THẾ GIỚI XUYÊN QUA - Chương 14: 14 Thai Xuyên Thập Niên 60 14
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THẾ GIỚI XUYÊN QUA
- Chương 14: 14 Thai Xuyên Thập Niên 60 14
Editor: poo_chan
Từ Đình Đình trong nhà mẹ đẻ đứng hàng anh cả chị cả, chính là chị cả, từ khi còn vài tuổi cô đã bắt đầu giúp đỡ cha mẹ chăm em, làm việc nhà, tóm lại là đứa con cần mẫn, có năng lực, biết sinh hoạt như những cô gái thập niên 70.
Cô và Phương Lập Tân cùng tuổi, trong nhà cũng cho cô đọc sách tốt nghiệp được cao trung, lúc sau may mắn gặp làn sóng chiêu mộ công nhân, vì vậy không phải lên núi xuống làng, mà cùng kỳ với Phương Lập Tân trở thành công nhân viên chức xưởng dệt bông.
Hứa Xảo Mai rất vừa lòng với người con dâu này, trong mắt có sức sống, đi đến đâu cũng thích nghi được, kết quả là mỗi ngày trừ việc làm hộp diêm bà không còn việc khác làm.
Ngay từ đầu Hứa Xảo Mai và Phương Lập Bình còn cướp việc làm giúp Từ Đình Đình, nhưng không biết vì sao càng đoạt công việc của cô, cô càng thêm cần mẫn, từ từ, hai mẹ con trực tiếp từ bỏ, một người đi làm hộp diêm, một người đi đọc sách.
Lúc đó đã là tháng sáu năm 1976, còn có mấy tháng nữa vận động văn hoá sẽ kết thúc, Phương Lập An lấy ra quyển “bộ sách tự học toán lý hoá” đào được từ trạm phế phẩm, thường thường sẽ lôi kéo Phương Lập Bình hỏi vài vấn đề.
Từ lần đầu nhà xuất bản khoa học kỹ thuật Thượng Hải phát hành “bộ sách tự học toán lý hoá” giai đoạn trước thập niên sáu mươi cho đến nay thế kỷ hai mươi, quyển sách này là một quyển hội tụ rất nhiều học giả trí tuệ có tâm huyết to lớn với học tập, chỉ là lần đầu tiên xuất bản bị phê phán, lý do là “học được toán lý hoá, đi khắp bốn bể năm châu đều không sợ”, đây là hành trình bị gắn mác sản vật sau khi chủ nghĩa xét lại.
Vận động văn hoá cho rằng quyển sách này vi phạm quyết định lên núi xuống làng, muốn tiêu huỷ từ tận gốc rễ, cuối cùng trở thành phế phẩm.
Phương Lập An mua quyển này, một quyển giá 5 mao.
Phương Lập Bình để giảng được bài cho em gái, học rất dụng tâm.
Lúc trước trong nhà vì giữ cô lại trong thành, để cô tiếp nhận công tác của mẹ.
Lại thêm hai năm, Tiểu An sẽ tốt nghiệp cao trung, nếu khi đó trong xưởng không có chiêu mộ thêm công nhân, khả năng chuyện tiếp theo em gái gặp phải chính là lên núi xuống làng.
Cô biết năm đó cha mẹ đối với việc đem công tác cho cô rất do dự, sợ rằng trong nhà về sau sẽ giống như nhà cậu cả, lúc sau Tiểu An biết tức khắc khuyên bảo họ dồng ý.
Khi đó hai chị em đều hiểu hết mọi chuyện, ví dụ sống là nhà cậu cả ở ngay trước mắt, làm sao họ không biết cái gì gọi là lợi ích cá nhân.
Nhưng Tiểu An không có chần chừ nửa phần, lựa chọn nhường cô hội cho cô, điều này làm nội tâm Phương Lập Bình cảm động không thôi, âm thầm thề về sau phải đối xử tốt hơn với em gái!
Em gái nhiệt tình yêu thương học tập, trước tiên phải chuẩn bị đầy đủ bài trong sách giáo khoa cao trung, quá trình học chắn chắn sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, làm chị gái chẳng phải chính là lúc này chỉ cho em gái sao, cho nên mỗi ngày tan tầm về nhà, thời gian rảnh rỗi Phương Lập Bình đều dùng để nghiêm túc nghiên cứu quyển sách này, tranh thủ để em gái hỏi cái gì cô đều giải đáp được.
Tháng mười năm 1976, Mao chủ tịch qua đời, Tứ Nhân Bang bị bắt, cuối cùng mười năm vận động văn hoá cũng kết thúc.
Buổi tối người một nhà vây quanh bàn ăn cơm tứ phương, Phương Lập An nghiêm túc nói với Phương Lập Nghiệp: “Vận động văn hoá kết thúc, không lâu sau chắc chắn sẽ khôi phục kỳ thi đại học, em phải học tập lại thật tốt, rõ chưa?”
Năm nay Phương Lập Nghiệp bảy tuổi, đã là học sinh tiểu học, Phương Lập An từ khi hắn còn nhỏ đã dạy hắn biết chữ biết đếm, cho nên nội dung trên lớp với hắn rất rất đơn giản.
Phương Lập An sợ hắn thả lỏng, thường xuyên đốc thúc hắn, lần này nhân tiện nói ra chuyện khôi phục thi đại học, để vợ chồng anh cả và chị hai chuẩn bị tâm lý trước.
