cầm kiếm, lưu loát đánh ra một bộ kiếm pháp.
Vãng Sinh cùng Thu Nguyệt nhìn kiếm pháp nhanh như gió không khỏi cả kinh. Dù cố sức muốn đỡ, cũng không đỡ được là bao nhiêu.
Hại Thiên Thu đem kiếm chiêu biến hóa đến thập phần linh diệu. Nếu nói kiếm pháp của Hàn Tuyết Âm là ôn nhu như mây trôi nước chảy, thì của Hại Thiên Thu chính là đơn giản mộc mạc, hoàn toàn tự do phóng khoáng. Nàng đem chui kiếm đập vào huyệt thái dương của Thu Nguyệt, rồi rất nhanh thân kiếm đánh vào bụng Vãng Sinh.
Hai người Vãng Sinh trúng chiêu đồng loạt văng ra hai hướng. Tuy trúng chiêu quả thật rất đau, nhưng kiếm trên tay Hại Thiên Thu dù gì vẫn là kiếm gỗ. Đánh vào người bọn họ bất quá chỉ để lại mấy vết bầm sưng tấy, ngoài ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì khác.
Nhưng đối với Thu Nguyệt bị đánh vào huyệt thái dương thì khác. Lớp da mặt dưới tác động của lực mạnh, đã từ từ tróc ra rơi xuống đất. Bên dưới lớp da người mỹ hảo, dần lộ ra một nửa gương mặt bị thối rữa, chỉ còn trơ chọi vài miếng thịt cùng xương trắng bên trong. Thu Nguyệt nhìn da mặt rơi xuống, căm phẫn nhìn Hại Thiên Thu.
“Đúng như ta đoán. Cô nương là người của Thi tộc?” Hại Thiên Thu từ lúc nào đã thu lại vẻ mặt cợt nhã, thâm sâu nhìn Thu Nguyệt.
“Là người của Thi tộc thì đã như thế nào!” Thu Nguyệt căm tức hướng Hại Thiên Thu quát: “Còn tốt hơn là một đám giả nhân giả nghĩa các ngươi!”
Vãng Sinh đem tay ngăn lại Thu Nguyệt, cười nho nhã lễ độ nói với Hại Thiên Thu: “Đa tạ tiền bối đã nương tay. Nếu không thì giờ phút này hai người bọn ta cũng không còn toàn thây.”
“Ít ra ngươi cũng còn hiểu chuyện.” Hại Thiên Thu đem kiếm gỗ biến trở lại thành trâm cài nói: “Ta không có hứng thú đi gϊếŧ người.”
“Đa tạ tiền bối độ lượng không gϊếŧ.” Vãng Sinh cười nói: “Băng Liên hôm nay vãn bối cũng không có cách nào đoạt lại được. Chỉ đành đi trước một bước về nhận phạt với thượng cấp.”
“Nói với thượng cấp của ngươi, ta không biết hắn tính làm gì nhưng tốt nhất đừng để ta gặp hắn. Nếu không thì đừng trách ta đem hắn tiễn đi âm phủ.” Nói rồi Hại Thiên Thu liền phất tay áo, xoay người tiến lại chỗ Hàn Tuyết Âm đang nằm bất tỉnh giữa hồ nước.
“Ngươi dám nói chủ tử như vậy? Ngươi…” Thu Nguyệt nổi xung trước thái độ của Hại Thiên Thu, nhưng chưa nói được hết câu đã bị Vãng Sinh lấy tay bịt miệng lôi đi. Trước khi đi khỏi hắn còn hướng Hại Thiên Thu lễ phép nói: “Vãn bối xin cáo từ trước. Lần sau có duyên tao ngộ, còn mong tiền bối chỉ bảo.”
Hại Thiên Thu một cái liếc mắt cũng không thèm cho hai người bọn hắn, tay phất phất ra hiệu bọn hắn mau đi đi. Còn bản thân nàng thì nhẹ nhàng ôm Hàn Tuyết Âm từ hồ nước lên bờ. Nàng đặt nàng ấy nằm trên đất, tay khẽ vén lên tóc mai ẩm ướt của Hàn Tuyết Âm.
