THẤT LÃO KIẾM - Chương 17: Tử Bất Cứu
Hùng Giải Hoa lắc đầu :
– Đừng tưởng là ta sanh tâm ác độc, sát hại y đâu! Ta luôn luôn quý y, cho đến nay ta vẫn còn mang hình bóng của y vào lòng, thì khi nào ta nỡ trực tiếp làm y gì được! Ta chỉ báo thù một cách gián tiếp!
Nếu vậy, bà không là hung thủ chân chánh? Chàng hỏi :
– Báo thù gián tiếp, là báo làm sao?
Hùng Giải Hoa giải thích :
– Ta biết, bình sanh y có lòng trung đối với đương kim Binh Mã Đại tướng quân, sở dĩ thế là vì Đại tướng quân ưu dân ái quốc, y trung với đại tướng quân là trung với quốc gia, ta phản ngược lại ý chí của y, đầu thân nơi Cao Xương Quốc chống lại Hán triều, tìm cách sát hại Đại tướng quân Cao Thọ… Chỉ cần Cao Thọ chết là triều đình nhà Hán phải nguy, ngoại quốc bèn liên kết với nhau, khởi cuộc xâm lăng, thu đoạt giang san nhà Hán. Các nước vùng Tây Vực có binh hùng tướng mạnh, mà nhà Hán mất Cao Thọ như mất cây trụ kình thiên, còn ai đâu có đủ tài hành quân phá giặc? Trung Quốc phải nguy là cái chắc. Khi quốc phá, gia vong, y không còn vui sướng gì sống trên cõi đời này nữa, y sẽ mang sự thống khổ mãi mãi đến ngày tàn. Ta làm cho y đau khổ, là gián tiếp báo thù y đó! Ta muốn cho y phải từ bỏ mọi hoan lạc, để nuốt đắng, ăn cay…
Nhuế Vĩ thở dài :
– Thế là bà phản quốc, bà cấu kết với ngoại bang, tàn hại quốc gia dân tộc, bà báo thù gián tiếp bằng cách đó, là bà mất nhân tánh rồi! Người như bà, thật không bằng con heo, con chó!
Hùng Giải Hoa sôi giận, quát :
– Tiểu tử! Ngươi dám mắng ta à?
Bà hoành tay, hất ngược, Nhuế Vĩ nhào xuống đất, lăn đi mấy vòng.
Nằm trên mặt đất, Nhuế Vĩ mắng luôn :
– Chả trách phụ thân tại hạ khinh rẻ bà! Người như bà, còn ai yêu được chứ? Thà yêu quỷ sứ còn hơn yêu bà!
Hùng Giải Hoa càng giận dữ, nhấc bổng Cao Mạt Dã lên, hét :
– Hôm nay, nếu ta không mang con bé này sang Cao Xương Quốc, thì ta cũng giết chết nàng trước mặt ngươi cho ngươi thấy! Ta không làm vậy, thề chẳng làm người.
Nhuế Vĩ kinh hãi, gọi gấp :
– Bà buông nàng xuống đi! Bà có gan, cứ giết tại hạ đây, chứ đừng giết kẻ vô cớ!
Hùng Giải Hoa bất chấp chàng nói gì, dùng lực quăng Cao Mạt Dã ra xa.
Nhuế Vĩ muốn cứu, song không làm sao kịp, chàng không cứu kịp thì Cao Mạt Dã phải tan xương nát thịt…
Ngờ đâu, khi Cao Mạt Dã rơi xuống còn cách mặt đất độ một thước, một bóng đen từ xa bay đến, chụp nàng, mang luôn theo đà, đáp xuống ngoài một trượng, rồi trụ hình, đứng lại. Nhờ thế, Cao Mạt Dã được vô sự.
Nhuế Vĩ nằm mộng cũng không tưởng nổi Cao Mạt Dã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Dĩ nhiên là chàng mừng hết lớn!
Bóng đen là một nữ nhân, vận áo đen, tóc bỏ xõa, phủ cả gương mặt.
Nhuế Vĩ đã thấy mỹ nhân này một lần, trước phần mộ nhà họ Giản, lúc chàng học võ với Du Bách Long.
Hùng Giải Hoa trông thân pháp của nữ nhân biết là gặp phải cao thủ thượng thặng rồi, bà không dám khinh thường lướt tới giành Cao Mạt Dã lại.
