THẾ THÂN - BÁN TIỆT BẠCH THÁI - Chương 38: Gặp mặt
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THẾ THÂN - BÁN TIỆT BẠCH THÁI
- Chương 38: Gặp mặt
Cô đặt ly nước xuống, nếu đây không phải nhà cha mẹ cô thì cô đã tẩn cho anh một trận rồi. Mạnh Oánh dùng sức đẩy anh ra, ngẩng đầu lại thấy Trần Kiều và Lý Bình đứng tại cửa, ngẩn người nhìn hai người bọn cô, chính xác hơn là nhìn Hứa Điện, anh vậy mà ung dung sửa lại cổ áo sơ mi, hào hoa phong nhã, thu liễm khí thế.
“Chào bác gái.”
Dù đã thu bớt khí thế, nhưng bộ dáng như vậy vẫn không ai dám chọc vào. Lý Bình trước giờ chưa từng nhìn thấy người có khí thế mạnh mẽ đến vậy, nhìn cao quý không tả nổi nên nhất thời sửng sốt, miệng cũng không mở được.
Bà ta vừa mới thổi phồng con rể của mình vậy mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành quả bóng bị xẹp.
“Chào.” Trần Kiều phản ứng chậm nửa nhịp, “Cái kia. . . Xe của cậu, bên ngoài. . Là của cậu chứ? Chiếm đường, nhà tôi có một chỗ để xe, gọi. . . Gọi Mạnh Oánh dẫn cậu đi, đỗ xe.”
Bà vốn dĩ ăn nói ngang ngược không để ai vào trong mắt.
Lúc này lại ngập ngừng mãi mới nói xong một câu.
Hứa Điện nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Oánh.
Đôi mắt cong cong trông giống như đang cười.
Mạnh Oánh mím chặt môi, tặng anh một cái liếc mắt, nói: “Đi thôi, tết đến nên đường xá đông đúc, không thể đậu xe ở đó được.”
Con đường ở trước nhà cô.
Chỉ có thể đủ để chứa một chiếc xe, Mạnh Oánh nói xong, đi ra cửa, Hứa Điện đuổi theo, từ phía sau ôm eo của cô đi ra ngoài dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lý Bình.
Xuống bậc thang.
Lý Bình chống lên cửa, hỏi Trần Kiều: “Con rể?”
“Thật sự là con rể nhà bà hả?”
Trần Kiều tức tối, “Tại sao không thể là con rể nhà tôi? Không thấy ôm nhau sao? Vừa mới vào cửa đã dính nhau như sam nhé!”
“Đó là xe gì vậy? Sao tôi không biết.” Lý Bình chưa từ bỏ ý định, nhìn chiếc xe màu đen cách đó không xa, hình như không phải là những hãng xe thường thấy.
Trần Kiều: “Không biết, nhưng khẳng định là xe đắt tiền, bảo con rể nhà bà tới nhà tôi chơi.”
Lý Bình sượng mặt, vung tay muốn đi, nhưng mà suy đi nghĩ lại vẫn muốn thám thính chút tin tức, thế là mặt dày mày dạn nán lại.
Cứ như vậy mất một lúc.
Bên ngoài đã có ba chiếc xe ô tô đang chờ để đi qua con đường này, xung quanh còn có không ít người thò đầu ra miệt mài nghiên cứu chiếc xe đang ngáng đường.
“Cảm giác giống Volvo. . .”
“Không phải Volvo, là Cayenne.”
“Không không không, hẳn là Rolls-Royce, không đúng, Rolls-Royce thì dài hơn một chút.”
“Chiếc xe này đẹp ghê.”
“Xe đẹp, chủ xe cũng đẹp, là minh tinh sao? Đến tìm Mạnh Oánh, khẳng định là minh tinh.”
“Bọn họ có quan hệ gì vậy? Trời ơi, người ta ôm eo cô ấy kìa, bạn trai đó! ! !”
“Không phải Mạnh Oánh nói là chưa có bạn trai sao? Người này. . . đẹp trai như vậy, trời ơi, thật sự rất đẹp trai, anh tôi đeo kính trông như mọt sách í, làm sao anh ta có thể đeo kính đẹp như thế.”
“Nam chính bước ra từ truyện tranh là có thật.”
Mạnh Oánh cúi đầu.
Nhìn tay của người nào đó đang yên vị trên eo cô.
Hứa Điện cúi đầu, nói: “Em nói, chúng ta có thể yêu đương.”
Cho nên.
Bạn gái.
Mạnh Oánh ồ một tiếng, đút tay vào túi áo để anh tùy ý ôm cô.
Đi đến bên cạnh xe, cô giơ tay chỉ vào chỗ trống phía sau nhà, “Đậu nơi đó.”
