THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 28: nhân duyên cũng thật thú vị
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THIÊN ĐỊA VÃN HỒI
- Chương 28: nhân duyên cũng thật thú vị
Trước sự hùng hổ của nam tử vạm vỡ, Hại Thiên Thu chỉ đành khóc hận ôm mặt chịu trận. Nhưng mà hình như có gì đó sai sai. Sao nàng đợi hoài mà không thấy Vương Trung Hiếu kia xuống tay. Hay là hắn đã bị dung nhan tuyệt thế của nàng cảm hóa, không nỡ xuống tay. Đúng vậy, khẳng định là như vậy. Nghĩ tới đây, Hại Thiên Thu liền bụng như nở hoa, từ từ di dời bàn tay đang che mặt, hé mắt ra nhìn.
Chỉ là cảnh tượng trước mặt không có như Hại Thiên Thu tưởng tượng. Vương Trung Hiếu cũng không có bị cái gọi là dung nhan tuyệt thế của nàng cảm hóa. Mà là nắm đấm của hắn, bị một bạch y mỹ nhân trực tiếp dùng tay ngăn lại. Cánh tay thon gọn, nhỏ nhắn tưởng chừng không cầm nổi vật nặng, cư nhiên lại có thể dễ dàng chế trụ Vương Trung Hiếu cao to hơn nàng cả một cái đầu. Hại Thiên Thu thấy một tràng cảnh như thế này, mắt nhất thời cũng trợn to, mặt nghệch ra như kẻ ngốc. Trong đầu nàng chỉ có cảm khái nhân duyên này cũng thật thú vị mà, tiểu nha đầu cư nhiên lại xuất hiện ở đây!
Hàn Tuyết Âm một tay chế trụ tay muốn ra đòn của Vương Trung Hiếu, dùng cái biểu cảm cứng đơ như thường lệ nói: “Vị quan gia này, hắn đã làm gì tới mức ngài phải động thủ như vậy?”
Vương Trung Hiếu nhìn hồng nhan họa thủy trước mắt, cũng đồng dạng không khỏi ngẩn ngơ một chút. Sau một lát hắn mới định thần lại, rồi máy móc như bị tẩy não, buông cổ áo Hại Thiên Thu ra cười ha hả. Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn rất là chu đáo, vuốt thẳng lại nép áo, rồi sẵn tay phủi phủi luôn chút bụi bặm trên vạt áo. Xong xuôi hắn liền hướng Hàn Tuyết Âm cười tươi như hoa: “Nào có nào có, chỉ là ta nghe nói vị công tử đây đang tính tới nhà Tiểu Nhị xem bệnh giúp tỷ tỷ hắn. Nổi hứng lên muốn đùa chút thôi ha ha. Xin hỏi cô nương và vị công tử này là?”
Hại Thiên Thu và Tiểu Nhị đồng loạt ném cho Vương Trung Hiếu ánh nhìn khinh bỉ, rồi cùng đồng thanh trong suy nghĩ: “Thật không có tiền đồ!”
Hàn Tuyết Âm nghe tới đây, lại liếc nhìn Hại Thiên Thu một chút, rồi hướng Vương Trung Hiếu trả lời: “Là đệ đệ của ta.”
“Sặc! Khụ khụ!” Hại Thiên Thu trực tiếp bị lời nói này của Hàn Tuyết Âm làm cho sặc nước miếng, ho khan không ngừng. Nàng ai oán trừng mắt với Hàn Tuyết Âm, sau đó dùng truyền âm âm thầm kiến nghị với nàng ấy: “Cái gì mà đệ đệ? Tiểu nha đầu ngươi cũng quá quá phận đi! Ta đây còn hơn ngươi tận mấy trăm tuổi!”
“Hại tiền bối chớ nóng, hại tới da mặt. Không phải ngươi cũng muốn giấu diếm thân phận, nên mới phẩn nam trang hành tẩu sao? Không gọi là đệ đệ chẳng lẽ gọi là gia gia?” Hàn Tuyết Âm cũng rất bình tĩnh, lạnh lùng mà đáp lại.
