THẾ THÂN HOÀN HẢO - Chương 2: 2 Tư Vị Tình Đầu
An Hạ có một mối tình thầm lặng.
Người An Hạ thương thầm họ La tên gọi Thành Dương, là con trai duy nhất của La gia cũng chính là người ngày hôm nay quay trở về sau bốn năm sang Pháp phát triển chi nhánh con của La thị.
Làm sao cô có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?
Thật là chiếc não cá vàng nga, cha đã căn dặn từ hôm qua, thậm chí sáng nay còn nhắc nhở cô về buổi hẹn, ấy vậy mà An Hạ vẫn có thể quên.
Vừa nãy cha bảo rằng mọi người đều đã có mặt, tức là cả La Thành Dương, sau bốn năm gặp lại chưa gì mà An Hạ đã tạo ấn tượng không tốt rồi nha.
Ngồi trên xe, An Hạ liên tục cúi nhìn đồng hồ, cô đã trễ bốn mươi phút, thật sự là không thể chậm trễ thêm nữa, hối thúc bác tài một chút “Bác tài ơi, nhanh nhanh một chút.”
“Bác đã lái hết tốc độ cho phép rồi nha” Bác tài cười khổ, nếu mà vượt qua tốc độ cho phép, chắc chắn giấy tờ phạt nguội sẽ được gửi đến địa chỉ của bác đấy.
An Hạ mếu máo cắn môi, gấp rút đến hai chân không ngồi yên, nhìn ra khung cảnh chạy ngược ngoài cửa sổ, nghĩ đến sắp được gặp La Thành Dương trái tim bỗng trở nên rạo rực từng nhịp hồi hợp.
Ngô An Hạ thương thầm anh từ bốn năm trước, từ lần đầu tiên gia đình anh đến Ngô gia chơi, đó có thể gọi là tình cảm xuất phát từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu mà người ta thường hay gọi là sét đánh.
Ngày hôm đó chính là ngày cãi nhau của An Hạ và Ngô Lão Đồng, để La gia phải chứng kiến cảnh tượng như thế thật không tốt, hôm ấy là lần đầu tiên La gia đến.
Cha đón tiếp khách trên bàn cơm trò chuyện, La Thành Dương năm ấy bằng tuổi An Hạ bây giờ, người đàn ông 22 tuổi lúc ấy khôi ngô và tuấn tú đến lạ, lúc ấy từ trên người anh đã phát ra khí chất lãnh đạm nghi ngút, anh chỉ vừa tốt nghiệp đại học và đang chuẩn bị trở lại sang Pháp để phân bố một chi nhánh con của La thị, họ đang dùng cơm vui vẻ thì hai chị em cô đi nộp hồ sơ học tập trở về.
“Bối Nghi, An Hạ” Nhìn thấy hai cô con gái trở về, Ngô Lão Đồng vui vẻ kêu gọi “Mau đến chào hỏi.”
Bối Nghi và An Hạ tiến đến bàn ăn, đứng trước những vị khách lạ cúi chào, họ nhìn thấy hành động đồng đều đến cả cái cúi người của hai chị em nhìn như một liền rất ngạc nhiên.
Người phụ nữ dù đã ngoài 50 nhưng trên mặt không đếm đến năm đường nếp nhăn, bà toát lên vẻ quý phái và thanh lịch bà gọi là La phu nhân thốt lên “Ôi hai đứa lớn thế này rồi, hồi nào còn bé xíu nga.”
“Đúng rồi, thời gian trôi nhanh thật” Người đàn ông chạc tuổi cha bên cạnh người phụ nữ đồng tình, ông chính là La lão gia “Nào, mau ngồi xuống dùng bữa.”
Bối Nghi và An Hạ ngồi xuống bên cạnh cha, hai chị em như thói quen người ngồi bên trái người ngồi bên phải, kẹp cha ở giữa.
Ngô Lão Đồng giới thiệu cho hai chị em, mắt hướng về ba vị ngồi đối diện “Người kia tên là La Thành Hiệp là bạn thân của cha, bên cạnh là vợ và con trai của ông ấy, La Phi Mạn và La Thành Dương.”
Cả hai chị em gật gù, La phu nhân ngắm nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp đang tuổi mười tám không ngừng khen ngợi “Hai đứa lớn lên xinh đẹp quá, lần cuối cùng dì nhìn thấy hai đứa hình như chỉ mới một tuổi còn bập bẹ ấy.”
