THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 19: xác người nơi động tối
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THIÊN ĐỊA VÃN HỒI
- Chương 19: xác người nơi động tối
Thuấn Giai nói xong, liền nắm cổ áo hai người Hại Thiên Thu và Lâm Chí Hàn, quăng vào trong hang. Bản thân hắn nhanh tay đánh ra bốn đạo phù màu vàng, dán lên trên cửa động. Trong nháy mắt một tầng kết giới vàng rực liền bao quanh cả cửa động.
Hàn Tuyết Âm cũng đã sớm tỉnh, tay bấm một loạt thủ quyết tạo thành một tường băng kiên cố che lại cửa hang.
Thuấn Giai và Hàn Tuyết Âm vừa dựng xong kết giới, nước bên ngoài liền ùn ùn kéo tới, đập vào tường băng “ầm ầm”. Bởi vì lưu lượng nước quá lớn, chưa qua được bao lâu thì tường băng và kết giới cũng bắt đầu xuất hiện vết nức. “Răng rắc” mấy tiếng, từng tia nước liền bắt đầu tràn vào bên trong. Hàn Tuyết Âm đứng gần đó, vội hô lên: “Nước sắp tràn vào!”
Tiếng hô vừa dứt, tường băng và kết giới lập tức vỡ vụn. Dòng nước mãnh liệt tràn vào hang động nhỏ, cuốn cả đám người vào sâu trong hang. Trước sức nước mãnh liệt, cả bốn người trong nhất thời không thể trụ vững, chỉ có thể cố gắng nắm lấy tay áo nhau.
Hại Thiên Thu đứng ở sâu trong cùng, nước vừa ập tới liền khiến cho lưng nàng hung hăng đập vào vách tường một cái. Cảm giác đau xót từ sau lưng truyền tới, đau tới mức khiến nàng muốn hả miệng la một cái, xong lại không thể vì sợ nước tràn vào cuốn họng. Khi trấn tĩnh lại, nàng lập tức cố sức bơi về phía trước nắm lấy tay áo những người còn lại. Nhưng làm cách nào cũng không thể bơi tới. Hại Thiên Thu âm thầm cảm thấy quái lạ, nếu đây là hang cụt, nước tràng vào rồi phải dừng lại chứ? Đằng này lại vẫn cứ không ngừng chảy về phía nàng, thật là quái lạ!
Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu không có động tĩnh liền nương theo thị lực mờ nhạt mà bơi sâu vào trong hang động. Khó khăn lắm mới tóm được vạt áo của Hại Thiên Thu, nhưng nàng chỉ thấy Hại Thiên Thu không ngừng mò mẫm vách đá trước mặt.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm tới, liền ra hiệu cho nàng tung chưởng đánh về phía vách đá.
Hàn Tuyết Âm gật đầu hiểu ý, một tay đặt trên vách đá. Lại dừng một chút, nàng nhìn Hại Thiên Thu vẫn còn đang đặt hai tay trên vách liền kéo nàng ấy ra sau lưng mình. Lúc này nàng mới yên tâm mà tụ khí vào tay, bàn tay tiếp xúc với vách đá lập tức mang theo từng trận rung động. Trong tích tắc vách đá từ từ nứt ra, nước lại tiếp tục “ào ào” chảy sâu vào trong. Một lần nữa cuốn trôi cả đám người vào trong hang đá bí ẩn.
…
Hại Thiên Thu cảm giác cả người nhứt mỏi tới cùng cực. Vừa rồi, trong lúc nước cuốn, bản năng duy nhất của nàng chính là ôm chặt người bên cạnh. Nhớ tới người bên cạnh, nàng vội vàng lần mò xung quanh, thành công bắt được một vạt áo. Nàng kéo kéo vạt áo hô: “Tuyết Âm, Tuyết Âm, tỉnh!”
Hàn Tuyết Âm đầu đau như búa bổ, lại thêm tiếng la của Hại Thiên Thu thật muốn làm nàng ngất xỉu thêm cái nữa. Nàng nặng nề lên tiếng: “Ta không sao.”
