THẤT LÃO KIẾM - Chương 18: Độc Dược Hoàn
Nhuế Vĩ kinh hãi, kêu lên :
– Tại sao?
Sở Bất Cựu nhìn chàng một lúc, cau mày thốt :
– Nếu vị Cao tiểu thơ này đến đây hai mươi hôm trước, thì ta cứu.
Bây giờ ta không cứu. Bây giờ ta không cứu. Ngươi mang nàng đi nơi khác đi!
Nhuế Vĩ lo lắng hỏi gấp :
– Tại sao chứ? Tại sao?
Sở Bất Cựu đáp :
– Chỉ vì hai mươi hôm trước, nàng có đến tìm ta một lần. Ta từng hứa với sư phụ nàng là trợ giúp nàng một lần. Ta đã giúp nàng rồi, lời hứa đó kể như giải tỏa, ta không còn bị ràng buộc nữa. Cho nên, ta không cứu.
Nhuế Vĩ thở dài :
– Lần trước, nàng kêu cứu nơi tiền bối, chẳng phải cho nàng, mà chính là cho một kẻ lạ. Kẻ lạ đó không liên quan chi đến nàng…
Sở Bất Cựu mỉm cười :
– Kẻ lạ đó là ngươi?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Phải! Nàng vì kẻ lạ mà vượt vạn dặm dài, cầu xin một hoàn linh dược.
Tiền bối có biết nàng, lại quen với sư phụ nàng, chẳng lẽ tiền bối không thể dành cho nàng một chút dễ dãi nào sao?
Sở Bất Cựu lạnh lùng :
– Nàng là nàng, ta là ta, ngươi đừng dùng lời lẽ khích ta. Nếu ta cứu nàng, thì đâu đã bị giang hồ gán cho cái ác hiệu Tử Bất Cứu? Hừ! Hôm nay nàng có chết đi, thì lỗi ở nàng, chứ trách ta làm sao được!
Nhuế Vĩ nổi giận :
– Tiền bối nói sao?
Sở Bất Cựu điềm nhiên :
– Ta nói, người đáng trách là nàng. Nàng không thấy xa, làm việc hồ đồ, cứu ngươi là làm mất cơ hội duy nhất tự cứu khi cần. Nàng mất cơ hội, dù có chết, ta cũng không cứu. Ta là Tử Bất Cứu mà!
Nhuế Vĩ sôi giận hơn :
– Cái ý tứ của tiền bối là đáng lẽ nàng không nên cứu tại hạ, phải không?
Sở Bất Cựu ừ gấp :
– Đúng! Nếu nàng không cứu ngươi, thì hôm nay nàng được cứu!
Nhuế Vĩ cười thảm :
– Vậy tiền bối giết tại hạ đi, để xem như nàng không hề cứu tại hạ, cái cơ hội của nàng không mất, tại hạ đổi mạng cho nàng cũng được lắm chứ?
Sở Bất Cựu lắc đầu :
– Không được! Nàng đã sử dụng cơ hội rồi, thì cầm như thông qua. Bây giờ ngươi có chết trăm ngàn lần, cũng không vãn cứu cái cơ hội đó lại được! Hãy bế nàng đi nơi khác gấp đi! Đừng làm phiền phức ta nữa.
Lão lạnh lùng quay mình, trở vào nhà.
Nhuế Vĩ phẫn uất cực độ, hét :
– Đứng lại!
Sở Bất Cựu cười lạnh :
– Ai dám hành hung với ta?
Nhuế Vĩ gằn từng tiếng :
– Hôm nay, tiền bối không cứu nàng, tại hạ quyết liều mạng với tiền bối!
Sở Bất Cựu quay mình trở lại, hỏi :
– Nhuế tiểu tử! Ngươi muốn động thủ với ta?
Nhuế Vĩ cương quyết :
– Nếu tiền bối không cứu nàng.
Rồi chàng tiếp :
– Còn như tiền bối ra tay tế độ, vãn bối sẽ cảm kích suốt đời! Vãn bối sẽ đặt mình dưới sự sai xử trọn vẹn của tiền bối!