Nước hồ lạnh cóng khiến cho thân thể Hàn Tuyết Âm cũng lạnh theo. Da thịt trắng như tuyết càng làm nổi bật thêm cánh môi đo đỏ. Lại nhờ nước lạnh thấm ướt, mà bờ môi của nàng càng thêm mỹ lệ, nhìn qua như một quả mận tươi mới hái.
Hại Thiên Thu không biết bị gì sai khiến, cúi xuống, đem cái lưỡi đỏ mọng, liếm qua hai cánh môi mê người của Hàn Tuyết Âm. Cái mát lạnh nhanh chóng tập kích đại não của Hại Thiên Thu, khiến cho đầu óc của nàng nhất thời trống rỗng. Đầu lưỡi lại truyền tới vị ngọt thanh thuần, cũng không biết là do môi của Hàn Tuyết Âm hay do nước hồ đọng lại trên mặt nàng ấy. Chỉ là, Hại Thiên Thu, cảm thấy vị ngọt này cũng quá sức mê người rồi.
—————–
Hàn Tuyết Âm cảm thấy mi mắt nặng trĩu. Cố sức mấy lần mới có thể mở ra được. Trước mặt nàng giờ đây là một khoảng không trắng lóa, bên dưới chân là mặt nước xanh ngọc, óng ánh tuyệt đẹp.
Nàng nhớ rằng cách đây không lâu, nàng theo lời Hại Thiên Thu tới chỗ Băng Liên. Càng tới gần Băng Liên, bước chân của nàng càng nặng nề. Tới khi chạm vào được đóa sen thì nàng cũng liền bất tỉnh.
“Cô nương.” Đột nhiên từ trong khoảng không vang lên một tiếng gọi già nua: “Cô nương chớ sợ.”
Hàn Tuyết Âm quay đầu nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một đạo thân ảnh mộc mạc đang bước tới. Nàng nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ, đang hướng nàng đi tới. Lão nhân này mặt một bộ y phục đạo sĩ đã cũ, thậm chí còn có vài chỗ vá. Một tay lão ôm phất trần, tay kia cầm bầu rượu.
“Tiểu nữ Hàn Tuyết Âm, bái kiến tiền bối.” Hàn Tuyết Âm cung kính hướng đạo sĩ nọ thi lễ.
Lão đạo tiến tới sĩ tới trước mặt Hàn Tuyết Âm, trên dưới đánh giá nàng một cái, rồi nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Hàn cô nương chớ khách khí. Lão chỉ là một tán tu, cũng không đáng mang danh tiền bối gì.”
Dừng một chút lão đạo sĩ lại nói: “Vốn trăm năm nay lão sống trong miếu quy túc, một lòng tu luyện lại vô tình phát hiện ra Băng Liên. Tính đợi khi Băng Liên nở, liền hấp thụ đem tu vi đạt tới tiên tử. Nào ngờ chưa kịp đợi Băng Liên nở, đã bỏ mạng dưới kiếm của kẻ khác. Chỉ đành dùng chút nguyên thần còn sót lại, gửi nhờ vào Băng Liên, đem mấy kẻ lòng dạ độc ác kia ngăn cảng ở xa.”
“Không ngờ người vượt qua được tầng tầng lớp lớp kết giới lại là cô nương.” Nói rồi lão đạo lại nhìn về phía Hàn Tuyết Âm đang chăm chú lắng nghe: “Coi như gặp nhau cũng là có duyên, Băng Liên này coi như là tặng cho cô nương vậy.”
“Vậy Hàn Tuyết Âm xin đa tạ tiền bối.” Hàn Tuyết Âm trước sau như một cung kính với lão đạo sĩ. Chỉ là một tán tu mà có thể đem tu vi gần đạt tới tiên tử, không cần nói cũng biết là người lợi hại cỡ nào. Phải biết là tán tu khó khăn hơn so với đệ tử tiên gia rất nhiều, không chỉ phải tự đi tìm bảo vật mà còn không được truyền thụ bí kíp. Khi gặp người gây sự cũng không có môn phái tới bảo hộ, sống chết đều dựa theo ý trời. Vậy nên, trong lòng Hàn Tuyết Âm không khỏi ngưỡng mộ những người như lão đạo sĩ đây.
