THÌ RA ÔNG 'THẲNG' NHƯ NÀY - Chương 39: Không phải còn có cả đời à
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THÌ RA ÔNG 'THẲNG' NHƯ NÀY
- Chương 39: Không phải còn có cả đời à
Với điểm số hiện tại của Hạ Hà thì thừa sức đỗ vào các trường văn hóa nghệ thuật.
Tôi hỏi hắn, “Cậu chưa từng nghĩ sẽ học nhạc à?”
Hạ Hà: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”
“Hôm kỷ niệm trường cậu hát rất hay.”
Hạ Hà sáng bừng đôi mắt, “Thật á? Tớ còn tưởng Ngôn sẽ thấy ngu vãi chưởng cơ.”
Tôi đáp, “Ngu gì mà ngu.”
Rất đẹp trai là đằng khác.
Hắn thu lại thân hình uể oải, đứng thẳng người ưỡn ngực cầm mic, vai khoác guitar, khóe môi khẽ nhếch khi cất giọng hát, tất cả đều cực kỳ gợi cảm.
Hạ Hà nói, “Tớ không học mấy năm rồi, diễn bừa một hai lần thì được chứ diễn chuyên nghiệp thì toang luôn.”
“Sao cậu lại không học nữa?”
Hạ Hà: “Bố tớ bảo đấy là công việc không đàng hoàng.”
“Thế bác ấy nghĩ công việc nào mới là đàng hoàng?”
“Tán thủ.”
Tôi: “…”
Hạ Hà bảo tiếp, “Thực ra không phải bố tớ không cho tớ học mà do tớ ham chơi, thấy hôm nào cũng phải luyện tập chán thí mồ nên học được nửa chừng thì chạy mất dép.”
Tôi hỏi, “Thế cậu có thích hát không? Tương lai có muốn theo con đường này không?”
“Ừ thì có thích,” Hạ Hà nói, “Nhưng mà tớ sợ…”
“Sợ gì?”
Chàng ta tỏ ra rất chi là lo âu, “Sợ sau này nổi tiếng rồi có nhiều fan vây quanh, Ngôn sẽ ghen.”
Hắn nghĩ nhiều thật.
Hạ Hà hỏa tốc tra danh sách các học viện âm nhạc, phấn khởi chỉ vào một trường trong số đó, “Cái này! Bé yêu ơi nhìn này nhìn này, ngay sát bên luôn.”
Đó là một trong những học viện âm nhạc tốt nhất cả nước, nằm ngay cạnh trường đại học mà tôi muốn thi.
Đúng là ngay sát bên thật.
Chỉ là nghe đâu bảo khoa Thanh nhạc của trường này mỗi năm chỉ tuyển vài người, tỉ lệ đỗ cạnh tranh cực kỳ cao.
Hạ Hà nói, “Tớ có thể thi đỗ. Tất cả những gì hứa với Ngôn tớ đều sẽ làm được hết.”
Tôi tin hắn sẽ cố gắng.
Bởi vì Hạ Hà một khi nghiêm túc sẽ là một người rất kiên trì. Cai thuốc khó khăn là vậy mà hắn cũng chưa từng than vãn câu gì.
Hạ Hà nhanh chóng bàn xong xuôi với người nhà, bố mẹ hắn nuôi thả hắn nên hắn muốn làm gì cũng đều ủng hộ hết mình.
Hắn đến tìm giáo viên thanh nhạc ngày xưa để bắt đầu học lại. Tôi cũng đốc thúc hắn học cả lớp văn hóa, không được bỏ bê bên nào.
Hạ Hà nói, “Tớ hiểu. Hai tay đều phải nắm chắc, hai tay đều phải thật cứng.”
… Sao câu gì ra khỏi mồm hắn cũng thành thiếu đứng đắn vậy nhỉ.
Hạ Hà tập hát mỗi ngày, tôi mua lê mang đến phòng Trịnh Dục để mượn nồi nấu nước lê cho Hạ Hà.
Lúc gọt vỏ không may sượt lưỡi dao vào ngón tay.
“Mau đưa tớ xem,” Hạ Hà cẩn thận nâng ngón tay tôi lên rồi thổi, “Ngón tay bé xinh của cục cưng nhà người ta có đau không nè?”
“…” Tôi trợn trắng mắt, “Không đau.”
Hạ Hà nói, “Tớ đau. Tay đứt ruột xót, người ta xót hết cả lòng cả dạ đây này.”
Hắn sến kinh lên được, tôi ra lệnh cho hắn ngậm mồm.
Ngày nào hắn cũng có thể mở khóa được phương thức mới khiến tôi phát ói.
Hạ Hà cuống cuồng đi tìm urgo.
Đáng sợ thật.
Urgo của hắn đến muộn hơn một tí nữa thôi là vết đứt của tôi cũng khép lại rồi.
——–
Kết thúc thi cuối kỳ là đến kỳ nghỉ hè, tôi phải về nhà.
