THÍCH ANH LÀ ĐIỀU DUY NHẤT EM BIẾT LÀM - Chương 19
Beta: Nguyệt Nguyệt
53
Cách một ngày, ở rạp chiếu phim kia bỗng nhiên gặp được em trai sau 00 giờ xem phim kinh dị, không dám ở nhà một mình, ban ngày ban mặt mang cặp sách tới nhà tôi làm bài tập.
Nghĩ tôi đường đường là tác giả lớn, nhưng bị một em trai nhỏ nhìn thấy bộ dáng đầu bù tóc rối không ra ngoài còn không gội đầu khi ở nhà, thật sự là bi kịch mà.
Buổi tối có suy nghĩ muốn ra ngoài ăn cơm, tôi trước tiên đi gội đầu, ngồi ở trước bàn trang điểm.
Chẳng qua chỉ là đeo kính áp tròng, dùng công phu trang điểm, tôi vừa quay đầu lại, mới phát hiện nhóc đang nhìn nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
Tôi: “…… Có chuyện gì sao?”
Nhóc nghiêm túc nhìn chằm chằm: “Cùng với vừa rồi thật sự là cùng một người sao?”
“…… Đúng vậy.”
“Vậy có thể sờ mặt chị một chút không?”
“Em muốn làm gì?”
“Cảm giác giống như dán một lớp mặt nạ, muốn xác định một chút.”
“……” Cút!
54
Tôi đem chuyện em trai nói tôi dán mặt nạ trên mặt nói cho lão Trần, lão Trần chỉ nói một câu.
“Nhóc sờ mặt em sao?”
“Trọng điểm của anh có thể bình thường một chút hay không?”
“Được, cho nên nhóc sờ mặt em à?”
“……”
“Trả lời anh, rốt cuộc nhóc có sờ mặt em hay không?”
“Không có.” Tôi trợn mắt, “Nếu sờ thì sao?”
Anh cười ung dung: “Bạn nhỏ sợ phim kinh dị? Anh gửi cho nhóc một tấm hình mặt quỷ là có thể hù chết nhóc.”
Đồng chí Lão Trần, anh lại dám ấu trĩ như vậy?
55
Một ngày trước Thất Tịch, trước tiên cùng lão Trần ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, vui vẻ phấn chấn lôi kéo tay trên tàu điện ngầm, bỗng nhiên phát hiện lão Trần và em gái phía sau mặc chính là đồ tình nhân.
Tôi……
Anh thò đầu qua nghiêm túc hỏi: “Yêu cầu anh đem quần áo cởi ra sao?”
Tôi sợ chú cảnh sát sẽ đến tóm lão Trần.
56
Sau khi ăn cơm chiều, tôi đề nghị đến hẻm nhỏ bên cạnh tản bộ, để tiêu hoá.
Nào biết quyết định sai lầm này làm tôi trải nghiệm một phen du khách nơi khác ở thành thị tễ người thống khổ, tôi ở nơi ồn ào bài xích cả con đường máu, mồ hôi đầy đầu.
Khi đi ra đầu hẻm, bầu trời bắt đầu có sấm sét và tia chớp, lão Trần kéo tôi chạy như điên trên đường.
Mười phút đến đường lớn, tôi buồn bực cái này phủi như thế nào cũng không rơi xuống.
Lão Trần cười ha ha: “Ông trời cho anh mặt mũi, nhất định phải nhìn anh về đến nhà, mới có thể yên tâm mưa xuống.”
Quả nhiên, chúng tôi mới vừa đi tới cửa, rầm một tiếng, mưa to tầm tã rơi xuống đầu. Chúng tôi cười ha ha, đứng dưới mái hiên nhìn người đi đường qua lại suốt đường chạy như điên, mừng rỡ phát điên.
Cười nửa ngày, lại cảm thấy rất ngốc, ngượng ngùng mà nắm tay đi vào trong phòng, cuối cùng không nhịn được, lại cùng nhau cười ha ha.
Tôi nghĩ chuyện vui vẻ nhất cuộc đời, đại khái là như vậy, khi tôi đang ngu ngốc hồ đồ, có người cùng tôi cùng nhau vô tâm vô phế, cùng nhau cười to thoải mái.
