THIÊN ĐỊA VÃN HỒI - Chương 15: Bạch Đào
Nam tử che mặt nở một nụ cười nhẹ, xoa đầu Bạch Đào nói với nàng: “Vậy muội chỉ nhà của muội cho ta đi, đổi lại ta giúp muội bắt thỏ con. Thế nào?”
“Được, ta nói thì huynh phải giữ lời nha. Huynh cứ đi theo con đường mòn cạnh đình viện sẽ tới nhà của ta. Mẫu thân đang ở trong nhà luyện dược, huynh chỉ cần gõ cửa hai cái là được.” Bạch Đào vốn chỉ là một nữ hài, nghe tới bắt thỏ con liền đáp ứng ngay lập tức.
Nam nhân nói cảm tạ với Bạch Đào xong, liền đứng dậy, phất tay áo một cái. Chú thỏ trắng lúc nãy trốn trong bụi cây ngay lập tức được một luồng khí đem tới trước mặt hắn. Hắn cầm thỏ nhỏ đưa cho Bạch Đào rồi liền quay người nhàn nhã đi theo hướng đường mòn.
Bạch Đào nhìn thấy nam nhân chỉ phất tay một cái, đã bắt được thỏ trắng, tâm tình kích động không thôi. Vị ca ca kia thật lợi hại, sau khi về nhà nàng phải xin mẫu thân chỉ phép thuật mới được. Chắc chắn phép thuật của mẫu thân còn lợi hại hơn vị ca ca kia. Nghĩ rồi nàng liền mang tâm tình vui sướng, ôm thỏ con vui đùa cả một buổi.
Bạch Đào vui đùa quên cả trời đất, mãi tới khi mặt trời dần ngã về tây, nàng mới nhớ tới việc phải quay về nhà. Nghĩ rồi nàng liền ôm chú thỏ nhỏ, men theo con đường mòn quay trở về tiểu viện tìm mẫu thân. Người ta thường nói, linh cảm của trẻ con là loại linh cảm mạnh nhất. Bạch Đào cũng không ngoại lệ, khi còn cách tiểu viện không bao xa nàng đột nhiên cảm thấy không khí trở nên bất thường. Một nỗi sợ không tên cứ như thế mà dâng lên trong con tim bé nhỏ.
Tiểu nữ hài càng tăng nhanh cước bộ chạy trên con đường mòn. Mãi tới khi thấy được cánh cổng tiểu viện, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bạch Đào bước nhẹ tới bên cánh cửa đang mở hé, hy vọng thấy được mẫu thân của nàng vẫn sẽ như thường lệ đứng trong sân mỉm cười với nàng. Nhưng đón chờ nàng lại không phải là quan cảnh như thường lệ, mà là một cảnh tượng kinh thiên động địa khiến cho tới khi chết nàng vẫn không thể nào quên.
Xông vào mũi nàng là từng trận mùi máu tanh tưởi, khiến cho nàng chỉ muốn nôn một trận. Trong sân là cảnh tượng nam nhân mang áo choàng đen đang dùng tay trái chế trụ cổ mẫu thân nàng. Nam nhân trước sau vẫn treo nụ cười như có như không, nhẹ nhàng nói với Trương Uyển Cầm: “Nếu nói ra nơi ngươi giấu Tụ Hồn Châu, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Trương Uyển Cầm bị nam nhân chế trụ, một thân bạch y nay chỉ còn là máu và máu. Nàng câm phẫn nhìn nam nhân quát: “Đưa Tụ Hồn Châu cho loại cầm thú như ngươi, đừng có mơ!”
Bạch Đào núp ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ có thể sợ tới mức chân muốn nhũn ra. Nàng rất muốn chạy lại chỗ mẫu thân, nàng muốn bịt lại từng vết thương đầy máu trên người nàng nhưng làm cách nào chân cũng không thể di chuyển.
Trương Uyến Cầm nhìn thoáng qua cửa, liền nhận ra được bóng dáng nho nhỏ núp ngay cửa. Điều nàng lo sợ nhất không ngờ lại đến. Nào có ai biết trong lúc so chiêu với nam nhân trước mắt, nàng đã hy vọng Đào nhi trở về muộn hơn một chút, hoặc tốt nhất tới khi trời hoàn toàn tối mới trở về. Bởi vì Trương Uyển Cầm biết chắc một mình nàng không thể thắng nổi tên cầm thú trước mắt. Mà tên nam nhân này chắc chắn hôm nay sẽ không tha cho mẹ con nàng!