Sở Bất Cựu bật cười ha hả :
– Cảm kích suốt đời! Cảm kích suốt đời!
Bỗng, lão biết đổi thần sắc quát :
– Cái gì là cảm kích suốt đời! Nói nhảm!
Nhuế Vĩ trầm giọng :
– Ai nói nhảm?
Sở Bất Cựu cười lạnh :
– Ngươi tưởng ta tin cho à? Ta bị phụ thân ngươi lừa một lần rồi! Ta còn tin ngươi làm sao được!
Nhuế Vĩ nghi hoặc :
– Tiền bối có biết tiên phụ?
Chàng hiểu, hẳn là ngày trước, phụ thân chàng có nói với lão câu: “Cảm kích suốt đời.” Nhưng cái câu đó, chưa có một lần thực hiện.
Sở Bất Cựu kêu lên :
– Nhuế Phu Vấn chết rồi?
Nhuế Vĩ thở dài :
– Mười hai năm trước!
Sở Bất Cựu cười vang :
– Chết càng hay! Càng hay!
Thấy lão vui mừng trên cái tang tóc của kẻ khác, Nhuế Vĩ căm hận, vội buông Cao Mạt Dã xuống đất, đoạn vung chưởng tấn công ngay.
Trong lúc bật cười, mường tượng Sở Bất Cựu không phòng bị. Thực ra thì lão đã giới bị ngay từ phút mới bược ra. Chắc lão đoán định thế nào Nhuế Vĩ cũng động thủ. Do đó, lão phản công với mốt chiêu tuyệt học, theo lối cầm nã. Lão yên trí là Nhuế Vĩ phải bị chế trụ ngay.
Ngờ đâu chiêu chưởng của Nhuế Vĩ không phải là loại phổ thông, chàng đánh ra một chiêu thuộc “Huyền Diệu Tam Thập Chưởng” của Du Bách Long, chẳng những chàng không bị chế trụ, mà chính Sở Bất Cựu lại bị chàng chạm trúng mạch môn.
Sở Bất Cựu kinh hãi, vội vận toàn công lực dồn ra cánh tay.
Vì công lực kém, Nhuế Vĩ chạm tay vào huyệt đạo trọng yếu của đối phương song không gây tổn thương nổi, trái lại chàng bị chấn động dội ra xa.
Sở Bất Cựu bật cười ha hả :
– Mất mặt! Mất mặt! Tài nghệ như thế đó mà cũng dám hành hung với lão phu! Ta thẹn thay cho phụ thân ngươi chốn suối vàng đấy! Người ta sanh con hùm, con hổ, còn lão ấy lại sanh con chó!
Nhuế Vĩ nổi tánh quật cường, cất giọng ngang tàn :
– Nếu tại hạ không trúng phải “Thần Tiên Đảo” độc khí, tán thán nội công, thì mười tiền bối tại hạ cũng đánh ngã.
Sở Bất Cựu nhận ra thái độ của chàng hiện tại rập khuôn mẫu với thái độ của Chưởng Kiếm Phi ngày trước, muốn xem ngạo khí của chàng đến đâu, xem để mài giũa bớt, cho chàng đừng ngông cuồng thái quá, bèn bảo :
– Tốt lắm! Đây, ta cho ngươi một hoàn thuốc, ngươi uống vào trong một giờ, công lực ngươi được khôi phục như cũ. Chúng ta sẽ tái đấu, xem ngươi còn khoác lác nữa hay không?
Lão lấy trong mình ra một vật, búng ngón tay bắn sang Nhuế Vĩ. Vật đó bay ngay vào miệng chàng.
Nhuế Vĩ trông thấy kịp hoàn thuốc màu đỏ. Chàng không nuốt, mà lại nhả xuống đất, rồi lặng lẽ bế Cao Mạt Dã quay mình bước đi.
Sở Bất Cựu hấp tấp hỏi :
– Ngươi đi đâu đó?