Quái nữ nhân lại nhìn qua Hùng Giải Hoa.
Hùng Giải Hoa cao giọng hỏi :
– Ngươi là ai, dám đến đây cứu người của bản cô nương muốn giết?
Từ ngày không được Chưởng Kiếm Phi Nhuế Phu Vấn ban bố tình yêu, Hùng Giải Hoa không hề tiếp xúc với một nam nhân nào khác cả, cho nên đến từng tuổi này, bà vẫn còn là xử nữ. Cho nên bà có tập quán tự xưng mình là cô nương. Cái đó cũng là sự thường.
Quái nữ nhân không đáp, mang Cao Mạt Dã đến trao cho Nhuế Vĩ, đoạn khoát tay, ra hiệu bảo ly khai nơi này.
Nhuế Vĩ cảm kích vô cùng, ấp úng :
– Đa tạ tiền bối!
Có nữ quái nhân bảo vệ, chàng còn sợ gì Hùng Giải Hoa nữa? Chàng không buồn ngó đến bà, dìu Cao Mạt Dã đi liền.
Hùng Giải Hoa quát :
– Đứng lại đó! Không được trốn đi!
Tuy nói thế, bà không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ, ghìm mắt tương trì với nữ quái nhân.
Nhuế Vĩ định tiến về khu rừng, để từ đó thoát đi luôn, ngờ đâu chàng chưa đi đến nơi, từ trong rừng một toán giáo đồ Thể Y Giáo xông ra ngăn chặn trước mặt…
Người đi đầu là một hán tử tác trung niên mặt trắng, tay cầm chiếc quạt, vừa lắc chiếc quạt vừa hỏi :
– Đi đâu mà vội thế?
Nhuế Vĩ kinh hãi, lùi mấy bước, hỏi lại :
– Các hạ là giáo chủ Thể Y Giáo?
Hán tử trung niên mặt trắng cố làm ra vẻ thản nhiên, gật đầu :
– Phải!
Rồi y hỏi lại :
– Còn các hạ? Có phải là vị cao thủ họ Nhuế tên Vĩ, vừa hạ độc sát hại hơn mười giáo đồ của bổn giáo chăng?
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Tại hạ không hề làm việc đó.
– Đối với Thể Y giáo, tại hạ không hơn mười giáo đồ chết cách thảm, thì Vương Thơ Vĩnh này đâu còn mặt mũi đứng giữa trần gian?
Nhuế Vĩ thở dài :
– Tại hạ không làm một việc như vậy, tại sao giáo chủ không tin?
Vương Thơ Vĩnh cười nữa :
– Nếu không làm, sao các hạ bỏ trốn gấp?
Nhuế Vĩ đáp :
– Lúc tại hạ ra đi, thì các giáo đồ của quý giáo đã nhiễm độc mà chết rồi.
Nhưng sự tình quyết là không do tại hạ gây nên. Giáo chủ có thể tin như vậy!
Vương Thơ Vĩnh tiếp :
– Tại hạ cứ tin như vậy đi. Tuy nhiên, tại hạ muốn biết điều này, là ai hạ sát chúng? Phải có người hạ thủ chứ, chẳng lẽ tự chúng sát hại lấy chúng?
Nhuế Vĩ đáp :
– Tại hạ khó nói lắm. Xin giáo chủ miễn cho. Hãy nhượng đường cho tại hạ bước đi!
Vương Thơ Vĩnh nổi giận :
– Tiểu tử này xảo trá quá! Ta đối với ngươi đầy đủ lễ độ, sao ngươi dám tráo trở với ta? Rõ ràng là ngươi hạ độc, cho nên không tiện nói. Ta có chứng nhân kia mà!
Nhuế Vĩ lạnh lùng :
– Chứng nhân là ai đó?
Vương Thơ Vĩnh cao giọng :
– Hoa Lão Yêu! Ngươi còn chối nữa chăng?
Nhuế Vĩ thản nhiên :
– Giả như tại hạ nói rằng chính Hoa Lão Yêu là hung thủ và chứng nhân là tại hạ, thì giáo chủ có tin chăng?
Vương Thơ Vĩnh giật mình, phân vân :
– Hoa Lão Yêu?
