THI TIÊN SINH THÂN YÊU! - Chương 29: Chương 29
“Ý anh là gì?” Tôi nhìn Cố Chước.
Tắt nhiên tôi biết “dao sắc chặt đay rối”, nhưng âm khí vốn là thể khí, sẽ giống như dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, sao có thể chặt đứt được?
“Hãy nuốt âm khí này, chỉ cần tốc độ nuốt nhanh hơn, đem âm khí cũ nuốt sạch, âm khí mới theo không kịp là có thể tìm ra nguồn âm khí tràn ra.
Không phải cô là thi nhân sao, nuốt chút âm khí này chắc ko thành vấn đề.”
Mặt tôi tối sầm: “Tôi là quỷ chứ không phải là động không đáy, nhiều âm khí như vậy, anh muốn tôi chết vì căng à?”
“Trông cô có vẻ ăn được rất nhiều…”
Không đợi Cố Chước nói xong, ánh mắt tôi đã hoá thành dao muốn phi xuyên qua người anh ta.
Rõ ràng ngươi có ý xấu, người ta gầy như vậy mà ngươi lại nói ta ăn rất nhiều? Âm khí này che được cả trời, ngươi thử ăn cho ta xem nào.
Thấy được địch ý trong mắt tôi, Cố Chước ho khan một tiếng, nói: “Nếu cô ăn không hết, chúng ta có thể tìm thêm quỷ tới đây ăn.
Có điều bọn chúng nuốt lượng lớn âm khí rất có thể sẽ hoá thành lệ quỷ, để tránh có biến chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.
Nơi này âm khí đậm đặc, là nơi chiêu hồn dẫn quỷ tốt nhất.
Tôi lần sờ trong ba lô sau vai tìm dụng cụ cần để dẫn quỷ.
Tôi còn chưa kịp lấy ra đèn dẫn quỷ, Cố Chước bên cạnh đã bắt đầu niệm chú.
Trong tay anh ta lại xuất hiện lá cờ màu đen nhỏ kia, giơ cờ lên giữ trong không trung, cờ không có gió mà tự tung bay, bóng đen ào ào rung động.
Mỗi lần cờ rung động đều là một sóng âm không nhìn thấy nhộn nhạo trong đất trời.
Với con người thì không là gì nhưng với quỷ đó lại là một sự cám dỗ khó cưỡng, cứ như căn nguyên sinh mệnh của chúng tôi chịu sự chỉ dẫn của lá cờ, cũng theo lá cờ mà di chuyển.
Tôi ở rất gần lá cờ, theo sự rung động của lá cờ, tôi cảm thấy một luồng điện rất nhỏ đang chạy khắp toàn thân, hai chân bắt đầu không chịu sự khống chế muốn tiến sát lại Cố Chước.
Cảm giác mát lạnh, thoải mái, an toàn.
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Chước, lúc này anh ta quả thật như thần linh, khiến tôi tự nhiên muốn quỳ lạy dưới chân anh ta, nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Cờ chiêu hồn của âm ty quả nhiên không hề tầm thường.
Tôi cứ ngây ngốc nhìn anh ta.
Cố Chước bị tôi nhìn chằm chằm bèn đưa tay dán một lá bùa lên trán tôi.
Trong nháy mắt, một cảm giác lạnh thấu xương truyền khắp toàn thân tôi.
Đầu óc tôi lạnh toát, lúc này ý thức mới phục hồi lại.
Cơ thể không biết từ khi nào đã áp sát vào Cố Chước, tay tôi đang ôm chặt lấy eo anh ta, chân giống như con rắn quặp trên đùi anh ta, cả người tôi đều đu trên người anh ta.
Thật bất nhã.
Cảnh này rất không đứng đắn.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng buông anh ta ra.
“Lá cờ này thật lợi hại.” Tôi nói.
“Cô thích tôi?” Cố Chước nghĩ tôi còn chưa đủ xấu hổ, đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi hơi sửng sốt, sau đó cười: “Đùa giỡn gì thế, tôi mà lại để ý tới anh?”