Chẳng qua có câu nói “Thấp cổ bé họng”, Phương Lập An mới mười bốn tuổi, tuy rằng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng mới chỉ là đứa bé choai choai, đối với suy đoán của cô, cả nhà đều chỉ nghe một chút mà thôi, cũng không để ở trong lòng.
Trong nhà như cũ chỉ có Phương Lập Nghiệp không quên một ngày đọc sách, lại không phải vì thi đại học trong miệng Phương Lập An.
Tháng 9 năm 1977, bộ giáo dục quốc gia ở thủ đô triển khai hội nghị công tác chiêu sinh ở trường cao đẳng cả nước, quyết định khôi phục kỳ thi chiêu sinh trường cao đẳng cả nước đã đình chỉ được mười năm, thống nhất hình thức là thi cử, chọn phương thức trúng tuyển ưu tú để tuyển chọn nhân tài vào đại học.
Quyết định của hội nghị công tác chiêu sinh đại học cả nước lần này có chuyển biến cả về ý nghĩa, đối tượng được thi đại học là: công nhân nông dân, thanh niên tri thức lên núi xuống làng hoặc về quê, quân nhân phục chức, cán bộ và sinh viên tốt nghiệp cao trung khoá này.
Hội nghị còn quyết định, học sinh sau khi trúng tuyển phải ưu tiên chọn trường học trọng điểm, trường y, trường sư phạm và trường nông nghiệp, học sinh tốt nghiệp xong sẽ do quốc gia thống nhất phân phối.
Ngày 21 tháng 10 năm 1977, các báo lớn trên cả nước công bố tin tức khôi phục thi đại học, cũng để lộ năm nay thi đại học sẽ diễn ra vào một tháng sau trên phạm vi cả nước.
Đây là lần duy nhất trong lịch sử quốc gia thi đại học vào mùa đông, đồng thời cũng là lần hấp tấp nhất, bởi vì các thí sinh từ khi chân chính nghe được tin tức đến khi thi đại học chính xác chỉ có bốn mươi mấy ngày để ôn tập.
Nhưng dù vậy, tin tức vừa nổi ra, mọi nơi đều vui mừng.
Phương gia ngoại trừ Phương Lập Nghiệp, bốn người khác đều báo danh, đương nhiên, trong bốn người này chỉ có Phương Lập Tân bị cưỡng bách.
Phương Lập An quan sát hai ngày rồi mới cùng hắn nói chuyện: “Anh cả, anh xem chị dâu nỗ lực như vậy, tám phần có thể thi đậu.”
Phương Lập Tân tự hào nói: “Tất nhiên rồi, vợ anh rất dụng công học tập.”
Phương Lập An hỏi tiếp: “Anh nói xem chị dâu có xinh đẹp không?”
Phương Lập Tân cho cô một ánh mắt như đứa ngốc nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao?”
“Có câu nói, không biết anh nghe qua chưa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Không cho Phương Lập Tân cơ hội nói tiếp cô nói thẳng: “Kể cả kết hôn rồi, trong trường học không chừng cũng có nam sinh theo đuổi chị dâu.
Chúng ta không biết chị dâu suy nghĩ thế nào, nhưng cùng là đàn ông, người ta là sinh viên, tốt nghiệp xong là cán bộ nhà nước, anh chỉ là công nhân xưởng dệt bông, anh nói nếu là anh, anh sẽ nghĩ thế nào?” Nói xong, mặc kệ Phương Lập Tân phản ứng thế nào, trực tiếp đi luôn.
Về sau, Phương Lập An thấy mỗi ngày sau khi tan tầm, anh cả cô đều nghiêm túc học tập cùng chị dâu, lập chí cùng vợ thi đậu đại học.
“Bộ sách tự học toán lý hoá” một bộ mười bảy quyển sách, “đại số” bốn quyển, “vật lý” bốn quyển, “hình học phẳng” hai quyển, “hình học không gian” một quyển, “mặt bằng giải tích hình học” một quyển, “tam giác” một quyển.
Bốn người ở nhà xem còn dư dả.
Lúc này tài liệu ôn tập rất hút hàng, rất nhiều người bởi vì không tìm thấy sách vở mặt mày đều ủ rũ.
Anh chị em Từ Đình Đình cũng là tình huống này, Từ Đình Đình liền hỏi Phương Lập An có thể cho nhà mẹ đẻ cô mượn dùng được không.
Lần đầu tiên chị dâu mở miệng yêu cầu, Phương Lập An không tiện từ chối, chỉ nói sách này trong nhà chỉ có một bộ, bọn họ ai cũng trân trọng từng quyển, không muốn cho người ngoài mượn, nên dùng xong phải đưa về đổi cái khác, dù sao người trong nhà cũng phải xem.
Từ Đình Đình liên tục đảm bảo, nhất định sẽ bảo vệ tốt sách vở, đến lúc đó sẽ đưa thật nguyên vẹn về, sau đó cầm bốn quyển “hoá học”, hai quyển “hình học phẳng”, một quyển “hình học không gian” về nhà mẹ đẻ, trong nhà bốn thí sinh dự thi nhưng chỉ dư lại mười quyển để dùng.
– ———————-
Một chương nữa có lẽ sẽ qua sáng sớm mùng hai hiu hiu….