THÍCH NGƯỜI ĐẸP - Chương 6
“Cô đó, là cô, em rất thích cô, tính cách của cô thật là khó tìm, tìm mãi em mới tìm được”. An đặt chóp mũi của mình lên chóp mũi của Minh. Nhẹ nhàng môi chạm môi, “ưm~”.
“Cô đừng như thế, thật là câu dẫn em a~”. An lại tiếp tục tiến sâu vào, hơi rượu còn đóng đặt, truyền vào cổ họng còn thấy cay, cơn say men, hay có lẽ say tình kéo Minh vào cơn mộng mị.
“Vô lễ”. Minh né mặt ra khỏi, tránh né An. “Chỉ muốn làm vậy với cô thôi”.
Tiếp tục hư hỏng, hai chân giữ phần dưới, hai tay cầm lấy hai cổ tay, lần mò lên trêи đan vào hai bàn tay của cô. “Mùi trà này rất dễ chịu, do cô câu dẫn em”.
An đưa miệng vào cổ Minh thật lâu rồi sau đó không thấy động tĩnh nữa, Minh nhẹ tay đẩy ra thì là…ngủ mất rồi. Để An nằm xuống nhẹ nhàng, định rời khỏi nhưng chưa kịp ngồi dậy đã bị An ôm chặt vào lòng.
“Ngủ với em đi, em sẽ ngoan”. Minh nghe vậy cũng mềm lòng + vòng tay ấm áp, khiến người được ôm muôn phần dễ chịu.
“A~”. An vươn vai dậy, lăn người qua ụp mặt vào gối bên cạnh, mùi hương nhẹ nhàng đi vào mũi. “Đây đâu phải mùi tóc mình?”
Minh đã rời đi từ lúc nào rồi, nhưng mùi tóc chắc là vẫn con vươn trêи gối. “Tóc mình cũng đâu dài thế này?” An cầm lên cọng tóc rơi rót trêи gối.
“Ay da~ từ lúc nào mình lại bê bối đến mức ngủ với ai cũng không biết”. Đứng dậy đi ra khỏi phòng, đánh răng rửa mặt rồi nằm xem tivi, trễ thì cũng trễ rồi, nghỉ thôi.
An bỗng nhìn lên đồng hồ, vào phòng thay đồ, mọi cử chỉ đều khẩn trương. Đẩy cửa gỗ bước vào, để balo xuống đất, đặt người lên chiếc ghế đơn bằng inox.
“Hôm trước em vừa đến, hôm nay lại đến”. An không cầm lấy bàn tay đó nữa. “Rất nhiều người câu dẫn em, em cũng sa ngã nữa, chị mau tỉnh dậy nắm lấy lỗ tai em và dạy bảo em đi”. An lấy bàn tay đó đặt lên tai mình, mong rằng, bất ngờ có một lực mạnh nắm lấy lỗ tai và kéo ra nhưng…không.
“Chị giận có thể mắng em, có thể chửi em, có thể cho em sofa nhưng đừng im lặng được không?” An bỗng nhiên cao giọng lên. “Hai năm nữa là em phải rời khỏi đây rồi, em không thể chờ tới ngày chị hết giận và tỉnh lại được”.
*Ting*
Cô Quỳnh
Cô có hai vé xem phim
Em có muốn xem cùng không?
Tối nay…em rảnh
Mấy giờ vậy cô?
Ừm…7 giờ, rạp phim gần trường nha
Dạ cô
Dù rất muốn ở lại với Ân nhưng ba mẹ chị ấy sắp đến, không thể ở lại được. Năm đó là do An bướng, làm ba mẹ chị ấy luôn phải nằm trong cuộc chiến dành con với thần chết.
An về tới nhà, đã thấy Quân với Khải chờ. Cãi nhau là cãi nhau vậy đó, gặp lại là như không có chuyện gì xảy ra. Đôi lúc cãi nhau ngỡ như không chơi cùng nữa nhưng gặp lại là nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mày làm gì để cô chủ nhiệm phải xin nghĩ cho mày luôn vậy?” An đang lấy sữa thì dừng tay lại. “Cô chủ nhiệm?”
