THỊ LANG ĐẠI NHÂN, ĐỪNG CHẠY! - Chương 8
Chương 8: Nàng làm?
Tiểu Xuân là nha hoàn chưởng sự, tất cả thức ăn đều do nàng phụ trách.
Ninh Sơ Nhị tuy rằng bất mãn nàng chỉ nhớ đến ca ca mình, nhưng cũng may người này còn chút lương tâm, ở trong bếp lấy cái ghế cho nàng ngồi, tiện tay ném hai củ khoai lang.
“Chủ ~ tử, ăn đi.”
Nàng cười nhận lấy, đáy lòng lại dâng lên vài phần chua xót.
Lúc trước, chủ tớ hai người cũng thường xuyên ngồi ở trong bếp sau như vậy. Vừa nói chuyện phiếm, vừa chuẩn bị đồ ăn cho Liên Thập Cửu còn chưa hạ triều.
Ninh Sơ Nhị không muốn thêm vài phần đau thương cho cuộc hội ngộ này, ra vẻ trêu ghẹo hỏi.
“Một năm không thấy, nhưng ngươi cũng không kinh hỉ lấy nửa phần khi gặp ta.”
Tiểu Xuân cúi đầu nhặt rau hẹ, tay không ngừng, thanh âm rầu rĩ.
“Có ~ gì kỳ quái đâu. Đại nhân ở đâu, chỗ đấy còn không phải là nhà sao. Nô tỳ theo ~ đại nhân, không sợ không nhìn thấy ngài.”
Ở trong lòng Tiểu Xuân, cũng từng oán trách Ninh Sơ Nhị quá nhẫn tâm.
Từ kinh thành đến Nguyên Châu, chính mắt nàng thấy nam tử lỗi lạc như gió biến thành trầm mặc ít lời.
Ninh Sơ Nhị nhìn ra ngoài cửa sổ, đè nén chua xót không nói nên lời trong lòng.
Muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
“Đại nhân ~ người ăn uống, vẫn luôn không tốt.”
Tiểu Xuân lại nói, loay hoay với mấy món đồ ăn.
Tay Ninh Sơ Nhị hơi dừng lại, xắn tay áo.
“…Rửa sạch cá đi, băm thêm chút gừng.”
Bốn món một canh đơn giản, không tính là tinh xảo, nhưng lại thơm nức mũi.
Đôi mắt Tiểu Xuân cong thành hình lưỡi liềm, cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn Ninh Sơ Nhị bận rộn.
Trong không khí ấm áp, nàng cầm thìa trong tay.
Hình ảnh như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy đã lâu.
Trong đại sảnh Triêu Hoa, Liên Thập Cửu đã thay một bộ thường phục màu trắng, bên hông thắt một miếng ngọc bội, thêm mấy phần thanh thản.
Ninh Sơ Nhị ngồi đối diện hắn, thần sắc có chút không được tự nhiên.
Sau khi hòa li, đây là lần đầu tiên hai người đối mặt ngồi ăn cơm.
Đồ dùng bên trong phủ, vẫn giống như trước khi nàng rời đi, ngay cả vị trí cũng không thay đổi.
Liên Thập Cửu gắp một miếng cá cho vào trong miệng, nhưng lại ngừng lại.
“… Nàng làm?”
Nàng có chút khẩn trương chà xát bàn tay.
“Ừ. Đã lâu không làm, cũng không biết mùi vị…”
Hắn chưa đợi nàng nói xong, chỉ cúi đầu, ăn từng miếng từng miếng.
Ninh Sơ Nhị thấy đồ ăn vẫn hợp khẩu vị hắn, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thực ra, nàng cũng lo lắng sau khi hắn ăn thử, sẽ sai người dọn đồ ăn đi.
Bữa cơm vô cùng yên tĩnh, Ninh Sơ Nhị ăn hai miếng, nhưng tâm tư không ở đây, vẫn luôn nhìn ngó khắp nơi.
“Đang tìm Liên Tiểu Thú?”
Hắn buông đũa nhìn nàng, ngữ khí chắc chắn.
Ninh Sơ Nhị hơi hơi nắm tay, nhưng ngại không dám đắc tội Liên Thập Cửu, nhỏ giọng nói.
“… Có thể, đừng gọi nhi tử ta là Tiểu Thú.”
Trước khi hòa li, hắn có một đứa con trai với hắn, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, đôi mắt tựa như hạt châu lưu li.
Đại danh tên Liên Hấp, lấy từ Kinh Dịch “Phủ Khôn, kỳ tĩnh dã hấp, kỳ động dã tịch thị dĩ quảng sinh yên*”, là cái tên văn tĩnh nội liễm.
*: Đạo khôn lúc tĩnh thì thu lại, lúc động thì mở ra, cho nên sức sinh ra của nó rộng.
Đây đương nhiên là trí tuệ của Liên Thập Cửu.
Ninh Sơ Nhị không đọc sách nhiều, nhưng đối với nhi tử mình cũng rất tận tâm.