Bên kia, Hùng Giải Hoa vọt miệng chen vào :
– Đừng có tin lời tiểu tử! Hãy bắt chúng, đưa con bé đến Cao Xương Quốc, các ngươi sẽ được thưởng lớn. Phía này có ta ngăn chặn, các ngươi đừng lo ngại.
Đang phân vân, nghe nói đến mối lợi lớn, Vương Thơ Vĩnh động tâm liền, không đắn đo nữa, vươn tay, lướt tới, chụp xuống đầu vai Nhuế Vĩ.
Mất nội lực, lại đeo Cao Mạt Dã bên mình Nhuế Vĩ không thể tránh khỏi.
Vương Thơ Vĩnh tuy chụp một mình chàng song y chế ngự được cả hai.
Quái nữ nhân thấy thế, chớp thân hình lên. Hùng Giải Hoa lập tức đón nhận, song thân pháp bà ấy nhanh quá, lướt qua như cái bóng vút thẳng đến Thể Y giáo đang bao quanh Nhuế Vĩ và Cao Mạt Dã.
Hùng Giải Hoa ngán sợ thuật khinh công của quái nữ nhân, không dám vọt theo.
Quái nữ nhân chưa đến nơi, tay áo đã vung lên, phất gió rèn rẹt.
Bao nhiêu giáo đồ Thể Y Giáo đều bị tụ phong quét ngã, ngã rồi nằm bất động luôn.
Vương Thơ Vĩnh hét :
– Bà đó đứng im! Nếu còn hung hăng, tại hạ giết hai tên này ngay.
Y vừa dứt tiếng, tụ phong bay đến, phất qua cổ tay y. Y nghe tê dại nửa thân mình, bàn tay lỏng ngón, Nhuế Vĩ thoát khỏi áp lực của y liền.
Quái nữ nhân quét luôn ống tay áo kia, đẩy Nhuế Vĩ và Cao Mạt Dã vào rừng.
Nhuế Vĩ không dám dần đà nữa, muốn hỏi tên họ bà, song còn thời giờ đâu mà hỏi, cấp tốc bế Cao Mạt Dã đi nhanh. Ra khỏi khu rừng, chàng tìm đến trại bán ngựa, mua một con làm chân, rồi tiến thẳng đến Tiểu Đài Sơn.
Đi không bao ngày nữa, họ đến nơi.
Nhuế Vĩ nhẩm tính thời gian, thấy đúng mười bốn hôm, hạn kỳ Ma Lam độc phát tán. Đương nhiên, chàng hết sức lo ngại, sợ không tìm gặp Tử Bất Cứu kịp thời, vì vùng Tiểu Đài Sơn xa lạ đối với chàng, chàng còn biết Tử Bất Cứu Sở Bất Cựu ở đâu mà tìm! Không khéo rồi chàng quanh quẩn mãi ở đây, thời khắc trôi qua, tình trạng của Cao Mạt Dã lại trở thành bất trị.
Nhưng, còn có Cao Mạt Dã đó chi! Nàng chỉ đường, chỉ lối cho chàng tiến sâu vào núi. Khổ thay, vất vả trên đường dài, Cao Mạt Dã không chịu nổi nhọc nhằn, đến đây rồi, nàng hôn mê trầm trầm, nàng như vậy thì Nhuế Vĩ còn trông gì được nơi nàng nữa!
Chàng đánh liều, nhắm hướng một ngọn liễu sơn trong toàn khu đi tới.
Đi qua hơn nửa ngày, chàng không gặp một bóng người, đâm ra thất vọng, cứ cho là mình đi sai hướng, toan trở lại, tìm đường khác.
Bỗng chàng nghe tiếng rên khẽ đâu đây. Ngưng thần, lắng nghe, chàng phát hiện tiếng rên từ một sơn động vọng đến. Tiếng rên của một cụ già. Lập tức, chàng đi về phía đó.
Đến trước cửa động, chàng thấy cụ già đang nằm, xem ra đau đớn lắm.
Chàng gọi :
– Lão trượng! Lão trượng!
Cụ già giật mình, vừa rên vùa hỏi :
– Ngươi là ai?
Rồi cụ già cố ngồi dậy.
Nhuế Vĩ đáp :
– Vãn bối là Nhuế Vĩ, đến đây tìm một vị danh y, họ Sử. Chẳng hay vị ấy ở tại đâu, lão trượng có biết chăng?