“Vãn bối may mắn có duyên tao ngộ với tiền bối, không biết tiền bối có thể cho vãn bối biết tên họ?” Hàn Tuyết Âm lại hướng lão đạo sĩ hỏi.
Lão đạo sĩ nhìn nàng một chút, rồi vừa quay người bước đi vừa cười nói: “Cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Cũng không đáng để nhớ ai nhớ tới. Đời người như gió thoảng mây bay, cần chi vướng bận chút bụi trần ai ha ha…” Nói rồi lão đạo liền biến mất giữa làn sương trắng, để lại Hàn Tuyết Âm một mình đứng giữa hồ nước tĩnh lặng.
Cảnh vật xung quanh nàng lại lóa sáng một cái nữa, sau đó là một màu đen kịt. Hàn Tuyết Âm mi mắt khẽ rung, một lần nữa nặng nề mở ra. Mà lần này ánh vào mắt nàng không còn là một màu trắng xóa, mà thay vào đó là gương mặt của ai kia đang gần trong gang tấc. Gần tới mức thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai người.
Hại Thiên Thu nhìn con ngươi đen láy, trong suốt của Hàn Tuyết Âm, tiếng lòng bất giác rơi rụng lộp bộp. Lúc này nàng mới ý thức được bản thân vừa làm ra chuyện gì. Lão thiên gia, ngươi mau xuống đây cứu bổn vương đi.
Hàn Tuyết Âm khẽ cử động tay trái, đem bàn tay trái áp lên má của Hại Thiên Thu.
Xúc cảm lạnh lẽo từ tay Hàn Tuyết Âm khiến cho Hại Thiên Thu một lần nữa ngờ nghệch. Nha đầu này chắc bị hoảng sợ không nhẹ đây. Hại Thiên Thu nghĩ rồi, cấp cho Hàn Tuyết Âm một nụ cười ấm áp, tay phải cũng nhẹ nhàng áp lên tay trái của Hàn Tuyết Âm, cảm nhận hơi lạnh của tay nàng ấy.
Hàn Tuyết Âm cũng nở nụ cười nhẹ với Hại Thiên Thu, tay phải cũng run run giơ lên.
“Chát!”
“Đau!” Hại Thiên Thu ăn phải một cái tát như trời giáng, lập tức la to. Nàng khóc không ra nước mắt, tay ôm hai bên má đã sưng vù né ra một góc. Thanh âm nàng run rẩy hướng về phía Hàn Tuyết Âm: “Tiểu nha đầu ngươi làm cái gì vậy?! Có phải nước vào não rồi không?!”
“Ta làm cái gì?” Hàn Tuyết Âm khiêu mi nhìn Hại Thiên Thu đang co ro một góc. Ánh mắt này của nàng, phải gọi là âm lãnh tới cực điểm.
Nàng đứng dậy, chỉnh sửa y phục một chút, rồi hướng về Hại Thiên Thu gằn từng chữ: “Câu hỏi này phải là ta hỏi tiền bối mới đúng. Tiền bối đây là vừa làm gì hả, Hắc Diệm Vương?” Ba chữ cuối thậm chí còn được cố tình nhấn mạnh.
“Ta…” Hại Thiên Thu hoàn toàn á khẩu. Vừa rồi nàng vừa làm cái gì vậy trời? Hiện giờ nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được. Cầu lão thiên, lão thiên không hiển linh. Sư phụ! Sư phụ mau hiển linh cứu đệ tử!
Hại Thiên Thu trong lòng thầm niệm khẩu quyết của sư phụ một chục lần. Nhưng số phận đã định sẵn, giờ phút này không ai có thể cứu vớt được nàng nữa rồi. Hại Thiên Thu chỉ còn một con đường duy nhất, nhìn tiểu nha đầu mặt than đang bước từng bước đi tới.