“Thật là một nữ nhân kiên cường, rất tiếc hôm nay lại phải hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng mà chắc người cũng không muốn số phận nữ nhi của mình cũng là phơi thây trong rừng đi.” Nam nhân ngày càng mất kiên nhẫn, lực đạo trên tay phải càng lúc càng mạnh.
Cổ Trương Uyển Cầm bị bóp tới đau nhức, muốn nói chuyện cũng khó khăn. Nàng cố gắng hết sứ liếc mắt ra hiệu cho Bạch Đào ở ngoài cửa ý bảo nàng mau chạy đi. Sau đó lại trừng mắt nhìn nam nhân áo choàng đen nói: “Đào nhi chỉ là một đứa nhỏ, tha cho nàng một cái mạng cũng coi như tích đức. Nhưng giao Tụ Hồn Châu cho ngươi thì cứ nằm mơ đi!”
Nói rồi, Trương Uyển Cầm dùng hết khí lực đánh một chưởng về phía nam nhân, bức hắn lui lại mấy chục bước. Không để nam nhân kịp định thần, nàng lại tung ra một loạt chưởng pháp đánh úp về phía hắn. Nàng vừa tung chiêu vừa hét lớn: “Đào nhi mau chạy!”
Nam nhân bị bất ngờ đánh úp, chậc lưỡi một cái, nghiến răng nói: “Không biết lượng sức.” Sau đó rất nhanh hắn liền tung mình lên không, né tránh từng chưởng của Trương Uyển Cầm.
Bạch Đào nghe lời mẫu thân của nàng, tuy rất không nỡ xa mẫu thân nhưng nàng biết rằng mẫu thân nàng đang cố hết sức giúp nàng thoát thân. Nàng chỉ có thể cắng răng dùng hết sức chạy theo đường xuống thôn xóm dưới núi. Trên mặt nàng không biết từ lúc nào, nước mắt đã tuôn rơi như mưa.
Không biết lại qua bao lâu, mãi tới khi sức lực của nàng gần cạn kiệt, Bạch Đào mới thấy ánh đuốc của một số người đi rừng đang trên đường trở về làng. Nàng tính dùng hết sức kêu cứu nhưng chưa kịp phát ra tiếng đã bị một bàn tay mang đầy mùi tanh bịt ngang miệng.
Nam nhân áo đen không biết từ lúc nào đã ở phía sau nàng. Hắn không nhanh không chậm nói bên tai nàng: “Tiểu muội ngoan nào. Đừng hét, tránh làm kinh động tới các thôn dân phía trước.”
Bạch Đào trong lòng kinh hoảng tới kịch độ, nàng chỉ đành dùng hết sức bình sinh, cắn vào tay nam nhân.
Nam nhân bị đau tức thì nổi giận. Hắn xoay mặt Bạch Đào lại dối diện với hắn, tay phải bóp cằm của nàng nói: “Nha đầu này cư nhiên dám cắn ta. Để ta xem thử ngươi còn dám cắn bậy bạ nữa không.” Nói rồi hắn liền gia tăng lực trên bàn tay phải, “rắc” một tiếng, xương hàm của nữ hài tử liền bị hắn bẻ gãy.
Đau quá! Đó là tất cả những gì Bạch Đào có thể nghĩ tới trong giờ phút này. Nỗi đau truyền tới từng dây thần kinh khiến cho nước mắt của nàng một lần nữa lại tuôn như mưa. Xương quai bị lệt, khiến cho nàng không thể lên tiếng, cũng không thể duy chuyển được hàm. Bạch Đào trong giờ phút tuyệt vọng, lại bất tri bất giác thầm gọi mẫu thân và phụ thân. Ai cũng được, ai đó làm ơn cứu nàng với. Phụ thân, người ở đâu? Mau tới cứu Đào nhi, Đào nhi rất đau, rất đau.
