THI TIÊN SINH THÂN YÊU! - Chương 13: Chương 13
Số 23 phố Thanh Nguyên.
Cách nhà Vương Đại Lâm chưa đến 50 mét, có thể nói tiệm sủi cảo này mở ngay dưới toà nhà Vương Đại Lâm ở.
Nếu thật sự vợ của hắn bị phanh thây, hơn nữa sủi cảo thịt người còn bị bán ở ngay cửa nhà thì thật đúng là rất châm chọc, ai biết Vương Đại Lâm có hay xuống dưới lầu ăn sủi cảo không?
Tiểu Âm Sai lại rất hào hứng, khi chúng tôi vẫn đứng ở cửa đánh giá người bên trong thì Tiểu Âm Sai đã đi vào, mặt còn hưng phấn gọi chúng tôi vào nhanh, cả ngày bận việc không ăn không uống đã sớm đói lả.
Thi tiên sinh nhàn nhạt nhìn lướt qua cửa ngoài của quán sủi cảo, sau đó cũng đi vào, bảo phục vụ mang lên ba phần sủi cảo thịt, không gọi thêm món ăn, cũng không dùng nước chấm.
Tôi hơi lúng túng đi theo Thi tiên sinh, vào thời điểm này ăn sủi cảo thịt sẽ không ngấy sao?
Hơn nữa ai biết thịt ở đây là thịt gì, không chừng sủi cảo này lại dùng thịt của La Thanh La.
Dù sao tôi ăn cũng không vào.
Lúc chờ sủi cảo được mang lên, tôi lại quay sang Thi tiên sinh hỏi mượn thi luyện hồn là thế nào? Vụ bánh bao thịt người ở Hong Kong năm đó cũng là mượn thi luyện hồn?
Thi tiên sinh chỉ khẽ cười, ra vẻ đại sư đạo mạo, ánh mắt nhàn nhạt đánh giá từng vị khách, thấy tôi hỏi, anh ta chỉ vào hai mẹ con đang ăn cơm ở bàn bên cạnh, nói: “Cô nhìn kỹ hai bọn họ, có nhận thấy gì khác lạ không?”
“Khác lạ chỗ nào? Ý anh là ở phương diện nào?” Tôi tự nhiên bị hỏi khiến không kịp suy nghĩ, nếu nói khác lạ thì có quá nhiều điểm khác lạ, tuổi, giới tính, diện mạo, cái gì cũng khác.
Tiểu Âm Sai cũng nhíu mày nhìn bọn họ, nhìn một lúc rồi lắc đầu thu hồi tầm mắt lại, nói: “Không thấy à? Hai bọn họ ăn quá chậm, ăn vậy thì vẫn đói lả mất.
”
Ăn chậm?
Tôi ngẩn ra một chút, không sai! Đúng là ăn quá chậm!
Người khác đều mỗi miếng là một cái sủi cảo, ăn hết một đĩa sủi cảo cùng lắm cũng chỉ mất hai mươi phút.
Nhưng hai mẹ con này động tác chậm hơn rất nhiều, giống như sủi cảo là thứ cực kỳ quý báu nên ăn một cách đầy luyến tiếc, mỗi cái sủi cảo từ khi gắp đến khi ăn hết cũng phải mất ít nhất năm sáu phút.
Đây chắc chắn không phải tốc độ ăn của người bình thường, dù đứa con trai còn nhỏ ăn chậm một chút thì người mẹ cũng không thể ăn với tốc độ này.
“Đã nhận ra?” Thi tiên sinh hơi mỉm cười, ra hiệu cho tôi cẩn thận quan sát khí tức của bé trai xem có gì khác lạ không.
Dưới sự chỉ dẫn của anh ta, tôi đem tất cả sự chú ý đặt vào cậu bé.
Nhìn qua không thấy cậu bé có điều gì khác lạ, nhưng cẩn thận quan sát thì không khó để thấy được trên trán cậu bé có một tầng khí màu than chì nhàn nhạt như có như không, không chú ý nhìn sẽ không nhận ra được.
Đây là dấu hiệu âm thịnh dương suy.
Đó chỉ là một bé trai chừng bảy tám tuổi, là độ tuổi hoạt bát hiếu động, dù thân thể không tốt thì cũng sẽ không âm thịnh dương suy đến mức độ này.
Trừ phi nó thường xuyên ra vào một nơi có âm khí nặng, hoặc là gần đây nó gặp vận đen, chọc phải thứ không nên chọc vào.
Ánh mắt tôi không tự chủ mà chú ý tới sủi cảo trên bàn bọn họ, hay là, do nó ăn sủi cảo có thịt của La Thanh La?
“Xin lỗi, xin lỗi, ba phần sủi cảo đây!”
Tôi đang suy nghĩ thì một nhân viên phục vụ mang ba phần sủi cảo thịt tới.
Ba phần sủi cảo vừa mới nấu chín, vỏ mỏng nhân nhiều, vỏ bánh trong suốt, nước dùng bên trong đậm đà, hương thơm phảng phất bay ra từ vỏ bánh.
Tôi vốn cảm thấy ghê tởm nhưng nhìn thấy đĩa sủi cảo này lại không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Đói bụng.
“Muốn ăn thì ăn đi, cô có thể ăn.
” Thi tiên sinh nói một câu khó hiểu, nói rồi anh ta còn lấy đũa cho tôi, cẩn thận giúp tôi chọc vào vỏ sủi cảo.
Trong nháy mắt, nước dùng trong trẻo phun ra từ nhân, mùi thơm được giữ bên trong cũng toả ra mãnh liệt.
Thơm.
Thật thơm.
Mùi thơm này có thể mê hoặc người ta, tôi nuốt nước miếng kêu ực một cái, cuối cùng bất chấp sủi cảo này dùng thịt gì làm nhân, nhận lấy đũa ăn bánh một cách ngon lành.
Tiểu Âm Sai cũng không hề kém cạnh, hai chúng tôi giống như quỷ đói bò ra từ địa ngục, sợ mình được ăn ít hơn đối phương.
Sau vài phút, ba phần sủi cảo đã bị hai chúng tôi đánh chén sạch sẽ, Tiểu Âm Sai còn không bỏ phí nước từ nhân bánh, liếm sạch cái đĩa.
“Ăn no chưa? No rồi thì làm việc.
” Thi tiên sinh vẫn luôn tủm tỉm cười nhìn chúng tôi ăn, thấy chúng tôi đã xong bèn nói.
“Làm gì?” Tôi lười biếng hỏi.
Cảm giác ăn uống no đủ thoả mãn đang tràn ngập toàn thân, lúc này tôi chỉ muốn dựng thẳng bụng, tựa vào ghế nghỉ ngơi.