Hàn Tuyết Âm ưu nhã bước tới chỗ Hại Thiên Thu, cười như không cười nhìn nàng. Tay phải giơ lên thành quyền sau đó là từng tiếng la thê thảm vang lên trong vực sâu vắng vẻ: “A cứu mạng! Ta biết lỗi rồi!”
—————–
“Vậy là ngươi đã gặp qua tên đạo sĩ đó?” Hại Thiên Thu vừa ôm gương mặt sưng vù vừa lẽo đẽo theo sau Hàn Tuyết Âm.
“Ừm, theo lời vị đạo sĩ thì người tới không biết rõ là ai. Có lẽ là thuộc cấp của hai người lúc nãy.” Hàn Tuyết Âm vừa đi vừa nói.
Hại Thiên Thu nghe xong khẽ a một tiếng. Như vậy thì chân tướng đã rõ ràng rồi. Nàng nghĩ rồi lên tiếng nói: “Nếu theo đúng lời của hắn, thì hắn là một tán tu quy ẩn ở miếu Quy Túc suốt nhiều năm. Vô tình thấy được Băng Liên nên trụ lại đợi ngày hoa nở. Nhưng không ngờ lại bị thượng cấp của hai gia hỏa kia tới gϊếŧ người đoạt bảo.”
Dừng một chút nàng lại nói tiếp: “Nhưng lúc hắn gϊếŧ tên đạo sĩ thì hoa vẫn chưa nở nên mới giao cho Vãng Sinh và Thu Nguyệt trong giữ. Hai tên đó lúc bấy giờ mới gϊếŧ Vương Trung Hiếu và Nhạc Kha thật để thế chỗ. Mà nha đầu tên Thu Nguyệt kia lại là người của Thi tộc. Dung mạo không rõ vì sao bị hủy nên mới cần da mặt người để duy trì ngụy trang.”
“Hơn nữa cả hai đều tu luyện ma đạo, cần nguyên khí của người sống để tu luyện…” Hại Thiên Thu vừa nói, vừa lách người né một cành cây đang nhô ra.
Hàn Tuyết Âm bỗng dưng ngừng lại cước bộ nhìn Hại Thiên Thu, khiến cho Hại Thiên Thu một phen giật bắn mình. Hàn Tuyết Âm khẽ thở dài nói tiếp: “Cách nhanh nhất để tìm kiếm đối tượng lấy da mặt cũng chính là tập hợp những người dân xung quanh lại. Vậy nên bọn hắn mới dựng lên một vở kịch đại tiên ở miếu Quy Túc. Vừa có thể dễ dàng tuyển chọn con mồi mà vừa có thể thu thập nguyên khí qua túi hương. Một công đôi việc.”
“Còn cái xác lúc nãy chúng ta nhìn thấy, có lẽ cũng chỉ là một kẻ ngu muội nào đó vô tình bị cuốn vào chuyện này mà mất mạng.” Hại Thiên Thu lại thở dài một tiếng nói: “Cả chuyện đêm qua “Nhạc đại tiểu thư” bị yêu quái đuổi, cũng có lẽ chỉ là một vở kịch mà các nàng tự biên tự diễn, hòng thoát khỏi nghi vấn của chúng ta.”
“Đại nhân đại nhân! Thì ra hai người ở đây!” Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm đồng thời nghe tiếng gọi từ trên cao vọng xuống. Cả hai đồng loạt nhìn lên, quả nhiên thấy một cái bóng trắng đang bay tới chỗ các nàng.
Hại Thiên Thu bất ngờ hô: “Tiểu treo cổ? Ngươi làm gì ở đây?” Đây chẳng phải là ma nữ treo cổ ở nhà tỷ đệ họ Thẩm sao?
“Ây đại nhân, không có thời gian nói đâu. Mau theo ta, Thẩm Hoa và Thẩm Nhị có biểu hiện lạ lắm!” Ma nữ treo cổ vừa nói vừa lôi kéo tay Hại Thiên Thu.
