THI TIÊN SINH THÂN YÊU! - Chương 27: Chương 27
Thi… ngọc?
Thảo nào từ lúc tỉnh lại tôi thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, hơn nữa cảm giác đói khát cũng lại mãnh liệt hơn so với trước đây.
Hẳn là do tác dụng của thi ngọc.
Trước kia tuy có dùng hồn ngọc nhưng tôi vẫn không khống chế thân thể mới này được thuần thục như người bình thường.
Ví như cảm giác đau đớn hay đói khát ít hơn bình thường rất nhiều, người khác cần một ngày ăn ba bữa cơm nhưng tôi có khi cơ thể không chịu được nữa vẫn chưa thấy đói.
Cũng vì điều này mà thân thể tôi vẫn luôn gầy, thậm chí còn có vẻ yếu ớt, đặc biệt là khó khống chế biểu cảm trên mặt, cười lâu sẽ rất mệt.
Tóm lại thì trước giờ thân thể tôi cứ như có thuốc mê, không được thật sự thoải mái.
Nhưng lần này tỉnh lại, tôi cảm nhận được ngay cơn đói, điều này chứng tỏ thân thể cùng hồn phách tôi đã dung hoà hơn một chút.
Đối với thi nhân, hồn phách cùng thân thể càng dung hoà thì hành động càng chuẩn xác, cảm giác càng nhanh nhạy.
Khi mức độ dung hợp đạt cao nhất thì thân thể này sẽ không khác mấy với thân thể ban đầu.
Đây là tin cực kỳ tốt.
Tâm tình tôi bỗng chốc đã nhẹ nhàng đi vài phần.
Có điều Cố Chước ở trước mặt này… rõ ràng muốn tôi báo ân.
Quả nhiên, đời không có ai là cho không ai cái gì.
“Anh định lừa tôi à? Anh từng này tuổi mà đã cất thi ngọc vào hầm hơn một trăm năm.
Ha ha.” Tôi cười to, nói.
Tóm lại cảm thấy có điềm xấu, tôi định quỵt nợ.
Cố Chước cũng không phản bác lại, chỉ nhìn tôi cười.
Gương mặt trắng nõn đẹp trai quá mức, đặc biệt miệng khi cười khiến ánh trăng cũng phải e thẹn, nếu ai từ chối yêu cầu của anh ta hẳn sẽ bị trời phạt!
Phì, đường đường là đàn ông vậy mà lại dùng mỹ nhân kế!
Lòng tôi đầy khinh thường nhưng đôi mắt lại không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm ngắm anh ta, sau đó ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy anh muốn tôi trả lại như thế nào?”
“Bán mình làm nô lệ đi.” Thấy tôi thoả hiệp, nụ cười của Cố Chước càng rạng rỡ, vẻ mặt đầy gian manh nói.
Quả thực lùi một bước thì anh ta lại tiến một thước!
Tôi lập tức tỉnh táo lại, quay đầu bỏ đi: “Không hẹn ngày gặp lại.”
“Này này! Tôi trêu cô thôi.
Có một việc tự tôi làm không được, muốn cô giúp đỡ.
Hơn nữa việc này cũng có liên quan tới cô, cô không thấy tò mò sao?” Cố Chước bước nhanh đuổi theo, túm vào áo tôi.
Nói thì cứ nói, túm quần áo người ta làm gì.
Tôi quay lại đầy vẻ khó chịu, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Cố Chước túm áo tôi.
Cố Chước cười hề hề, ngại ngùng buông tay ra: “Cô còn nhớ không, thằng nhãi Âm Sai lúc trước tìm chúng ta giúp ấy?”
“Tôi không nhớ.” Tôi nói thẳng.
Có việc thì nói, cứ úp úp mở mở làm gì.
Hơn nữa anh ta là người phái dưỡng thi, thuật pháp cao thâm, chuyện anh ta làm không được thì tôi có thể giúp được gì?
Cố Chước bị tôi nói vậy hơi xấu hổ.
Người ta hào hứng cho ngươi tiền với thi ngọc, vậy mà ngươi lại đối xử như vậy với người ta?
Đúng là phụ nữ khó hiểu!