Nhuế Vĩ thở dài :
– Tại hạ vô năng, không cứu được Dã nhi, nàng phải chết, tại hạ nghĩ nên tìm chỗ để an táng nàng.
Sở Bất Cựu hừ một tiếng :
– Ai nói là nàng chết gấp! Hai ngày nữa nàng cũng chưa chết đâu!
Nhuế Vĩ thở dài :
– Hai ngày nữa? Dù là một tháng, cũng thế thôi! Không người cứu, thì nàng có sống thêm bao nhiêu ngày, cũng chỉ là sống để chờ chết! Chậm chết một vài hôm, có ích lợi gì? Huống chi, nàng lại cứ mê man như thế đó?
Chàng cứ bước, hướng về triền núi.
Sở Bất Cựu cao giọng :
– Ngươi muốn cứu nàng, vẫn còn phương pháp!
Nhuế Vĩ giật mình hỏi :
– Phương pháp gì?
Chàng quay mình lại.
Sở Bất Cựu đáp :
– Nếu võ công ngươi cao, ngươi thắng nổi ta, ta cứu nàng ngay!
Nhuế Vĩ cả mừng, bước tới chỗ cũ, nhặt hoàn thuốc lên, uống nhanh.
Sở Bất Cựu tiếp :
– Ngồi xuống, từ từ vận khí, trong khoảnh khắc ngươi sẽ khôi phục công lực hoàn toàn.
Nhuế Vĩ làm y theo lời lão.
Một giờ sau, chàng mở mắt ra, thốt :
– Đa tạ tiền bối. Tại hạ đã khôi phục nội công rồi.
Sở Bất Cựu lạnh lùng :
– Ngươi khỏi phải tạ ơn ta. Đừng tưởng ta đặc cách mua bán nhân tình, cái lệ của ta là vậy, kẻ nào dùng võ công thắng ta, là ta đáp ứng kẻ đó một việc.
Nhuế Vĩ đứng lên, vòng tay đáp :
– Thế thì tại hạ xin bắt đầu cuộc tỷ thí vậy. Nếu bại, Nhuế Vĩ này lập tức ly khai nơi đây. Giả như tại hạ thắng…
Sở Bất Cựu chận lời :
– Thì ta bảo chứng cứu sống Dã nhi cho ngươi. Tuy nhiên, còn có một điều kiện nữa…
Nhuế Vĩ hỏi :
– Điều kiện chi?
Sở Bất Cựu vẫn lạnh lùng :
– Điều kiện này, được đặt ra duy nhất đối với ngươi thôi, nếu là kẻ khác thì ta không cần nói đến. Nguyên nhân là ngươi mang họ Nhuế.
Nhuế Vĩ nghĩ rằng điều kiện này phải khó khăn lắm, chàng tự hỏi :
– “Tại sao lão quá chú trọng đến cái họ của con người như vậy?”
Nhưng điều kiện gì cũng mặc, lúc này chàng bất chấp nhất thiết, chỉ mong làm sao cứu được Cao Mạt Dã thì thôi.
Thấy chàng điềm nhiên, không cần biết đến điều kiện đó như thế nào, Sở Bất Cựu cười lạnh, tiếp :
– Điều kiện đó là, ngươi phải từ bỏ sanh mạng.
Nhuế Vĩ không hề đổi sắc diện :
– Tại sao?
Sở Bất Cựu buông giọng ác độc :
– Chỉ vì năm xưa, ta từng phát nguyện, là không hề gặp lại một lần nữa một kẻ mang họ Nhuế có võ công cao hơn ta, mà người họ Nhuế đó lại sống ung dung trên cõi đời này.
Nhuế Vĩ thầm kinh hãi, mường tượng chàng thức ngộ điều gì.
Chàng hỏi :
– Chắc là năm xưa, tiền bối bại nơi tay tiên phụ?
Sở Bất Cựu nổi giận :
– Ngươi khinh ngạo ta.