“Từ từ từ từ, lạ là lạ như thế nào?” Hại Thiên Thu vừa nói vừa rút tay khỏi tay ma nữ.
Ma nữ gấp rút không thể gấp hơn nói: “Hai vị cứ đi coi đi sẽ biết, mau mau lên một chút!”
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm đồng loạt cau mày nhìn nhau. Hàn Tuyết Âm lập tức triệu hồi phi kiếm, đem theo Hại Thiên Thu thẳng tiến nhà tỷ đệ Thẩm Hoa.
——————-
“Ngươi lôi lôi kéo kéo cái gì?” Thu Nguyệt bị Vãng Sinh lôi kéo cả một đường tới Nhạc gia, cuối cùng chịu không nổi liền hất tay của hắn ra: “Ta nói cho ngươi biết, Băng Liên đã không đoạt được thì thôi. Ngươi còn để cho nàng ta sỉ nhục chủ tử như vậy!”
“Ngươi nghĩ cả hai người chúng ta hợp lại đánh nổi nàng sao?” Vãng Sinh cau mày nói: “Nàng ta chỉ cần một cây kiếm gỗ đã đánh ta và ngươi muốn lên bờ xuống ruộng! Còn nhặt lại được cái mạng đã là may rồi.”
Thu Nguyệt ôm nửa bên mặt đã thối rữa, ỉu xìu nói: “Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy bỏ qua cho hai người các nàng? Còn phía chủ tử phải nói như thế nào?”
“Phía chủ tử ngươi không cần phải lo.” Vãng Sinh nói tới đây, đột nhiên nở nụ cười đầy ngoan độc: “Tuy chúng ta không thu được Băng Liên, nhưng bù lại thu được tin tức lớn hơn.”
Thu Nguyệt nhìn nụ cười đầy tự tin của Vãng Sinh, tâm tình không khỏi tốt lên một chút: “Nói vậy là ngươi đã suy nghĩ tới kế sách khác?”
“Cứ tin ở ta.” Vãng Sinh tự tin nói: “Giờ thì mau đi tìm chủ tử thôi.”
“Đều nghe ngươi.” Thu Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, mắt bất tri bất giác liếc về căn phòng nhỏ trong sân. Nụ cười của nàng tuy đẹp, nhưng ở trên một gương mặt đã thối rữa thì lại phá lệ đáng sợ. Nàng phất tay một cái, sau đó cùng với Vãng Sinh biến mất trong làn sương trắng.
Mà đằng sau cánh cửa phòng, một nha hoàn của Nhạc gia sợ tới mức chân tay đều mềm nhũn. Đợi tới khi hai người kia biến mất, thì nàng mới dám mở hé cửa bước ra. Nhưng chưa bước được hai bước, nha hoàn nọ liền cảm thấy mắt hoa đầu váng, ngã ngay xuống đất. Từ hai mắt, mũi, miệng và hai tai của nàng không ngừng chảy ra máu đỏ tươi.
———————
Hàn Tuyết Âm cùng Hại Thiên Thu cùng nhau trở lại ngôi làng mà tỷ đệ Thẩm Hoa ở. Ngôi làng thanh bình nay còn đâu vẻ đẹp ngày đó, chỉ còn lại một mảnh tịch liêu quỷ dị.
Hại Thiên Thu đi trước gọi cửa nhà. Nàng dùng tay đập vào cánh cửa gỗ một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng, liền mở cửa, tự tiện bước vào. Hàn Tuyết Âm cũng theo sát phía sau.
“Gào!” Một cái bóng đen nho nhỏ bất ngờ xông ra từ trong góc tối. Hại Thiên Thu nhanh tay lẹ mắt, lập tức đem cái bóng nhỏ đánh bật ra xa.
Nàng nghìn vạn lần cũng không ngờ tới điều lạ mà tiểu treo cổ nói là điều này. Thẩm Nhị ngày nào giờ đây chỉ còn là một cái xác biết đi, không hồn không phách.