Đúng là phụ nữ không biết tốt xấu!
Không chừng anh ta đang thầm chửi mắng tôi trong lòng.
Cố Chước hít sâu một hơi, lần nữa nhoẻn miệng cười, nói: “Tôi chỉ muốn giúp cô nhớ lại, một Âm Sai bậc một lại tiếp nhận đơn của bậc ba.
La Thanh La là quỷ bậc ba, vốn không phải đối tượng để tên nhãi kia bắt bớ, huống chi có chuyện chúng ta vẫn luôn bỏ qua.”
“Chuyện gì?” Tôi vốn dĩ định đứng ngoài cuộc nhưng nghe anh ta nói như vậy quả thực thấy tò mò.
Cố Chước nhe răng cười, nhìn tôi bằng vẻ hài lòng: “La Thanh La tự sát chết, theo lý thuyết thì sẽ không bị dẫn về Âm Phủ.”
Lòng tôi chấn động!
Không sai, chuyện này chúng tôi lại bỏ qua không để ý.
Nếu Tiểu Âm Sai kia nói là sự thật, vậy thì nguyên nhân La Thanh La chết rất đáng nghi ngờ, rất có khả năng không phải cô ta tự sát!
Chẳng lẽ cô ta bị Vương Đại Lâm hại chết?
Hoặc là, đây vốn dĩ là kế do sư thúc đầu trọc kia bày ra.
Rốt cuộc sau khi La Thanh La chết, kẻ chỉ cho Vương Đại Lâm chiêu dưỡng tiểu quỷ có đến tám chín phần mười là hắn.
Chỉ có cửa nát nhà tan, chồng xa con mất, bị người khi dễ đến mức không thể chịu nổi thì La Thanh La mới có đủ oán khí để hoá thành lệ quỷ, sau đó biến thành quỷ xích.
Nhưng mặc kệ chân tướng chuyện La Thanh La là gì, hiện tại đã qua rồi, Cố Chước nhắc lại chuyện này là có ý gì?
Tôi nhìn Cố Chước, chờ anh ta tiếp tục nói.
“Vấn đề hiện tại là, mặc kệ La Thanh La có nên bị dẫn về Âm Phủ hay không thì Âm Phủ cũng đã mắc sai lầm, Âm Sai bậc một không thể nào sẽ nhận được đơn bắt quỷ bậc ba, trừ phi có một sự ảnh hưởng từ trường cực kỳ mãnh liệt gây nhiễu loạn trật tự dưới âm phủ.
Điều này có nghĩa là…” Cố Chước vê vê hai ngón tay như đang đếm tiền, “Cô không chỉ có thể trả được nợ mà còn kiếm được không ít.”
Tôi nheo mắt.
Nói đến kiếm được không ít, tôi đương nhiên biết anh ta không nhắc đến tiền mà là hồn ngọc thi ngọc gì đó.
Tuy trước đây tôi mở văn phòng bắt quỷ nhưng kiếm được không nhiều.
Đầu năm nay những chuyện thần quái có rất ít, dù có xảy ra thì phần lớn người ta sẽ tới chùa miếu nổi danh thỉnh các thầy, rất ít người tìm tới những công ty nhỏ như tôi để giải quyết vấn đề.
Tôi lại loại bỏ công việc ở những nơi quá xa hay độ khó quá cao cho nên tiền cùng hồn ngọc tôi kiếm được không đáng là bao.
Vì vậy hơn hai năm nay tôi sống bấp bênh nghèo khổ, nhà phải thuê, lúc nào cũng phải lo lắng hồn ngọc có đủ dùng hay không.
Mà Cố Chước trước mặt này, trong mắt tôi anh ta quả thật là đại gia.
Anh ta có một tủ lạnh hồn ngọc, hơn nữa không thèm chớp mắt đã cho tôi uống thi ngọc đã tích trữ cả trăm năm.
Tuy không biết chuyện cất trữ trăm năm này anh ta có nói quá hay không nhưng thân thể tôi tốt hơn hẳn là sự thật.
Giờ phút này tôi không thể không thừa nhận mình động lòng.