57
Thứ hai khi lão Trần muốn đi làm, khi tôi ngủ nướng, lúc tỉnh lại tùy tay lấy điện thoại qua xem thời gian.
9 giờ rưỡi, tôi dụi dụi mắt, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn lúc 8 giờ là lão Trần gửi đến: “Bảo bối, cháo ở trong nồi giữ nhiệt, nhớ phải ăn sáng. Anh để quần áo sạch ở mép giường, sau khi em thay đồ nhớ mang quần áo dơ bỏ vào máy giặt, chờ anh về giặt.”
Tôi chậm chạp bò dậy, mặc xong quần áo anh đặt một bên, đến phòng bếp mở nắp nồi lên nhìn, cháo nóng hôi hổi.
Một ngày tâm tình tốt bắt đầu từ một tin nhắn.
58
Lúc giữa trưa, anh gọi điện thoại đến: “Bảo bối, muốn ăn gì?”
Tôi nói: “Cái gì đều không muốn ăn.”
Anh mắng tôi vài câu, lại hỏi tôi có ăn sáng không, thay quần áo chưa, cuối cùng mẹ già dường như nhắc mãi nửa ngày, cúp máy.
Khi anh gõ cửa, tôi chạy như bay qua mở cửa, đầu như ổ gà, da dính dầu mỡ, vừa nhìn liền biết ngồi trước máy tính lâu rồi.
Vậy mà anh không chê, nghiêng người qua hôn tôi, đem đồ ăn trong tay đặt lên bàn.
“Thịt cá hương, gà hầm nấm, canh cà chua trứng.” Anh mở hộp cơm ra, lấy chiếc đũa ra, ngẩng đầu cười với tôi, “Đều là món em thích ăn.”
Tôi cảm động đến mức ôm chầm lấy anh hôn một cái vang dội: “Đây mới là cái em yêu nhất!”
59
Ngồi xe buýt đến trạm ô tô chính, chuẩn bị sang xe buýt về nhà.
Anh thức đêm tăng ca, lại còn kiên trì đưa tôi đến trạm xe. Trên xe buýt chỉ có một chỗ ngồi, anh che chở để tôi vào ngồi, kiên trì muốn đứng.
Tôi cúi đầu chơi điện thoại, chơi chơi, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện anh thế mà đứng đó ngủ rồi.
Thân mình lắc lư trước sau, nhìn thật là mạo hiểm.
Tôi lại gần lắc lắc tay anh, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi tôi: “Đến trạm?”
Tôi bật cười, giữ chặt tay anh mà không muốn buông.
60
Khi xem phim hoạt hình Disney, tôi mặc váy ở trong phòng xoay vòng, vừa xoay vừa cười ha ha nhào vào anh: “Hoàng tử, công chúa của người tới, mau tiếp đón!”
Anh quả nhiên duỗi tay đón lấy tôi đem tôi ôm lấy.
Tôi lại gần dẩu môi: “Hoàng tử, công chúa của người đã trúng ma chú ngủ say, mau đem nàng hôn tỉnh lại.”
Anh vươn ngón trỏ đẩy tôi ra, biểu tình nghiêm túc mà nói với tôi:
“Không được, chúng ta không thể là hoàng tử công chúa.”
“Chỉ nói thôi, anh cùng em diễn kịch thì làm sao?” Thật mất hứng.
Anh nhíu mày nói với tôi: “Vẫn không được. Công chúa và hoàng tử nghe liền biết cùng một mẹ sinh ra, em xem thời cổ đại hoàng tử và công chúa, giữa huynh đệ tỷ muội là không thể thông hôn. Cho nên chúng ta nếu muốn hạnh phúc mà sống bên nhau, tuyệt đối không thể làm công chúa và hoàng tử.”
Tôi……
61
Ngày đó xem một bộ phim, phim CD nói đến chủ đề “Ánh dương bảy năm” này.
Chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, lão Trần bỗng nhiên quay đầu hỏi tôi: “Em nói xem, tại sao giữa vợ chồng đều có ánh dương bảy năm chứ?”