Nhuế Vĩ cười nhẹ :
– Tiền bối nuôi hận đối với tiên phụ, rồi sanh hận luôn những người họ Nhuế khác thắng được tiền bối. Như vậy là cái giận của trẻ con!
Sở Bất Cựu bật cười thảm một thôi dài, rồi căm hờn thốt :
– Nào phải ta chỉ bại nơi tay Nhuế Phu Vấn về mặt võ công mà thôi đâu!
Ta bại đủ mọi mặt, những cái gì ta thích có, Nhuế Phu Vấn đều đoạt hết. Ta bại thê thảm, dù cho ta có chết, nghĩ ra cái chết cũng chưa thê thảm bằng sự bại năm xưa.
Nhuế Vĩ thở dài :
– Tại hạ xin tạ tội vì ngày xưa tiên phụ đối xử không phải với tiền bối.
Sở Bất Cựu hừ một tiếng :
– Một lời tạ tội của ngươi mà đủ xóa tan niềm hận của ta đối với phụ thân ngươi à? Lão ấy có nhiều chỗ không phải đối với ta, dù ngươi có chết cũng chưa đủ bù, đừng tưởng nói tiếng tạ tội suông mà xong cho!
Nhuế Vĩ thở ra :
– Thế là, vãn bối vừa phải thắng tiền bối, vừa từ bỏ sanh mạng, tiền bối mới chịu cứu Dã nhi?
Sở Bất Cựu khoát tay :
– Nếu ngươi sợ chết thì cứ cút đi, đừng đứng đó mà léo nhéo mãi.
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Tại hạ có tiếc gì mạng sống đâu! Tại hạ chỉ sợ không phải là đối thủ của tiền bối thôi. Cho nên tại hạ muốn yêu cầu tiền bối điều này, nếu là tại hạ bại, tại hạ xin lấy tánh mạng mình đổi lấy sự an toàn cho Dã nhi. Có được chăng tiền bối?
Sở Bất Cựu kiên quyết :
– Không được! Ngươi bại là ta không cứu nàng. Nếu ngươi thắng, dù ngươi không thích chết, ta cũng sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn cách làm cho ngươi phải chết.
Nhuế Vĩ nhìn xuống Cao Mạt Dã, quyết định ngay :
– Tỷ thí đi! Chỉ mong sau khi tiền bối nghĩ được phương cách giết tại hạ rồi, cũng nhớ mà cứu Dã nhi.
Sở Bất Cựu gật đầu :
– Ngươi yên trí. Nhưng, đừng tin tưởng là ngươi thắng. Ta mà bại nơi tay ngươi thì thật là một điều đáng buồn cười lớn!
Nhuế Vĩ hoành ngang ngọn mộc kiếm :
– Tại hạ xin lãnh giáo kiếm pháp!
Sở Bất Cựu khinh thường :
– Kiếm pháp, không phải là sở trường của ta, sao ngươi dùng kiếm gỗ, thì ta cứ dùng tay không.
Nhuế Vĩ muốn thắng nên không khách khí đánh ra một chiêu liền.
Thấy thế kiếm, Sở Bất Cựu không dám khinh miệt chàng nữa, khoát hai tay ra, tận dụng kỳ học, chiêu thức phát xuất cực kỳ ngụy dị.
Nhuế Vĩ thoạt đầu đánh theo kiếm pháp Thiên Độn của Du Bách Long, kiếm pháp thì lợi hại, song thời gian tập luyện quá ngắn, nên chàng không phát huy trọn vẹn chỗ linh diệu của nó. Tuy nhiên, với kiếm pháp đó, chàng thừa sức cầm cự với Sở Bất Cựu.
Hai mươi chiêu đã qua, Sở Bất Cựu chưa nắm được thế thắng.
Lão phát nóng nảy lên, thầm nghĩ mình ẩn cư hơn mười năm qua khổ công luyện tập tuyệt học, tưởng là mình thừa sức thắng Nhuế Vĩ ngay qua mấy chiêu đầu. Nhưng, kết quả không như ý tưởng.
Rồi song phương giao đấu tiếp đến chiêu thứ năm mươi.