“Phẩn nam trang cái đầu ngươi đồ mặt than! Ít ra cũng phải là muội muội hay tỷ tỷ gì chứ!” Hại Thiên Thu khóc không ra nước mắt, đau khổ nhìn Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm nghe vậy, đảo mắt nhìn Hại Thiên Thu từ trên xuống dưới một lần, sau đó nàng lại tiếp tục truyền âm: “Hại tiền bối, thỉnh nhìn lại bản thân. Ta thấy hiện tại, hầu như không có chỗ nào trên người ngươi đại biểu cho việc ngươi là nữ nhân.”
Hại Thiên Thu nghe xong lại nhìn tới cái phần từ cằm trở xuống từ bụng trở lên của Hàn Tuyết Âm, xong lại đưa mắt tới của nàng. Cuối cùng Hại Thiên Thu chỉ đành đau khổ trong lòng, mà căm giận nhìn về phía Hàn Tuyết Âm. Được rồi, nàng thú nhận là lúc trước sư phụ nàng dạy phép biến thân, nàng lười biếng nên chỉ học có một nữa. Do vậy mà lúc biến thân có chút tác dụng ngoài ý muốn. Chỉ là có một chút thôi mà!
Trong khi Hại Thiên Thu lòng còn đầy căm giận bất bình, thì Vương Trung Hiếu đã cười ha ha nói: “Thì ra là lệnh đệ ha ha. Vậy mọi người đi thông thả ha. À Tiểu Nhị, lão Trương có chừa cho ngươi mấy cái hoa quế cao, một lát ngươi nhớ ghé lấy ha. Ta có việc đi trước, cô nương đây lúc nào gặp khó khăn chỉ cần tới tìm Vương Trung Hiếu ta, ta sẽ dốc hết sức giúp cô nương.” Nói xong Vương Trung Hiếu liền dùng bộ dáng mà hắn cho là tiêu soái nhất bước đi trở lại vị trí gác. Còn việc giáo huấn lang băm thì… từ lúc nào đã bị hắn quăng lên tận chín tầng mây.
“A, đa tạ Vương đại nhân.” Tiểu Nhị nghe thấy có điểm tâm, nháy mắt gương mặt nhỏ ũ rũ liền trở nên tươi hơn hẳn. Hắn quay đầu nói với Hại Thiên Thu: “Đại phu tỷ tỷ, tỷ đợi một chút, ta đi sang chỗ Trương đại nhân lấy điểm tâm rồi quay lại. Sau đó ta sẽ dẫn tỷ tới gặp đại tỷ của ta.” Tuy nữ tử bạch y nói đại phu tỷ tỷ là đệ đệ của nàng, nhưng mà đại phu tỷ tỷ đã nói hắn phải gọi nàng là tỷ tỷ. Vậy nên hắn tốt nhất cứ nghe theo đại phu tỷ tỷ, nếu không lại làm nàng phật ý, không giúp tỷ tỷ hắn nữa thì hắn biết làm sao?
“Được rồi, ngươi đi nhanh một chút, ta không thích đứng chờ.” Hại Thiên Thu nói rồi, Tiểu Nhị liền nhanh chân chạy đi. Đợi hắn đi khuất tầm mắt, nàng mới quay lại, đứng đối mặt với Hàn Tuyết Âm. Nàng bĩu môi, phồng má, hừ lạnh một cái nói: “Trêu chọc người già vui lắm sao?”
“Ừ vui lắm.” Hàn Tuyết Âm vẫn là, diện vô biểu tình đáp một câu. Ngưng một chút, nàng nói tiếp: “Ngươi không biết chữa bệnh, tốt nhất đừng gây nghiệt.”
Hại Thiên Thu trước sự đả kích này, cảm giác như con tim bé nhỏ của bản thân bị cắt ra thành năm sáu mảnh. Nàng giận dỗi, lấy ngón tay chọt chọt vào vai Hàn Tuyết Âm nói: “Được rồi ta thừa nhận ta chạy theo đam mê nhưng trí lực chưa đủ, có được chưa? Rồi tại sao ngươi lại ở đây? Rảnh rỗi đi chơi hả?”
Hàn Tuyết Âm khẽ lấy tay, phủi phủi cái tay đang chọt chọt của Hại Thiên Thu ra xa, nói: “Ta không rảnh rỗi như ngươi. Chỉ là có người ủy thác nhiệm vụ cho sơn môn, nên ta đi làm.”
