THÍCH NGƯỜI ĐẸP - Chương 4
“Chị từng nói em phải quên chị, em không làm được. Nhưng em lại không thể không làm theo, hứa bản thân mỗi tuần chỉ được thăm chị 3 lần thôi nhưng tuần này em đã vào 5 lần rồi. Chị có giận em không?” An cúi mặt hôn vào bàn tay người nằm trêи giường.
“Gần đây có một cô giáo hay tới phiền em lắm, người đó cũng dễ thương. Chị đừng hiểu lầm nha, em chỉ đang nói thật thôi không phải là đã nhớ nhung người ta đâu”. An đặt thêm một tay của mình áp lên 2 tay của Ân.
“Có dễ thương, quyến rũ, lạnh lùng, bá đạo như thế nào…cũng không bằng chị được. Khí khái, thần thái đó của chị chẳng ai có thể sánh bằng. Chị nằm 3 năm rồi không chán sao? Chị không dậy là mất em thiệt đó. Người đẹp ngoài kia nhiều lắm, chị không muốn giữ em nữa sao?” An lại tiếp tục các câu nói, câu hỏi 1 cách tự kỉ.
“Không hình bóng nào bằng hình bóng của chị…chỉ có chị thôi”. An lại khóc tiếp tục.
“Nếu năm đó em không ương bướng chạy ra đường, nếu năm đó em chịu nói ra, em dành được chị từ tay hắn…chị sẽ không phải nằm đây. Em đã bảo là…hắn tệ…ba năm qua, hắn đã đổi bao nhiêu cô bạn gái rồi”. An sờ lên mặc của Ân nhẹ nhàng, ôn nhu.
“Em lúc đó đã ghen không tư cách, còn hại chị, em thấy bản thân thật vô dụng”. An nhẹ buông tay Ân ra. “Em phải về, không được ở đây lâu”.
An đeo balo rồi biến mất khỏi một cách nhanh chóng, mắt còn đỏ hoe. Tự dằn vặt bản thân bao năm nay, vẫn chưa đủ.
“Mày lại đến bệnh viện?” Khải từ lâu đã đứng ở cổng bệnh viện chờ An.
“Cám ơn mày nhắc tao”. An leo lên xe Khải ngồi.
“Mày có biết, ba mẹ chị Ân hận mày thế nào không? Mày được gặp chị 3 ngày 1 tuần là may rồi đừng gây rối nữa”. Khải vừa chở An vừa cằn nhằn.
“Chuyện cũng 3 năm rồi, dằn vặt bản thân thì cũng rồi, chị Ân có tỉnh lại cũng sẽ phải tìm 1 tấm chồng, mày không có cơ hội đâu”. Trước An vào nhà, Khải phải nói thêm một tràn dài.
“Biết rồi”. Vẫn câu trả lời như 3 năm qua, Khải và Quân cũng không biết làm sao, thôi cứ cho An làm vậy. Nhiều khi dằn vặt lại hạnh phúc hơn.
*Ting*
@Minh Châu
Em mua đó tôi một số đồ rồi đem qua khu B số XXXX
Vừa bỏ cặp xuống, An liền nhận được tin nhắn, cô Châu gửi cho An một list cũng ít đồ, An chạy xuống siêu thị tiện lợi mua rồi đem lên cho cô. Thì ra cô đang ở khu B.
“Dạ đồ của cô”. An đưa định quay về nhưng cô Châu đã kịp gọi lại.
“Trời chưa nắng em có muốn uống ít nước không?” An giờ mới để ý, cô mặc một đầm ngủ mỏng, chỉ có áo khoác len nhẹ ở ngoài, đồi núi thì…à mà thôi.
“Cũng được thưa cô”. An thấy mở đã đưa tới miệng mèo còn không ăn thì là quá ngu.
Đồ để trêи bàn, An ngồi ngay sofa đợi cô, đem ra hai ly nước khoáng mát lạnh. Cô Châu ngồi cạnh An, không biết là vừa tắm hay…là mùi nước hoa. Quyến rũ a~
“Cô có dùng nước hoa không?” An có lẽ là lỡ miệng hỏi ra, vì thật muốn biết mùi hương này.
“…”. Châu không nói gì, chỉ vào chai nước hoa trêи bàn, An đưa mắt theo nhìn.
“Victoria Secret?!?” An thầm nghĩ lấy ngay hiệu nước hoa. “Cái thương hiệu này quyến rũ từ bề ngoài tới mùi hương a”. An vẫn tiếp tục suy nghĩ.
“Mùi hương này làm em thích vậy sao?” Châu chống tay lên thành ghế nghiêng đầu qua nhìn An.
“Nó rất quyến rũ”. Lời An nói cũng như giọng điệu, thanh âm, làm người ta nghĩ tới…việc thì thầm.
“Thật không?” Châu để tay An lên cổ mình, nơi được cho là lưu giữ mùi hương của mọi người, khuôn mặt Châu đưa lại gần cổ An.
“Guess? Tôi cũng rất thích hãng nước hoa này, nó rất hút tôi”. Châu thì thầm vào tai An một cách nhẹ nhàng.
(Hai người cứ như thì thầm mùa xuân-.-)
“À…vâng”. Chưa kịp chuẩn bị gì, An bị đối phương chủ động chiếm lấy môi. “Tôi con nhớ mùi máu hôm ấy”.
“Còn em rất muốn thử mùi máu ấy của cô”. An đã kịp hoạt động não bộ logic câu chuyện nãy giờ mới kịp lấy lại phong độ.
“Thử đi…”
(Toi rồi T.T)
An liền gặm nhắm lấy đôi môi kia của Châu, khi thấy đôi môi đã sưng đỏ, An cắn lấy “ưm” vừa đau vừa sung sướиɠ thì chỉ có thể là rêи. Hai môi An chộp lấy, vừa nâng niu, vừa hành hạ, vừa hút hết tinh hoa của đôi môi kia.
“Ai cũng nói máu mặn, còn em thì lại thấy nó…rất ngọt và muốn nghiện”. An, tay để sau gáy, miệng kề sát lỗ tai.
“Tôi cho em giải toả cơn nghiện đấy”. Nghe vậy An liền chớp lấy cơ hội thêm một lần nữa.
Nhưng có vẻ rút kinh nghiệm, con hổ đói được cho phép liền xông tới, đè Châu xuống chiếc ghế sofa kia, một tay chống một tay chiếm tiện nghi bằng cách đặt ngay phần đùi gần ʍôиɠ kia.
Cái áo ngủ mỏng kia, bị kéo sết lên lộ cả đồ bảo hộ mày đỏ chói mắt. Vị mĩ nữa kiểu này, ừm, phải thử mới được. Được một đoạn hơi sau, Châu phải đánh vào vai An vì quá khó thở.
“Tham lam”. Châu mắng An một câu. “Em phải tranh thủ, sau này không có thì tiếc lắm”.
“Muốn được như này lắm sao?”
“Đúng vậy”.
“Trẻ con ngoan sẽ được thưởng thôi”.
“Vậy là cô đang dụ dỗ con nít?”
“Là con nít quỷ dụ dỗ người lớn”.
“Khái niệm xa lạ”. An lại tiếp tục cúi xuống thêm 1 lần nữa…thêm 1 lần nữa…lại thêm 1 lần nữa.
———
Sư đồ thế này có bị phản cảm không?