THẾ THÂN - BÁN TIỆT BẠCH THÁI - Chương 45: Vận đào hoa
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THẾ THÂN - BÁN TIỆT BẠCH THÁI
- Chương 45: Vận đào hoa
Anh cầm tay đối phương, kéo ra một khoảng cách rồi đẩy sang một bên.
Quay đầu, đã thấy Mạnh Oánh cầm túi xách, hòa vào dòng người đi ra bên ngoài, làn váy chập chờn theo bước chân, bên cạnh cô còn có Triệu Yến Quân, hai người đang trò chuyện.
Hứa Điện đứng phắt dậy, cũng không liếc Văn Dao lấy một cái mà nhanh chân đuổi theo.
Văn Dao nhíu mày, chộp lấy cánh tay của anh, “Hứa Điện!”
Cô lo lắng, giọng nói cũng cao hơn bình thường.
“Cô là ai?” Hứa Điện rút tay về, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Văn Dao sửng sốt một giây.
“Em, em là Văn gia, không phải hôm nay anh tới đón em sao?” Văn Dao mở to mắt, có chút hoang mang, Hứa Điện híp mắt, “A? Văn gia, ngày mai tôi sẽ cho lái xe đến đón cô, không phải hôm nay, cha mẹ tôi ngày mai sẽ ở nhà chờ cô, chúc mừng năm mới, Văn tiểu thư.”
Nói xong.
Hứa Điện rảo bước đuổi theo bóng dáng màu đen đang dần cách xa.
Mạnh Oánh chỉ nhìn cô gái trên người Hứa Điện một cái, dáng dấp hết sức xinh đẹp, gương mặt kia rất có độ nhận diện cao, liếc mắt liền nhìn ra là đây vị người mẫu đứng vị trí center trong bộ sưu tập thêu kia, lúc này show diễn đã kết thúc, có người nán lại tán gẫu vài câu, có người rời đi, Mạnh Oánh liền thu tầm mắt lại, cũng cầm túi rời đi.
Vừa bước đến cửa, Triệu Yến Quân nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Mạnh Oánh ngẩng đầu cười rồi chào hỏi đối phương, vừa nói xong.
Một cái tay từ phía sau bắt lấy cánh tay của cô, một giây sau, Mạnh Oánh lảo đảo, cả người bất ngờ bị đẩy trở lại khu vực sân khấu, lưng tựa trên vách tường.
Người đó vây cô lại, hung bạo bóp cằm của cô nâng lên đối diện với tầm mắt của mình.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Có thể thấy rõ sự tức giận trong ánh mắt của Hứa Điện, “Đi nhanh vậy? Không phải đã nói là cùng đi sao?”
Dường như hắn đã rất kiềm nén để có thể bình tĩnh hỏi cô.
Khuôn mặt tuấn tú đường cong kiên cường, khí thế đè người.
Hắn đang nổi giận.
Mạnh Oánh hoàn hồn mới đẩy bả vai hắn ra, “Hết show rồi, không về còn ở lại làm gì?”
Hầu kết Hứa Điện bỗng chuyển động lên xuống, hắn suýt mở miệng hỏi cô rốt cuộc có để tâm hay không, cuối cùng cắn răng hỏi lại: “Em về một mình?”
“Lúc đến một mình, thì về cũng vậy.”
Nói còn chưa dứt lời, môi Hứa Điện liền chặn lại, bờ môi chạm nhau, sau lưng liền truyền đến tiếng thét chói tai, Mạnh Oánh mở mắt nhìn qua bả vai Hứa Điện.
Cô người mẫu kia đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin.
Mạnh Oánh dùng sức đẩy Hứa Điện.
Đôi mắt Hứa Điện trầm xuống, đưa tay giữ lấy mặt cô, hung hăng hôn cô sâu hơn, Mạnh Oánh vùng vẫy một hồi, cuối cùng từ bỏ, nghiêng đầu, có chút trốn tránh sự tấn công của hắn, người này hôn ác như vậy làm gì, cô níu lấy cổ áo sơ mi của hắn, á một tiếng, vừa phát ra âm thanh, hắn liền cắn đầu lưỡi của cô.
“Ưm ưm. . . .”
Đang giãy dụa, đầu lưỡi bị cắn đến mức chảy máu.
Mạnh Oánh nhíu mày, đánh mạnh lên bờ vai của hắn.
Hứa Điện bị đẩy ra một chút, đôi mắt ảm đạm mà nhìn cô.
Hô hấp quấn giao.
Mạnh Oánh trầm giọng nói: “Anh hôn cái kiểu gì vậy?”
Cô duỗi đầu lưỡi ra, cho hắn nhìn.
Ai ngờ, người này cúi đầu, trước mặt mọi người ngậm lấy đầu lưỡi của cô.