“Ồ, là nhiệm vụ ủy thác sao. Là kiểu nhiệm vụ gì đây, mà phải khiến cho đại đệ tử của Trúc Vân môn thân chinh ra mặt vậy?” Hại Thiên Thu một bên nhướng mày, một bên chống tay lên vai Hàn Tuyết Âm hỏi.
“Cách đây một tháng, một cô nương của gia đình phú hộ, bị sát hại chết rất thảm. Lúc chết, da mặt của nạn nhân đều bị lột ra, chỉ còn lại gân cốt bên trong. Quan phủ của Cẩm Vân thành cử người gấp rút điều tra nhưng không có manh mối. Trong khi đó số vụ án tương tự vụ đầu tiên lại tiếp tục xảy ra nhiều hơn. Người dân bảo là do Mẫu Thần lâu năm không được cúng kiến đàng hoàng, nên mới xảy ra chuyện này. Do đó quan phủ quyết định đưa vụ này vào vụ án do yêu ma gây nên, đem nó đi ủy thác tới Trúc Vân môn.” Hàn Tuyết Âm nói xong, lại tiếp tục lấy tay đẩy Hại Thiên Thu ra xa.
Hại Thiên Thu nghe xong, mày liễu khẽ nhăn lại, thân thủ theo thói quen, lấy tay xoa xoa cái cầm sáng bóng của bản thân. Sau một hồi nàng mới ngẩng đầu lên, nói: “Chẳng lẽ đây là một vụ do Vô Mặt quỷ làm?”
Hàn Tuyết Âm khẽ lắc đầu, nói: “Không giống, nếu là Vô Mặt quỷ làm thì phạm vi phân bố sẽ không rộng như vậy. Các vụ án không chỉ xuất hiện ở Cẩm Vân thành, mà còn có ở một số thành lân cận. Theo tập tính của Vô Mặt quỷ thì bọn chúng sẽ chỉ tập trung ở một vùng nhất định.”
Hại Thiên Thu nghe xong không khỏi hít khí lạnh một cái, mặt đầy vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Rộng vậy à?” Nàng vừa dứt câu, thì từ đằng xa đã thấy Tiểu Nhị đang chạy nhanh tới.
Trên tay hắn ôm một cái bọc giấy dầu không to lắm. Tất nhiên đó chính là mấy cái hoa quế cao mà lão Trương đã cho hắn. Tiểu Nhị vừa hướng chỗ Hại Thiên Thu chạy tới, vừa mừng rỡ hô to: “Đại phu tỷ tỷ, đại phu tỷ tỷ! Ta xong việc rồi, chúng ta mau tới gặp đại tỷ của ta đi.”
Hại Thiên Thu thấy Tiểu Nhị chạy tới, thân thủ nhanh chóng kéo hắn lại. Nàng khom người xuống đối mặt với hắn, hỏi: “Khoan đã, khoan đã. Không việc gì phải gấp. Mà ngươi trước hết nói thử cho ta biết tỷ tỷ ngươi bị làm sao.”
Tiểu Nhị nghe xong, mắt lại bất chợt cay cay. Hắn khẽ khịt khịt cái mũi nhỏ rồi nói: “Không biết tỷ tỷ của ta bị kẻ nào hại, nhưng mà lúc phát hiện ra thì da mặt của nàng đã như muốn bị lột ra ngoài. Mấy người xung quanh thấy thế, cũng hùng ít tiền mời đại phu. Nhưng đại phu bảo đó không đủ tiền thuốc, nên chỉ băng bó lại qua loa thôi.”
Hại Thiên Thu nghe Tiểu Nhị nói, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng. Nàng xoay đầu, ánh mắt như khẽ trao đổi với Hàn Tuyết Âm điều gì đó.
Hàn Tuyết Âm cũng nhìn nàng, gật nhẹ một cái, rồi hướng Tiểu Nhị lên tiếng: “Vị tiểu huynh đệ có thể kể rõ đầu đuôi mọi chuyện?”