Lão nhân nhìn qua Cao Mạt Dã, hỏi lại :
– Liễu đầu này muốn nhờ Sử Bất Cựu chữa trị?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Phải! Lão trượng biết Sử Bất Cựu ở đâu, xin chỉ điểm cho vãn bối tìm đến.
Lão nhân lắc đầu :
– Đừng làm việc đó vô ích! Đừng! Ta đây bệnh nhập cao hoan rồi, muốn nhờ lão cứu chữa, ngờ đâu tìm gặp lão rồi, van cầu lão đúng ba ngày, lão vẫn khăng khăng từ chối.
Nhuế Vĩ vội thốt :
– Thiếu nữ này là chỗ quen biết của Sử Bất Cựu, nhất định là lão phải cứu.
Nhân thể bọn vãn bối xin hộ với lão ta, chữa trị luôn cho lão trượng. Vãn bối tưởng không có gì khó khăn.
Lão nhân cười khổ :
– Đừng hy vọng hão huyền! Chính lão tuyên bố với ta là dù cho thân sinh phụ mẫu của lão, lão cũng không cứu chữa! Nói chi là người quen!
Nhuế Vĩ không tin :
– Vãn bối quyết chắc Sử Bất Cựu phải nhận lời. Xin lão trượng cứ chỉ đường, ngoài ra, về các việc sau đó, đã có vãn bối lo liệu. Lão trượng an tâm.
Lão nhân ho mấy tiếng, rồi lắc đầu :
– Vô ích! Nếu lão bằng lòng cứu bất cứ ai, thì làm gì người ta gọi lão ta là Tử Bất Cứu!
Nhuế Vĩ thiếu điều quỳ xuống mà van cầu chỉ đường. Chàng hứa, nếu lão nhân đáp ứng, thì chàng sẵn sàng giúp lão làm bất cứ việc gì.
Lão nhân trầm ngâm một chút, bảo :
– Ngươi ngồi xuống đây!
Nhuế Vĩ vâng lời, ngồi xuống, đặt Cao Mạt Dã bên cạnh chàng. Ngồi gần lão nhân, Nhuế Vĩ thấy ống tay áo hữu của lão phất bay theo cơn gió thoảng, thầm giật mình nghĩ :
– “Lão cụt một tay! Đáng thương quá!”
Lão nhân ngồi xếp bằng tròn, âm thầm điều tức một lúc, tiếng rên im bặt, tinh thần hơi vươn lên.
Nhuế Vĩ không dám gây tiếng động, kiên nhẫn chờ, dù đang nóng nảy về bệnh tình của Cao Mạt Dã.
Bỗng lão nhân hỏi :
– Trước kia, ngươi có học võ công chứ?
Nhuế Vĩ đáp :
– Có!
Lão nhân bảo :
– Ngươi biểu diễn thử một môn kiếm pháp cho ta xem!
Nhuế Vĩ do dự, chưa đứng lên. Lúc này, chàng còn lòng dạ nào biểu diễn kiếm pháp! Chàng lộ vẻ bực rõ rệt.
Lão nhân cười, hỏi tiếp :
– Nàng ấy là vợ của ngươi?
Nhuế Vĩ chưa kịp nói gì, lão nhân tiếp luôn :
– Ngươi đừng nóng nảy, cứ ở đây với ta một lúc, ta bảo đảm ngươi có lợi lớn.
Sau đó ta sẽ chỉ chỗ ở của Sử Bất Cựu cho ngươi. Một mình ngươi, dù cố công tìm, mười ngày cũng chẳng tìm được đâu mà hòng.
Nhuế Vĩ không biết làm sao hơn, đành đứng lên, rút thanh mộc kiếm, thi triển kiếm pháp của Giản Lạc Quan.
Lão nhân xem xong, thở dài :
– Kiếm pháp thì lợi hại, rất tiếc nội lực của ngươi quá kém, lại tập luyện không thuần phục.
Lão nói đúng, kiếm pháp này, chàng chỉ đọc qua trên quyển bí lục, chứ chưa hề tập luyện lần nào. Chàng muốn làm cho lão nhân thất vọng, nên miễn cưỡng múa may qua loa vậy thôi.
Lão nhân khoát tay :
– Ngươi đi đi! Đừng làm phiền nhiễu ta nữa!