Nam nhân nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt nữ hài tử, trong lòng không khỏi đắc ý. Bỗng nhiên hắn “ồ” lên một tiếng, sau đó nhìn Bạch Đào với con mắt đầy hứng thú. Hắn trầm thấp lên tiếng: “Thật không ngờ một nửa Tụ Hồn Châu lại ở đây. Thảo nào ả ta sống chết không chịu đưa ra, quả là tình mẫu tử cảm động. Nhưng xin lỗi nha đầu, Tụ Hồn Châu ta nhất định phải lấy được!” Nói rồi hắn liền dùng tay trái đâm thẳng vào ngực trái của Bạch Đào.
Bạch Đào giờ phút này bị nỗi đau tập kích, đã sớm mê mang, chỉ mặc cho nam nhân trước mặt muốn làm gì thì làm.
Hắc y nam nhân từ từ lôi ra quả tim từ trong ngự Bạch Đào cầm trên tay. Hắn xem xét quả tim đầy máu một hồi, sau đó câu lên nụ cười tà mị, thu quả tim vào trong túi trữ vật. Xong rồi hắn tùy tiện vứt xác nàng một bên, xoay người đi, vừa đi vừa nói: “Phần còn lại tùy các ngươi xử lý.”
Hắn vừa đi, ngay lập tức liền có mấy cái bóng đen xông ra. Mỗi cái bóng đều mang gương mặt đầu lâu, thân hình dài như một con rắn. Mấy cái bóng bay lượn xung quanh Bạch Đào, sau đó thay phiên nhau cấu xé thân xác của nàng.
Hàn Tuyết Âm trong tình trạng nhập hồn, không chỉ cảm thấy từng trận đau nhức tiếng tới đại não. Mà nàng còn cảm nhận được từng cung bậc cảm xúc, hoảng sợ, bất lực, bi thương cho tới phẫn nộ, căm thù. Đầu óc của nàng mơ hồ như rơi vào một mớ hỗn độn, không thể tiếp tục duy trì sự thanh tỉnh. Trong khi đó, cảnh vật trước mắt nàng lại một lần nữa đảo lộn.
Sau khi mọi thứ bình ổn lại, nàng liền thấy hình ảnh một nam tử trung niên áo trắng, ôm lấy thi thể bị xé tan nát của Đào nhi mà khóc rống. Nam tử đó không cần đoán cũng biết chính là Bạch Vô Ngôn. Hắn quỳ rạp trên nền đất lẩm bẩm: “Đào nhi… Đào nhi… mau tỉnh lại đi. Mau… mau tỉnh lại, phụ thân về với con rồi…”
Cảnh vật lại tiếp tục xoay vòng một lần nữa, lần này lại là hình ảnh Bạch Vô Ngôn một bóng lưng cô độc bước đi giữa những bậc thang tăm tối. Trong lòng hắn ôm một cái xác nhỏ, được bọc kín trong các lớp áo trắng. Trên các lớp áo đều vẽ đầy các ký tự màu đỏ. Hàn Tuyết Âm cố sức nhìn các ký tự, nhưng dù có cố gắng tới đâu thì nàng cũng không thể hiểu được.
Bạch Vô Ngôn ôm chặc cái bọc nhỏ trong lòng, vẻ mặt của hắn so với cảnh trước lại trở nên già nua thêm rất nhiều. Hắn nhìn cái bọc bằng con mắt đầy triều mến, khẻ nói: “Đào nhi đợi phụ thân. Đợi phụ thân một chút thôi… sau đó ta sẽ không bao giờ rời bỏ con nữa.”
Nghe tới đây, Hàn Tuyết Âm như cảm thấy mọi thứ bắt đầu sáng tỏ. Những sự việc kỳ lạ trên đường đi của các nàng, hết chín phần là do ảnh hưởng từ việc làm của Bạch Vô Ngôn đi. Đang lúc suy tư, Hàn Tuyết Âm bỗng nhiên nghe thấy một trận những tiếng thì thầm. Tiếng nói càng ngày càng lớn khiến cho đại não của nàng như muốn nứt làm đôi. Mà từ trong xương tủy, nỗi đau như bị vạn tiễn xuyên tâm nhất thời dâng lên không có cách nào áp chế được.