Hại Thiên Thu nghe Hàn Tuyết Âm đáp lời, âm thầm thở phào một cái, rồi hướng về khoảng không hô: “Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, các ngươi đâu rồi?”
“Bọn ta ở đây!” Trong bóng đêm đen như mực, liền truyền tới giọn nói trầm trầm của Thuấn Giai. Theo sau đó, là một quả cầu lửa nho nhỏ được thắp lên.
Cầu lửa vừa xuất hiện, khu vực xung quanh ngay lập tức được chiếu sáng. Bọn họ, hiện tại đang ở trong một hành lang dài rộng vô cùng. Các bậc thang dẫn lên phía trên vừa tối, vừa sâu thăm thẳm. Thật không ngờ trong một sơn động nhỏ, đằng sau lại có một mật đạo dài như vậy. Cả bốn người nhìn nhau, lại nhìn tới phần dưới của mật đạo đã bị lấp đầy nước. Mỗi người lại tự chỉnh lý hành trang của bản thân một lần, rồi mới bắt đầu bước từng bước lên những bậc thang đã phủ đầy rêu xanh.
Trong mật đạo không có một chút tia sáng, chỉ có ánh lửa trên tay Thuấn Giai le lói soi đường. Hàn Tuyết Âm càng đi càng có cảm giác nơi này rất quen thuộc. Hình như cách đây không lâu nàng đã thấy qua cảnh vật tương tự như vậy. Nhưng trong nhất thời, nàng không tài nào nhớ ra nỗi đã từng thấy cảnh vậy như thế này ở đâu.
Đi được một lúc, hai bên tường bắt đầu mơ hồ xuất hiện một vài ký tự lạ lẫm. Ba người kia không để ý, nhưng mà Hại Thiên Thu tất nhiên là cực kỳ thân thuộc với những con chữ này. Toàn bộ đều là cổ tự
dùng phép “ẩn” khắc vào trên nền đá. Nếu không phải là người có tu vi cao hơn người khắc hoặc có thể chất đặc biệt như bất tử nhân, chắc chắn sẽ không thấy được.
Cả bốn người cứ rải bước qua từng bậc thang, cứ đi mãi đi mãi. Cho tới bọn họ thấy một tia sáng trắng ở phía cuối con đường. Đám người Hàn Tuyết Âm tăng nhanh cước bộ hướng về phía ánh sáng đó. Bước hết những bậc thang, bọn họ liền thấy một khoảng không tương đối rộng lớn. Đây cũng có thể coi là một sơn động, bên tay trái có thể thấy được cửa động. Từ đây nhìn xuống dưới, sẽ thấy dòng nước đang chảy cuồn cuộn. Từ đó có thể đoán rằng sơn động này đang nằm trên vách núi phía trên động nhỏ lúc nãy.
“A!” Lâm Chí Hàn tò mò xem xét xung quanh thì hắn phát hiện ra một cái hồ lớn ở giữa động. Hắn tính lại đó lấy chút nước rửa mặt, nhưng chân như vấp phải cái gì đó, khiến hắn té lộn nhào ra đất.
Thuấn Giai thấy Lâm Chí Hàn té lộn ngược, liền đi bước lại đỡ hắn dậy, nói vài tiếng trách cứ: “Đệ lớn rồi sao cứ như con nít, té không còn hình tượng gì vậy?”
“Cũng không phải đệ muốn té.” Lâm Chí Hàn bĩu môi phản bác: “Chỉ trách tên nào không có mắt quăng đồ bừa bãi hại đệ vấp phải!”
“A ha ha… tại ngươi đi đứng không có mắt, còn trách người khác.” Hại Thiên Thu nhìn Lâm Chí Hàn té chổng mông, vừa ôm bụng cười lớn vừa tiến lại chỗ hai người kia. Khi cước bộ của nàng chỉ còn cách chỗ Lâm Chí Hàn tầm mười bước chân, nàng bỗng nhiên im bặt, mày liễu gắt gao cau chặt.