Nhuế Vĩ càng đánh càng thuần tay, chiêu kiếm càng tinh xảo hơn. Oai lực của “Thiên Độn kiếm pháp” dần dần hiển hiện.
Sở Bất Cựu thấy chàng tinh thông kiếm pháp hơn phụ thân chàng, thầm kinh sợ, bèn thay đổi chưởng pháp.
Chưởng pháp này lợi hại hơn chưởng pháp trước một bậc. Nhuế Vĩ bị lão áp đảo, lùi dần, lùi dần.
Chàng nghĩ dù sao thì công lực vẫn còn kém lão, không thể đương mặt nghinh đón, lập tức chàng phối hợp hai sở học của Giản Lạc Quan và Du Bách Long chém tạt qua hữu một kiếm, hoành trả qua tả một kiếm, quét trên, thọc dưới, tuy có quy củ song mường tượng loạn.
Cả hai quần nhau, cát bụi bốc mịt mù.
Càng đánh, Nhuế Vĩ càng sút kém, trái lại Sở Bất Cựu càng sung vương tinh thần. Xem ra không quá mười chiêu nữa, Nhuế Vĩ phải bại.
Họ cứ tiếp tục giao đấu.
Hạn định mười chiêu ước lượng đó, đã qua quá nửa rồi, họ trao đổi nhau chiêu thứ tám.
Nhuế Vĩ bỗng nhảy ra ngoài vòng chiến, hét lên :
– Thắng! Nhất định phải thắng!
Đoạn chàng vào cuộc trở lại, kiếm pháp biến đổi luôn. Chàng sử dụng chiêu “Vô Địch Kiếm”.
Kiếm ảnh trùng trùng lợp phủ trên đầu, quanh mình Sở Bất Cựu. Lão ta không phương tránh khỏi, buột miệng kêu lên :
– Xong cho ta rồi!
Lão để mặc cho thanh kiếm gỗ giáng xuống.
Nhưng, kiếm vừa xuống đến vai Sở Bất Cựu, Nhuế Vĩ thu ngay kình đạo, thay vì chặt, chàng lật cổ tay qua, đập nhẹ bản kiếm xuống vai Sở Bất Cựu. Ba tiếng “bách bách bách” vang lên, chàng nhún chân nhảy trái về phía hậu, đứng đó.
Cầm chắc là phải thọ trọng thương, song bản kiếm chỉ đập nhẹ nơi đầu vai, Sở Bất Cựu biết ngay Nhuế Vĩ nương tình, thu kình đạo, lão ta khó chịu hết sức.
Nhuế Vĩ đút kiếm vào vỏ, cúi xuống bế Cao Mạt Dã lên.
Sở Bất Cựu bảo :
– Mang nàng vào nhà ta!
Gian nhà bày biện rất đơn sơ, chỉ có một giường, một bàn, không ghế ngồi.
Nhuế Vĩ đặt Cao Mạt Dã lên giường, quay đầu lại, thốt :
– Xin phiền tiền bối!
Sở Bất Cựu lạnh lùng :
– Ngươi chấp nhận điều kiện, thì bổn phận ta là phải cứu nàng, cần chi nhắc nhở!
Nhuế Vĩ thở dài :
– Tiền bối nhất định bức bách tại hạ! Vậy xin hạ thủ đi! Tại hạ cam kết không phản kháng.
Sở Bất Cựu cười mỉa :
– Nếu ngươi phản kháng, thì khi nào ta chịu cứu nàng! Nói nhảm mãi!
Nhuế Vĩ quay lưng về lão, tiếp :
– Xin tiền bối đánh một chưởng cho đứt tâm mạch của tại hạ, tại hạ được chết ngay. Khi tỉnh lại rồi, nếu Dã nhi có hỏi, tiền bối hãy đáp là đưa nàng đến đây xong, tại hạ bỏ đi ngay.
Sở Bất Cựu đưa tay lên, đánh chưởng ra. Chưởng đến sát lưng Nhuế Vĩ.