Sau lưng.
Lại có một tiếng thét chói tai.
Mạnh Oánh trợn trắng mắt, đẩy mấy cái, hắn mới giãn khoảng cách ra một chút, phả ra từng hơi thở nặng nề, nhìn chằm chằm cô.
Khuôn mặt cô xinh đẹp rạng rỡ, không có một chút u buồn. Hắn nhìn mấy lần, ánh mắt hắn hiện lên một tia ủy khuất, thất vọng, còn có một chút ngoan độc.
Nhưng rất nhanh, liền tán đi.
Hứa Điện cầm tay cô, một tay xốc màn sân khấu lên, “Về nhà.”
Mạnh Oánh nhíu mày, đành phải đi theo, mọi người cũng đã rời đi kha khá, tấm thảm màu đen ở cửa ra vào đã in chút dấu giày
Đi xuống bậc thang, một chiếc Benz màu đen chạy đến chỗ hai người rồi dừng lại, Hứa Điện kéo cửa xe ở phía sau ra, đẩy Mạnh Oánh vào.
Mạnh Oánh vốn đang định gọi xe, sau suy nghĩ một chút, quên đi, liền ngồi xuống.
Hứa Điện theo sau ngồi vào bên cạnh cô, thân hình anh cao lớn, lúc ngồi xuống rất có cảm giác như đang áp chế, Mạnh Oánh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cô người mẫu cũng đi theo ra, phía sau còn có một người phụ nữ mặc đồ công sở.
“Hinh Nguyệt tiểu khu.” Hứa Điện dựa ra sau ghế, vừa mở ra hai nút áo trên cùng, lộ ra một chút da thịt, vừa phân phó Giang Dịch.
Giang Dịch khởi động xe.
Hứa Điện nghiêng đầu nhìn Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh cũng dựa vào thành ghế, tóc quăn rũ xuống trên bờ vai, có mấy sợi rơi ở trước ngực cô, dán da thịt trắng noãn.
Cô không cần dán lông mi, bởi vì đã quá dày, còn rất dài. Trong xe ánh sáng hắt lên mờ ảo, làm cô trông có vẻ dụ hoặc, xe qua hai cái gờ giảm tốc, Hứa Điện chống tay lên chỗ ngồi, ổn định lại tư thế, lại ngoài ý muốn mò tới tay Mạnh Oánh mềm, mượt. Ngay sau đó, một bàn tay to lớn bao trùm lấy bàn tay của cô, ngón tay đan vào những khe hở ngón tay cô.
Sau chiếc xe Benz, là một chiếc Bentley đang đuổi theo, là của cô người mẫu kia, Mạnh Oánh nhìn mấy giây, đột nhiên phát hiện tay của mình bị người ta tóm lấy, cô cúi đầu nhìn.
Trong ánh sáng lờ mờ, bàn tay Hứa Điện bao trùm lên mu bàn tay của cô, từng ngón tay thon dài đan chặt với bàn tay của cô.
Bao trùm.
Mười ngón đan xen.
Ấm áp, ngọt ngào.
Mạnh Oánh lẳng lặng nhìn một hồi.
Hơn một năm trước kia yêu đương với Hứa Điện. Nhưng cho tới nay trừ lúc lên giường và dắt tay nhau, đây mới là hành động thân mật cơ bản nhất giữa hai người.
Nghĩ đến việc mình từ lúc bắt đầu đã đi đến giới hạn cao nhất trong tình yêu rồi dừng lại ở đó, cô bình tĩnh rút tay về, đặt ở trên đùi của mình.
Hứa Điện không thể ngờ hành động lạnh lùng của cô nên hơi sửng sốt, nhìn lại.
Mà lúc này.
Xe vừa lúc dừng ở tiểu khu Hinh Nguyệt, Giang Dịch nhìn lên kính chiếu hậu. Cảm thấy bầu không khí phía sau không tốt lắm, nhưng hắn vẫn mở khóa xe, Mạnh Oánh chuẩn bị mở cửa xe, nhưng chiếc Bentley kia cũng lái tới, rồi chỉ dừng lại ở một vị trí không xa xe Benz, cửa sổ xe được hạ xuống, vị người mẫu còn ló đầu ra nhìn tới.
Mạnh Oánh trở lại, cầm cổ áo Hứa Điện kéo đến trước mặt.
Hứa Điện đang ngậm điếu thuốc, nhíu mày, “Hử?”
“Hoa đào của anh đã bay tới rồi kìa, nên đừng đi theo tôi, hẹn lại lần sau.” đầu ngón tay Mạnh Oánh chỉnh lại cổ áo, nói xong, mặc kệ anh phản ứng như thế nào, xoay người rời đi.