Hàn Tuyết Âm nhận ra sắc mặt của nàng không đúng, liền đến bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”
“Có mùi máu, vẫn còn rất mới.” Nàng đáp xong, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân hai người Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.
Lâm Chí Hàn theo tầm mắt của Hại Thiên Thu nhìn xuống dưới chân, liền thấy được một vật thể gì đó khá giống tay người, nhô ra khỏi bụi cây bên cạnh hắn. Hắn ngồi xổm xuống, phủi phủi bùn đất một tí, liền lộ ra một cánh tay chưa bị thối rữa. Sau đó hắn liền thân thủ nhanh lẹ, lấy hai tay nắm lấy cổ tay dưới đất, dùng sức mà kéo.
Lực kéo của Lâm Chí Hàn cũng không tính là nhỏ, nhưng trong nhất thời vẫn không kéo ra được. Tựa hồ như cả thân người này đều bị chôn sâu dưới lòng đất. Thuấn Giai thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lên, mang thêm một phần sức lực, tiếp tục kéo.
Hai người cùng kéo, rất nhanh liền có tiến triển. “Sột soạt” vài tiếng, một cái xác người liền hiển lộ trước mắt bọn họ. Đây là một nam tử, độ tuổi cũng không khác đám người Hại Thiên Thu là bao nhiêu. Hắn chết không nhắm mắt, thần sắc vô cùng thống khổ và tuyệt vọng. Lại nhìn tới nửa thân dưới của hắn, đã hoàn toàn bị cắn đứt, máu từ đó cũng không ngừng chảy ra, thấm ướt cả áo bào. Nửa thân dưới, thậm chí còn mơ hồ còn lộ ra nội tạng bên trong, tỏa ra mùi tanh cực kỳ!
Thuấn Giai nhìn nam tử đã chết, không khỏi lắc đầu cảm thán. Người đã chết, ít ra cũng nên được an tán đàng hoàng. Vì vậy mà hắn liền dùng tay, giúp đỡ nam tử xấu số khép mắt, rồi lại cởi ngoại bào trắng, trùm lên người nam tử. Làm xong hết thảy, hắn liền hướng ba người còn lại nói: “Trong Luận Kiếm Đại Hội, chỉ được so chiêu, không được hạ sát chiêu. Chuyện này chúng ta nhất định phải nhanh chóng báo cho các vị trưởng lão. Tìm ra kẻ nào dám ra tay ngoan độc như thế này!”
“Cũng có thể không phải do kẻ nào ra tay.” Hại Thiên Thu từ lúc nãy tới giờ chưa hề rời mắt khỏi cái xác, bỗng nhưng lên tiếng.
Cả ba người đều khó hiểu nhìn Hại Thiên Thu. Hàn Tuyết Âm suy nghĩ một hồi cũng liền lên tiếng hỏi: “Nói vậy là đây không phải do người gây ra?”
Hại Thiên Thu nhìn Hàn Tuyết Âm, gật đầu một cái nói tiếp: “Mười phần thì hết tám phần là như vậy.” Nàng chỉ tay vào phía cái xác nói: “Các ngươi nhìn xem, nửa thân dưới của hắn nhìn rất giống như bị vật gì xé nát. Nếu có người hạ thủ, tất nhiên là sẽ sử dụng binh khí. Mà vết cắt của binh khí thì sẽ gọn gàng, bằng phẳng hơn. Vậy nên đây chỉ có thể là do sinh vật lớn cắn xé với lực đạo cực mạnh. Hoặc có thể là do triệu hồi sư, sử dụng khế ước thú gây ra việc này.”
Lâm Chí Hàn nghe Hại Thiên Thu nói xong, liền nhanh tay vén vạt áo lên, nhìn kỹ lại: “Quả nhiên là vết tích của việc bị cắn xé, hoàn toàn không bằng phẳng.”
“Trong huyễn cảnh thí luyện cũng không có khả năng tồn tại yêu thú. Cho dù có, thì cũng chỉ là một ảo thú, mang tính chất khảo nghiệm đệ tử. Hầu như không có khả năng gây chết người.” Hàn Tuyết Âm cau chặt mày nói tiếp: “Vậy chỉ còn khả năng là triệu hồi sư ra tay.”