Tiểu Nhị gật gật đầu mấy cái rồi tiếp tục nói: “Tỷ tỷ của ta vốn luôn giúp chăm lo việc đồng án cho Nhạc phú hộ. Nhà họ Nhạc đối đãi với nông dân bọn ta cũng tốt lắm. Cách đây một tuần, vừa đúng vào lúc thu hoạch hoa, nên nhà họ Nhạc cũng muốn đẩy nhanh tiến độ thu hoạch. Chỉ cần có thể làm tối một chút, bọn họ liền tăng thêm ít tiền công. Ngày hôm đó, ta cũng nghĩ tỷ tỷ làm thêm để lấy ít tiền công. Nhưng tới nửa đêm ta vẫn không thấy tỷ tỷ trở về. Ta thấy lạ liền chạy đi hỏi, nhưng bọn họ bảo đại tỷ của ta đã xong việc từ lúc chiều. Ta chạy lanh quanh tìm cả một đêm, tới sáng thì gặp Vương đại nhân. Vương đại nhân biết chuyện liền bẩm báo với huyện lão gia, cho người đi tìm. Sau đó bọn ta liền phát hiện tỷ tỷ ở khu rừng ngoại ô. Mặt thì… đã sớm bị hủy.”
Hại Thiên Thu nghe xong, lại truyền âm cho Hàn Tuyết Âm: “Da mặt bị hủy, lại có vết tích như bị bông tróc. Rất có thể liên quan tới việc ngươi đang điều tra.” Nói xong nàng lại quay sang nói với Tiểu Nhị: “Ta hiểu rồi, cũng không còn sớm, chúng ta nên đến nhà ngươi thôi.”
Tiểu Nhị ứng một tiếng, rồi dẫn đầu đi trước, Hại Thiên Thu sải bước theo sau. Hàn Tuyết Âm cũng đồng dạng, chậm rãi theo bước hai người kia. Cả ba người nhanh chóng ra khỏi thành, xong lại đi nhờ xe lừa của một nông phu một đoạn. Càng đi xa, thì khung cảnh xung quanh cũng càng vắng vẻ, hầu như không thể thấy được nhà dân. Chỉ có những cánh đồng hoa cẩm tú đủ mọi màu sắc, phiêu diêu dưới nắng như những đám mây trôi lềnh bềnh.
Xe lừa đi khoảng một giờ, cuối cùng cũng thấy được cổng làng được làm sơ xài bằng tre và gỗ. Theo lời Tiểu Nhị, thì dân cư trong làng cũng không đông lắm, chỉ có hơn hai mươi hộ. Bọn họ chủ yếu là người làm công cho các phú hộ trong thành, chịu trách nhiệm canh tác và quản lý đất đai.
Khi xe lừa dừng hẳn, cả ba người liền đồng loạt xuống khỏi xe, nói tiếng cảm tạ với phu xe rồi bước nhanh vào làng. Dọc đường đi băng qua mấy căn nhà tranh, tuy có chút xập xệ, nhưng nhìn chung cũng không tới nỗi nào. Lại đi qua mấy con đường nữa, tận tới khi Hại Thiên Thu nhìn thấy bìa rừng rậm rạp, lúc này TIểu Nhị mới dừng chân.
“Tới rồi, đây là nhà của ta.” Tiểu Nhị nói xong, thân thủ nhanh nhẹn mở cửa lớn, tiến vào trước.
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm, đứng nguyên tại chỗ nhìn theo Tiểu Nhị. Chỉ thấy hắn bước vào một căn nhà cũ nát. Phải nói là, đổ nát tới không thể đổ nát hơn.
Một nửa tường rào thì trực tiếp xụp xuống, còn nửa còn lại thì bám đầy rêu cỏ. Màu sơn cái cửa gỗ ở cổng thì đã sớm phai tới mức chỉ còn thấy một màu đen xì do bụi bẩn. Nhìn kỹ một chút, thì con thấy được mấy vết tích màu vàng vàng. Từ đó có thể thấy nơi này từng có thầy phép lui tới, dán bùa trừ yêu yểm ma gì đó lên.
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm nhìn căn nhà xong, lại quay sang nhìn nhau một chút. Cuối cùng cả hai liền song song bước đi vào. Bước vào trong mới nhận ra đây đã từng là một tiểu viện nhỏ. Ba gian phòng được thiết kế bao quanh sân chính hình vuông. Gian bên tay trái thì đã sớm sập từ lâu, còn gian bên tay phải thì cũng không khá hơn bao nhiêu. Cột nhà xiêu vẹo, cửa gỗ đã sớm hỏng, khẳng định không lâu nữa cũng sẽ sập mất. Chỉ có gian nhà chính, đối diện lối ra vào là nhìn tương đối nhất. Nhưng dù vậy thì giấy dán cửa cũng đã sớm rách tơi bời. Thậm chí còn có thể thấy vài mảnh ngói vỡ, rơi đầy đất. Ở giữa sân còn có một cái giếng nước và một cái bàn đá, khá tiện lợi cho việc sinh hoạt.