Cửa xe mở ra, Hứa Điện đẩy eo của cô, ý muốn cô ngồi vào ghế phụ lái. Mạnh Oánh không lên, cô nói: “Tôi ở ngoài canh góc cho anh!”
Hứa Điện híp mắt.
Trong chốc lát anh cũng thỏa hiệp, ngồi vào vị trí lái, đầu ngón tay lại nhấn một cái, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Mạnh Oánh mang bộ dáng lười biếng đứng chỗ bậc thang, chỉ, nói: “Đi vào hướng bên kia, sau đó vòng qua cái tòa nhà, rồi đỗ vão bãi đất trống đó “
Cô nói xong, đi trở về, dáng người cao gầy, đứng ở giữa hai tòa nhà, tay đút lại vào túi áo, nhìn chằm chằm phía cuối hẻm, Maybach màu đen chầm chậm lái đi, kỹ thuật lái rất tốt đưa xe đi một mạch đúng con đường vốn dĩ rất khó đi này, Hứa Điện ngồi trong xe nhíu mày nhìn cái người đứng ở chính giữa chỉ đường cho anh kia.
Làn da thật trắng.
Dáng người thật đẹp.
Maybach đỗ vào khoảng đất trống đó, không thừa cũng không thiếu một chỗ đỗ. Nơi này bình thường rất khó vào, cho nên năm ngoái Trần Kiều mua một chỗ đậu xe tốn hơn tám vạn, mới có thể đỗ xe ở nơi đó mà không cần phải mất nhiều thời gian đi đường vòng.
Cửa xe bị đẩy ra, Hứa Điện từ trong xe bước xuống, gió rất lớn thổi cổ áo sơ mi của anh bay lên một khoảng, anh vắt áo khoác lên cánh tay, rồi đi ra phía sau xe mở cốp, xách hai cái túi ra ngoài.
Sau đó đi tới.
Mạnh Oánh nhìn hai cái túi.
“Gì vậy?”
“Tổ yến.”
Hứa Điện đưa áo khoác cho Mạnh Oánh.
Hai tay anh đều cầm đồ.
Mạnh Oánh nhìn mấy giây, đưa tay cầm lấy, khoác lên trên cánh tay.
Anh cười thành tiếng nhưng rất nhẹ cũng rất trầm, dường như rất vui vẻ.
Mạnh Oánh nguýt anh một cái rồi quay người đi trước. Hứa Điện theo sau lưng, đôi mắt dán chặt trên người cô, nói: “Anh tuyệt đối không cho phép em ở cùng với bất kì người đàn ông nào khác.”
“Nhớ kỹ, Mạnh Oánh.”
Giọng nói trầm thấp, mang ý tứ cảnh báo nguy hiểm.
Mạnh Oánh không quan tâm.
Anh à một tiếng, “Em không quan tâm cũng được, trừ phi anh chết, nếu không em chỉ có thể dây dưa cùng anh thôi.”
Anh chẳng cần quan tâm điều gì nữa.
Chỉ cần bắt được người phụ nữ này.
Mạnh Oánh hừ một tiếng.
“Thật tự tin, Hứa thiếu gia.”
Giống như thần thánh phương nào muốn khám phá trần gian.
Cũng không quan tâm đến cái gọi là tự tôn của thiếu gia sao?
Ngạo khí?
Cũng không cần?
Hứa Điện lại bật cười, chân dài sải bước đến bên cạnh cô, nhìn cô không rời một tấc, cứ như vậy thẳng đến khi đi vào cửa nhà.
Mà bên ngoài.
Một đám người nhìn màn đỗ xe của Hứa Điện, nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú sải bước đuổi theo Mạnh Oánh, xong rồi cũng chưa giải tán đám đông.
Lý Bình cũng còn chưa đi.
Đứng tại cửa, nhìn “con rể” nhà người ta, nhìn hai người đi đến, ánh mắt lại dời xuống hai túi quà mà Hứa Điện đang cầm trong tay, sau đó hỏi Mạnh Oánh: “Mạnh Oánh à, con quen bạn trai như thế nào vậy?”
Mạnh Oánh nhìn Lý Bình một cái, “Dì à, có cần con làm một bản báo cáo rồi gửi mail cho dì không?”
Lý Bình sượng mặt.
Hứa Điện nhếch môi, “Cháu với cô ấy quen nhau hồi còn học đại học, dì còn muốn biết gì nữa không?”
Người này chỉ cần nói một câu đã lấn át hết khí thế của người khác. Lý Bình ngượng ngùng, cười khoát tay, ” Haha dì chỉ thuận miệng hỏi, chỉ là thuận miệng thôi.”
Nói xong, bước nhanh xuống bậc thang, sau lại nói: “Mạnh Oánh, có rảnh thì qua nhà chơi, Mạn Ngọc rất thích cháu đó.”