Hạ Hà nắm lấy tay tôi, tha thiết nói, “Đừng về mà ở lại với người ta đi. Nhà tớ có phòng trống, bọn mình…”
Tôi xoa cái đầu chó của hắn, “Tớ về 2 tuần rồi quay lại với cậu. Ở nhà chăm chỉ luyện hát nhé.”
Vào ngày tôi đi, Hạ Hà ra ga tiễn tôi, nằng nặc đòi đưa tôi lên hẳn tàu cao tốc mới chịu.
Rồi ngồi xuống kế bên tôi…
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn đến ngây cả người.
Hạ Hà lắc lư tấm vé trước mắt tôi, “Đưa Ngôn về nhà.”
“Cậu… ngồi tàu đưa tớ về?”
Hạ Hà gật đầu, “Đã muốn đưa người thương về thì đông tây nam bắc đều tiện đường hết.”
Cái tên này, quê mùa chết đi được.
Tôi ngoảnh mặt đi, khóe miệng không kìm được nhếch lên. Lần đầu tiên tôi nghe nói tiện đường tiện 2 giờ đấy.
Hạ Hà qua đêm ở nhà họ hàng, sáng hôm sau tôi với hắn ra ngoài đi chơi.
Hắn bảo muốn đi xem trường cũ của tôi.
Bên ngoài tường của trường cấp hai có dán những bức ảnh tập thể của các khóa học sinh. Tôi chỉ lớp mình cho Hạ Hà xem, hắn vừa liếc cái đã nhận ra tôi.
Tôi hỏi: “Nhỏ thế mà, sao cậu nhìn thấy?”
“Dễ lắm, Ngôn mà ở trong đám đông thì chỉ cần liếc mắt phát là thấy.”
Hạ Hà nắm tay tôi đi trên đường, tôi có hơi sợ bị người quen bắt gặp, nhưng lại không muốn buông tay hắn ra.
Hạ Hà nói, “Mai tớ phải về đi học rồi.”
Tôi đáp, “Ừ.”
“Vậy thì tối nay,” Hạ Hà mong ngóng nhìn tôi, “Tớ về nhà Ngôn được không? Tớ muốn xem giường của Ngôn màu gì cả có hình gì á.”
… Không hổ là cám dỗ về nhà của học giả siêu cấp.
Tôi đồng ý hắn, “Nhưng mà cấm được nói linh tinh gì đấy.”
Hạ Hà đảm bảo với tôi, “Tớ hứa sẽ biểu hiện thật tốt.”
Buổi tối chúng tôi tay trong tay đi ăn, tình cờ gặp Kỷ Minh Trạch.
Kỷ Minh Trạch nhìn tôi với ánh mắt rất mỉa mai.
Hạ Hà siết chặt tay tôi hơn.
Tôi cũng chầm chậm siết chặt, ngón cái xoa lên mu bàn tay hắn.
Hạ Hà vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn tôi.
Kỷ Minh Trạch chỉ đơn giản trừng tôi chứ không nói gì. Tôi cũng không chào hỏi cậu ta, kéo Hạ Hà đi qua.
Bị cậu ta nhìn thấy đúng là có hơi xấu hổ thật, cơ mà chuyện tình cảm nào ai nói trước được, kể cả tôi có cong từ đầu tôi cũng không thích cậu ta.
———–
Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà tấm biển trước của lớp đã đổi thành 12.10.
Lớp 10 vẫn nhí nhảnh vui vẻ như vậy, song dường như tôi cũng cảm nhận được đôi chút căng thẳng trong không khí vui tươi này.
Nói chung mọi người vẫn có phần sợ hãi cùng hoang mang trước việc chia tay và kỳ thi đại học sắp tới.
Hạ Hà… Hạ Hà còn làm quá hơn cả.
Ủ rũ ỉu xìu mấy ngày liền.
Giáo viên thanh nhạc của hắn quen một giáo sư ở học viện âm nhạc, nên có đề nghị Hạ Hà lên Bắc Kinh theo học vị giáo sư đó một thời gian.
Tôi bảo, “Cậu phải đi, cơ hội hiếm như thế không phải ai cũng kiếm được đâu.”
Hạ Hà nói, “Một khi đi là phải đi mấy tháng lận ấy, tớ không muốn xa Ngôn đâu.”
“Cậu bị ngốc hả,” Tôi nhẹ giọng nói, “Chúng ta sau này… không phải còn có cả đời à.”
Hạ Hà ngơ ngác nhìn tôi.
Sau đó ôm chặt tôi vào lòng.
“Sao Ngôn lại tốt như thế,” Hạ Hà xúc động, “Sao người ta lại yêu đằng đấy nhiều thế chứ, cục cưng ơi.”
Mặt tôi nóng rát, mặc cho hắn ôm. Hạ Hà nói tiếp, “Trong thời gian tớ đi vắng, cấm Ngôn được nói chuyện với Lịch Thiến Ninh, còn có Triệu Giai Ni, Trần Tư Xa, Lý Vĩ,…”
Hắn đọc ra một danh sách tên.