Hứa Điện kịp phản ứng, lập tức xuống xe, đóng rầm cửa xe rồi đuổi theo.
Mạnh Oánh đi vào tiểu khu, quay lại đóng cổng, nhìn anh.
“Sao? Anh muốn đến đây lần cuối hay lần sau lại đến?” Mạnh Oánh nở một nụ cười không thể thân thiện hơn, ngữ điệu ôn hòa. Hứa Điện lại cảm nhận được uy hiếp, bước chân vô thức dừng lại, nhả khói, tay cắm ở trong túi, sắc mặt âm trầm, mở miệng giải thích, “Cô ta là thiên kim Văn gia, hai nhà đang hợp tác. . .”
“Không cần giải thích.”
Mạnh Oánh khoát tay.
“Hứa tổng, ngủ ngon.” Nói xong, cô quay người đi thẳng một đường lên nhà.
Bóng lưng yểu điệu tựa như đêm mưa ngày đó.
Hứa Điện bẻ gãy điếu thuốc, quay đầu nhìn lướt qua chiếc kia Bentley, cửa xe Bentley mở ra, Văn Dao thò đầu, trưng ra gương mặt đáng thương nhìn anh.
Anh lại chỉ lướt mắt qua, sau đó đi đến xe của mình, ngồi vào chỗ ngồi phía sau, dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, hầu kết nhấp nhô.
Tuy chỉ ngồi đó và nhắm mắt nhưng lại khiến cho người ta không dám tới gần.
Giang Dịch ngẩn ngơ một lúc, hắn mới nhận ra cô gái trong chiếc Bentley kia là người trong tư liệu mà Hứa Điện đã đưa tối nay.
Tiểu thư của Văn gia.
“Hứa tổng?”
Xử lý như thế nào?
“Kêu cô ta cút đi.”
Đôi mắt còn không thèm động, ngữ điệu lại lạnh lẽo như gió mùa đông.
Giang Dịch: “. . . . Vâng.”
Nói rồi hắn mở cửa xe, sửa sang lại trang phục, hít thở sâu một hơi, vừa mới thắc mắc sao hai người hơi lạ, mà đoạn đường từ show diễn đến tiểu khu Hinh Nguyệt cũng rất gần, nên hắn cũng không để ý có xe đi theo. Đi vòng qua đầu xe, Giang Dịch đi từng bước một hướng đến chiếc Bentley.
Cửa xe đã mở ra.
Đôi chân Văn Dao đã giẫm trên mặt đất, dáng vẻ loay hoay lưỡng lự, nhìn thấy Giang Dịch tới, ánh mắt của cô sáng lên.
Giang Dịch đi đến trước mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Văn tiểu thư, chúc mừng năm mới, ngày mai mới là ba mươi tết, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến khách sạn đón cô, hôm nay cũng đã trễ rồi, cô cũng nên về thôi?”
Hắn đã vô cùng uyển chuyển để diễn đạt từ “cút” đó.
Hi vọng cô có thể hiểu.
Cô thư ký ngồi ở vị trí lái quay đầu nhìn Giang Dịch, ánh mắt hơi sắc bén. Giang Dịch cũng nở nụ cười với thư ký, thái độ cung kính.
Văn Dao chần chừ một lúc, nói: “Bây giờ anh ấy không thể đưa tôi trở về sao?”
“Hứa tổng đã bận rộn một buổi tối, bây giờ rất mệt mỏi.”
“Anh ấy có mệt lắm không? Tôi nhìn thấy anh ấy hôn cô gái xinh đẹp kia, nhưng bọn họ không phải là người yêu mà?”
“Đã hôn rồi, Văn tiểu thư còn cảm thấy không phải sao?” Giang Dịch vô cùng kiên nhẫn giải thích, Hứa Điện có thể nói cút, nhưng hắn không thể, còn phải giữ thái độ lễ phép, gần đây tập đoàn Hứa thị hợp tác với Văn gia rất nhiều hạng mục, không thể đắc tội với Văn tiểu thư. Văn Dao lắc đầu, cô lấy điện thoại di động ra, ấn mở weibo, đưa cho Giang Dịch nhìn.
“Anh nhìn đi.”
Giang Dịch lễ phép nhìn qua.
Weibo Hoa Ảnh V: Tạm thời chỉ là bạn!
Năm từ hết sức rõ ràng.
Giang Dịch: “. . .”
Weibo có thể tin sao?
Sao lại không coi trọng một top hot search chứ? ? Top 1 hot search mới là số liệu chân thực đó.
“Văn tiểu thư.”
Hắn lần nữa lên tiếng, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ, thậm chí có chút ít cầu khẩn.