“Dạ…” Ngô Bối Nghi nâng môi cười nhẹ nhàng, đổi lại Ngô An Hạ nghe thấy thế liền rất hào hứng hô lên “Thế ạ?”
“Đúng vậy” La phu nhân gật gật, An Hạ lập tức thắc mắc, giọng nói đáng yêu ngọt ngào cất lên “Sau đó dì đi đâu ạ?”
Bởi vì với An Hạ thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy dì ấy, La phu nhân cũng không ngần ngại chia sẻ “Lúc đó gia đình có một công ty nhỏ ở Pháp đang xảy ra trục trặc nên phải chuyển sang Pháp để thuận tiện giải quyết công việc.”
“Quào” An Hạ rất vô tư biểu thị tâm trạng, tính tình An Hạ thật sự rất dễ hòa nhập, cô luôn có thể xây dựng lên một mối quan hệ tốt.
Ngược lại Ngô Bối Nhi chỉ ngồi im lặng lắng nghe, trừ khi có người hỏi phải trả lời, còn lại Ngô Bối Nghi chỉ yên tĩnh lắng nghe.
“Vậy bây giờ dì sẽ ở lại đây hay về Pháp?” An Hạ nhanh hỏi, An Hạ cướp luôn khách của Ngô Lão Đồng, ông bày tỏ sự khó chịu “Con nói nhiều quá rồi đó.”
An Hạ lập tức bĩu môi ũ rũ, La phu nhân bật cười “Ôi trời Ngô lão gia, có gì đâu.”
La lão gia nhìn dáng vẻ bĩu môi ũ rũ của An Hạ cũng buồn cười, đáp khẽ “Chú và dì sẽ không đi nữa, chỉ có con trai chú sang đó ổn định công ty thêm một thời gian nữa cũng sẽ trở về đây.”
“À” An Hạ gật gù, thỏa mãn những thắc mắc rồi nha.
La phu nhân nhìn sang Bối Nghi khẽ hỏi “Con không có câu hỏi nào sao?”
“Dạ không…” Bối Nghi nâng môi cười nhẹ nhàng, giọng nói của Bối Nghi ở âm vực trầm nhẹ mềm mại thể hiện sự trưởng thành, khác hẳn với âm thanh thanh thanh đáng yêu của An Hạ, bỗng nhiên lúc ấy Ngô Lão Đồng lại hỏi một câu rất kì lạ “Thành Dương, con cảm thấy thích ai hơn? Bối Nghi hay An Hạ?”
Lúc cha hỏi câu như vậy, An Hạ còn cho rằng cha đang trêu chọc hai chị em, tuy là trêu trọc nhưng An Hạ và Bối Nghi rất chú ý đến câu trả lời của anh, đơn nhiên hai chị em sẽ quan tâm người lạ mới gặp hai người sẽ có ấn tượng với ai hơn, lúc đó anh chàng ngồi phía đối diện với gương mặt tuấn duật phi phàm chỉ đáp khẽ “Con thích sự trưởng thành.”
An Hạ lập tức chề ra chiếc môi hất mặt đi hờn dỗi, La phu nhân cảm thấy An Hạ rất đáng yêu nga, gương mặt hờn dỗi trông đáng yêu làm sao, bà bật cười cứu nguy cho An Hạ “Dì thích sự đáng yêu nga.”
Nghe thế, An Hạ liền hướng ánh tươi rói nhìn dì, môi toe toét nụ cười đáp trả “Con thích sự xinh đẹp.”
“Ô dà, con bé này giỏi nịnh” La phu nhân haha cười.
Đáng lẽ mọi chuyện của bữa cơm hôm ấy sẽ không có gì nếu Ngô Lão Đồng không nhắc đến chuyện học hành, bỗng nhiên ông hỏi An Hạ “Con đã nộp hồ sơ vào đại học kinh tế chưa?”
“…” An Hạ bỗng nhiên im lặng, cha đã phản đối chuyện cô đi theo con đường hội họa, cha đã bảo An Hạ nộp hồ sơ vào đại học kinh tế giống như chị Bối Nghi, nhưng vừa rồi là An Hạ đến trường mỹ thuật nộp hồ sơ.