Nắm lấy da đầu tê dại, nhốt mình trong thư phòng suốt sáu ngày mới nghẹn ra một cái tên nhũ danh.
“Phì Phì.”
Đây là tên của thần thú thượng cổ, theo sử sách, là linh thú có đầu lân, thân bọc vảy rồng, vừa dễ nuôi lại có thể giúp giải ưu.
Khi đó Ninh Sơ Nhị, khóc lóc kêu la một hai phải gọi tên này.
“Tên đó là nàng đặt.”
“Đó là bởi vì tên này chứa đầy ý tốt, cuộc sống rất nhiều ưu sầu, Phì Phì có thể giải ưu, ta hy vọng hắn vô ưu vô lự lớn lên.”
Nàng lên tiếng biện giải, nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng nhỏ lại.
Hài từ không có mẫu thân, sao có thể vui sướng.
Một năm trước, Liên Thập Cửu rời kinh, hài tử cũng đi theo hắn.
Hai mẹ con, đã suốt một năm không gặp.
Lúc ở trong bếp, nàng cũng đã hỏi Tiểu Xuân, muốn gặp hài tử.
Nhưng có dùng đao kề cổ, Tiểu Xuân cũng không nói.
“Không ~ đại nhân nói, không thể để ngài thấy. Ngài ~ không phải, muốn đạp đổ bát cơm của nô tỳ chứ.”
Đoạt áo cơm người ta cũng giống như gϊếŧ cha mẹ người ta, Ninh Sơ Nhị cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bây giờ đối mặt với Liệt Thập Cửu, dù biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, nhưng cũng không nhịn được hỏi.
“… Có thể để ta, nhìn hài tử hay không?”
Lúc hòa li, nàng muốn mang hài tử theo. Nhưng bất luận khóc thê thảm cỡ nào, đều không làm hắn thay đổi chủ ý.
“Ta có chàng không có, vẫn nên để cho ta nuôi hài tử.”
Nàng lúc ấy ưỡn hai luồng trước ngực nói như thế.
Hắn lấy ra một đống vàng từ trong túi tiền của mình ra đếm.
“Ta có nàng cũng không có.”
Ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần có bạc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thái độ Liên Thập Cửu rất kiên quyết.
Ninh Sơ Nhị đến bây giờ vẫn nhớ rõ bộ dáng hắn đứng trước cửa sổ, thần sắc nhàn nhạt.
“Muốn hài tử, vậy nàng ở lại.”
Hắn là người cực kiêu ngạo, một câu giữ lại này, dường như dùng hết sức lực của hắn.
Chỉ là khi đó nàng không cảm nhận được sự chua xót kia, chỉ nhìn hắn, lặp lại câu nói.
“Ta muốn hòa li, nhưng ta nhất định phải mang hài tử đi.”
Có thể nghĩ ra kết quả cuối cùng là gì.
Nàng dọn ra khỏi Liên phủ, mà Liên Thập Cửu cũng mang theo hài tử đi Nguyên Châu.
“Gặp hài tử?”
“Được…Nhìn mặt một chút cũng tốt.”
Ninh Sơ Nhị sợ Liên Thập Cửu không đồng ý, hoảng loạn đứng lên đi đến gần hắn.
Liên Thập Cửu công khóe môi, đột nhiên duỗi tay ôm nàng vào trong lòng.
“Ta cho rằng, nàng đã sớm quên mình là mẫu thân.”
Nàng sao có thể quên!!
“Ta chỉ là… Chỉ là…”
“Chàng làm cái gì đấy?!”
Ninh Sơ Nhị khiếp sợ nhìn ngón tay Liên Thập Cửu đặt trên cúc áo của nàng.
Một thân quan bào màu lam nhạt, không biết từ khi nào đã bị hắn mở hơn nửa, ngón tay lúc này đang đặt ở vị trí trước ngực nàng.
“Nàng cảm thấy ta đang làm cái gì?”
Hắn nhìn nàng, tay lại tiếp tục cởi một cúc áo.
Ninh Sơ Nhị căng thẳng nhìn hắn, đang định nói cái gì, lại kinh giác nhìn toàn bộ triều phục trên người bị hắn cởi xuống.
Dưới triều phục, chỉ có một lớp áo trong mỏng.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ áo nàng, quét qua phần ngực được nàng bao bọc chặt chẽ.
“Thật đáng tiếc cho dáng người tốt này.”
Đáy mắt không có bất kỳ tia du͙ƈ vọиɠ nào, chỉ bình tĩnh liếc nàng như vậy.
Ninh Sơ Nhị kinh ngạc lùi lại một bước, tay chân luống cuống tóm chặt lấy cổ áo.
“… Phía sau bình phong có quần áo, tự mình thay đi.”
Ninh Sơ Nhị hoảng loạn chạy đến sau bình phong, xấu hổ buồn bực nói không lên lời mất một lúc lâu.
Ánh nến trong phòng leo lắt, lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt Liên Thập Cửu.
Hắn cúi đầu nhìn bộ triều phục màu lam nhạt kia, trong mắt chợt lóe lên tia chán ghét.