THẬP NIÊN 80 NGÀY LÀNH - Chương 46: 46 Chương 36
Từ Thiên Hồng cao hơn phụ nữ bình thường một chút, chân tay dài.
Lúc nhìn Từ Thiên Lam, chị vội vàng kéo cô lại giống như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Thiên Lam, phải làm sao bây giờ, chị không tìm thấy nó, không tìm thấy..”
“Chị Cả, chị đừng có gấp, từ từ kể em nghe xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì?” Từ Thiên Lam kéo chị đến một chỗ ít người.
Từ Thiên Lam luống cuống tay chân, không biết bắt đầu từ đâu, cái này một chút cái kia một chút, nói vài câu mà vẫn chưa đi vào vấn đề chính: “Hai ngày trước, hàng xóm nhà chúng ta, Tôn đại nương, có cho mấy quả táo đỏ, ăn rất ngọt..
Chị định làm bánh tảo đỏ hấp, Triển Bằng nhà mình rất thích ăn ngọt.
Trưa nay, chị hấp xong định mang cho nó hai cái nếm thử..”
“Chị Cả, nói trọng điểm đi.”
“À à, trọng điểm, ừ, trọng điểm chính là, buổi trưa chị đi qua nhà ba thì bọn họ nói Triển Bằng không có ở nhà! Chị nghĩ chắc nó chỉ chạy đi chơi, em nói xem quá trưa rồi mà vẫn chưa về ăn cơm, cũng không có ai đi tìm nó về.
Triển Bằng càng ngày càng gầy, chị nghĩ là do ăn quá ít, đói..
Chị liền chạy ra ngoài tìm nó, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy nó, không còn cách nào khác, chị đành phải quay về nhà, định buổi chiều sẽ quay lại nhà ba.
Nhưng nhà chị có việc nên không thể đi ra ngoài..
ừm, đó là chuyện của ngày hôm qua.
Sáng hôm nay, chị qua nhà ba tìm nó, thì mới biết nó cả đêm không về..
Người đàn bà kia còn nói dối chị là Triển Bằng đang ngủ trong phòng, nhưng ba sốt ruột nên mới nói cho chị biết, cả đêm qua nó không về..
Em nói xem phải làm sao bây giờ? Nó không phải bị bắt cóc chứ? Nó sẽ không quay trở lại nữa? Chị chỉ có một đứa em trai thôi!”
Trong ba chị em thì Từ Thiên Hồng lấy chồng gần nhà mẹ đẻ nhất, là cùng một thôn, cho nên bình thường chị hay về nhà.
Từ Triển Bằng là đứa em trai nhỏ nhất, trước khi lấy chồng, Từ Thiên Hồng là người chăm sóc cho em ấy, cho nên tình cảm rất sâu đậm.
Hơn nữa, Triển Bằng là em trai mà mẹ của bọn họ dùng cả tính mạng mới sinh được, nên bình thường chị rất quan tâm, chăm sóc cho em ấy.
Chỉ có điều, năng lực của Từ Thiên Hồng có hạn, cho nên chỉ cố gắng làm thêm chút thức ăn cho em ấy.
“Được rồi, chị Cả, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Từ Thiên Lam kéo chị, đồng thời hỏi thăm mọi người đi tới đồn công an.
Từ Thiên Lam đến thị trấn ở cũng được mấy tháng, nhưng cô ít đi dạo, nên không biết cụ thể đồn công an của thị trấn nằm ở đâu?
May mà hỏi được một người rất nhiệt tình, tỉ mỉ, kỹ càng chỉ đường cho bọn họ vị trí đồn công an của thị trấn.
Từ Thiên Lam nói cảm ơn, liền nhanh chóng kéo Từ Thiên Hồng đi theo chỉ dẫn.
Từ Thiên Hồng nói: “Thiên Lam, chúng ta còn phải tới đồn công an à?”