“Cờ chiêu hồn khiến quỷ lộ ra phản ứng bản năng nhất, cô không thích tôi lại leo lên người tôi, chẳng lẽ bản chất của cô là thế?”
Mẹ kiếp.
Ý ngươi là trời sinh ta đã phóng đãng sao?
Nắm tay tôi kêu răng rắc.
Còn muốn ra ngoài hay không?
Hiện tại hai ta cùng trên một chiếc thuyền, ngươi lại khơi mào nội chiến.
Khi tôi phẫn nộ nhìn anh ta, Cố Chước đã thu lại lá cờ chiêu hồn, nhìn tôi đầy ẩn ý: “Phương pháp dẫn quỷ đến nuốt âm khí không thực hiện được, nghĩ cách khác thôi.”
“Vì sao?”
“Cô không nhận ra à? Cờ chiêu hồn chỉ đưa tới một nữ sắc quỷ, quỷ vật khác một cái cũng không tới.” Cố Chước nói.
Ngươi mới là sắc quỷ, cả nhà ngươi đều là sắc quỷ.
Tôi lại trừng mắt nhìn Cố Chước.
Có điều lúc này tôi cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Dựa theo sự cám dỗ lúc nãy của cờ chiêu hồn đối với tôi, đừng nói gần đây mà e rằng cô hồn dã quỷ quanh đây mười dặm cũng bị triệu tập tới mới đúng.
Nhưng hiện tại ngoại trừ tôi, một con quỷ nhỏ cũng không có.
Hoặc là bên ngoài ảo cảnh này còn có kết giới khiến quỷ vật khác không vào được.
Hoặc là nơi này có thứ gì đó gây nguy hiểm, những quỷ vật khác dù chịu sự cám dỗ của cờ chiêu hồn cũng vẫn không dám bước vào.
Việc lần này so với sự tưởng tượng của tôi còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Mặt tôi đầy vẻ nghiêm trọng.
“Không biết Thượng Sai giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Thượng Sai thứ tội.” Nhưng đúng lúc này, một cô bé đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Cô bé có vẻ ngoài như thời dân quốc, chỉ chừng bảy tám tuổi, người cao tới hông tôi.
Dù vậy từ cô bé lại toát ra vẻ đoan trang, không hề ngây thơ như những đứa bé tám tuổi.
Trong toàn bộ ảo cảnh, ngoại trừ tôi và Cố Chước thì chỉ có cô bé.
Hơn nữa trông trạng thái hồn phách của cô bé, thực lực chắc chắn ở trên bậc La Thanh La.
Sợ rằng ảo cảnh này là do cô bé tạo ra.
Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng, loại quỷ có thực lực như này là lần đầu tiên tôi gặp, trước kia chưa từng giao tranh, sợ không phải là đối thủ của nó.
Cũng may bên cạnh tôi còn có Cố Chước, trông vẻ cung kính của cô bé đối với Cố Chước, hẳn phần thắng của anh ta sẽ nhiều hơn một chút.
Cố Chước cúi đầu nhìn bé gái đánh giá một lượt, rồi hỏi: “Vừa rồi là ngươi chui vào dưới bánh xe của chúng ta phải không?”
“Thượng Sai quả nhiên là Thượng Sai, không có gì có thể gạt được đôi mắt của ngài.” Bé gái khẽ nhún đầu gối xuống, xem như là hành lễ với Cố Chước.
Chính là nó khiến chúng tôi bị tai nạn xe, rồi kéo chúng tôi vào bên trong ảo cảnh này.
“Ảo cảnh này là do ngươi tạo ra? Vì sao lại đưa chúng ta vào đây?” Cố Chước lại hỏi.
Trên mặt cô bé lộ ra vẻ sùng kính, lắc đầu nói: “Thượng Sai cất nhắc, kẻ đầy tớ như con sao có thể chế tạo ảo cảnh thần thông, ảo cảnh này là tiểu thư nhà con làm, mục đích để có được một nơi an toàn.
