THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 25: "Bạch Đào"
Trong đêm tối mờ mịt, từng đạo lôi điện sáng lóa không ngừng hung hăng bổ xuống nền đất. Lôi điện đánh tới đâu, chỗ đó liền biến thành một vùng cháy xém đen thui.
Hại Thiên Thu thân hình mềm mại, cước bộ nhanh nhẹn, cả người như một con rắn uốn lượn, vừa uyển chuyển tránh né công kích vừa tiến nhanh về phía Bạch Vô Ngôn. Nàng khẽ xoay người, sau đó bật người nhảy lên không trung, hai tay cầm hộp gỗ, một hơi liền dùng toàn lực hướng Bạch Vô Ngôn mà bổ xuống.
Bạch Vô Ngôn thấy thế, cước bộ di chuyển, lập tức nhảy lùi ra sau tránh né công kích của Hại Thiện Thu. Cái hộp gỗ trong tay Hại Thiên Thu thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi đánh ra lại tựa như mang theo sức nặng nghìn cân khiến cho bụi đất bay tứ tung. Không đợi hắn kịp ổn định thân hình, liền thấy Hại Thiên Thu tiếp tục xông ra từ trong đống bụi đất. Bạch Vô Ngôn nhanh chóng thu kiếm, cả người bổ nhào về phía Hại Thiên Thu. Khi mũi kiếm tới gần nàng, hắn liền đem mũi kiếm hướng xuống dưới, rồi tạo thành một đường cong từ dưới lên, hướng phía cổ Hại Thiên Thu đâm tới.
Hại Thiên Thu ngay lập tức dừng cước bộ, chân trái chống ra sau, ngửa cả nữa thân trên về phía sau, thành công tránh thoát một kích âm hiểm. Nàng thuận thế lộn nhào, nhảy ngược ra sau, chân phải đồng thời cong lên, đá bật mũi kiếm của Bạch Vô Ngôn.
Mũi kiếm bị đá ngay lập tức chệt hướng, thành công phá bỏ thế công của Bạch Vô Ngôn. Tuy vậy, Bạch Vô Ngôn dù gì cũng là tu sĩ dày dặn kinh nghiệm, chiêu ứng biến cũng tất nhiên có hàng trăm. Hắn mặt không đổi sắc, ngay lập tức thu kiếm đặt phía sau lưng. Tay trái để trước ngực làm một cái kiếm chỉ*. Lôi điện lúc này liền hóa thành mười con sói sáng chói, tốc độ nhanh không thể tả, đồng loạt bổ nhào về phía Hại Thiên Thu.
*kiếm chỉ: là cái dạng mấy ông thuật sĩ dựng thẳng ngón chỏ ngón giữa trong phim tàu ấy (để từ này cho nó có hơi hướng tiên hiệp chút :>)
Chân trái một lần nữa trụ vững trên nền đất, chân phải bước lên trước một bước, Hại Thiên Thu hai tay nhanh như chớp một lúc tung ra hơn mười mấy chưởng. Chưởng lực tung ra liền mang theo những vòng tròn kim sắc sáng lóa trong đêm. Từng vòng tròn bay ra, lập tức đánh tan toàn bộ đàn sói của Bạch Vô Ngôn.
Thấy cả đàn sói bị đánh tan, Bạch Vô Ngôn khẽ cau mày một chút, không nghĩ nhiều liền thủ thế hướng người trước mặt đánh tới. Kiếm chiêu của hắn cũng có thể nói là thập phần tinh diệu, biến ảo khôn lường, một chiêu tung ra như cảm tưởng có hơn mười thanh kiếm cùng công kích một lúc.
Hại Thiên Thu vẫn giữ nguyên vị trí, lấy tay làm kiếm, dùng lòng bàn tay và mu bàn tay nhẹ nhàng mà linh diệu làm lệch hướng mũi kiếm. Trong nháy mắt, kiếm chiêu của Bạch Vô Ngôn liền bị nàng phá giải toàn bộ. Vừa giải xong một chiêu, Hại Thiên Thu liền quay lại phản công. Nàng cuối người xuống, thân hình xoay một vòng, dùng chân quét ngang dưới chân Bạch Vô Ngôn.