“Tất nhiên là phải đến đó rồi, bọn họ quản lý những chuyện như thế này mà.” Từ Thiên Lam có suy nghĩ của người đời sau, gặp chuyện thì trước tiên sẽ đi tìm chú công an.
Nhưng Từ Thiên Hồng thì cả đời chưa từng đi ra khỏi thôn, những lần đi lên thị trấn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người dân nhỏ bé có ba phần sợ người có quyền, mặc dù không làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng chỉ cần nhìn cánh cửa uy nghiêm kia, vẫn cảm thấy chân như nhũn ra.
Từ Thiên Lam kéo người đi báo án, nhưng công an lại nói chưa mất tích đủ hai mươi tư tiếng thì không được lập án.
Người đón tiếp bọn họ ở đồn công an là một thanh niên trẻ tuổi, anh ta còn giải thích thêm: “Hai chị gái, chỗ chúng tôi nhân lực có hạn, nếu không mọi người về thôn tìm lại xem, có lẽ đứa nhỏ bướng bỉnh, mải chơi ở nhà ai nên quên không về nhà.”
Từ Thiên Hồng vội vàng nói: “Tôi đã tìm hết rồi, thôn chúng tôi không rộng lắm, tôi còn có thể đi tìm ở đâu nữa.
Tôi đã hỏi qua người trong thôn, có người nhìn thấy nó đi về phía thị trấn, cho nên tôi mới lên thị trấn tìm nó.”
“Ưm, vậy thì không dễ tìm.
Thị trấn này dù sao cũng có hai mươi, ba mươi người, nó chỉ là một đứa trẻ con thì có thể chạy đi đâu chứ?” Người công an trẻ tuổi khó xử: “Như vậy đi, tôi sẽ cho người lưu ý vụ này, lát nữa tôi sẽ báo lên cấp trên, xem có thể điều động người đi tìm không, chị đã nhờ người trong thôn tìm kiếm rồi à?”
“Đúng vậy, một nhóm người gọi nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng của nó đâu.”
“Được, chúng tôi biết rồi, các chị để lại địa chỉ và số điện thoại đi.”
Từ Thiên Hồng nói địa chỉ ở thôn, nhưng cả thôn không có lấy một cái điện thoại, đành phải nhờ Từ Thiên Lam giúp.
Từ Thiên Lam nói số điện thoại của siêu thị cho cảnh sát.
Đúng là không có điện thoại thật sự bất tiện, may mà hiện tại mọi người cũng đều không có.
Cảnh sát trẻ ghi xong lời khai thì bảo hai người đi về trước.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, thì anh ta lại nói thêm một câu: “Khoan, chị à, sao cánh tay của chị đều thâm tím thế?”
Từ Thiên Hồng theo bản năng nhìn cánh tay trái của mình.
Cánh tay trái của chị xanh tím một mảng lớn, giống như một quả cà tím.
Từ Thiên Hồng vội vàng kéo tay áo xuống, xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Từ Thiên Lam hoảng sợ, cô tưởng vừa rồi mình kéo chị khiến chị bị thương, vội hỏi: “Chị Cả, chị không sao chứ? Sao lại bị như vậy, có phải vừa rồi em kéo mạnh khiến chị bị thương phải không?”
Từ Thiên Hồng nở nụ cười: “Con bé ngốc này, chỉ lôi kéo thì làm sao lại bị thương được, chị cũng không phải làm bằng giấy.
Thật ra ngày hôm qua, lúc nấu cơm chị không cẩn thận nên mới bị thương, không có việc gì.”
“Chị, tôi thấy có vẻ rất nghiêm trọng, tốt nhất nên bôi thuốc.” Cảnh sát trẻ có kinh nghiệm, anh ta cảm thấy vết thương này không phải tùy tiện mà có thể bầm tím như vậy được.
Nhưng hiên tại tình hình cấp bách, hai người nói cảm ơn liền nhanh chóng rời đi.
Từ Thiên Lam khuyên chị nên bôi thuốc trước, nhưng Từ Thiên Hồng lại nói không cần gấp, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, để sau lại tính, tìm em trai mới là việc quan trọng, nói mấy câu lại rơi nước mắt.
Từ Thiên Lam cũng biết tình hình rất nghiêm trọng.
Một đứa trẻ mới sáu tuổi đi đến đâu cũng không an toàn, thời gian càng lâu thì nguy hiểm càng cao.
Nhưng hai người đã báo án rồi, thị trấn này lại rộng như vậy, một người đi tìm thì giống như mò kim đáy bể.
Từ Thiên Lam muốn nhờ nhiều người tìm kiếm, nhưng lại không có ảnh của Triển Bằng, người không biết mặt thằng bé thì làm sao có thể tìm được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ còn cách đi tìm Vu Đại Hải.
Vu Đại Hải đang ở công trường làm việc, vừa nghe thấy Từ Thiên Lam nói, liền vội vàng bàn giao công việc cho người khác, nhanh chóng đi theo Từ Thiên Lam.
Hai người thương lượng để Từ Thiên Hồng về thôn trước, vạn nhất thằng bé chỉ là nhất thời bực tức nên mới đi ra ngoài, hiện giờ có lẽ đã trở về rồi.
Từ Thiên Hồng lắc đầu: “Thằng bé ở nhà bị ức hiếp nên mới bỏ đi, tính cách của nó mạnh mẽ, một khi bỏ đi sẽ không quay trở lại.”
Hai vợ chồng Vu Đại Hải cùng nhìn chị, Từ Thiên Hồng mới nói: “Chị không phải cố tình giấu các em, chỉ là cảm thấy nói nhiều cũng không tốt, dù sao cũng là mấy đứa nhỏ đánh nhau, chắc là không liên quan đến chuyện Triển Bằng bỏ đi?”
“Sao lại không liên quan? Đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi và đi lạc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Phải biết rõ ràng nguyên nhân thì mới có thể đoán xem nó đi đâu chứ.
Nếu thằng bé tức giận, cố tình muốn trốn tránh chúng ta, thì chúng ta biết đi đâu tìm nó.” Từ Thiên Lam sốt ruột, giọng nói không tự giác mà lớn hơn.
Từ Thiên Hồng giống như bị cô dọa, co rụt cổ lại, không dám nói tiếp.
Vu Đại Hải vội trấn an cô: “Có chuyện gì thì từ từ nói.”
Thực ra, Từ Thiên Hồng cũng không biết nhiều lắm, chỉ là do Từ Chấn Hưng lỡ miệng nói ra, chị mới biết được Từ Triển Bằng sau khi đánh nhau với Từ Triển Dục liền bỏ đi.
Lúc ấy, mọi người chỉ cho là thằng bé nhất thời tức giận, không nghĩ tới tính cách của đứa nhỏ này mạnh mẽ như vậy, đi ra ngoài một đêm vẫn chưa trở về.
“Như vậy đi, Tiểu Lam, em đến siêu thị nói một câu để chị Ngô để ý điện thoại giúp chúng ta.
Anh sẽ nhờ người đến đồn công an chờ tin tức.
Chúng ta phân công nhau đi tìm, ai có tin tức trước thì gọi điện tới siêu thị, đỡ phải tìm kiếm một cách mù quáng.”
“Được.” Từ Thiên Lam gật đầu: “Vậy, em đi tìm ở phía Tây.”
“Được, anh sẽ tìm ở phía Nam, thuận tiện quay về thôn hỏi một chút.
Chị cả, chị đi theo Thiên Lam đi, dù sao chị cũng không quen thuộc thị trấn.”
Mấy người hẹn nhau sẽ tìm đến khi trời tối, nếu đến tối mà vẫn chưa tìm được thì sẽ quay về nhà hội họp, sau đó mọi người liền xuất phát.
.