Chàng bất động, quả nhiên, chàng không phản kháng. Lão nhớ lại vừa rồi, chàng nương tay, không đánh nát đầu vai lão, lão thu chưởng về, rồi hỏi :
– Trước khi chết, ngươi cần trối trăn chi không, cứ nói ra, ta sẽ châm chước liệu biện cho.
Nhuế Vĩ thở dài :
– Thù cha không báo được, lại chết như thế này, thực khó lòng nhắm mắt!
Lời cuối cùng của tại hạ là vậy đó.
Sở Bất Cựu lắc đầu :
– Mối cừu hận của ta đối với Nhuế Phu Vấn rất thâm trọng, ta không thể đáp ứng ngươi, thay ngươi mà báo thù cho lão ấy được. Nếu ngươi yêu cầu điều chi khác, may ra ta còn có thể làm được.
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Không còn gì khác. Tiền bối động thủ đi, Nhuế Vĩ này đành mang tội bất hiếu đối với tiên phụ!
Sở Bất Cựu lại đưa tay nhưng không nỡ giáng xuống. Lão thốt :
– Ta thọ ơn ngươi, không thể báo đáp.
Nhuế Vĩ điềm nhiên :
– Chẳng có chi. Nào phải tại hạ nương tay lưu tình đâu! Tại hạ dành cánh tay nguyên vẹn lại đó cho tiền bối, là để tiền bối dùng nó, chữa trị cho Dã nhi.
Thấy chàng điềm nhiên trước cái chết, Sở Bất Cựu nghĩ mẫu người đó hẳn rất hiếm trên đời. Chàng có thừa hưởng cái tác phong anh hùng như phụ thân chàng ngày trước. Bất giác, lão động tâm, tiếp :
– Ta không thể báo phục hận thù cho Nhuế Phu Vấn, ta chỉ có thể để cho ngươi tự mình đi báo thù!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Có phải tiền bối muốn buông tha tại hạ?
Sở Bất Cựu lắc đầu :
– Làm gì có chuyện đó?
Nhuế Vĩ thất vọng :
– Thù cha không phương báo! Lời hứa với sư phụ, đến Ma Tiêu Phong vào tiết Trung Thu sang năm, không thực hiện… còn bao nhiêu việc chưa xong.
Chàng thở dài.
Chợt Sở Bất Cựu hỏi :
– Nếu ta buông tha ngươi, thì ngươi cần bao nhiêu thời gian mới trả xong thù?
Nhuế Vĩ không đắn đo :
– Một năm!
Sở Bất Cựu vào trong, mang ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp lấy một hoàn thuốc màu xanh, to bằng trứng chim câu, trao cho chàng bảo :
– Ngươi uống đi!
Nhuế Vĩ tiếp nhận, bỏ vào miệng nhai, nuốt liền.
Sở Bất Cựu thốt :
– Hoàn thuốc đó là loại cực độc, nhưng sau hai năm nó mới phát tác. Trong vòng hai năm đó, ngươi có thể hoàn thành mọi sự việc, ta tin như vậy.
Như vậy là Nhuế Vĩ còn sống được hai năm nữa! Hai năm đủ chán! Nhuế Vĩ cảm kích vô cùng, đáp :
– Nhuế Vĩ báo đáp được thù nhà, dù chết cũng ngậm cười nơi chín suối! Ân đức này, tại hạ quyết không quên, dù ra người thiên cổ, tại hạ vẫn ghi khắc thiên thu!
Sở Bất Cựu khoát tay :
– Ta rất ghét nghe những lời như vậy! Huống chi, ngươi tốt với ta, ta tốt lại với ngươi, kể như hòa. Đừng bày trò thắc mắc.
Nhuế Vĩ tự hỏi, phụ thân lúc sinh thời, đã làm gì khiến lão hận cực độ.
Chàng bèn hỏi :
– Tiền bối biết tiên phụ trong trường hợp nào?