Người kia thấy thế, lập tức co cả hai chân, bật nhảy lên không. Trong lúc đó hai tay hắn cùng chạm vào chui kiếm, hướng mũi kiếm xuống dưới. Chỉ qua một lần hít thở, Bạch Vô Ngôn liền đề khí, dồn trọng lượng vào người. Cả người hắn như một quả tạ nghìn cân, dùng hết sức đâm xuống phía dưới.
Hại Thiên Thu chống tay phải xuống đất, xoay người, nhảy bật ra xa tránh né công kích. Khi hai chân nàng vừa chạm đất, nàng ngay lập tức lấy đà, cước bộ nhanh như chớp hướng về phía Bạch Vô Ngôn. Hai tay nàng lúc này đổi từ trưởng thành đấm, lại thêm một luồng khí đen quỷ dị bao quanh. Mỗi đấm tung ra chính là mang theo cái lạnh tới thấu xương!
Bạch Vô Ngôn có điểm cả kinh, nhưng rất nhanh liền bài bản lấy kiếm, chăm chú đỡ từng đấm từng đấm của Hại Thiên Thu. Đỡ qua hơn mười đấm, hắn liền cơ hồ có thể cảm thấy không khí xung quanh tựa như ở vùng băng thu tuyết địa. Mà trên thân kiếm sáng bóng của hắn, lúc này cũng xuất hiện một lớp băng mỏng.
Có điều, cái người tóc vàng kia xuất chiêu đều là nhằm vào các chỗ yếu hại của hắn. Một là huyệt đạo, hai là các khớp xương thật khiến cho Bạch Vô Ngôn hắn đau đầu không thôi. Lại thêm một đấm nữa hướng tới huyệt đan điền của hắn, Bạch Vô Ngôn chỉ có thể đề khí, đem kiếm chắn ngăn đón lấy một chiêu này.
Tay Hại Thiên Thu vừa chạm tới thân kiếm, liền phát ra lực đạo kinh người, đem Bạch Vô Ngôn đánh bay về sau hơn mười thước, cả người hung hăng đập xuống đất. Nàng dùng đôi mắt vàng kim, lạnh lùng nhìn người đang ngã trên nền đất nói: “Tuy ngươi đã dùng Diệt Thần đan, nhưng cấp bậc chính là vẫn kém ta một bậc. Mau chịu thua đi, rồi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta.”
Bạch Vô Ngôn trúng chiêu, hơn nửa thân người cơ hồ như bị bao phủ trong băng sương, cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Hắn kịch liệt ho khan một trận, cảm giác như phổi cũng muốn nổ tung. Bạch Vô Ngôn gắng gượng chống người dậy, mặt vẫn là không có biểu tình gì nhiều, nhìn về phía Hại Thiên Thu nói: “Quả thật không ngờ tiền bối chính là thâm tàn bất lộ. Tiểu bối cam bái hạ phong.”
“Biết vậy thì tốt, mau đưa lệnh bài ra vào huyễn cảnh cho ta, ngưng lại trận pháp!” Hại Thiên Thu thấy người trước mặt có vẻ ngoan ngoãn, cũng dần thu lại khí thế bức người nãy giờ.
“Lệnh bài ở đây, xin đưa lại cho tiền bối.” Bạch Vô Ngôn nói rồi liền lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài được làm từ ngọc, có màu xanh biết, vừa nhìn qua cũng biết là loại ngọc trăm năm khó tìm. Hắn nhìn cũng không nhìn một cái, vung tay ném lệnh bài qua cho Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu nhận lấy lệnh bài, nhìn nhìn một chút, lại nhìn về phía Bạch Vô Ngôn. Nàng chỉ thấy hắn cười khổ một cái, sau đó hắn lại cất tiếng nói: “Có điều thứ cho vãn bối, bất luận thế nào cũng không thể quay đầu lại nữa.” Hại Thiên Thu nghe vậy, ngay lập tức biến sắc, thầm than đại sự không ổn
Quả thật là đại sự không ổn, Bạch Vô Ngôn vừa nói xong lập tức rút ra một tờ truyền tống phù. Chưa đầy một cái chớp mắt hắn liền xuất hiện ngay giữa trận pháp hồi sinh. Tay phải cầm kiếm vung ngang một cái, kiếm khí mạnh mẽ liền xuất ra.