“Cho nên bây giờ chúng ta sẽ đến nơi từ trường gây nhiễu loạn âm phủ kia à?” Tôi hỏi Cố Chước.
“Không cần vội, hai ngày nữa chúng ta xuất phát cũng không muộn.” Cố Chước nói.
Bởi vì từ trường kia ở vị trí tương đối hẻo lạnh, ở trong một thôn bản miền núi cho nên trước khi đi chúng tôi sẽ phải chuẩn bị một số dụng cụ, ví dụ như lều, dụng cụ leo núi, đèn pin… gì đó.
Theo ý của Cố Chước, chúng còn cần thuê một một chiếc xe jeep mạnh mẽ có khả năng off-road.
Ngoài ra, những vật bình thường tôi hay dùng để đuổi quỷ như máu gà trống, mực, gạo nếp gì đó đều mang hết.
Để chuẩn bị hết đại khái cũng cần phải hai ngày.
Bây giờ đã là buổi tối, phần lớn siêu thị đã đóng cửa, chúng tôi hẹn 10 giờ sáng ngày hôm sau sẽ tới siêu thị mua đồ.
Bàn chuyện chính sự xong, tôi nói chút chuyện riêng với Cố Chước rồi đẩy va li trở về.
Dù sao bây giờ không cần trốn tránh Cố Chước nữa, tôi đương nhiên không cần phải chuyển nhà.
Đi một hồi tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân của Cố Chước ở phía sau, liền quay đầu lại: “Anh không cần đưa tôi về, dù sao tôi cũng là thi nhân, không ai dám làm gì tôi đâu.”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đưa cô về.” Cố Chước nói.
Nói xong anh ta còn sợ tôi không hiểu, nói thêm: “Đêm nay tôi ngủ nhà cô.”
What?
Tôi trợn tròn mắt, mới vừa rồi anh ta còn thấy tôi khoả thân, hiện tại lại nói muốn về nhà tôi ngủ?
Anh ta không để ý tới tôi chứ?
Hoặc là, anh ta không coi tôi là phụ nữ?
Tôi sợ tai tôi nghe không rõ, gằn từng từ một hỏi: “Vừa rồi anh nói gì?”
“Đến nhà cô ngủ.” Cố Chước nói rất nhẹ nhàng.
Thái độ của anh ta giống như lát nữa chúng tôi chỉ đi ăn một bữa cơm, không hề có thẹn thùng hay có ý đồ gì.
Anh ta nói vậy tôi vẫn từ chối thì có vẻ không được phóng khoáng.
“Không được.” Tôi vẫn từ chối, dù sao tôi vốn dĩ không phải người phóng khoáng.
“Vì sao lại không được?” Cố Chước nhướng mày, có vẻ bất ngờ với sự từ chối của tôi.
Hừ, đừng tưởng ngươi đẹp trai là có thể tuỳ tiện vào nhà người khác ở, ai cho phép ngươi như vậy?
“Nhà tôi chỉ có một chiếc giường.” Tôi nói.
Nói xong tôi cũng không để ý tới anh ta nữa, tiếp tục kéo va li đi về.
Cố Chước cũng bám riết không tha cho tôi: “Không sao cả, tôi ngủ ở giường, cô có thể ngủ dưới đất.”
…
Rắc rắc.
Đốt ngón tay tôi kêu vang, cảm giác muốn đánh người thật sự mãnh liệt.
Cố nén lửa giận trong lòng, tôi dùng lời lẽ chính đáng để từ chối đề nghị về nhà tôi ngủ của Cố Chước.
Tôi sợ nửa đêm thân thể này lại lau súng cướp cò.
Cố Chước cũng không để ý tới tôi, dù sao anh ta sẽ mở được khoá, có thể tiến vào không một tiếng động, mặc tôi từ chối kiểu gì cũng sẽ không ngăn cản được anh ta.
Chúng tôi một nam một nữ, im lặng không lên tiếng đi vào trong phòng.
Sau đó nhân lúc Cố Chước tắm rửa, tôi tiên hạ thủ vi cường, lên giường nằm ngủ trước.
Hừ hừ, đừng có đùa, dù sao cũng là nhà tôi, nào có đạo lý chủ nhà ngủ dưới đất còn người ngủ ké lại ngủ trên giường.
