THẬP NIÊN 90 NGUYÊN PHỐI BỊ ĐOẠT VẬN MAY TRỌNG SINH - Chương 14: 14 Không Có Mắt Nhìn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THẬP NIÊN 90 NGUYÊN PHỐI BỊ ĐOẠT VẬN MAY TRỌNG SINH
- Chương 14: 14 Không Có Mắt Nhìn
So với hình ảnh họat bát tươi cười lúc nãy hoàn toàn khác hẳn, vừa thấy là lập tức biết đã nhắc đến chuyện đau lòng.
Nhưng thật ra cũng khiến mọi người tò mò, gả vào thành phố không phải là một chuyện đáng vui sao?Liêu Hồng Mai từ từ thở dài, “Đối phương là bộ đội, chỉ là bị thương đến mức tê liệt…”Tô Thanh Thanh nhanh chóng cúi đầu, Hoắc Hướng Dương nhìn qua thấy khóe mắt cô ta có ánh nước, đáy lòng lập tức có cảm giác thương tiếc.
Dì Triệu bị diễn xuất của hai mẹ con này làm cho tức giận, có ai bắt ép Tô Thanh Thanh phải gả sao?Vốn dĩ đây là cuộc hôn nhân của Tô Nhuyễn, lại bị mấy người đó lại đoạt đi, bây giờ lại làm ra dáng vẻ bị bắt buộc nên phải bất đắc dĩ làm theo, này không phải là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao?Nhưng mà người Hoắc gia không biết, vì thế Tô Thanh Thanh có dịp thể hiện sự chủ động đối mặt với vận mệnh bi thảm bằng lạc quan và kiên cường, cũng khiến cho người bên Hoắc gia khen ngợi, tán thưởng.
Sau khi được mời ăn cá, vẻ mặt Hoắc Hướng Mỹ càng tiếc hận, ánh mắt Hoắc Hướng Dương cũng không chịu không chế mà nhìn về phía Tô Thanh Thanh.
Khi thím Triệu còn đang nghĩ xem nên nói gì để chuyển câu chuyện về Tô Nhuyễn thì bị cô lặng lẽ nắm tay.
Bà ngạc nhiên nhìn Tô Nhuyễn đang lắc đầu nhìn mình.
Ăn cơm xong Tô Nhuyễn đi rửa bát, thím Triệu tìm đến phòng bếp giận dữ nói: “Giờ Tô Thanh Thanh muốn gì đây?”Rồi bà an ủi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, con đừng buồn, thím sẽ đi nói chuyện riêng với nhà họ Hoắc, Tô Thanh Thanh còn phải gả lên thành phố, Hoắc Hướng Dương chắc không quan tâm đến cô ta đâu.
“Tô Nhuyễn không để ý, cười nói: “Thím không cần lo đâu, cháu không thích anh ta.
“Thím Triệu biết Tô Nhuyễn là người kiêu ngạo, nghĩ rằng cô để ý chuyện Hoắc Hướng Dương có hứng thú với Tô Thanh Thanh nên khuyên cô: ” Con không cần để trong lòng làm gì, họ tới lần đầu, Thanh Thanh lại nổi bật thế, họ chú ý tới nó là đương nhiên.
“Tô Nhuyễn lắc đầu: “Nhà họ từ huyện xuống đây tìm cháu, họ muốn tìm hiểu xem cháu như thế nào nhưng lại thấy Tô Thanh Thanh xinh đẹp, giỏi giang hơn nên không quan tâm đến cháu nữa, cháu thấy cả nhà đấy đều không coi trọng cháu.
“”Không phải đâu, chủ yếu do thím hai cháu vẫn luôn hỏi chuyện người ta, chẳng lẽ người ta không trả lời.
” Thím Triệu vẫn cố bênh nhà họ Hoắc “Bọn họ chắc không đổi ý đâu, quan tâm Thanh Thanh là do thấy nó đáng thương thôi.
“”Vậy thì càng không ra gì.
” Tô Nhuyễn lười biếng nói: “Trên đời này có nhiều người cũng đáng thương, ai anh ta cũng thương hại nhưng lại không để ý đến người sau này sẽ sống cùng mình cả đời.
” Nói đến đấy, Tô Nhuyễn không nhịn được mà cười: “Có thể dễ dàng bị cả nhà Tô Thanh Thanh lừa như vậy, đầu óc anh ta cũng không ra gì, cháu không cần.
“Thím Triệu nghe xong không biết nói gì, điều này sai hay sao? Đến xem mắt Tô Nhuyễn nhưng lại để ý người khác rồi bỏ rơi cô đứng một góc không quan tâm.
Hoắc Hướng Dương trẻ tuổi nên thế nhưng còn mẹ Hoắc là người khôn khéo, sao lại không biết đến đạo lý này?Mẹ Hoắc đương nhiên biết rõ, Tô Nhuyễn nghĩ thầm, chẳng qua tiện để hạ thấp cô, để về sau dễ bề dạy dỗ, mẹ Hoắc rất giỏi trong chuyện này, bà ta là người luôn tính toán so đo thiệt hơn.
Thím Triệu làm mai mười mấy năm, lại sành sỏi nên bà cũng nhanh chóng nghĩ đến.
Loại mẹ chồng thích trù dập con dâu này còn đáng sợ hơn những bà mẹ chồng hay đánh, mắng con dâu.
Nghĩ đến chuyện này, thím Thẩm cũng không muốn làm mai nữa, bà ngạc nhiên nhìn Tô Nhuyễn : ” Cháu cũng biết mấy chuyện sẽ như thế này.
“Tô Nhuyễn hơi nâng mặt, đắc chí nói: “Đó là do cháu có mắt nhìn người.
” Thím Triệu thấy cô không để trong lòng, bà cũng thoải mái hơn, nghĩ đến của hồi môn chị Hồ cho cô, bà cười lạnh nói: “May mắn này nhà họ Hoắc không được hưởng rồi, sau này đừng hối hận.
“Ba người nhà họ Hoắc cùng Tô nhị gia nói chuyện vui vẻ, khi họ ra đến cửa bà Tô vẫn cố gắng cứu vớt: “Hướng Dương và Nhuyễn Nhuyễn là bạn học cùng cấp 3, sau này nhớ thường xuyên tới chơi nhé.
“Bà đẩy Tô Nhuyễn lên rồi nói: “Để Nhuyễn Nhuyễn tiễn mọi người, ở cửa thôn có xe, nó đưa mọi người đến đấy rồi về.
“.