Nhuế Vĩ khẩn cấp, giục :
– Chỗ ở của Sử Bất Cựu, lão thượng chỉ cho vãn bối đi chứ!
Lão nhân nổi giận :
– Ta không biết!
Nhuế Vĩ cũng nổi giận :
– Lão trượng lừa vãn bối à?
Lão nhân hừ lạnh :
– Tại ngươi lừa ta trước? Ta phải lừa lại chứ sao!
Nhuế Vĩ cố dằn lòng :
– Vãn bối lừa lão thượng lúc nào?
Lão nhân cười mỉa :
– Ngươi thấy ta già, bệnh hoạn, cho rằng không làm gì ngươi được, nên khinh ta phải không? Sử dụng được một kiếm pháp huyền diệu như vậy, mà ngươi làm như người không có công lực, thế chẳng phải là lừa ta à?
Nhuế Vĩ thở dài, thốt :
– Thì ra là thế! Lão trượng trách lầm cũng phải! Vãn bối trúng độc “Thần Tiên Đảo”, nên công lực tổn thất!
Lão nhân ạ lên một tiếng :
– Từ lúc nào?
Nhuế Vĩ đáp :
– Cách nay tám hôm!
Lão nhân gật đầu :
– Thảo nào! Nghe nói chất độc đó có công hiệu trong vòng mười ba hôm, qua thời gian đó rồi, mới khôi phục công lực được! Ngươi chịu đựng qua tám hôm, mà còn đủ sức đi đứng, kể cũng là tay khá đó.
Nhuế Vĩ thốt :
– Từ nhỏ, vãn bối đã nhờ tiên phụ dạy “Quy Tức thần công”.
Lão nhân kinh ngạc :
– “Quy Tức thần công”! Thế ra ngươi là con trai của Chưởng Kiếm Phi Nhuế Phu Vấn?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Tiên phụ là Chưởng Kiếm Phi.
Lão nhân gật gù :
– Ngươi có luyện “Quy Tức thần công”, vậy là ngươi đủ tư cách học chiêu kiếm của ta. Chiêu kiếm này rất khó, ta mong ngươi học thuộc trong một ngày.
Bỗng, lão biến sắc, mồ hôi lạnh xuất ra, đượm thành hạt lớn, rơi độp độp xuống áo. Lão lại rên ư ử, một lúc lâu, cơn đau lắng dịu.
Nhuế Vĩ bước tới, đỡ lão ngồi êm, thấy lão bứt rứt quá, chàng đâm lo, hỏi :
– Lão trượng làm sao thế?
Lão nhân đưa tay độc nhất xô Nhuế Vĩ dang ra, cao giọng thốt :
– Trong vòng một ngày thôi! Ngươi cố gắng nhớ chiêu kiếm của ta!
Nhuế Vĩ đáp :
– Lão trượng trước hết chỉ chỗ ở của Sử Bất Cựu cho vãn bối đi, vãn bối đưa nàng đến đó rồi trở lại đây, chuyên tâm học kiếm với lão trượng!
Lão nhân lắc đầu :
– Không được! Ngươi phải học ngay, học xong rồi ta mới chỉ chỗ của Sử Bất Cựu cho!
Nhuế Vĩ bế Cao Mạt Dã đứng lên, buông thõng :
– Lão trượng không chịu chỉ thì thôi vậy! Vãn bối đi tìm cầu may. Giả như nàng bất hạnh, vãn bối chết theo nàng. Trên đời này chẳng có việc gì là không thể!
Chàng bước ra khỏi động.
Lão nhân hấp tấp gọi :
– Khoan đi! Trở vào đây, chúng ta thương lượng lại.
Nhuế Vĩ dừng chân, song không quay mình.
Lão nhân thở dài :
– Nếu ta chỉ chỗ, ngươi đi ngay, rủi mà lão ấy không chịu cứu, hay vô phương cứu, thì ngươi phải thương tâm lắm. Lúc đó, làm sao ngươi có đủ bình tĩnh mà học chiêu kiếm? Cho nên, ta muốn cho ngươi học kiếm trước, rồi tìm Sử Bất Cựu sau. Chẳng phải ta không cố đến nhân tình, chỉ vì ta cân nhắc khinh trọng thôi!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Trước khi nàng được chữa trị, tại hạ không lòng nào an mà học kiếm!