“Bởi vì bình đạm qua ngày không có gì lạ, tình cảm đã từng mãnh liệt biến mất, hai người mặt đối mặt sinh hoạt nhiều năm như vậy ước chừng cũng sẽ rất mệt mỏi đi.” Tôi phân tích xu hướng với tư duy người bình thường.
“Không đúng.” Anh bắt lỗi tôi, “Bởi vì tế bào người cũng có ký ức, thời gian cá có thể nhớ kỹ là bảy giây, mà tế bào trong cơ thể chúng ta có chu kỳ thay đổi khoảng bảy năm. Thời gian bảy năm vừa đến, trên cơ bản tế bào sở hữu đều hoàn thành một lần trao đổi chất, liền sẽ quên tình yêu đã từng, cho nên lúc này rất dễ yêu những người khác.”
Không biết anh từ khi nào kết luận chống lại sinh vật học, là một sinh viên khoa sinh học tự nhiên, tôi chuẩn bị cười nhạo anh, lại bổ sung cho anh một chút kiến thức tương quan sự trao đổi chất.
Nào biết anh lại đuổi lên phía trước nói: “Trước kia không phải em thường hỏi anh, nếu có một ngày cuộc sống bình đạm, tới ánh dương bảy năm rồi, anh có thay lòng đổi dạ hay không?”
Tôi dừng một chút, gật gật đầu: “Cho nên anh có tính toán gì hay sao?”
“Anh quyết định sắp đến thời điểm bảy năm, liền đem bản thân nhốt trong nhà chỗ nào cũng không đi, không nhìn thấy người khác liền không có cách nào ngoại tình.” Biểu tình anh nghiêm túc, giống như mình nghĩ ra chủ ý lợi hại lắm.
Tôi chuẩn bị ngược anh, liền nói: “Vậy anh nhanh hỏi em đối với vấn đề này có biện pháp gì hay.”
Anh nghe lời hỏi tôi: “Được, nếu ánh dương bảy năm đến, em có biện pháp gì hay?”
Tôi nói: “Theo ý anh nói, chu kỳ ký ức của tế bào con người thật sự có bảy năm, nhưng em không cần nhốt mình trong nhà, cũng không cần cưỡng ép bản thân không nhìn người khác. Bởi vì em chẳng sợ tế bào của em quên mất em yêu anh, nhưng anh là anh, chúng nó ở bảy năm đầu tiên yêu anh, cũng sẽ ở bảy năm thứ hai yêu anh như thế. Cho dù qua bao lâu, bao nhiêu cái bảy năm, chỉ cần anh ở đây, chúng nó đều sẽ không có lý do gì mà không yêu anh.”
Lão Trần có chút rung động, nhìn tôi một lát, đem tôi ôm qua: “Anh cho rằng mình thật thông minh, trả lời thật xuất sắc, không nghĩ tới em so với anh còn thông minh hơn.”
“Bởi vì em là em nha!” Tôi dương dương đắc ý.
Anh cười: “Đúng vậy, bởi vì em là em, cho nên dù ánh dương bảy năm anh cũng không tin. Với anh mà nói, chỉ có lúc em không quan tâm mới có thể muốn.”
Tôi cười tủm tỉm lại gần: “Bây giờ trong lòng em đã rất muốn.”
“Anh đây ngăn lại cho em.”
Nói xong, anh mỉm cười cúi đầu hôn xuống.
62
Tới độ tuổi nhất định rồi, bạn bè bên cạnh liền bắt đầu thành gia lập nghiệp, kết hôn, sinh con dần dần nhiều lên.
Tham gia hôn lễ nhiều, luôn nghe trưởng bối của bạn bè lải nhải kết hôn tốn tiền cỡ nào, có khá nhiều bạn bè mới cưới oán giận nói với tôi thà không làm tiệc rượu, xuất ngoại kết hôn lữ hành luôn. Tôi nghĩ, cũng rất có lý đấy, cầm tiền làm tiệc rượu xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, vừa không cần bị liên lụy, lại có thể giải tỏa thể xác và tinh thần.
Đương nhiên, tôi nói giải tỏa thể xác và tinh thần nhất định là loại rất thuần khiết đó (……).
Sau này có một ngày tôi hỏi lão Trần: “Sau này chúng ta kết hôn làm tiệc rượu hay không đây?”
Anh rất chắc chắn: “Đương nhiên phải làm.”
