THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 35: ổn không?
Dịch dung hoàn tất, Hàn Tuyết Âm liền một đường đi ra khỏi quán trọ, bỏ lại Hại Thiên Thu tự kỷ đang chạy theo sau như cún nhỏ. Hai người các nàng hướng thẳng cổng thành mà đi. Vừa ra khỏi thành, lại tiếp tục ngự kiếm phi hành, rất nhanh liền tới dưới chân núi miếu Quy Túc.
Hàn Tuyết Âm đem Băng Sương Kiếm hóa thành một cây ngọc trâm, cài lên tóc rồi sóng vai cùng Hại Thiên Thu lên núi. Hại Thiên Thu vì để tránh trường hợp vô tình phá hoại, cũng dứt khoát đem hộp gỗ yêu quý ném vào trữ vật giới. Sau đó nàng lại bắt một cái ấn, đem tu vi của cả hai che giấu không khác gì người bình thường. Làm xong hết thảy, hai người các nàng mới bước tiếp lên những bậc thang đã phủ đầy rêu xanh.
Không ngoài dự liệu của hai nàng, kết giới hôm qua chỉ là tạm thời, tới hôm nay liền không còn tạo ra uy hiếp lớn nữa. Có điều để tránh đánh rắn động cỏ, Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm vẫn nên giả làm dân thường đi thôi.
Miếu Quy Túc hôm nay cũng không khác ngày hôm qua là bao. Vẫn là dòng người chen nhau đi thắp hương và một hàng sa số những người đợi để gặp tên đại tiên kia.
Hại Thiên Thu một lần nữa lôi kéo Hàn Tuyết Âm gia nhập hàng ngũ đợi chờ trong vô vọng. Cứ đứng chờ như vậy, từ sáng cho tới trưa, càng khiến cho xúc cảm muốn gϊếŧ người của hai nàng thêm mãnh liệt.
Mãi cho tới quá giờ mùi (13-15g), cuối cùng cũng tới lượt của các nàng. Đệ tử nhận trách nhiệm ghi chép ngồi sau bàn gỗ, liếc cũng không liếc các nàng một cái, nói: “Tên họ là gì?”
“Thu Thiên Hại và Âm Tuyết Hàn.” Hại Thiên Thu vội cười nịnh nọt nói.
“Tới muốn xem cái gì?” Đệ tử nọ vừa cầm bút lông ghi trên giấy, vừa hỏi tiếp.
Hại Thiên Thu nghe tới đây, mắt lén nhìn Hàn Tuyết Âm một chút, nói: “Xem tình duyên.”
“Ờ, xem tình duyên hả. Năm mươi…” Tên đệ tử kia vừa nói, vừa ngẩng đầu lên toan thu tiền hai người các nàng. Đã không nhìn thì thôi, một khi nhìn thì chính hắn cũng muốn điêu đứng.
Trừ bỏ Hàn Tuyết Âm đã dịch dung khiến cho dung mạo chỉ ở mức trung bình. Còn nữ tử tóc vàng kia, khẳng định chính là mỹ nhân thế gian hiếm có.
Hại Thiên Thu một thân y phục y sĩ màu đen, tuy hơi cũ nát nhưng lại vô tình tôn lên mái tóc dài vàng kim cùng làn da trắng nõn, ôn nhuận như ngọc. Cốt cách mềm mại nhưng không ẻo lả, lại mơ hồ mang theo chút uy nghiêm ẩn giấu, khiến cho người người đều muốn tự giác quy phục. Mắt phượng hẹp dài, đồng dạng là màu vàng kim như đôi mắt của loài thần thú sáng lóa trong đêm tối. Đẹp đến mê người nhưng tùy thời đều có thể đem bản thân ngươi xé xác thành trăm mảnh.
Tên đệ tử nọ, câu đòi tiền còn chưa nói hết, đã vội vàng gãi đầu cười ngu ngốc nói: “Hai vị cô nương, mời đi vào mời đi vào!”
Hại Thiên Thu làm bộ ngây ngốc hỏi lại: “Còn chuyện tiền nông thì…”
“Ha ha không có không có. Hại vị cứ đi vào đi, không phải tốn phí gì đâu ha ha…” Đệ tử nọ vừa cười híp cả mắt, vừa vội vàng dẫn đường cho hai người Hại Thiên Thu.