Sau đó đi nhanh về nhà mình.
Mạnh Oánh không có ứng.
Mạnh Ngọc Lâm, Trần Kiều, Mạnh Tiêu đều ở trong phòng khách, cùng nhau nhìn ra. Trần Kiều quả thực giống như chuột thấy mèo, trên mặt luôn tươi cười, đẩy Mạnh Ngọc Lâm mấy lần.
Hứa Điện vượt lên trước, để hai hộp tổ yến xuống dưới đất.
Bởi vì hộp quá lớn, không thể để trên bàn trà. Anh xắn tay áo, lộ ra chiếc đồng hồ màu đen được đeo trên cánh tay gầy mà có lực, nhìn hết mọi người trong nhà nói: “Chào bác trai, chào bác gái, em là. . Mạnh Tiêu?”
Mạnh Tiêu cầm điện thoại, vội vàng gật đầu.
Lại chần chừ một lúc, “Anh rể?”
Hứa Điện cong khóe môi, nhìn người đang treo áo khoác kia.
Anh cười, “Ừ.”
Mạnh Ngọc Lâm đứng lên, chỉ vào cái ghế, “Ngồi, ngồi, uống trà, trà này rất ngon, Mạnh Oánh rất thích.”
Hứa Điện gật đầu.
Ngồi xuống một mình một ghế sa lon, tay khoác lên trên thành ghế, tự phụ cực kì.
“Cảm ơn bác trai.”
“Không cần khách sáo.” Mạnh Ngọc Lâm đẩy Trần Kiều, kêu bà rót một chút nước ấm, Trần Kiều nhanh chóng hoàn hồn, cầm bình nước ấm đặt lên bàn trà.
Mạnh Ngọc Lâm xé túi trà, pha trà, hơi nóng bay lên, làm mờ tầm mắt, mà chàng trai ngồi trên ghế salon đẹp đến mức không chân thực kia khiến trong lòng của ông thấp thỏm, nhưng lại không thể không hỏi: “Không biết cậu Hứa đây đang làm gì? Là người Lê thành sao?”
Đây đều là Trần Kiều muốn hỏi.
Nhưng chính bà không dám hỏi, thế là đẩy Mạnh Ngọc Lâm ra.
Treo xong áo khoác, Mạnh Oánh ngồi vào chiếc ghế salon ở đối diện, mặt đối mặt với Hứa Điện, bên cạnh cô là Mạnh Tiêu, cô bắt tréo chân, bộ dáng uể oải.
Chính Hứa Điện đã tự nguyện đưa tới cửa.
Cô cũng không ngại để anh cản một chút sóng gió cho cô thanh tịnh mấy ngày.
Với lại.
Chưa có chia tay đâu.
Nói là người yêu cũng không sai.
Cô chống cằm, khuôn mặt lơ đãng, lọn tóc rủ xuống bờ vai, vô cùng mê người.
Bộ dáng này, được Hứa Điện thu hết vào trong tầm mắt, sau đó anh cũng hơi nhích lại gần, ánh mắt dừng trên mặt cô mấy giây rồi anh quay đầu, cười trả lời Mạnh Ngọc Lâm: “Vâng cháu là người Lê thành, tập đoàn gia tộc, lĩnh vực nghề nghiệp rất rộng.”
Ấm trà lắc một cái.
Tập đoàn gia tộc?
Phú nhị đại?
Mạnh Ngọc Lâm đã từng là thương nhân, được tiếp xúc với một số người, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội chạm đến người của các gia tộc.
Người Lê thành.
Họ Hứa.
Mạnh Tiêu len lén vỗ xuống đùi Mạnh Ngọc Lâm, ông cúi đầu, trên màn hình điện thoại đang mở Baidu bách khoa.
Thông tin hiện lên trên màn hình.
Lê thành, tập đoàn Hứa thị.
Xuống chút nữa.
Tổng tài đương nhiệm.
Hứa Điện.
Hai mươi chín tuổi.
Nhưng không có ảnh chụp.
Bên cạnh, Trần Kiều cũng nhìn thoáng qua, con mắt trừng to như chiếc chuông đồng.
Trần Kiều ngẩng đầu, chần chừ một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi chín.”
Trùng khớp! !
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đại khái là tác giả có giới thiệu truyện của các nhân vật phụ, nhưng t chỉ tìm được mỗi bản convert truyện « Mất cưới » của Chu Dương thôi, còn lại thì t tìm không ra nên sẽ để nguyên tên convert của các truyện còn lại. « trang không thèm để ý » của Lý Dịch, « xuyên thành chỉ có mỹ mạo phế vật nữ phụ » của Hứa Khuynh, « trùng sinh chi ngược cặn bã » của Tần Tuyển.