“Nhưng em nghe nói rất tốn tiền đấy, ở thành phố này làm một tiệc rượu quy mô tầm trung gần như cũng phải mười mấy vạn, em rất sĩ diện, quy mô tầm trung ước chừng không thỏa mãn được em.” Tôi rất tự hiểu lấy mình, “Em mất sĩ diện như vậy, khổ thân chính là anh, như vậy cũng phải làm sao?”
“Phải làm.” Vẫn là lời ít ý nhiều lại trả lời rất khẳng định.
“Vậy phải tốn tiền?”
Tôi cười hì hì lại gần, lại thấy anh quay đầu nghiêm túc nhìn tôi.
“Đời này chỉ có thể cưới em một lần, nếu một hôn lễ đàng hoàng cũng không thể cho em, vậy mới là tiếc nuối lớn nhất.” Nói xong, khóe miệng anh câu lên, “Thiên kim anh khó mua vui.”
Trong nháy mắt tim bị đánh trúng cảm thấy choáng váng, đại khái chính là cảm nhận giờ phút này của tôi.
63
Người ở cùng sớm chiều qua năm tháng.
Tôi đã không nhớ rõ tôi và lão Trần chia xa ở nhà ga hoặc sân bay bao nhiêu lần.
Chúng tôi đang cách xa nhau gần ba tiếng ngồi xe giữa hai nơi trong thành phố, khi học đại học, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều chia xa ở nhà ga. Cảnh tượng khi đó đều không ngoại lệ là tôi ngồi trên xe buýt, quay đầu lại nhìn thân ảnh anh dần dần biến thành một điểm đen nhỏ ngoài cửa sổ, cuối cùng biến mất.
Sau này chúng tôi tốt nghiệp, anh đi nước Mỹ thực tập trước, sau đó về nước, lần trước bởi vì đi công tác lại xuất ngoại lần nữa. Tôi không nghĩ tới ngay cả khi tốt nghiệp chúng tôi cũng vẫn chung đụng như cũ thì ít mà tình trạng xa cách thì nhiều, khác nhau duy nhất chính là địa điểm chia xa từ nhà ga đổi thành sân bay.
Trước khi anh xuất ngoại tôi khóc lóc nói: “Tại sao chúng ta luôn phải tách ra chứ?”
Anh trầm mặc không lên tiếng ôm tôi, hơn nửa ngày mới trả lời: “Bởi vì mỗi cặp đôi trước khi tu thành chính quả, đều sẽ trải qua tra tấn như vậy, thì trong cuộc sống sau này mới có thể càng biết quý trọng, tốt đẹp mà sống.”
Tôi cũng từng hy vọng anh tìm một công việc bình thường, không cầu tiền lương rất cao, chỉ cần có thể thường ở bên cạnh nhau là được. Nhưng hiện tại tôi đi Bắc Kinh nghiên cứu sinh, trong nhà có bác bệnh nặng, bà nội tuổi già, tiền tôi viết văn có được chẳng qua như muối bỏ biển, cho dù anh chưa bao giờ nói qua với tôi, tôi cũng hiểu được trong lòng anh muốn được lương cao.
Có đôi khi tôi sẽ nhớ lại anh thời đại học, rất nhiều buổi sáng sớm, rất nhiều đêm, khi tôi chạy như bay xuống ký túc xá, liền nhìn thấy anh đứng ở ngoài cửa lớn an tĩnh cười. Trên vai anh không có gánh nặng, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, luôn nói với tôi: “Anh cũng không có quá nhiều sắp xếp với tương lai, thuận lợi tốt nghiệp, thuận lợi tìm được một công việc yêu thích, qua ngày nhẹ nhàng tự tại đã rất tốt.”
Chính bây giờ, anh vì tôi đi xa trùng dương, ở rừng mưa nhiệt đới mặc quần áo dày nặng, ở dưới ánh nắng chói chang mồ hôi tuôn như mưa.
Anh không giống như đã từng chờ mong tìm được một công việc an ổn nhẹ nhàng như vậy, lại trở thành người chưa bao giờ khát khao qua, công việc phiên dịch ban ngày cường độ cao làm anh đêm xuống còn tăng ca thêm giờ.