Lão nhân đinh ninh Sử Bất Cựu không bao giờ chịu chữa trị, mà lão từ chối, thì Cao Mạt Dã phải chết, nên quyết ép buộc Nhuế Vĩ học kiếm, bởi có đưa nàng đi cũng chẳng ích gì.
Nhưng, Nhuế Vĩ nào chịu nghe lời lão? Chàng bước đi.
Bỗng, phía sau lưng chàng, lão nhân rú lên một tiếng thảm, chứng tỏ một cơn đau đang hành hạ lão dữ dội.
Nhuế Vĩ kinh hãi, quay đầu lại, thấy lão nhân ngã xuống, đầu úp trên mặt đất. Không thể lờ đi được, chàng lập tức trở vào động, đặt nhanh Cao Mạt Dã xuống, rồi gọi :
– Lão trượng! Lão trượng!
Mặt lão nhân biến sắc như màu giấy, mồ hôi đổ ra, đẫm ướt mình, răng chạm nhau lạch cạch, lâu lắm lão mới hồi tỉnh, rồi lão cất giọng yếu ớt, rung rung thốt :
– Ngươi nên biết… tánh mạng của ta… chỉ còn có một ngày thôi! Ngày nay đó thôi!
Nhuế Vĩ thương cảm vô cùng, thức ngộ ra vì lẽ đó mà lão bức bách chàng phải lưu lại để học chiêu kiếm của lão. Thì chàng bắt buộc phải lưu lại chứ biết sao? Dù gì thì chàng phải nhờ lão chỉ đường, chứ một mình chàng làm sao tìm ra chỗ ở của Sử Bất Cựu? Chàng thốt :
– Tại hạ đáp ứng, ở lại đây một hôm, lão trượng an tâm.
Lão nhân gật đầu.
Chiêu kiếm quả khó thật. Vả lại, lão nhân chỉ dùng miệng mà dạy, chứ không dùng tay, nên chiêu kiếm càng khó học hơn.
Nhuế Vĩ phải xếp qua một bên mọi nỗi niềm mới học được quy củ đại khái của chiêu kiếm. Lão nhân bảo chàng diễn đi diễn lại nhiều lần, kiểm soát những sơ hở sửa chữa.
Qua đến ngày sau, Nhuế Vĩ mới thuộc rành rẽ cách tiến thoái biến hóa của chiêu kiếm.
Cũng may, tình trạng của Cao Mạt Dã không biến hóa. Chàng cứ sợ là trong vòng mười lăm ngày, “Ma Lam Độc” phát tán, ngờ đâu bữa ấy Cao Mạt Dã uống khá nhiều thuốc bổ cực quý, nàng có thể duy trì được mấy hôm nữa.
Chỉ có lão nhân là càng phút càng suy nhược, tình trạng của lão đến hồi nguy ngập cực độ. Bây giờ thì lão không còn nói năng rõ tiếng được nữa, Nhuế Vĩ phải ghé sát, tai gần miệng lão mới nghe lọt những gì lão nói.
Lão thốt :
– Như vậy là ngươi đã hiểu chiêu “Đại Ngu Kiếm” của ta rồi, cứ y theo quy củ mà luyện tập, oai lực của nó lớn lao không tưởng nổi. Bây giờ, ta chỉ cho ngươi biết chỗ ở của Sử Bất Cựu…
Nhuế Vĩ sáng mắt lên, chăm chỉ chờ nghe.
Lão nhân dừng lại một lúc rồi tiếp :
– Hôm qua, ta nói với ngươi, nếu ta chỉ chỗ ở của Sử Bất Cựu cho ngươi, thì ngược lại, ngươi phải làm cho ta một việc…
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Xin lão trượng phân phó, tại hạ hứa sẽ làm.
Lão nhân dừng tay lại để lấy hơi, đoạn tiếp :
– Trước hết, ta chỉ chỗ ở của Sử Bất Cựu. Lão ấy ở về hướng Đông Nam, cách hơn ba mươi dặm đường, trên một đỉnh núi nhỏ, ngươi tìm ra không khó…
Nhuế Vĩ cung kính hỏi :
– Còn việc mà lão trượng định phân phó tại hạ làm?
Lão nhân há miệng, song không tiếng nào thoát ra. Lão kiệt sức lắm rồi.