Câu hỏi hiện trong đầu An, cái câu này quen quen, bây giờ, đầu óc như người mất trí nhớ và được nhớ lại vậy đó. Buộc miệng nói ra một câu: “chết mẹ”.
“Trời má ơi, chuyện tối qua. Quán bar, con đêm qua nữa, chết mẹ tao rồi”. An nói ra một tràng khiến Quân và Khải khó hiểu.
“Nói gì vậy con kia?” Quân giựt ly sữa trong tay An uống ực hết một khúc. “Chuyện là…” An kể hết tất cả cho Quân và Khải nghe.
“Hèn chi sáng lớp hỏi cô, cô cứ ngập ngừng. Còn nói ba mẹ mày gọi cho cô. Nghe là bà biết •lộn xào• rồi nhưng tao không vạch mặt”. Khải nãy giờ mới nói và nói một tràng dài.
“Tối qua…chắc kịch liệt lắm hả?” Quân đưa mặt mình gần An. “Kịch liệt cái quần què, xỉn quá ngủ thôi”.
“Ai biết mày, cô Quỳnh nè, cô Châu nè, giờ cô Minh nữa. Chị Ân mà tỉnh tao đi méc”. An thiệt muốn cầm nguyên cái chai sữa đập vô đầu Quân.
“À mà, học đề cương này đi, mai kiểm tra sử đó”. An đề cương lên nhìn sơ rồi quăng xuống “ezsy man”.
7 giờ tối…(phố lên đèn là phải lên đồ).
An mặc sơ sài một ái sơmi đỏ rộng from, cộng quần jean đen, giày hơi nhiều màu một chút. Dùng chút nước hoa “Coco Chanel”.
“Ay da~lâu lâu mới lên đồ đi chơi”. An nhìn tới lui một chút sau đó cầm điện thoại đi ra khỏi nhà. Ngồi trêи taxi thì nhận được cuộc gọi. “Bác sĩ của chị Ân?” An liền nhấc máy, chắc chắn có chuyện mới gọi mình.
“Em nghe đây ạ?” An đang từng giây từng giây hồi hộp. “Lâm Ân có tình trạng tỉnh dậy nhưng mạch tim và mạch não có chút vấn đề, em tới bệnh viện ngay, có chuyện gì có thể gặp lần cuối”.
“Bác tài chuyển hướng bệnh viện thành phố”. An lập tức chuyển hướng đi tới bệnh viện. “Chị đừng có sao nha, chị mà bị gì em không thiếc sống đâu”. Từ cổng bệnh viện tới cửa phòng cấp cứu An không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Con…con…chào hai bác”. An cúi chào ba mẹ của Ân, em đã chốn tránh hai người này vì quá hổ thẹn với họ. Chẳng ai trách em cả nhưng em luôn trách bản thân mình trong quá khứ.
“Con dám gặp hai bác rồi sao?” Mẹ Ân ôn nhu tiến lại gần An. “Dạ…”
“Con ngồi đi”. Hai lão già này đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, họ từng nghĩ sẽ cho Ân ra đi thanh thản và sớm bằng cách rút ống thở nhưng người luôn chờ đợi, hy vọng Ân bình an vẫn còn ở đây. Nên sự chấp thuận đó đồng nghĩ với việc nếu Ân thật sự không qua khỏi hai người đó vẫn chấp nhận còn An thì không.
Quay qua lại, sự dằn xé nội tâm, cũng đã 4 tiếng trôi qua, số giờ 12 đã điểm, đây là giờ linh, có khi nào thần chết sẽ đến và đưa chị đi hay không. An bắt đầu đứng dậy đi qua đi lại, từng bước đều vang vọng khắp sảnh bệnh viện. Bác sĩ của Ân bước ra, dù khoảng cách xa hơn nhưng bước đi hơn là bước chạy chạm vào người bác sĩ cực kì nhanh. Cứ như nếu An không chạm đầu tiên, Ân sẽ mất vậy.
“Cô ấy…”.
———
Happy hay là Bad đây?