Hàn Tuyết Âm vừa dứt lời, bỗng nhiên từ phía bên kia sơn động liền phát ra một loạt tiếng bước chân. Bốn người Hại Thiên Thu đồng loạt hướng tầm mắt về phía phát ra tiếng động, dây thần kinh kéo căng hết sức có thể, tùy thời đều có thể rút kiếm ra ứng chiến.
Người tới là một nhóm ba người áo xanh lam, trong đó có hai nữ một nam. Vị nam tử kia đi đầu, có vẻ là trưởng nhóm. Cả ba người cũng vô cùng cảnh giác với đám người Hại Thiên Thu. Nữ tử trong có vẻ nhỏ tuổi nhất trong đám người, đi lên nói với nam tử: “Đại sư huynh, mau đi tìm nhị sư huynh đi.”
Nam tử nhìn nữ tử, xong gật gật đầu, lại nhìn tới bên phía Hại Thiên Thu dường như đã thu hồi binh khí liền nói: “Các vị, hiện tại trong tay bọn ta không có lệnh bài. Chỉ muốn tìm kiếm nhị sư đệ, không biết các vị có thấy qua nam tử áo lam, cao tầm này?” Nói rồi hắn đưa tay làm một cái mức độ cao.
“Bọn ta chưa thấy qua người nào như vậy, nhưng ở đây có phát hiện xác một nam tử.” Hàn Tuyết Âm lại dừng một chút, nói tiếp: “Bất quá là người đã chết, không biết nhị vị có nhận biết người này.” Nói rồi nàng liền làm một động tác mời hướng về phía chỗ cái xác.
Người được gọi là đại sư huynh nghe Hàn Tuyết Âm nói thì cả kinh. Hắn mang vẻ mặt hốt hoảng tiến nhanh lại gần chỗ Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn, giở lên trường bào màu trắng. Sau khi nhìn rõ thi thể dưới lớp áo trắng, hắn liền hoàn toàn chết lặng.
Nữ tử trẻ tuổi theo động tác giở lên trường bào của hắn, cũng mơ hồ thấy được cái tay lò ra. Trên cái tay đó chính là vòng tay mà nàng trao cho nhị sư huynh của nàng trước khi vào huyễn cảnh. Nàng kinh hãi, lắp bắp nói: “Đại… đại sư huynh, thật… thật sự là nhị sư huynh sao?”
“Ừm” Nam tử có vẻ như nghẹn ngào tới mức không thể nói nên lời. Hắn cố gắng kìm nén nước mắt, hướng Hàn Tuyết Âm hỏi: “Xin hỏi là ai làm việc này?”
“Xin lỗi, lúc bọn ta đến thì hắn đã chết rồi. Hung thủ cũng không thấy đâu.” Hàn Tuyết Âm tuy là nói lời khách sáo, nhưng mà biểu tình vẫn cứ như tảng băng.
“Vết máu vẫn còn mới như vậy. Chỉ có thể là đám các người hùa nhau hại nhi sư huynh của ta!” Nữ tử trẻ tuổi bỗng nhiên giận giữ hô to.
Nữ tử còn lại từ nãy tới giờ vẫn im lặng, hiện giờ bắt buộc phải nắm lấy tay sư muội của mình, lên tiếng nói: “Giang sư muội, muội không được nói bậy!”
Lâm Chí Hàn thấy người được gọi là Giang sư muội kia chưa xem xét kỹ lưỡng, mở miệng ra liền buộc tội bọn hắn. Tuổi trẻ xốc nổi, cũng nổi nóng quát lại nàng ta: “Bọn ta có lòng tốt đem hắn kéo ra. Ngươi mở miệng liền buộc tội bọn ta, biết vậy lúc nãy cứ để cho hắn không toàn thây mà nằm trong bụi rậm đi, hừ!”