Bên này Hàn Tuyết Âm cùng Lam Mạnh Khải đã thi triển tới trận thứ tư, trước mắt thấy sắp thành công nhưng lại đụng phải tình huống bất ngờ. Trước công kích mãnh liệt, cả hai người không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ ngang trận pháp, nhanh chóng né tránh công kích.
“Thất Tinh Nghịch Tà” bị phá bỏ, tà khí một lần nữa dồn dập đổ vào vòng tròn được khắt trên đất. Bạch Vô Ngôn mặt vô biểu tình, từ trong tay áo lấy ra nửa viên đan dược.
Hàn Tuyết Âm vừa nhìn thấy nửa viên đan kia, lập tức cả kinh hô lên: “Là Tụ Hồn đan!”
Bạch Vô Ngôn cũng không thèm phản ứng Hàn Tuyết Âm, ánh mắt ám trầm nhìn nửa viên đan trong tay. Sau đó hắn liền quỳ xuống, lấy tay đập mạnh viên đan xuống nền đất, ngay vị trí trung tâm của trận pháp. Nửa viên Tụ Hồn đan liền cứ như vậy mà khảm sâu trên nền đất rắn chắc.
Trong vòng tích tắc, khi nửa viên đan kia được khảm trên nền đất, tà khí liền đổ về mãnh liệt hơn. Mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, gió lốc mạnh mẽ cuốn theo bụi đất bay mù mịt. Lam Mạnh Khải mặt ám trầm, mày gắt gao cau lại, tạo một tầng kết giới bao quanh bản thân ngăn cản bụi đất xung quanh. Hại Thiên Thu cũng thân thủ nhanh lẹ, tiến lên đứng cạnh Hàn Tuyết Âm. Tay trái đỡ lấy lưng của nàng, tay phải lấy tà áo giúp nàng cảng bớt gió bụi.
Sau một khắc cuồn phong cùng địa chấn mãnh liệt, cuối cùng cũng có dấu hiệu giảm dần. Đợi bụi đất tan đi, ở giữa trận pháp hồi sinh, bên cạnh bóng hình của Bạch Vô Ngôn còn thấp thoáng có một hình bóng nho nhỏ. Bạch Vô Ngôn nước mắt bất tri bất giác tuôn rơi như mưa. Người ta nói kẻ làm quân tử không được khóc, nhưng nếu một khi đã khóc thì đó chính là chuyện cực hạn đau khổ hoặc vô tận vui sướng.
Nhìn hình bóng nho nhỏ trước mắt, đôi mắt tròn xoe, tóc đen búi thành hai búi nhỏ, váy dài màu hồng nhạc điểm thêm họa tiết hoa đào. Bạch Vô Ngôn không biết là đang vui hay đang buồn, mặt đầy nước mắt lắp bắp hướng nữ hài trước mắt: “Đào… Đào nhi?”
Nữ hài khuôn mặt xinh xắn, hai mắt chớp chớp nhìn nam tử trước mắt, sau một hồi môi nhỏ khẽ mở, e ngại nói ra vài chữ: “Phụ thân? Là phụ thân sao?”
“Là phụ thân, là phụ thân đây. Phụ thân ở đây rồi, sẽ không còn ai dám tổn thương con nữa. Mau lại đây với phụ thân.” Bạch Vô Ngôn nói xong, nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt hơn. Đợi cho “Bạch Đào” của hắn tiến lại gần, liền dang hai tay ôm chặt lấy nàng vào lòng như muốn đem cả người nàng khảm vào trong xương tủy của hắn.