Trong điện thoại anh nói với tôi: “Như vậy cũng rất tốt, em học nghiên cứu ba năm, anh liền xuất ngoại ba năm. Chờ em tốt nghiệp, anh có nhà có xe, đến lúc đó gả cho người thành công, làm bà Trần, anh nghĩ phỏng đoán một chút tâm tình của em như thế nào, có phải rất kích động hay không? Có phải rất kiêu ngạo hay không?”
Tôi ở bên này cười ha ha, cuối cùng hốc mắt lại nóng lên.
Làm tôi kiêu ngạo trước giờ không phải anh có lương cao hoặc điều kiện vật chất khác, mà là anh thời vẫn là sinh viên đại học đó cho dù xuất ngoại công tác đều trước sau như một với tôi.
Chúng tôi mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại một lần, anh liền nghĩ cách cười nói nhiều hơn.
Fans Weibo của tôi rất nhiều người chạy tới quan tâm anh, anh liền vẻ mặt buồn rầu mà nói với tôi: “Nhiều người nhìn như vậy, nói anh làm sao vui vẻ mà đăng gửi Weibo khôi hài?”
Anh nghe nói mỗi ngày tôi đều đi Vạn Đạt ăn kem khoai, liền hung dữ nói với tôi: “Loại lạnh như băng này, đối với thân thể có gì tốt? Anh đã không thích ăn!”
Tôi không phục: “Anh rõ ràng rất thích, mỗi lần đều kéo em đi!”
“Không có, em nhớ lầm rồi.” Dáng vẻ anh đặc biệt trấn định, “Anh không thích kem khoai, anh chỉ thích em.”
“……”
Chúng tôi mỗi ngày nói chuyện trong điện thoại một lát, nói chuyện không đâu vui đùa, nói muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, đều là chuyện bình đạm không có gì lạ, nhưng đối thoại đơn giản như vậy qua ngày lại trở nên tươi đẹp hơn.
Tôi đã từng bỏ đi đồng phục thiếu niên ngây ngô, thay trang phục nghiêm túc, trút bỏ miệng cười xán lạn, dần dần trở nên trầm ổn thong dong. Anh không hề lôi kéo tôi cùng nhau chơi game, không hề ôm mộng lạc quan ngây thơ với tương lai mờ mịt, nhưng thay đổi này thì anh vẫn chân thật là lão Trần trong trí nhớ của tôi như trước, vì từ đầu đến cuối tình cảm của anh đối với tôi chưa từng thay đổi.
Chẳng sợ sông núi cách trở, thời gian lâu dài, năm tháng thiếu niên sóng vai cùng tôi, chưa từng già đi, cũng sẽ không già đi.
Chẳng sợ năm dài tháng rộng, một cái ôm đều rất xa xỉ, anh cũng sẽ cùng tôi sớm chiều bầu bạn, ở bên tai, dưới đáy lòng.
64
Ánh mắt và nội tâm có thể nhìn hiểu người,
Cũng sẽ dùng tay vãn khởi cánh tay người đơn bạc.
—— uông quốc thuật.
Tôi và lão Trần là được bạn cùng phòng của anh giới thiệu mới quen biết, chính là trước văn công đạo như vậy, vô tình đã làm bà mai hai gã bạn cùng phòng rõ ràng là Điền Điền và chủ tịch.
Đại hội đảng viên hôm nay, đảng viên tự mình trần thuật và đánh giá.
Đến phiên chủ tịch, cậu ta dõng dạc hùng hồn mà phát biểu diễn thuyết như sau: “Mấy hôm trước, thời điểm tôi đang ở trên đường đêm tối gió lớn xảy ra tai nạn xe, lúc ấy tôi nghĩ có phải liền xong đời như vậy rồi hay không, rất sợ hãi. Nhưng trong lòng tôi luôn âm thầm nói với chính mình, tôi là một Đảng viên Cộng Sản, tương lai đảng còn cần tôi xây dựng, tôi còn muốn xây dựng xã hội chủ nghĩa, tôi còn muốn phát triển xã hội chủ nghĩa nông thôn mới……”
Bla bla……
Tôi ở dưới đài trợn mắt há mồm, lời này thật là rất có cách điệu!