“Được rồi, được rồi. Tuổi trẻ bốc đồng, mọi người hạ hỏa tí nào.” Hại Thiên Thu thật sợ hai tên não ngắn này nói thêm hai cầu liền động thủ, đứng ra giảng hòa. Nàng vừa tiến lại chỗ Giang sư muội kia vừa nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Giang cô nương, nén đau thương. Hiện tại hung thủ chưa bắt được, cũng không thể tùy tiện động thủ. Trước hết chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đã có được không?”
“Ai thèm nói chuyện với tên giả nhân giả nghĩa như ngươi!” Giang cô nương hét lớn, rồi dùng toàn lực chưởng một cái về phía Hại Thiên Thu.
Tất cả mọi người xung quanh không ngờ tới tình huống này xảy ra. Hại Thiên Thu đón nhận một chưởng mười thành công lực, cả người bay thẳng ra sau. Hàn Tuyết Âm thấy vậy, thân thủ nhanh chóng liền bay lại đõ nàng, tránh cho cả người nàng lại đập vào tường đá.
Lâm Chí Hàn thấy bằng hữu bị đả thương, máu huyết liền sôi trào. Hắn thân thủ nhanh như chớp, triệu ra trường thương đánh về phía Giang cô nương: “Không biết tốt xấu dám đả thương người của Trúc Vân môn!”
Nam tử kia thì hốt hoảng rống to: “Giang Mi mau dừng tay!” Nhưng căn bản là người trong vòng chiến đã không còn quan tâm tới những thứ bên ngoài, không nghe được lời của hắn. Hiện giờ chỉ có hai thân ảnh một lam một trắng cuốn tại một chỗ xuất chiêu.
Hàn Tuyết Âm tay trái đỡ Hại Thiên Thu, tay phải giúp nàng thuận khí, đồng thời thăm dò vào trong tâm mạch của nàng: “Không sao chứ?”
“Không sao, cũng may lúc nãy có dán sẵn mấy lá Hộ Thân phù trong áo.” Hại Thiên Thu ho khan hai tiếng nói: “Mau ngăn hai tên kia lại, nếu một trong hai có thương tích, sự việc sẽ càng thêm rắc rối.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, thân ảnh lóe lên một cái liền biến mất.
Lâm Chí Hàn cùng Giang Mi quần đấu, linh khí hệ thủy cùng linh khí hệ mộc không ngừng quấn lấy nhau. Giang Mi dùng roi da, vung về hướng Lâm Chí Hàn. Theo động tác của roi da, từng cái rễ cây lần lượt xuất hiện, đồng loạt hướng về phía hắn.
Thấy hơn mười cái roi da đồng loạt tiếng tới, hắn nắm chặt Nghịch Thủy thương trong tay, xoay tròn trường thương hai cái rồi đập mạnh mũi thương xuống đất. Hai con rồng nước bắt đầu từ dưới lồng đất phóng ra, thay phiên nhau cắn xé mớ dây leo. Rồng nước vừa xuất thủ, Lâm Chí Hàn cũng hướng thẳng mũi thương, phi thân về phía Giang Mi.
Giang Mi thấy chiêu của bản thân bị phá, tức giận trong lòng lại càng tăng thêm một bậc. Nàng thật không ngờ cái tên mặt trắng này lại khó nhằn như vậy. Nàng làm một cái thủ pháp, trong tích tắc mớ dây leo xung quanh nàng hóa thành năm “Giang Mi” giống nhau y như đúc, vây xung quanh Lâm Chí Hàn. Sau đó Giang Mi cùng phân thân của nàng đồng loạt vung roi hướng về hắn.
Lâm Chí Hàn thấy bản thân bị vây công, nhanh chóng thu chiêu. Trường thương trong tay quẹt một vòng tròn, tạo ra một lốc xóay nhỏ bao xung quanh hắn. Thành công thoát khỏi công kích của Giang Mi. Lốc xoay vừa tan, hắn liền tiếp tục hướng Giang Mi mà đâm tới.
Giang Mi thu hồi phân thân, cũng vung roi hướng Lâm Chí Hàn mà đánh tới. Trong nhất thời, cả hai bên đều bừng bừng khí huyết, không ai nhượng ai.