THÍCH NGƯỜI ĐẸP - Chương 30
– Em tỉnh lúc nào vậy? Không kêu cô.
– Được một lúc không lâu lắm.
Quỳnh nhìn món ăn An đã nấu xong và để trêи bàn, chỉ là hai dĩa cơm chiên bình thường, cùng trứng chiên không có gì quá khó khăn, nhưng vài hành động đó, cho thấy dù có thay đổi, thời gian dài thế nào, thì An vẫn ôn nhu, ấm áp như ngày nào. Lúc nào cũng để ý từ cái nhỏ nhặt nhất của người khác, đặt biệt là các cô gái An để ý.
– Em bao năm qua vẫn nhẹ nhàng ôn nhu, ấm áp với các cô gái vậy à?
– Nếu về phái mạnh chắc chắn những điều này là những cái cần có.
An đem nốt một tô canh nhỏ còn lại đặt lên bàn, ngồi xuống cùng Quỳnh ăn.
– Xíu nữa em đến Kim Long nha.
– Thôi lại phải tốn tiền về taxi.
– Sắp tới em nhập hộ khẩu ở đây rồi, đưa đón cô là chuyện thường mà.
– Nghe tôi còn yêu em bắt đầu lợi dụng.
– Cứ cho em ở một thời gian đi.
An ngồi trêи sofa đợi Quỳnh đi ra, cũng như bình thường, chính là bộ đồ công sở, nhưng là vì đi cùng với An, thay vì chọn quần âu dài, Quỳnh chọn váy công sở để đi cùng vest quần với An.
– Chiều em sẽ đến đón đấy, đừng có quên mà hẹn với chàng trai nào đấy.
– Làm như vợ chồng son không bằng, em bớt đi.
An cười nhẹ một cái rồi ra mở cửa xe cho Quỳnh. Xong thì lên lại xe phóng xe đến công ty của mình.
– Sao sáng này nghỉ vậy?
– Mệt quá ngủ quên.
– Sáng nay có cuộc hợp kế hoạch kinh doanh ấy.
– Có phó chủ tịch được rồi.
Bỏ Khải đứng ở sảnh công ty, An đi lên phòng chủ tịch của mình. Vừa đặt người xuống ghế, Hân đã từ đâu bước vào, đặt lên bàn túi thức ăn.
– Em ăn trưa rồi, đem đến muộn quá.
– Là ba chuẩn bị cho em.
– Ông ấy biết nấu ăn sao?
– Ba đã có lòng chuẩn bị cho em rồi, chuyện cũ bỏ qua đi.
– Em có nói không bỏ qua sao? Chẳng qua là em ăn trưa rồi.
– Em đã bỏ qua? Ba vừa về em lại dọn ra chỗ khác ở chờ ba đi rồi mới về, lần nào cũng như lần nào, mẹ cũng vậy, họ có sai thế nào cũng là ba mẹ em.
– Em không dám nói họ sai, người lớn làm gì, lúc nào cũng đúng cả, họ có sai, chỉ cần họ là người lớn thì đều đúng. Em con nít, làm gì cũng là làm sai.
– Có thể bớt con nít được không An?
– Con nít mà, người lớn mà.
An bực mình bỏ ra khỏi phòng, lướt ngang qua cả My, dù kêu lớn thế nào cũng không quay lại, đi thẳng lên sân thượng của toà nhà. Ngồi thừ người đón từng cơn gió lạnh, mạnh không chút lay chuyển hay muốn rời khỏi.
– Sao vậy?
My chạy theo An lên sân thượng, đứng nhìn An ngồi thừ đó đã 15 phút. Không chịu được cách im lặng đó, My đến ngồi cạnh An, chỗ này đón gió, còn lạnh hơn chỗ lúc nãy. Người tự nhiên run nhẹ lên, An cởϊ áσ vest ra, khoác lên người My.
– Yếu mà còn ra gió.
– Sao nhìn yểu sìu như cọng bún thiêu vậy?
– Nhớ lại mấy chuyện trước đây.
– Gia đình hay cô nào?
– Không biết từ lúc nào bản thân lại mất niềm tin vào ba mẹ của mình nữa, dù biết là không ai không hoàn hảo, nhưng họ làm tôi quá mất niềm tin.
– Sao lại không thử mở lòng đi?
– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
– Chuyện gia đình của mấy người tôi không xen vào được nhưng họ đều là ba mẹ của mình, nên bỏ qua hết đi, để trong lòng chuyện quá khứ thì không nên.
– Mệt mỏi quá, vẫn chưa muốn gặp lại họ.
– Vậy thì cứ để từ từ gặp họ. Cái gì cũng cần thời gian.
An nhìn vào điện thoại, cũng sắp đến giờ đón Quỳnh, đưa My xuống an toàn, An liền xuống bãi giữ xe, lấy xe đi đón Quỳnh. Chiếc xe dừng ngay gần cổng công ty Kim Long.