Hắn đích thân đưa hai người các nàng tới giang phòng của đại tiên, mở cửa cho hai nàng rồi thức thời lui ra ngoài. Tuy trong lòng có phần tiết nuối, nhưng hắn cũng không dám chọc tới đại tiên bên trong.
Đợi tới khi cánh cửa màu đỏ son được khép lại, Hại Thiên Thu liền lén đánh ra một cái kết giới, đem toàn bộ căn phòng tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Còn Hàn Tuyết Âm thì đi trước, từng bước tiến tới gần chỗ tên đại tiên nọ. Nàng cẩn thận đem tấm sa mỏng màu đỏ vén lên.
“Bịch bịch bịch” tiếng vật thể nặng rơi xuống đất bỗng nhưng vang lên trong căn phòng yên ắng. Đằng sau tấm màng che màu đỏ, chính là một lão nhân mặc bố y lam sắc, ngồi xếp bằng. Có điều, thủ cấp từ lúc nào đã đứt lìa, khi Hàn Tuyết Âm vừa bước vào liền nặng nề rơi xuống đất, lăn tới bên cạnh chân nàng. Mà máu từ trên người của thi thể thì không ngừng chảy ra, thấm ướt cả sàn nhà bằng gỗ.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm mãi vẫn chưa có động tác gì, cũng vội đi tới, vừa vặn nhìn luôn một cảnh này. Nàng ngồi xổm xuống, hai ngón tay chạm vào vũng máu. Máu vẫn còn ấm, chứng tỏ là chỉ mới vừa chết cách đây không lâu. Có thể là trước khi các nàng bước vào khoảng một khắc.
“Có ai ở đó không, mau cứu mạng!” Bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên. Tiếng la rất nhỏ, nếu không phải là những người có thính lực tốt như Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu căn bản cũng sẽ không nghe thấy.
Cứu người quan trọng, Hàn Tuyết Âm thấy tiếng la ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm. Hại Thiên Thu cũng chuyển sang phụ giúp Hàn Tuyết Âm, hết áp tai vào tường rồi lại gõ gõ xung quanh.
“Ở bên này!” Hàn Tuyết Âm đứng ở một góc phòng, chỉ xuống dưới sàn nhà.
Hại Thiên Thu vội vàng đến bên cạnh nàng ấy, lấy tay gõ xuống sàn. Quả thật sàn nhà phía bên này không cứng như những chỗ khác, lại mơ hồ có gió bốc lên. Không nghĩ nhiều, nàng liền một tay đem Hàn Tuyết Âm hộ ở sau lưng, một tay chưởng xuống sàn nhà.
Khói bụi trong nhất thời bay mù mịt. Đợi tới khi bụi bẩn tản đi, dưới sàn đã xuất hiện một lỗ thủng. Ẩn dưới những tấm gỗ là một lối đi bí mật, dẫn xuống hầm tối sau hun hút.
Hại Thiên Thu dẫn đầu, tay phải tạo một quả cầu phát sáng, bước từng bước xuống những bậc thang. Hàn Tuyết Âm cũng theo sát phía sau nàng, cẩn thận bước từng bước.
Càng đi vào sau trong động tối, mùi ẩm mốc càng bốc lên nồng nặc. Tiếng kêu cứu của nam nhân nọ cũng dần rõ ràng hơn. Tới khi hai người các nàng chạm tới một bức tường bằng đá, thì cũng là lúc tiếng cầu cứu nghe rõ ràng nhất.
“Người đâu mau cứu mạng! Ta là Vương Trung Hiếu, là sai nha của Cẩm Vân thành!” Vương Trung Hiếu ở bên kia bức tường, không ngừng lấy tay đập vào tường, hô lớn.
“Trung hiếu đại nhân! Sao ngươi ở đây?” Hại Thiên Thu lên tiếng trước.