Nhuế Vĩ vì sợ lão chết ngay, thành ra không biết việc gì lão muốn cho chàng làm. Không làm được thì mang ơn mãi mãi, chẳng đáp được! Chàng còn yếu, không trợ giúp chân khí cho lão nổi, chỉ lấy mắt mà nhìn.
Bỗng, xương cốt của lão chuyển lên kêu rắc rắc, rồi lão phều phào buông được mấy tiếng :
– Đi… đi… Ma Tiêu… Phong! Trung Thu Bát Nguyệt…
Mắt lão long lên, lão tắt thở luôn! Lão tự tản công mà chết.
Nhuế Vĩ nghĩ, lão khổ tu nội lực, sơ hốt mà phải tẩu hỏa nhập ma, đến đây định nhờ Sử Bất Cựu cứu chữa, không ngờ Sử Bất Cựu từ khước. Suy tư một chút, chàng vụt kêu lên :
– Ma Tiêu Phong! Bát Nguyệt Trung Thu!
Chàng thức ngộ lão nhân là ai rồi! Chàng ôm lão, than :
– Lão trượng có biết không, cái người mà lão trượng muốn cho tại hạ đối địch nên mới truyền chiêu kiếm cho tại hạ, người đó cũng là chính tại hạ đây chăng?
Nhưng, tất cả việc gì cũng còn xa! Việc gần, là tình trạng của Cao Mạt Dã!
Theo sự chỉ dẫn của lão nhân, chàng bế Cao Mạt Dã đi liền, định bụng việc xong rồi, sẽ trở lại đây, mai táng lão nhân.
Chàng tìm ra chỗ ở của Sử Bất Cựu không khó khăn lắm. Nơi đó là một ngôi nhà trúc, chung quanh không sanh vật, tịch mịch bao trùm.
Cửa đóng kín. Bên cạnh cửa, có một cột trụ, gắn tấm biển nhỏ, viết bốn chữ :
“Không tiếp khách nhân!” Bất chấp tấm mộc bài, Nhuế Vĩ cất tiếng gọi :
– Vãn bối là Nhuế Vĩ, yêu cầu được vào bái kiến Sử tiền bối.
Không có tiếng đáp.
Nhuế Vĩ lại gọi. Gọi mãi vẫn không ai đáp. Nhuế Vĩ định đẩy cửa vào, song lại sợ Sử Bất Cựu phẫn nộ, sanh khó, chàng đành đứng chờ. Rồi chàng lại gọi :
– Sử tiền bối! Sử tiền bối!
Có tiếng quát bên trong vọng ra :
– Đui à? Không thấy tấm mộc bài đó sao?
Nhuế Vĩ mừng, thốt gấp :
– Có thấy chứ! Nhưng…
Người bên trong hét :
– Không nhưng gì cả. Thấy là hiểu, là nên cút ngay!
Nhuế Vĩ gào :
– Có người bệnh đây! Người bệnh sắp chết đây!
Người bên trong lạnh lùng :
– Chết hay sống quan hệ gì đến ta! Cút đi!
Nhuế Vĩ nổi giận :
– Tiền bối tàn nhẫn đế thế à?
Không có tiếng đáp.
Nhuế Vĩ lại gào.
Một lúc lâu, người bên trong thốt :
– Gọi mãi cũng vô ích thôi! Ta đã thề không cứu một ai cả. Đi tìm nơi khác mà nhờ chữa trị.
Nhuế Vĩ kèo nài :
– Vãn bối biết, tiền bối có cái danh hiệu là Tử Bất Cứu, song, thấy người này, là tiền bối phá lệ ngay!
Người bên trong cười ha hả :
– Sử Bất Cựu! Tử Bất Cứu! Hay quá! Cái hiệu đó được lắm! Thế mà ta có hay biết gì đâu!
Đoạn, người bên trong tiếp :
– Ngươi mang danh hiệu đó đến cho ta, ta chịu khó bước ra một chút, để đáp lễ ngươi!
Cánh cửa mở ra. Người đi ra, tác trung niên, vận áo gai, dung mạo thanh nhã. Người đó hỏi :
– Bệnh nhân đâu?
Nhuế Vĩ bế Cao Mạt Dã tới, đáp :
– Người này đây, tiền bối! Nhất định là tiền bối cứu chữa cho nàng!
Sử Bất Cựu nhìn thoáng qua, lắc đầu :
– Người này, ta không cứu đâu!