“Được, tôi về khách sạn, anh nói lại Hứa Điện, chừng nào chưa kết hôn thì tôi sẽ không từ bỏ, trước khi kết hôn, ai lại không có vài cô gái bên người, tôi không quan tâm.” Văn Dao nói xong, liền đóng cửa xe. Sau đó, lại hạ cửa sổ xe xuống, lấy điện thoại di động ra đưa cho Giang Dịch, “Anh kết bạn Wechat với tôi.”
Giang Dịch đơ một chút, mới lấy số điện thoại công việc ra quét mã kết bạn.
Lúc rời đi, hắn vẫn là nói một câu, “Văn tiểu thư, lần này Hứa tổng đối với Mạnh tiểu thư không giống như những gì cô nghĩ đâu.”
Cô phải tin tưởng tôi đi!
“Thật sao? Vậy tôi rửa mắt mà đợi.” Văn Dao đương nhiên không tin.
Hai người anh của cô, đều có mối tình sâu đậm, yêu đến chết đi sống lại, sau đó nói kết hôn liền kết hôn mà cô dâu của họ lại không phải là người họ yêu.
Nói xong, cô đóng cửa sổ xe.
Bentley khởi động, vượt qua chiếc xe Benz đang dừng, Văn Dao nhìn người ngồi trong xe qua kính chắn gió, chỉ thấy khuôn mặt sắc sảo chìm trong làn khói, có chút mông lung, lại rất gợi cảm. Cô chỉ nhìn được trong một khoảnh khắc rồi thu hồi tầm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt có chút không vui.
Thư ký đang lái xe phía trước, nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Trước đó không phải cô nói không vui sao? Làm sao đột nhiên liền thích người ta rồi?”
Lúc Văn Dao chạy tới Lê thành, vốn nên đến Hứa gia, nhưng cô không xem trọng cái tên Hứa Điện càng không nghĩ đến việc phải gặp trưởng bối, cho nên cô ở khách sạn, mà lúc đó ngay cả một bức ảnh chụp của người ta cũng không thấy.
“Tôi đã từng gặp anh ấy trên máy bay, anh rất đẹp trai, lại còn rất ôn nhu.” Thân phận thiên kim này cho cô cảm giác tự tin hơn người, cho nên dù biết Hứa Điện đã có bạn gái, cô vẫn muốn cho mình một cơ hội, chạy đến hỏi Wechat của anh, cô cũng liền từ bỏ sau khi anh từ chối, nhưng ai ngờ, anh lại phát weibo, nói anh và cô diễn viên kia tạm thời chỉ là bạn. Cái này vô tình lại thắp lên niềm hy vọng trong cô.
Giang Dịch đứng tại chỗ một hồi, mới thở dài một hơi, đi về xe.
Nói thật.
Từ khi đi theo Hứa tổng, ngoại trừ những trường hợp cực kì cá biệt để chính chủ tự ra tay bóp nát hoa đào, thì hắn cũng không biết đã bứt bao nhiêu bông đào giùm Hứa tổng rồi.
Đại đa số là thiên kim tiểu thư có tự trọng chỉ cần tỏ thái độ là tự động rút lui, nhưng cũng có vài trường hợp vứt bỏ mặt mũi, cứ quấn chặt không buông, còn có không ít nữ minh tinh, thành phần tri thức hoặc là các cô gái có cá tính. Ai ai cũng phô diễn tuyệt chiêu của mình, khi thì đưa bữa sáng, làm món điểm tâm ngọt, một số người biết ngày sinh của anh, tặng đủ các thể loại quà, còn dùng khinh khí cầu tỏ tình, thậm chí còn có người cố ý mua cùng kiểu dáng trang phục để mặc định đó là đồ đôi.
Thậm chí trước đó còn có một người uống say chạy vào phòng anh náo loạn.
Nếu không phải lão Hứa tổng cùng phu nhân một mực không dám can thiệp vào đời sống tình cảm của con trai nhà mình, thì Hứa tổng chắc phải đi xem mắt ngày ba buổi còn không có thời gian để thở.
Hắn tận mắt chứng kiến cho đến bây giờ.
Vẫn cảm thấy Hứa tổng muốn tình yêu, muốn phụ nữ sẽ hết sức dễ dàng, quả thực vẫy tay là có thể xếp đầy một sân vận động, cho nên hắn cũng sẽ không quá trân trọng những cảm tình này.
Loại người như Hứa tổng, trời sinh đã đứng trên vạch đích.
Quả nhiên.
Anh đối với Mạnh tiểu thư ở một năm trước là như thế, không trân quý, không thương tiếc.
Bây giờ.
. . . Hình như đã lật ngược tình thế?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một nửa cải trắng: Nên bỏ cái sự tự tin đi giật bồ người khác đi chị gái ơi.
* chúc mn đọc truyện dui dẻ khum quạo. ủng hộ editor tại watpad – kopiko74 nha!