Tiểu Nhị đặt hết mấy cái bao giấy lên bàn đá, rồi xoay người nói với hai người còn lại: “Hai vị tỷ tỷ chờ ở đây một chút, để ta vào trước. Nhà ta không có trà, chỉ có chút nước trắng đun hồi sớm. Hai người dùng một chút cho đỡ khát.” Nói xong hắn liền chạy vào giang nhà bên phải, cầm ra hai cái chén cho là sạch sẽ, đẹp đẽ nhất trong nhà đặt lên bàn đá. Xong lại từ từ đổ nước từ trong ấm đất ra chén, cẩn thận từng ly, không để rơi vãi giọt nước nào. Tiểu Nhị làm xong tất cả, lại nói hai người Hại Thiên Thu đợi một chút, sau đó mới nhanh chân chạy tới gian nhà chính, đẩy cửa đi vào.
Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm cũng không câu nệ nhiều, chia nhau ra ngồi xuống ghế đặt cạnh bàn đá. Hàn Tuyết Âm ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng thẳng tắp, sau một hồi nàng lại mở miệng: “Ngươi không cảm thấy ở đây có gì lạ sao?”
“Cài gì lạ? Không phải chỉ là hơi tồi tàn một chút thôi sao?” Hại Thiên Thu bất giác cười mị, đáp lại Hàn Tuyết Âm.
“Âm khí ở đây khá nặng.” Hàn Tuyết Âm lại nói tiếp.
“Hô, mấy căn nhà như thế này, âm khí nặng một chút cũng không phải là chuyện gì lớn. Bất quá lát hồi ngươi cho Tiểu Nhị vài lá bùa dán lên tường là được rồi.” Hại Thiên Thu nói xong, tiếp tục lấy tay chống cầm, nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Âm.
“Ta hiểu rồi.” Hàn Tuyết Âm lặng lẽ nói ra ba chữ, xong cũng không nói thêm gì nữa.
Không còn ai lên tiếng, khoảng sân nhỏ trong nhất thời rơi vào tĩnh lặng. Chỉ có gió nhẹ nhẹ bay cùng nắng chiều lấp ló qua tán cây, chiếu rọi xuống mảnh sân nhỏ. Hại Thiên Thu cứ lẳng lặng nhìn ngắm người trước mắt. Càng nhìn nàng càng cảm thấy nha đầu này rất được ưu ái. Mắt phượng mày ngài, mi mục như họa, phấn điêu ngọc trát, có dùng bao nhiêu từ ngữ để diễn tả thì nói thật, Hại Thiên Thu nàng cũng không cảm thấy đủ dùng. Tuy suốt ngày luôn là băng nhân, vẻ mặt cự nhân nghìn dặm, nhưng đặt ở trên người Hàn Tuyết Âm lại khiến cho người ta có cảm giác nàng chính là băng sơn ngọc khiết.
Nghĩ tới đây, không hiểu vì sao Hại Thiên Thu chợt cảm thấy bản thân thật muốn cái người trước mắt thuộc về mình. Kiểu như kiếm cái vòng cổ cùng sợi xích, đem đeo lên trên cổ nàng ấy. Ai da da, thế là Hàn Tuyết Âm sẽ chân chính trở thành đồ của Hại Thiên Thu nàng. Hoặc là thu nàng ấy làm đồ đệ cũng được, cũng coi như là đồ thuộc sở hữu của nàng. Nghĩ tới đây, Hại Thiên Thu không khỏi tự kỷ nở nụ cười ngu ngốc tới không thể ngu ngốc hơn.
Trong khi đó, Hàn Tuyết Âm ngồi nhìn biểu hiện tự kỷ của Hại Thiên Thu. Trong nhất thời có cảm giác rằng Hại Thiên Thu đã sớm bị chạm sợi thần kinh nào đó cũng nên.
Nhưng thời thế không cho các nàng có thời gian ngồi không làm việc rảnh rỗi. Trong lúc cả hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, thì từ gian nhà chính liền truyền tới một tiếng hét chói tai: “Áaaaaaaaaa!”