Cô không biết nên trả lời làm sao? Nếu nói ra chắc chắn cha sẽ tức giận, nhưng An Hạ cũng chẳng thể giấu được bao lâu, An Hạ chần chừ không trả lời.
Ngô Lão Đồng lập tức nghi ngờ, tươi cười trên gương mặt biến mất, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm mặt lặp lại “Đại học kinh tế, đã nộp hồ sơ chưa?”
Nhà đang có khách, không thể để cha và em gái cãi nhau như những lần trước, Bối Nghi nhanh chóng nhắc nhở “Việc này chúng ta nói sau đi cha.”
Phản ứng của Bối Nghi, Ngô Lão Đồng nhanh chóng nhận được câu trả lời, nhất thời tức giận trừng mắt “Con dám cãi cha phải không? Cha đã nói là nộp hồ sơ vào đại học kinh tế cùng chị con.”
“Nhưng mà con không thích học kinh tế” An Hạ đáp trả, nâng mắt nhìn sang ba vị khách ngồi đối diện, lòng bàn tay An Hạ bấu bấu vào chiếc đùi để thanh tỉnh, cô nhanh vội đứng dậy cúi chào ba vị khách chạy nhanh lên phòng.
Sau khi An Hạ chạy đi, Bối Nghi kéo kéo vai áo của cha, giúp cha trấn an “Cha đừng tức giận.”
“Hừ…” Ngô Lão Đồng thở ra một hơi nặng nề, La lão gia ngạc nhiên “Con nó muốn theo ngành gì vậy?”
Ngô Lão Đồng tràn đầy thất vọng, vẫn vẽ lên nụ cười đáp lời người bạn thân “Đòi đi học vẽ, chẳng bao giờ chịu học hành đàng hoàng chỉ khiến người khác lo lắng.”
“Vẽ cũng tốt mà” La phu nhân bày tỏ ý kiến, muốn nói tốt cho bé con đáng yêu “Ngô lão gia, con bé không muốn thì đừng ép chứ.”
“Vừa rồi con với em đi đâu về đấy?” Ngô lão quay sang hỏi Bối Nghi, chị do dự một lúc rồi đành trả lời “Đi nộp hồ sơ ở đại học mỹ thuật ở phía ngoại thành ạ.”
Thật không ra làm sao, Ngô Lão Đồng chau mày cau có, tại sao không nghe lời ông học kinh tế ở trường danh giá lại chui ra tận ngôi trường mỹ thuật nghèo nàn ở ngoại thành, sau khi La gia rời khỏi ông nhất định phải tra hỏi An Hạ, nhất định phải kêu An Hạ chuyển sang trường kinh tế.
“Không nói chuyện này nữa” Ngô Lão Đồng lấy lại nụ cười, tiếp tục cùng dùng bữa.
An Hạ chạy vội lên phòng, tức giận đến đá chân vào cánh cửa, vì sao cha lúc nào cũng ngăn cấm cô vẽ, vẽ thì có gì không tốt?
Cha thừa biết khả năng cuả cô mà, từ nhỏ An Hạ đã rất tệ chuyện học hành, tại sao cứ muốn cô vào đại học kinh tế chứ, cho dù có vào được An Hạ cũng không đủ khả năng để học nó.
Từ nhỏ đến lớn, cha lúc nào cũng vậy, khi nhỏ thấy cô vẽ vời ông chưa có phản ứng, nhưng từ khi nhận thấy An Hạ muốn đi theo con đường mỹ thuật liền lập tức ngăn cấm, ông không cho phép cô vẽ nữa, những bức vẽ của An Hạ đều phải giấu đi.
Buồn bực, tức giận và ấm ức đến hai mắt đỏ hoe, môi nhỏ cứ mím chặt, nước mắt đọng đầy trên mi mắt đang đua nhau trào ra, cánh cửa bị mở ra, An Hạ nhanh chóng lau nước mắt ngước mặt về phía cửa, nhìn thấy đó là dì Diệp.
Miệng nhỏ lập tức mếu máo và thế lại nức nở khi thấy dì Diệp đi đến bên cạnh, dì biết rõ An Hạ sẽ khóc nga, vừa rồi ở trong bếp dì có nghe cuộc nói chuyện đó.
Dì Diệp tên đầy đủ là Lâm Diệp, mẹ đỡ đầu của Bối Nghi và An hạ.