Hại Thiên Thu nhìn một màn này, không khỏi lắc đầu thở dài. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt mang theo biểu tình đầy tiếc nuối. Thật sự là thiên ý mà, đã làm tới thế vẫn không tránh khỏi được kết quả này. Thôi thì mọi thứ chỉ còn có thể dựa vào quyết định của Bạch Vô Ngôn. Nghĩ rồi nàng đem lệnh bài lúc nãy Bạch Vô Ngôn đưa nàng, để vào tay Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm gương mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh ở giữa trận pháp kia. Tuy mặt nàng không biểu hiện nhiều cảm xúc nhưng trong nội tâm nàng chính là hỗn loạn không thể diễn tả nỗi. Tay lại vô tình cảm giác được ngọc bội lành lạnh. Nàng lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn tới nữ tử trước mắt.
Hại Thiên Thu cũng không hỏi nàng vì sao lúc nãy thất thần, chỉ nghiêm túc nói: “Đây ngọc bội có thể dịch chuyển ra khỏi huyễn cảnh, một lúc dịch chuyển được năm người. Ngươi mang thứ này tới kết giới phía nam, báo cho mọi người. Sau đó cử người ra ngoài thông báo bắt đầu mở cổng huyễn cảnh.”
Hàn Tuyết Âm nhìn lệnh bài trong tay một chút, lại nhìn Hại Thiên Thu rồi tới Bạch Vô Ngôn đang ôm nữ nhi. Mày liễu của nàng khẽ cau chặt thành một đoàn.
Người kia như nhìn ra tâm tư của nàng, chỉ lắc đầu thở dài một hơi nói: “Vốn trên đời này không thể đem người đã chết hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà sống lại. Cái giá phải trả cho kẻ phạm điều cấm cũng là không thể tránh khỏi. Ngươi có ở lại cũng không thể làm gì hơn.”
Thật sự là như vậy, Hàn Tuyết Âm nàng dù cho có ở lại cũng không thể thay đổi được gì. Không biết là do ảnh hưởng của việc nhập hồn trước đó, hay do nàng đang dần trở nên nhạy cảm hơn, Hàn Tuyết Âm hiện tại chỉ cảm thấy bản thân mình thật quá nhỏ bé. Sức mạnh quá nhỏ bé, tâm trí quá nhỏ bé, cuối cùng nàng chỉ đành mím môi, theo lời Hại Thiên Thu ngự kiếm bay đi. Ít ra có một việc mà nàng chắc chắn làm được, chính là nhanh chóng đem lệnh bài tới kết giới, tìm cách mở cổng đưa tất cả mọi người ra ngoài.
Hại Thiên Thu nhìn theo thân ảnh Hàn Tuyết Âm dần đi xa, bên khóe môi lại câu nên một nụ cười nhợt nhạt. Thì ra nàng ấy cũng là một cô nương khá nhạy cảm đấy chứ. Đợi cho người kia đi khuất khỏi tầm mắt, lúc này Hại Thiên Thu mới thu hồi ý cười, một lần nữa nhìn tới phía Bạch Vô Ngôn.
Bạch Vô Ngôn ôm “Bạch Đào” trong lòng khóc tới tê tâm liệt phế. Sau một hồi hắn mới có thể bình ổn tâm tình, dần tách ra khỏi người “Bạch Đào”. Hai tay hắn đặt bên vai “Bạch Đào”, hai mắt không ngừng nhìn ngắm nhung nhan của nàng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, nữ nhi mà hắn tâm tâm niệm niệm lại có vẻ mặt cứng ngắt, miệng há to, không ngừng phát ra mấy tiếng “ô ô”. Bạch Vô Ngôn cảm thấy nghi hoặc, vẻ mặt mờ mịt lên tiếng hỏi: “Đào nhi? Có chỗ nào không khỏe sao? Mau nói cho phụ thân biết…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời thì gương mặt “Bạch Đào” vốn đang xinh đẹp đã trở nên biến dạng. Ngũ quan vốn xinh xắn của nàng, từng bộ phận giống như hóa thành bùn đất, từ từ chảy xệ xuống. Các lớp da từ màu trắng hồng đầy sức sống cứ từng chút từng chút một biến thành một thứ chất lỏng đặc sệch đen sì.
Bạch Vô Ngôn đứng trước cảnh tượng này, trong nhất thời toàn thân ngây dại, không nói nên lời. Hai tay hắn run run, buông ra khỏi bờ vai của “Bạch Đào”. Lại nhìn tới cái lớp đen sì dính trên tay, mới vừa nãy thôi hắn vẫn còn đang nắm lấy bờ vài của nữ nhi. Tại sao bây giờ lại là thứ nhớp nhát này?