“Là hai vị tiên nhân sao? Mau, mau giúp ta với.” Vương Trung Hiếu nghe thấy tiếng của Hại Thiên Thu, nhất thời mừng rỡ như điên: “Ta nhận lệnh của huyện lệnh đại nhân đến điều tra, vừa đến thì tên đại tiên giả mạo kia đã bị người gϊếŧ chết. Ta vừa vặn thấy hắn bỏ chạy, đuổi theo thì bị hắn giam ở trong này.”
“Hiểu rồi, ngươi nhẫn nại một chút, bọn ta liền đem ngươi ra.” Hại Thiên Thu nói rồi, giơ tay, tính phá tường.
Nhưng nàng chưa kịp xuất chiêu, thì Hàn Tuyết Âm đã dùng tay ngăn nàng lại: “Khoan đã, ở đây là mật đạo, nếu dùng lực phá tường sẽ không tránh khỏi khiến cho mật đạo bị sập.” Chưa kể bức tường này cũng không tính là mỏng, lực cần dùng chắc chắn cũng không thể nhỏ được.
Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, lời Hàn Tuyết Âm nói quả thật cũng có đạo lý. Chưa kể ở đây có người ngoài, nàng cũng không tiện ra mặt. Tốt nhất vẫn nên trở về diện mạo bình thường, làm một nhân tộc nhỏ bé vậy.
Mà lời Hàn Tuyết Âm nói ra lại khiến cho Vương Trung Hiếu buồn rầu không thôi. Ở dưới này vừa tối vừa ẩm thấp, có khi còn có vài thứ không được sạch sẽ nữa! Thật đáng sợ!
“A” Vương Trung Hiếu như nhớ ra được gì đó, đột ngột hô lên: “Hai vị tiên nhân, hình như lúc nãy ta có thấy tên kia ấn gì đó ở trên vách động, sau đó bức tường mới xuất hiện. Hai vị cũng thử tìm xem!”
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm nhìn nhau, gật đầu một cái, rồi chia nhau ra tìm quanh vách động. Quả nhiên như lời Vương Trung Hiếu nói, Hại Thiên Thu rất nhanh phát hiện ra một viên gạch hơi lồi lên ở vách động bên phải. Nàng lấy tay, dùng sức nhấn vào viên gạch. Viên gạch bị nhấn lập tức lún sau vào trong, kèm theo đó là một tràng những tiếng “ầm ầm”.
Bức tường chắn giữa Vương Trung Hiếu và hai người các nàng dần dần được hạ xuống, giấu vào trong lòng đất như chưa từng có bức tường nào từng tồn tại. Vương Trung Hiếu mừng muốn phát khóc, mặt đầy xúc động nhìn hai người các nàng, chỉ thiếu quỳ xuống cảm tạ mà thôi.
“Vương đại nhân vẫn ổn chứ?” Hàn Tuyết Âm ân cần hỏi.
“Ta vẫn ổn.” Vương Trung Hiếu cảm kích không thôi, hai tay cầm lấy tay Hàn Tuyết Âm nói: “Thật đa tạ hai vị tiên nhân. Nếu không có hai vị thì ta có lẽ…” Nói tới đây Vương Trung Hiếu không khỏi nghẹn ngào, hắn còn chưa cưới vợ, hắn chưa muốn chết đâu.
Hại Thiên Thu thần sắc bất động, cười cười đi lại chỗ hai người kia. Tay nàng nhẹ nhàng mà đầy thâm ý, đem ma trảo của Vương Trung Hiếu tách ra khỏi bàn tay ngọc ngà của Hàn Tuyết Âm. Nàng cười như không cười về phía hai người: “Các ngươi có cảm thấy rằng, có điều gì đó không ổn không?”
“Điều gì cơ?” Vương Trung Hiếu ngây ngô hỏi lại.
Hại Thiên Thu lấy ngón tay đặt lên môi, làm dấu im lặng. Hàn Tuyết Âm và Vương Trung Hiếu cũng đồng loạt im lặng theo.
Cả ba người bọn họ ngưng thần lắng nghe, qua nhiên có tiếng “ầm ầm” từ rất xa truyền lại. Hàn Tuyết Âm dự cảm không lành, quay đầu nhìn lại lối đi lúc nãy mà nàng và Hại Thiên Thu đi xuống. Bằng vào thị lực của người tu tiên, Hàn Tuyết Âm thấy vô cùng rõ ràng, một tảng đó tròn vo, to bằng cả thông đạo đang lăn rất nhanh về phía các nàng.