Sở Bất Cựu nổi giận :
– Đừng hỏi đến những cố sự đó! Đi ngay! Đi khỏi nơi này ngay! Ra ngoài kia mà chờ, ta chữa cho Cao Mạt Dã rồi hai người dẫn nhau đi gấp!
Nhuế Vĩ bước ra bên ngoài, thầm nghĩ về trường hợp của Sở Bất Cựu, tự hỏi :
– “Tại sao lão ẩn cư tại đây trong khi tuổi đời chưa được bao nhiêu? Rồi theo lão nói, thì lão ở đây trên mười năm rồi, và hiện tại lão chỉ vào trạc tứ tuần. Tại sao lão không chịu cứu các nhân vật võ lâm! Thế thì lão học y thuật để làm gì mà không muốn cứu đời? Tại sao lão không cảm tình với họ Nhuế? Quái sự! Quái sự!”
Chàng ở bên ngoài đến khi hoàng hôn xuống, chẳng thấy bên trong nhà có động tĩnh gì. Lòng chàng đâm lo, chẳng rõ Cao Mạt Dã mệnh hệ ra sao?
Rồi đêm xuống.
Khi bóng tối lan tràn, Sở Bất Cựu bước ra, thốt :
– Chất độc trong mình nàng hoàn toàn được giải rồi.
Lão nói thế, có ý biểu lộ là việc giải độc rất khó khăn.
Nhuế Vĩ mừng lớn, hỏi :
– Tại hạ có thể vào thăm nàng?
Lão thở dài, bồi hồi nghĩ đến hai chữ ái tình. Lão đáp :
– Được! Ngươi cứ vào thăm!
Khi chàng vào, Cao Mạt Dã còn mệt. Cả hai nhìn nhau, lệ cảm hoài lai láng.
Lâu lắm, Nhuế Vĩ bảo :
– Hiền muội ngủ đi, đại ca ngồi đây canh chừng cho có bạn.
Cao Mạt Dã bảo :
– Tạ ơn Sở sư bá hộ tiểu muội!
Sáng sớm hôm sau, một buổi sáng đẹp trời, bầu không khí quang đãng, không gợn mây.
Gian nhà chật hẹp, đôi thiếu niên nam nữ chiếm lấy rồi, Sở Bất Cựu ở ngoài suốt đêm. Đang mơ mơ màng màng, lão chợt tỉnh lại, có tiếng ai đang gọi văng vẳng từ đầu núi vọng xuống :
– Sở Bất Cựu! Ngươi ở đâu?
Sở Bất Cựu nhìn ra bốn phía hỏi :
– Ai gọi ta đó?
Từ trên đỉnh núi, một phụ nhân tóc bạc áo vàng chạy bay xuống. Sở Bất Cựu hỏi :
– Ngươi gọi ta?
Phụ nhân tóc bạc đến gần, thốt :
– Ngươi ở cái địa phương quỷ quái này, báo hại ta tìm mãi!
Sở Bất Cựu mường tượng có quen bà ấy nhưng không nhớ rõ là ai. Do dự một chút, lão hỏi :
– Ngươi là ai?
Phụ nhân lộ vẻ u oán :
– Ta thay đổi nhiều lắm sao mà ngươi không nhận ra?
Sở Bất Cựu chợt kêu lên :
– Ngươi là Tu La Ngọc Nữ?
Phụ nhân lắc đầu :
– Lâu lắm rồi, ta mới nghe nhắc lại đến danh hiệu đó! Ta già rồi! Đầu bạc trắng, đâu còn là Ngọc Nữ nữa!
Sở Bất Cựu không tưởng nổi con người ngày xưa nổi tiếng là giai nhân, bây giờ lại ra hình dáng đó! Thời gian tàn phá ác độc vô cùng! Lão hỏi :
– Hôm nay, ngươi tìm đến ta, có việc chi chăng?