Mẹ ruột của hai chị em, sau khi sinh băng huyết qua đời, vì hai đứa bé còn quá nhỏ, cha Ngô mới tìm một người làm mẹ đỡ đầu cho hai đứa con thơ, đó chính là dì Diệp, dì vô cùng yêu thương hai chị em, dạy dỗ và mang đến cho hai chị em tình yêu của một người mẹ.
Mặc dù không có quan hệ ruột thịt nhưng An Hạ đã thật sự xem dì Diệp giống như mẹ ruột, An Hạ mếu máo khóc trong vòng tay dì Diệp.
Dì im lặng ngồi cạnh ôm lấy cô vỗ về, nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp vỗ về An Hạ, lúc nào dì Diệp cũng dỗ dành An Hạ như thế này.
Sau khi An Hạ nín khóc được một lúc, nghe thấy La gia chuẩn bị ra về dì Diệp bảo cô xuống chào tạm biệt họ, An Hạ quẹt mũi chùi mắt sạch sẽ mới đi xuống lầu chào tạm biệt La phu nhân xinh đẹp.
Lúc đó, La Thành Dương nhìn An Hạ với đôi mắt đỏ hoe, khi đi cùng mọi người ra xe, La Thành Dương đi sau cùng An Hạ.
Hai người lần đầu sánh bước bên cạnh nhau, La Thành Dương nâng bàn tay xoa đầu An Hạ, giống như một người anh trai an ủi cô em gái, bàn tay anh không hẳn là xoa, giống như vỗ đầu hơn “Thích vẽ thì cứ theo.”
Một lời động viên và cổ vũ, An Hạ ngạc nhiên ngước mắt nhìn người bên cạnh, trong lòng rất vui mừng vì có người ủng hộ nhưng cô không quên chuyện vừa nãy ở bàn ăn, giọng nói chanh chua “Không phải anh không thích trẻ con à?”
“Ừ, anh không thích trẻ con thật” La Thành Dương nhếch môi, An Hạ lập tức trừng mắt hất tay anh khỏi đầu mình, nhưng La Thành Dương vẫn cứ vỗ vỗ lên đầu cô như đang trêu một chú cún.
La Thành Dương thu lại tay cảnh báo “Lát nữa thế nào cha em cũng nói chuyện với em đó, chuẩn bị tâm lí đi là vừa.”
Mặt An Hạ lập tức hiện lên tia lo lắng, La Thành Dương chau mày, cô bé này thật sự rất dễ đoán nga, có cái gì đều hiện hết trên mặt, La Thành Dương nhúng vai không thể can thiệp nhưng anh có thể cho lời khuyên, giống như một người trai giúp đỡ em gái nhỏ, ôn nhu cười “Trẻ con cũng có quyền theo đuổi ước mơ, điểm mạnh của trẻ con là cứng đầu.”
Sau đó La Thành Dương nâng lên bước chân nhanh hơn đi đến cho cha mẹ của anh, An Hạ ngây ngốc dậm chân tại chỗ, khoảnh khắc ấy trái tim non nớt của An Hạ đã biết rung động lần đầu, đã biết cảm giác tim đập nhanh vội vì một người mang tư vị như thế nào.
Đúng như anh nói, khi La gia rời đi, An Hạ và Ngô Lão Đồng đã có trận cãi nhau đến long trời lỡ đất, Ngô lão muốn cô rút lại hồ sơ và nhập học ở trường đại học kinh tế.
Còn An Hạ cương quyết bảo vệ ước mơ của mình, cô không chấp nhận việc rút hồ sơ, hai bên cãi nhau đến nảy lữa, đến mức Ngô Lão tức giận đập bàn đỏ tay, quát tháo thất thanh.
An Hạ vừa tức giận vừa ấm ức, nức nở vưới gương mặt đỏ hoe nước mắt vẫn cương quyết không chịu, run rẩy nói rằng “Con muốn học hội họa.”
Đúng như La Thành Dương nói, điểm mạnh của trẻ con là rất cứng đầu, An Hạ đã cứng đầu đối chọi với Ngô lão để có thể bảo vệ ước mơ của mình, chỉ có điều rằng Ngô lão cũng vì vậy mà thất vọng.
Sau hôm đó, La Thành Dương đã quay lại Pháp ổn định công ty bên ấy và ngày hôm nay là ngày anh trở về.
Tình đầu sét đánh của cô, sắp gặp lại rồi.
Còn tiếp….