————————
Ở bên ngoài, một đám người thần kinh căng thẳn không dám rời mắt khỏi Hàn Tuyết Âm. Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn lúc này không còn tâm trạng nào mà ngồi cắn hạt dưa. Bọn hắn hai người hai bên đỡ lấy Hàn Tuyết Âm run rẩy sắp ngã. Lam Mạnh Khải duy trì niệm chú cũng không khỏi hốt hoảng, nhưng nếu bây giờ hắn dừng khẩu quyết, chỉ sợ tình huống càng thêm tệ.
Hại Thiên Thu vẫn như cũ, đôi mắt không chút gợn sóng dính chặt trên người nữ nhân có gương mặt lạnh như băng. Nàng chỉ thấy Hàn Tuyết Âm nhắm nghiền hai mắt, thân thể run rẩy không ngừng. Trên mũi của nàng lại bắt đầu xuất hiện hai dòng máu đỏ. Hại Thiên Thu lúc này đã chắc chắn chín phần mười Hàn Tuyết Âm đã bị cuốn theo cảm xúc của tiểu ma nữ. Nàng vội vàng lắc chiếc chuông đồng trong tay, hai tiếng vang thanh thúy vang lên “leng keng… leng keng…”
Đợi qua một lúc, Hàn Tuyết Âm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thuấn Giai ở một bên chăm chú nhìn nàng, chỉ thấy tai của nàng lại chảy ra máu. Hắn liền cả kinh hô lên: “Tai đại sư tỷ bắt đầu chảy máu!”
Lam Mạnh Khải gấp tới đổ mồ hôi, hắn đang tính ngưng lại chạy sang chỗ Hàn Tuyết Âm thì đã bị Hại Thiên Thu ngăn lại. Nàng ánh mắt vẫn không rời Hàn Tuyết Âm, chỉ lặng lẽ truyền âm cho Lam Mạnh Khải: “Tiếp tục khẩu quyết, không được dừng!”
Sau đó nàng lại lấy tờ giấy trắng, viết lên trên đó một chữ rồi âm thầm ném vào trong lò than ở giữa. Nhìn tờ giấy trắng dần hóa thành tro theo ngọn lửa đỏ, Hại Thiên Thu cũng dần khép hai mắt lại.
——————————
Hàn Tuyết Âm trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cố gắng áp chế mớ hỗn độn trong tâm nàng. Nhưng dù làm cách nào cũng không thể khiến cho những lời thì thầm giảm bớt. Mà thay vào đó chúng lại càng ngày càng rõ ràng. Tiếng nữ nhân có, tiếng nam nhân có, tiếng người già có, tiếng trẻ nhỏ cũng có. Có điều, những giọng nói này mang theo mười phần phẫn hận giống như muốn thôi thúc một người phạm vào tội ác tày trời.
“Gϊếŧ hắn đi…” Một giọng nam già nua vang lên.
“Trả thù đi…” Tiếp đó lại là một giọng nữ.
“Gϊếŧ người ha ha… Gϊếŧ người ha ha” Lại là một giọng nữ khác.
“Máu đỏ nhuộm áo hoa… vì sao áo ngươi lại đỏ…” Lần này thì là một giọng hát của trẻ con vang lên.
Cứ từng tiếng, từng tiếng nói vang vọng lúc xa lúc gần như muốn bức điên Hàn Tuyết Âm. Trong lúc nàng nghĩ bản thân không có cách nào áp chế cổ sát ý đang dấy lên thì lòng bàn tay trái lại bất chợt truyền đến một cảm giác lạnh buốt. Cái lạnh trên tay khiến nàng thanh tĩnh lại không ít. Hàn Tuyết Âm lúc này liền nhớ tới cái ấn ký xấu xí mà Hại Thiên Thu vẽ trên tay nàng trước lúc nhập hồn. Như có ai đó thôi thúc, Hàn Tuyết Âm bên trong mộng cảnh liền quyết định ngồi xuống đả tọa. Nàng nhắm chặt hai mắt, điều tức hơi thở, bắt đầu mặt kệ những âm thanh quấy nhiễu xung quanh.