Hại Thiên Thu cùng Lam Mạnh Khải thoáng nhìn nhau một cái, đồng thanh gật đầu. Sau đó Hại Thiên Thu nhanh như chớp, tay trái tung chưởng đánh về phía “Bạch Đào”, tay phải nắm lấy cổ áo Bạch Vô Ngôn một hơi lôi theo hắn lăn không mà bay đi.
Lam Mạnh Khải thừa lúc đó, nhanh chóng chắp tay trước ngực, đem cây cối xung quanh mọc dài ra. Từng cây từng dây leo ồ ạt quấn lấy “Bạch Đào”. Làm xong hắn cũng liền hóa thành một đốm sáng xanh, theo sau Hại Thiên Thu.
Cả ba người vừa rời khỏi, “Bạch Đào” bị bao phủ bởi lớp lớp cây lá giống như bị chọc giận. Tiếng kêu “ô ô” càng ngày càng lớn, lớn tới mức chói cả tai. Theo sau đó là một trận chấn động kinh người. Tà khí không biết từ lúc nào cũng bắt đầu cuồn cuộn đổ về phía “Bạch Đào”. Từ phía đó ngoại trừ một bầu trời đầy sắc tím quỷ dị ra thì chỉ có từng hồi tiếng “ầm ầm” vang lại . Sau một hồi, khí tím thoáng bớt đi, trên đỉnh núi vừa rồi liền xuất hiện một cái bóng đen to lớn. Cơ hồ cao to gần bằng nửa ngọn núi.
Nửa thân dưới của nó như dính liền với cả ngọn núi. Toàn thân thì đều là một loại chất giống như bùn nhão, đen sì, hôi thối không thể chịu được. Ở phía trên, ngoài hai cái tay to lớn, cặp mắt như hai cái hố sâu thăm thẳm cùng với cái miệng há to ra thì hầu như không thể nhìn ra được cái gì khác.
Hàn Tuyết Âm chưa đi được bao lâu cũng cảm giác được chấn động truyền tới. Chấn động làm rung chuyển cả trời đất, trong nhất thời cuồn phong nổi lên cũng đủ khiến cho nàng lảo đảo. Quay đầu nhìn lại, đập vô mắt nàng chỉ có cảnh tượng một con quái vật ghê tởm không thể tả. Hàn Tuyết Âm một lần nữa ổn định lại phi kiếm, bất chấp đau đớn trên vai từng trận truyền đến, tăng nhanh tốc độ phi kiếm hướng thẳng phía nam.
Vương Duật cùng Cố Hàm nhận lệnh diệt trừ yêu thú xung quanh cùng hộ tống mấy tên đệ tử tiên môn. Từ xa xa cũng thấy rõ rõ ràng ràng tình cảnh ở phía tung tâm. Vương Duật ngồi trên hắc mã, hùng dũng hô to với đám quỷ linh: “Tất cả mau tập trung đẩy nhanh tiến độ. Còn ba nhóm tinh anh thì theo ta!”
Cố Hàm cũng đồng dạng ngồi trên hắc mã, ra lệnh cho một đám quỷ linh theo sau. Cứ như thế, nàng cùng Vương Duật liền song song tiến về phía chỗ Hại Thiên Thu.
Thứ bùn nhão được cho là “Bạch Đào” kia cũng đồng thời cảm thấy được điều gì đó. Nó bắt đầu rề rề di chuyển thân hình về phía đám người Hại Thiên Thu. Từng lớp bùn bắt đầu tràng ra xung quanh, cảnh tượng ghê tởm không thể tả.
——————
Tác giả: Tối nay tại hạ đúng hẹn đăng chương :> ngày mai thì thứ lỗi tại hạ phải đi ăn giỗ. Nếu có thể về sớm nhất định sẽ đăng thêm :> Đa tạ số ít đọc giả đã kiên cường cày tới tận chương này dù cho bộ truyện này còn đầy lỗi, tại hạ thật vô cùng cảm kích ///A////