Thượng Sai chú ý tới nơi này tức là ngài cũng nhận ra nơi đây phát sinh nhiễu động, âm khí ngầm tiết ra ngoài gây nhiễu loạn trật tự dương gian.
Trước khi ngài tới đã có ba vị thuật sĩ đến giải quyết việc này nhưng đều bỏ mạng nơi hoàng tuyền, vì vậy tiểu thư mới tạo ra một mê cục để giữ các thuật sĩ lại, đợi sau khi tiểu thư giải quyết nhiễu động này sẽ tự phá vỡ ảo cảnh để thuật sĩ bị nhốt rời đi.”
Bé gái nói, sau đó lại làm lễ với Cố Chước, tiếp tục nói: “Đều do con có mắt vụng về, không nhận ra Thương Sai đại giá quang lâm, còn dẫn Thượng Sai vào bên trong ảo cảnh.
Nhưng hiện tại không biết phải làm thế nào mới đúng, tiểu thư nhà con đi xem xét chỗ nhiễu động, một chốc một lát cũng chưa viết, con lại không cách nào đưa ngài ra ngoài được…”
Bé gái vừa nói vừa khóc vì lo lắng, phấn trên mặt đã hoà với nước mắt dính lại thành giọt.
Tôi chợt động lòng, lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết làm thế nào để phá trận là được, chúng ta có thể tự mình đi ra.”
“Con… tu vi của con thấp, không biết phải phá trận như thế nào…” Bé gái nói, nước mắt lại tuôn ra không ngăn được.
Cố Chước khẽ thở dài, rút ra một khăn giấy đưa cho cô bé: “Tiểu thư nhà ngươi là ai? Không thể cứ để chúng ta chờ trong ảo cảnh thế này được.”
Nói đến tiểu thư, tinh thần cô bé phấn chấn hơn một chút, nhận lấy khăn giấy còn ngó trái ngó phải như thấy đồ mới lạ, rồi luyến tiếc giữ trong tay không lau nước mắt: “Tiểu thư nhà con là tiểu thư khuê các có tiếng ở huyện Chính Định, không ít danh môn vọng tộc đều đến cửa cầu hôn nhưng tiểu thư nhà con không vừa mắt một ai.
Sau đó giặc Nhật Bản xâm lấn, tiểu thư nhà con xây dựng biệt đội nữ quân ngoan cường chống cự khiến giặc Nhật Bản bị thương vong lớn, điều này giúp cho dân quân các địa phương xung quanh bảo vệ được vùng đất của mình.
Tiểu thư nhà con tuy có cuộc đời ngắn ngủi nhưng lại rất oanh liệt.
Sau khi chết được nhân dân thương tiếc lập tượng và miếu thờ.”
“Cho nên tiểu thư nhà ngươi, sau khi chết được vạn người hương khói cúng lễ mới tu ra được đạo hạnh bậc này?” Tôi không nhịn được cảm thán.
Chẳng trách lợi hại như vậy, loại cấp bậc này đã như tiên, không còn do Âm Phủ quản nữa.
Có thể coi như là Địa Tiên chưa được đưa vào sổ sách, chỉ kém hơn Thành Hoàng một bậc, mặc dù vậy thực lực cũng đã rất ghê gớm.
Đứa bé này đi theo hầu bên cạnh miếu tiên, tất nhiên cũng được xem như là tiểu tiên đồng, thảo nào hồn phách lại rắn chắc như vậy.
Sự lo lắng trong tôi được thả lỏng.
Nếu người ta có mục đích giải quyết nơi âm khí bị nhiễu động vậy có thể xem như cùng hội cùng thuyền, chờ tiểu thư kia về sẽ đưa chúng tôi đi ra ngoài.