Hại Thiên Thu nhìn tảng đá to bự, cười cười nói: “Là điều đó đó.”
Vương Trung Hiếu tất nhiên cũng rất nhanh cảm nhận được nguy hiểm gần kề, chân tay liền cũng nhũn ra theo. Ôi thổ thần linh thiên, ta sắp đến với ngài rồi sao?!
Trong ba người này, cũng chỉ có mỗi Hàn Tuyết Âm là sáng suốt nhất. Nàng nghĩ cũng không nghĩ nhiều, lập tức nắm cổ áo hai người kia, chạy đi như bay.
Mà cái tảng đá phía sau ba người, thì lăn càng ngày càng nhanh. Tùy thời đều có thể đem ba người này làm thành thịt băm nhỏ.
Vương Trung Hiếu nhìn tảng đá nặng nghìn cân đuổi sắp tới nơi, cơ hồ chỉ một chút nữa liền có thể đem hắn đè nát bét. Vậy nên hắn rất thông minh lựa chọn cách làm sáng suốt nhất, trực tiếp ngất xỉu.
Hại Thiên Thu nhìn Vương Trung Hiếu mặt trắng xám mà còn phải thầm khen hắn không có tiền đồ. Cho ngươi chừa đi, cái tội tay không yên phận, suốt ngày nắm nắm kéo kéo lung tung.
Hàn Tuyết Âm một mạch chạy bán sống bán chết. Dù cho nàng là người tu tiên, thể lực gấp nhiều lần người thường nhưng chung quy vẫn là một nhân tộc. Lại phải vác thêm hai người trưởng thành cùng chạy, sức lực rất nhanh cũng muốn cạn kiệt. Đây là chưa nói đến, mật đạo này có phần rất quỷ dị, càng chạy sâu vào bên trong, bước chân càng thấy nặng. Linh khí như bị thứ gì đó trấn áp lại, muốn phát động cũng không phát động nổi.
Cũng còn may, tới khi Hàn Tuyết Âm sắp chịu không nổi mà hụt chân, thì trước mắt nàng đã mơ hồ có ánh sáng trắng tỏa ra. Nàng dùng hết sức lực còn lại, lao nhanh về phía ánh sáng ấy. Quả nhiên các nàng liền thoát khỏi thông đạo chật hẹp, đối diện với một rừng cây xanh tốt. Mà phía dưới, chính là vực sâu chục thước!
“Mau nhảy!” Hại Thiên Thu im lặng nãy giờ cuối cùng mới lên tiếng hô.
Hàn Tuyết Âm theo lời nàng, lập tức nhảy xuống. Tản đá theo sau các nàng thì vừa vặn bị chặn lại ngay cửa thông đạo, không rơi xuống theo.
Hại Thiên Thu từ lúc nào đã phóng ra một lá bùa, khiến cho cuồng phong nổi lên, bao quanh cả ba người. Gió cuốn thấy mạnh, nhưng khi chạm tới người thì lại êm dịu vô cùng. Mơn trớn vờn quanh, đem ba người bao bọc lại, từ từ hạ xuống.
Hại Thiên Thu cử chỉ tao nhã, đặt chân xuống nền đất. Hai tay nàng dang rộng, tùy ý để cho Hàn Tuyết Âm đáp xuống. Vừa vặn để cho cả người nàng ấy chầm chậm rơi cả vào lòng của nàng.
Hàn Tuyết Âm gương mặt thanh khiết không chút cảm xúc nhìn Hại Thiên Thu. Nàng nằm trong vòng tay của Hại Thiên Thu một hồi, rồi lại nhìn gương mặt câu người trước mắt nói: “Ổn không?”
“Không ổn.” Mặt Hại Thiên Thu cười đáp, đáp xong mặt cười cũng muốn biến thành mặt méo: “Hình như là… ta trật lưng rồi.” Nói rồi nàng cũng dần dần thả lỏng tay, thả Hàn Tuyết Âm xuống.
Hàn Tuyết Âm hai chân tiếp đất, chân thành nói: “Già rồi, đừng cố quá.” Nói rồi nàng cũng đi qua, tay đặt lên lưng Hại Thiên Thu, giúp nàng xoa thắt lưng.