Cả đêm tôi ngủ không quá yên ổn, ngay cả trong mơ cũng phân cao thấp với Cố Chước, sợ Cố Chước cũng lên giường ngủ.
Trong lúc ngủ, tôi đưa tay sờ sờ xung quanh, không thấy Cố Chước.
Coi như anh ta cũng biết điều.
Ngủ tới bình minh, tôi mơ màng ngồi dậy duỗi người.
Toàn thân đau nhức.
Giống như cả đêm qua tôi ngủ ở một nơi rất cứng.
Mở mắt ra, cảm giác mình đang ngồi rất thấp.
Chân tôi lại đang chạm mặt đất.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tôi thật sự đang ngồi trên mặt đất, chưa nói tới ở dưới còn không có khăn trải giường.
Và trên trường, một thân hình to lớn khoảng một mét tám đang nằm lười biếng, trông rất sang trọng và thoải mái như một con mèo đang phơi mình trong nắng ấm mùa đông.
“Cố! Chước!”
Tôi nghiến răng nói từng từ, lần này anh ta thật sự khiến tôi khó chịu.
Mất công tôi còn tự mình đa tình, sợ anh ta nửa đêm lén lên giường sàm sỡ tôi.
Kết quả là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, người ta không chỉ không có một chút để ý mà còn không hề thương hoa tiếc ngọc, còn ném tôi xuống dưới đất.
Chuyện này so với bị lợi dụng còn khiến tôi phẫn nộ hơn.
Tôi bước nhanh vào phòng bếp, cầm dao thái rau đằng đằng sát khí đi tới.
Chỉ vài giây, trên giường đã không còn bóng dáng Cố Chước đâu.
“Anh ra đây cho tôi!” Tôi giận dữ hét lên.
“Sáng sớm tinh mơ, tức giận cái gì, chúng ta đi thôi.” Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng của Cố Chước.
Tay anh ta từ phía sau bao quanh tôi, gỡ dao trong tay tôi ra, sau đó cười hì hì đưa tôi một bàn chải đánh răng đã bóp sẵn kem, giục tôi nhanh chóng tắm rửa vệ sinh rồi đi mua đồ.
Nghe giọng điệu tươi tỉnh của anh ta, hẳn đêm qua anh ta ngủ rất ngon.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, phẫn nộ đi vào nhà vệ sinh.
Nếu không phải chỉ còn cách dựa vào anh ta để làm giàu thì tôi đã sớm một nhát chém chết anh ta!
Chuẩn bị mọi thứ xong, chúng tôi gọi taxi đi tới trung tâm thương mại lớn nhất Thạch Môn, ở đó có đầy đủ mọi thứ, hơn nữa đều là nhãn hiệu lớn, chất lượng đảm bảo.
Hiển nhiên không phải lần đầu Cố Chước lên núi làm việc, vào trong trung tâm thương mại anh ta đưa tôi thẳng tới một khu chuyên cho đồ leo núi để mua những vật dụng cần theo danh sách.
Chớp mắt, đống đồ trước mặt tôi đã cao như một ngọn núi nhỏ.
Cố Chước bề ngoài rất sang trọng, hiện tại lựa đồ cũng không hỏi giá cả, nhân viên bán hàng như nở hoa trong bụng, thái độ phục vụ rất nhiệt tình.
Ngay cả tôi ở bên cạnh cũng thầm kinh ngạc, không hổ là phái dưỡng thi, chậc chậc, thật sẵn tiền, mua đồ đều như nhà giàu mới nổi, giống như tiêu tiền không phải của mình vậy.
Đến khi Cố Chước chọn đồ xong, ngọn núi nhỏ trước mặt đã thành ngọn núi lớn.
Nhân viên bán hàng cần mẫn đóng gói cho chúng tôi, còn nói chúng tôi mua nhiều đồ thế này bọn họ sẽ giao hàng miễn phí tận nơi gì đó.
Mọi thứ xong xuôi, Cố Chước quay đầu nhìn tôi, nói: “Đủ rồi đấy, cô tính tiền đi.”
Từ từ.
Tôi?