Ma nữ ở một bên nức nở: “Hôm nay ta ngủ dậy rất trễ. Lúc ta thức dậy thì cả hai người đã như thế này rồi. Không chỉ hai người bọn họ, mà toàn bộ người trong làng cùng người Nhạc gia cũng đều như vậy!”
Hàn Tuyết Âm nhìn Thẩm Nhị đang lồm cồm đứng dậy từ nền đất bằng tư thế kỳ lạ, ánh mắt càng thêm ám trầm, nhìn không ra cảm xúc. Nàng xiếc chặt nắm tay nói không nên lời.
Hại Thiên Thu cầm tay nàng vỗ vỗ nói: “Đây là Thi Biến. Ngươi cũng biết mà, một khi người sống đã biến thành cương thi thì cách duy nhất để giải thoát bọn họ chỉ còn có cái chết.”
“Thật sự không còn cách nào sao?” Hàn Tuyết Âm trở tay nắm lại cổ tay Hại Thiên Thu, nhìn thẳng vào đôi đồng tử vàng kim của nàng.
Hại Thiên Thu cười nhẹ lắc đầu, tay còn lại nhẹ gỡ tay Hàn Tuyết Âm ra. Nàng bước đi nhẹ nhàng mà chậm rãi hướng cửa chính đi tới. Tiếng gầm gừ, rêи ɾỉ từ bốn phương tám hướng cứ lần lượt vang lên. Dân làng đã hóa thành cương thi, nghe theo tiếng động, bắt đầu hướng Hại Thiên Thu tiến tới.
Thiên Ma Xích hiển hiện trên cổ tay Hại Thiên Thu, Hắc Diệm bập bùng nổi lên. Hại Thiên Thu nhìn một con cương thi đang tiến tới nói nhỏ: “Những con người đáng thương, thôi thì hãy để ta là người tiễn các ngươi một đoạn đi vậy.” Hại Thiên Thu nói rồi, Hắc Diệm càng bùng lên mãnh liệt, đem từng con từng con cương thi thiêu đốt trong ngọn lửa đen kịt.
Hàn Tuyết Âm dõi theo bóng lưng của Hại Thiên Thu, lặng lẽ nhìn ngọn lửa đen cắn nuốt từng người một. Ngọn lửa đen cháy tới kẻ nào, kẻ đó liền dần hóa thành những bông tuyết trắng tinh. Lạnh lẽo tinh khiết nhưng cũng đầy tịch liêu mà cô độc. Giống như số phận của những người ở đây, trải qua một đời có lên có xuống, rồi cuối cùng trở về với những thứ nguyên thủy nhất.
Năm 1055 theo lịch Đại Lục, tức năm Văn Đế thứ mười tại Mộc quốc, Cẩm Vân thành xuất hiện chuyện lạ, yêu quái chuyên gϊếŧ người lột mặt không ngừng gây án, chết hơn mười người. Huyện lệnh trong lúc bế tắc, gửi nhờ ủy thác tới đệ nhất tiên môn của Mộc quốc tức Trúc Vân môn. Đại đệ tử Hàn Tuyết Âm chịu trách nhiệm ủy thác, điều tra trong suốt nhiều ngày.
Kết quả, yêu quái được xác định là thủ hạ dưới trướng một kẻ khác. Hai người tên Thu Nguyệt và Vãng Sinh được cho là có tu vi trên nguyên anh, thành công trốn thoát. Cùng ngày hôm đó, toàn bộ người nhà Nhạc gia cùng người làng lân cận, tổng cộng là một trăm năm mươi bốn người biến mất không tung tích. Khi huyện lệnh tới, chỉ còn thấy một mảnh hoang vu tiêu điều cùng tuyết trắng bay phấp phới trong đêm.
Vụ án yêu quái lột mặt từ đó được khép lại, báo lên hình bộ, do nữ quan nhất phẩm An Mặc Nhiên tiếp quản.
————-
Tác giả nhỏ nhoi cầu thương xót: Trước cho kết thúc nhanh gọn, đồng thời cũng là mở đầu cho chuỗi ngày đen tối hơn :>