Nàng đả tọa được một lúc, trong những âm thanh ồn ào lại bắt đầu truyền tới một giọng nữ thanh thúy. Giọng nói êm dịu như nước chảy mùa xuân rót vào tai nàng như một khúc hát ai đó tùy tiện ngân nga: “Tựa lửa nhưng không phải lửa, tựa tà nhưng không phải tà. Cớ sao người đời gọi ngươi là tà? Lấy máu tế ma, khiển vạn quỷ, cũng chỉ để cứu vạn sinh linh. Há chẳng phải chỉ là đạo bất đồng thôi sao?”
Hàn Tuyết Âm cẩn thận lắng nghe từng câu hát, chân mày càng ngày càng cau chặc. Trong vòng tích tắc nàng dùng hết sức lục lọi lại những kiến thức mà bản thân đã tích lũy. Từ mớ thi thư ở sơn môn, cho tới giả sử ở những hiệu sách trên phố. Trong vòng tích tắc, Hàn Tuyết Âm liền dần sáng tỏ. Bị người đời khinh miệt, bị chúng tiên gia phỉ báng, chỉ có thể là nó. Chính là Hắc Diệm của Hắc Diệm Vương! Nghỉ tới đây, môi mỏng khẽ mỡ, Hàn Tuyết Âm cứ như vậy mà dùng hết sức lực còn lại hô lên hai chữ: “Hắc Diệm!”
Hai chữ vừa vang lên, một đoàn lửa màu đen liền bùng lên từ bàn tay trái của nàng. Lửa đen bập bùng mang theo khí lạnh thấu xương bắt đầu bao phủ toàn thân Hàn Tuyết Âm. Nàng chỉ cảm thấy thân thể lạnh buốt như ở trong băng sơn tuyết địa, sau đó trước mắt là một mảnh đen kịt.
“Đại sư tỷ! Đại sư tỷ!” Trong mơ hồ, Hàn Tuyết Âm lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Lâm Chí Hàn vọng tới. Nàng cố gắng hết sức mở mắt ra, quả nhiên liền nhìn thấy khuông mặt hốt hoản của hắn.
Thuấn Giai thấy Hàn Tuyết Âm mở mắt ra, nhất thời vui mừng không thôi hô: “Sư tôn, đại sư tỷ tỉnh!”
Lam Mạnh Khải lúc này đã dừng đọc khẩu quyết, nhìn thấy đồ đệ yêu tỉnh lại liền thở phào một cái.
Hại Thiên Thu cũng dần mở mắt, nàng vẫn ngồi yên như cũ nhưng trên mặt lúc này đã treo một nụ cười như có như không. Nàng nhìn Hàn Tuyết Âm một chút, trong mắt không giấu được ý cười, cất tiếng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Hàn Tuyết Âm được Lâm Chí Hàn đỡ ngồi dậy, lại lấy khăn lau đi máu trên mũi và tai rồi đáp: “Vẫn còn tốt. Đa tạ Hại cô nương quan tâm.” Dừng một chút nàng lại hỏi: “Tiểu ma nữ lúc nãy đâu rồi?”
“Không rõ nữa, từ lúc sư tỷ tỉnh lại thì không thấy nàng đâu.” Lâm Chí Hàn nói xong, lại nhìn quanh một chút nhưng vẫn không thấy dấu tích của tiểu ma nữ.
Lam Mạnh Khải đi tới cạnh Hàn Tuyết Âm, bắt mạch cho nàng để đảm bảo không có tổn thương nghiêm trọng. Thấy không có việc gì hắn mới thu tay, sau đó vuốt râu dài nói: “Sau khi xuất hồn, nàng liền nhanh chân đi mất rồi. Ruốt cuộc nàng đã cho con xem cái gì vậy hả?”
Nghe Lam Mạnh Khải hỏi, Hàn Tuyết Âm liền sắp xếp một chút thông tin lại, sau đó chậm rãi tóm tắt những gì nàng thấy được trong lúc nhập hồn cho đám người. Từ chuyện Bạch Vô Ngôn có một nữ nhi, cho tới nam nhân thần bí, nhẫn tâm ra tay với cả một tiểu hài tử, tất cả đều kể hết ra không sai lệch một chữ.