Tôi đen mặt đẩy hắn ra.
Đang ấm áp thì tự nhiên lại lên cơn, đúng là giỏi phá hỏng bầu không khí.
Bỗng có người gõ cửa phòng tôi.
Mở cửa, sắc mặt Hứa Đa rất nghiêm trọng, “Bọn mày xem diễn đàn chưa?”
Hạ Hà: “Sao đấy?”
Hứa Đa: “Bọn mày mau lên xem đi!”
Tôi mở diễn đàn trường, bài đăng ngay đầu tiên là bài nói tôi cả Hạ Hà là gay.
Còn đính kèm cả ảnh.
Bức ảnh tôi và Hạ Hà hôn nhau dưới ánh đèn đường.
“Đũy mẹ đứa nào ác thế?” Hạ Hà chau mày nhìn ảnh hồi lâu, “Chụp… đẹp vãi đạn.”
Vừa nói vừa giữ ngón tay zoom ảnh.
Tôi và Hứa Đa: “…”
Hắn có thể làm ra phản ứng giống người bình thường được không?
Con đường trong ảnh ở thành phố C. Tôi nhớ lại chút, là trong đợt nghỉ hè tôi cả Hạ Hà về nhà tôi.
Chắc là do Kỷ Minh Trạch chụp.
“Không có được Ngôn thì tố Ngôn,” Hạ Hà chửi, “Đ*t mẹ cái loại thâm nho nhọ đít.”
Hứa Đa nói, “Giờ sao giờ sao giờ, tận 600 bình luận rồi, đợi thêm tí nữa là cả trường cũng biết đấy.”
Hạ Hà không quan tâm, “Biết thì biết thôi, đứa nào dám nói gì Ngôn tao sẽ đấm cho thụt mõm.”
Nói vớ vẩn gì đấy, tôi lườm Hạ Hà.
Loạt bình luận đầu đều là sốc siếc các kiểu, bình luận về sau đa phần đều là của các bạn nữ, có hú hét, có phẫn nộ:【Lưỡi đâu? ** mẹ chụp như cức vậy, mị muốn thấy lưỡiiiii. Cháo lưỡi aaaaaa】
Tất nhiên cũng có những bình luận kêu ghê tởm rồi chửi bọn tôi, song rất nhanh đã bị chửi cho không ngóc đầu lên được.
Đến buổi chiều, bài đăng đã bị xóa sổ.
Sau đó tôi và Hạ Hà bị yêu cầu gọi phụ huynh lên trường.
———-
Hạ Hà công khai nắm tay tôi rồi ngang nhiên đến văn phòng cô chủ nhiệm, dọc đường đi thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tôi nói, “Cậu muốn thêm nhiều người biết à?”
“Càng nhiều càng tốt,” Hạ Hà nói, “Trẫm cảm thấy có lỗi với người con trai mà trẫm yêu, kẻ khác thích bàn luận ra sao thì bàn.”
… Độ này hắn đang cày lại Chân Hoàn Truyện.
Hạ Hà hỏi, “Úi sao cục cưng lại buông ra?”
Ban nãy hắn vừa tranh luận với thầy Từ, bảo là hắn đã dụ dỗ và bẻ cong tôi, yêu cầu thầy Từ chỉ gọi phụ huynh hắn lên thôi, đừng gọi bố mẹ tôi.
Sao tôi có thể để hắn phải đối mặt một mình với chuyện này chứ.
Nhưng mà nó bất ngờ thật, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị buộc phải come out trước khi thi đại học.
Tôi không biết bố tôi sẽ phản ứng thế nào, song bố tôi là người văn minh, chỉ cần ông không đánh Hạ Hà là được.
Điều khiến tôi lo lắng hơn cả là sợ bố mẹ Hạ Hà sẽ không chấp nhận tôi.
Hạ Hà nói, “Bố tớ chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của tớ.”
“Thế mẹ cậu thì sao, nếu cô không cho cậu yêu tớ thì sao?”
Hạ Hà nói, “Đổi mẹ khác hình như không được nhể.”
“… Nói vớ vẩn gì đấy.”
“Hê hê trêu Ngôn thôi,” Hạ Hà nói, “Chắc chắn mẹ tớ sẽ thích Ngôn, mẹ tớ chỉ thích học sinh giỏi thôi. Cuối tuần tớ nói chuyện với Ngôn ở nhà, mẹ tớ biết Ngôn là top 1 khối, suốt ngày xúi tớ tán Ngôn đi.”
Tôi: “…”
Mẹ hắn có biết tôi là con trai không?
“Bé cưng đừng lo lắng mà, bố mẹ tớ tôn trọng tớ lắm.”
Hạ Hà đang nói hẳn hoi thì lại nhào vào lòng tôi nũng nịu, “Người ta ứ biết, người ta chỉ thích cục cưng thôi, ai phản đối mặc kệ.”
Trùng hợp ghê.
Tôi cũng vậy.