“Tiểu thư nhà con phải một lát nữa mới có thể trở về, nếu Thượng Sai không chê thì mời ngài cũng con vào chờ ở phòng cho khách nghỉ ngơi, con sẽ dâng cho ngài đồ ăn và trà.” Bé gái nói, rồi khẽ khuỵu chân làm lễ với chúng tôi.
Cố Chước gật đầu, đi theo bé gái.
Tôi cũng đi phía sau Cố Chước, cùng nhau đi theo đường đi của bé gái.
Cảnh tượng xung quanh bật chợt thay đổi, vốn một mảng trống tối đen chợt có ánh mặt trời, dưới chân cũng xuất hiện đường đất bình thường.
Hai bên đường trồng đầy liễu cùng những loài hoa dại không biết tên, một mảng hồng hồng tím tím, rất đẹp.
Ở cuối con đường, một toà nhà hai tầng cổ kính chót vót.
Trước cửa nhà treo đèn lồng tuyết trắng như nhà có tang vậy, có điều tiểu thư này vốn dĩ chính là quỷ, cửa nhà treo đèn lồng trắng cũng không có gì là lạ.
Toàn bộ ngôi nhà rất giống với những quán trà cổ đại.
Mặc dù ở thời kỳ dân quốc cũng chỉ có con gái gia đình giàu có mới ở những ngôi nhà như này.
Chúng tôi đi theo bé gái vào trong nhà, lên thẳng tầng hai.
Có thể thấy được vị tiểu thư này tuy là quỷ nhưng cũng là người rất đặc biệt, khắp nhà có mùi nhang nhàn nhạt thấm vào ruột gan, nếu không phải âm khí xung quanh dày đặc thì nơi này thật sự giống thế ngoại đào nguyên*.
“Mời Thượng Sai vào nghỉ ngơi, con đi chuẩn bị trà bánh.” Bé gái nói.
Nói rồi bé gái lại làm lễ, đi lùi ra bên ngoài.
Không có bé gái đi theo, tôi thấy tự tại hơn nhiều, đi thẳng tới ngồi lên chiếc giường La Hán bên cửa sổ, cảm giác như lạc về thời cổ đại.
Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà của quỷ, tuy rằng bản thân tôi cũng là quỷ nhưng ký ức trước khi biến thành thi nhân tôi không nhớ chút gì, chưa nói tới điều gì xảy ra sau khi chết, ngay cả âm tào địa phủ trông như thế nào tôi cũng không nhớ.
Cho nên lúc này tôi cực kỳ tò mò, ngắm nhìn từng góc trong nhà.
Cố Chước cũng không nhàn rỗi, thấy tôi ngồi thoải mái trên giường La Hán thì lộ ra vẻ kỳ quái.
Nhưng anh ta không nói gì, chỉ lấy ra hai lá bùa đưa lên trước mặt.
Dường như anh ta đang cố gắng đốt hai lá bùa, có điều sau vài lần cố gắng, anh ta đầy thất vọng thu lại hai lá bùa.
“Sao thế?” Tôi hỏi Cố Chước.
“Bùa dò xét không có phản ứng, nơi này không phải nguồn âm khí.” Cố Chước nói.
“Sao phải vội, lát nữa vị tiểu thư kia về tất nhiên sẽ thả chúng ta đi ra… Hay là anh không tin đứa bé kia?” Nói xong, tôi ngồi thẳng người lại.
“Hừ.” Cố Chước thở dài một cái, sau đó nhìn giường La Hán dưới người tôi, muốn đi tới nhưng có vẻ còn đang suy tính, cuối cùng anh ta vẫn đi tới nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi giường: “Nếu muốn thả chúng ta ra ngoài sẽ không cần phải đối xử trịch thượng như vậy.
Muốn giữ chân mấy thuật sĩ chỉ cần dùng thuật pháp quỷ dắt cao thâm một chút là được, người thường vào ảo cảnh âm khí nồng đậm như này sẽ không sống được bao lâu.
Con bé nói dùng ảo cảnh này cứu người mà cô cũng tin.”
(*thế ngoại đào nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không tranh đua ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách)