THẬP NIÊN 80: SỐNG LẠI LÀM BÉ CƯNG - Chương 37: 37 Xử Lý Đến Đẹp Mắt
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THẬP NIÊN 80: SỐNG LẠI LÀM BÉ CƯNG
- Chương 37: 37 Xử Lý Đến Đẹp Mắt
Editor: BơTrần Xảo Cầm nhìn không hiểu ý của Dư Noãn Noãn, nhưng Cố Mặc lại hiểu.
Nếu muốn hỏi làm sao Cố Mặc có thể hiểu đươc?Cố Mặc chỉ biết nói, gặp qua nhiều người, trải qua nhiều chuyện, tự nhiên liền hiểu.
Trần Xảo Cầm một tay ôm Dư Noãn Noãn, một tay khác đem cành lá quả lồng đèn trên giường kéo xuống dưới giường, lúc này mới đem Dư Noãn Noãn thả lại trên giường.
Dư Noãn Noãn nhìn trên mặt đất những dây chùm quả lồng đèn, thèm có chút muốn chảy nước miếng.
Nước miếng còn chưa kịp chảy ra, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy có thứ gì đó chạm vào miệng mình.
Rũ mắt xuống liền thấy, thì ra là một trái lồng đèn.
Quả ồng đèn bị một cánh tay nhỏ trắng nõn thịt mum múp cầm, đây chính là cánh tay của Cố Mặc chứ không ai.
Đồ ăn đã dâng tới tận bên miệng, không ăn mới là ngốc tử.
Dư Noãn Noãn há mồm cắn quả lồng đèn, dùng sức hút một ngụm, liền nếm được vị ngọt lan ra trong khoang miệng.
Ngọt lành thanh mát!Dư Noãn Noãn hạnh phúc đến đôi mắt đều híp lại, đây là quả lồng đèn ngon nhất từ trước đến giờ cô được ăn.
Đầu tiên là dâu tây, sau là cà tím, lại đến bây giờ là quả lồng đèn.
Có lần thứ nhất lần thứ hai rồi lần thứ ba, Dư Noãn Noãn không cho rằng đây là ảo giác hoặc là trùng hợp.
Dị năng của cô bây giờ cùng với kiếp trước thật sự không giống nhau.
Không chỉ có không chịu sự khống chế của cô, còn có thể làm đồ ăn sinh trưởng ăn ngon hơn.
Trần Xảo Cầm lấy ra một cái rổi, đem một đám quả lồng đèn hái xuống bỏ vào rổ.
Một cái rổ đựng không đủ, Trần Xảo Cầm chỉ có thể lại đi lấy thêm một cái rổ khác tới đựng.
Nhưng sau khi cái rổ thứ hai đựng đầy rồi mà vẫn không đựng đủ, vì thế Trần Xảo Cầm lại đi lấy thêm cái rổ thứ ba.
Cuối cùng, ước chừng chứa đầy bốn cái rổ, mới đem quả lồng đèn hái hết.
Sau khi đem quả lồng đèn hái xong, nhưng còn dư lại cành lá thì phải làm cái gì bây giờ?“Xảo Cầm?! Con đang làm cái gì vậy! Ban ngày ban mặt lại đóng của kín mít làm gì!”Đột nhiên nghe được thanh âm của Hứa Thục Hoa, Trần Xảo Cầm bị làm cho giật mình hoảng sợ.
Kinh hách qua đi, lại là kinh hỉ.
“Mẹ! người đã trở về!”Trần Xảo Cầm vừa nói vừa mở cửa phòng ra, “Mẹ người xem ——”Lời còn chưa nói xong, Trần Xảo Cầm liền thấy được Dư Cương đang đứng bên cạnh Hứa Thục Hoa.
Dư Cương đã nhìn thấy trên mặt đất trong phòng có tràn ngập cành lá của quả lồng đèn.
Trẻ con lớn lên ở trong thôn, đối với loại trái cây hoang dại như quả lồng đèn rất quen thuộc và đương nhiên với Dư Cương cũng không ngoại lệ nó rất quen thuộc với quả lồng đèn, chỉ nhìn thoáng qua, nó liền nhận ra, “Thím tư, sao thím lại có nhiều quả lồng đèn vậy ạ?”Vừa nói Dư Cương vừa chạy chậm vào trong phòng, từ trong rổ cầm lấy một quả lồng đèn, xé mở lá mỏng bên ngoài, đem trái cây hướng trong miệng bỏ vào, “Ngọt! Ngọt! Quá ngọt!”Trần Xảo Cầm vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt trông mong nhìn Hứa Thục Hoa, không tiếng động dò hỏi, “Mẹ, phải làm sao bây giờ?”Hứa Thục Hoa trừng mắt liếc nhìn Trần Xảo Cầm một cái, “Gì làm sao! Còn không chạy nhanh ôm đống cành lá đến hậu viện phơi đi, phơi khô còn có thể nhóm lửa.
”Nghe Hứa Thục Hoa nói xong, Trần Xảo Cầm lập tức làm theo.
Cũng may Dư Cương tuổi còn nhỏ, trong ánh mắt chỉ có thể nhìn đến đồ ăn, căn bản không nghĩ ra phải hỏi quả lồng đèn tại sao có mà cho nó ăn.
Ăn ngon là đã có thể chặn được miệng của nó!Quả lồng đèn cũng không giống như dâu tây là trái cây hiếm lạ, Hứa Thục Hoa ăn một trái cảm thấy tuy rằng có chút ngọt hơn bình thường, nhưng cũng không có suy nghĩ khác gì, đối với Dư Cương nói, “Tiểu Lục, đi gọi mấy anh trai cùng tới ăn.
”Dư Cương lại cầm lên hai trái, lúc này mới nhanh chóng đứng dậy chạy đi ra ngoài.
Dư Noãn Noãn nhìn bóng dáng Dư Cương dần dần chạy xa, trong lòng thở dài một tiếng.
Đây mới thực sự là bộ dáng của trẻ con nên có!Đâu phải như cái người bên cạnh bày, hoàn toàn chính là khoác cái áo ngoài của đứa trẻ bên trong lại là lão già.
Thân hình mới lớn được có chút xíu, mà đã biết mách lẻo chú nhỏ của mình với người khác.
Đối với chuyện này, trong lòng Dư Noãn Noãn chỉ nghĩ nói: Xử lý đến đẹp mắt!.