Hại Thiên Thu đen mặt, bĩu môi lí nhí nói: “Ta mới không có già.”
Hàn Tuyết Âm vẫn mặt than như cũ, nhưng bên môi bất tri bất giác lại xuất hiện ý cười. Chỉ là nụ cười rất nhạt này Hại Thiên Thu lại không được thấy. Đến mãi rất lâu về sau, Hại Thiên Thu sống chết hỏi Hàn Tuyết Âm lúc đó nghĩ gì. Nhưng nàng ấy cũng chỉ lắc đầu nói không nghĩ gì cả.
Hại Thiên Thu được xoa bóp thắt lưng, trong lòng thầm quyết tâm sau này phải chăm chỉ rèn luyện. Chứ không cứ như thế này, mặt mũi của nàng cũng muốn mất hết rồi.
Xử lý xong xui cho Hại Thiên Thu, hai người các nàng liền đồng loạt quay sang xử lý Vương Trung Hiếu đang bất tỉnh nhân sự. Hại Thiên Thu ngồi xổm, lấy tay tát nhẹ vào mặt hắn mấy cái “bét bét bét”.
Vương Trung Hiếu bị đau, lập tức tỉnh dậy. Hắn nhìn hai người trước mắt, ánh mắt long lanh nói: “Hai vị tiên nhân, có phải chúng ta thành ma cả rồi không? Báo danh đầu thai đi hướng nào thế?”
“Thành ma cái đầu ngươi!” Hại Thiên Thu nhịn không được tát đầu hắn một cái: “Mau dậy, chúng ta tìm cách thoát khỏi đây.”
“Chúng ta chưa chết thật sao?” Vương Trung Hiếu nhất thời mừng như điên, từ mặt đất đứng phắt dậy. Lại để kiểm chứng lời nói của Hại Thiên Thu, hắn tự nhéo nhẹ vào tay một cái. Quả nhiên còn cảm thấy đau! Ha hả, hắn còn chưa có chết!
Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm trực tiếp bỏ qua hắn, sóng vai nhau đi về phía trước. Hiện tại các nàng đang đứng ở dưới một cái hố sâu chục thước. Nơi đây cũng không cách quá xa ánh mặt trời, vẫn có đầy đủ ánh sáng cho cây cối sinh trưởng. Nhưng vấn đề ở đây là, Hàn Tuyết Âm không biết bị thứ gì chế trụ, không thể vận dụng linh lực, còn Hại Thiên Thu lại không tiện ra mặt. Vậy nên các hiện tại các nàng cũng không thể tìm ra cách ra khỏi nơi này.
May mắn thay, Vương Trung Hiếu này cũng không quá vô dụng. Rất nhanh liền phát hiện một lối đi được che lấp bởi mớ dây leo xanh tươi. Dù gì cũng không thể dùng sức người leo lên, chỉ đành đi thử vào sơn đạo duy nhất này.
Càng đi sâu vào trong thông đạo, Hàn Tuyết Âm càng cảm thấy thân thể bị đè nặng, mà linh lực tất nhiên vẫn không tài nào phát động được.
Hại Thiên Thu tất nhiên cũng cảm nhận được nơi này có điều bất thường. Không chỉ vậy, thảm thực vật ở đây còn quá mức tươi tốt. Quan sát kỹ chút nữa, thì có thể phát hiện được đám cây cỏ này đều có mang một tầng linh khí mờ nhạt.
Ba người đi trong thông đạo không lâu, liền tới một cái vực khác. Nơi này lam quang tỏa sáng, chói mắt, ở giữa có là hồ nước lam sắc đẹp để vô cùng. Mà Hại Thiên Thu nhìn thấy cảnh này, chính là kích động không thôi. Nàng và Hàn Tuyết Âm cũng quá may mắn rồi!
—————
Tác giả: lúc đầu tại hạ muốn tạo lập một hình tuợng Hại Thiên Thu thật bá đạo, thật soái khí. Mà dạo về sau, cảm thấy hình tượng càng ngày càng lệch từ ngự tỷ sang khùng tỷ mất rồi xD