Tu La Ngọc Nữ hỏi lại :
– Ngày xưa, cách đây hai mươi năm, cùng Nhuế Phu Vấn sóng đôi hành hiệp trên giang hồ, lần đó ta gặp ngươi…
Lão nhíu mày hỏi tiếp :
– Thì ra vì chuyện ngày xưa hôm nay ngươi tìm đến ta để thanh toán chuyện…
Nhuế Vĩ đột nhiên từ trong nhà bước ra, gọi :
– Không, không cần tỉ thí, Hùng Giải Hoa! Có ta đây, ngươi cứ đánh với ta, thắng thì bắt ta, đừng làm phiền đến Sở tiền bồi!
Hùng Giải Hoa nổi giận :
– Trẻ nít mà dám gọi xách khóe tên ta à? Vô lễ thật! Không biết ai là trưởng thượng cả!
Sở Bất Cựu được dịp chế nhạo lại :
– Ngươi là chi của hắn mà xưng là trưởng thượng? Ngươi điên rồi phải không?
Tu La Ngọc Nữ Hùng Giải Hoa trả miếng :
– Dù ta điên cũng chưa điên bằng ngươi, ngươi điên cực nên mới để mất Trần Thục Trinh, thành ra cô độc, ẩn cư suốt hai mươi năm dài!
Nhuế Vĩ nghe nhắc đến tên mẫu thân sôi giận đồng thời quát :
– Hãy để yên cho người đã chết! Chạm đến…
Tu La Ngọc Nữ trố mắt :
– Phụ thân ngươi cũng đã chết rồi nữa sao?
Sở Bất Cựu cũng kêu lên :
– Mẫu thân ngươi cũng chết rồi nữ sao?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Cho nên tại hạ yêu cầu đừng ai chạm đến người đã chết.
Tu La Ngọc Nữ thất vọng, lẩm nhẩm :
– Lão không nên chết! Lão không chết mới phải! Ta còn báo thù ai nữa!
Nhìn qua Nhuế Vĩ bỗng bà rít lên :
– Ngươi! Ta hướng cuộc báo thù về ngươi!
Nhuế Vĩ ngầm giới bị, gằn giọng hỏi :
– Ngươi muốn làm gì ta?
Tu La Ngọc Nữ quát hỏi :
– Cao liễu đầu ở đâu?
Nhuế Vĩ cười mỉa :
– Ngươi hỏi đến nàng làm chi? Nàng là gái yếu đuối, lại không thù oán với ngươi, ngươi làm khó dễ cho nàng có ích lợi gì? Có tài, cứ tìm ta đây mà trổ tài!
Tu La Ngọc Nữ căm hờn :
– Gái yếu đuối? Chứ ta đây, không là gái yếu đuối à? Sao phụ thân ngươi…
Tu La Ngọc Nữ bắt đầu nghênh chiến, ngay lúc đó chợt một âm thanh nữ nhân vang lên :
– Trần Thục Trinh, Trần Thục Trinh là ai vậy?
Tu La Ngọc Nữ vội dừng tay, nhìn lại bất giác kêu lên :
– Thì ra cũng là ngươi :
Chính là nữ nhân mặc áo đen, bỏ tóc xõa.
Nhuế Vĩ tiến lên cất tiếng cảm tạ :
– Ơn cứu mạng, vĩnh viễn tại hạ ghi nhớ…
Sở Bất Cựu hỏi :
– Bà là ai? Bà lại muốn tìm Trần Thục Trinh?
Tu La Ngọc Nữ cố kỵ bà ấy ba phần, âm thầm ly khai khỏi cục diện, tiến dần về phía ngôi nhà trúc, chuẩn bị vào nhà bất thình lình, bắt Cao Mạt Dã mang đi.
Nữ quái nhân lẩm nhẩm :
– Nhuế Vĩ! Nhuế Vĩ! Cái tên nghe quen quen…
Sở Bất Cựu hoài nghi, bước tới bảo :
– Bà có thể vẹt tóc ra, cho bọn tại hạ thấy mặt chăng?
Nữ quái nhân lùi lại mãi, đồng thời hỏi :
– Ngươi… ngươi… ngươi là ai?
Sở Bất Cựu hỏi lại :
– Có phải bà có cảm giác rất thân với tại hạ chăng?