[THẬP NIÊN 70] MẸ KẾ ĐOÀN SỦNG TIỂU NHÃI CON - Chương 9
Không tìm thấy anh trai, ngược lại thấy được Nhị Ma Tử ở cùng thôn đang lén lút, vẻ mặt sốt ruột mà nhìn đầu khoan trong đống cỏ khô cách đó không xa.
[Mới vừa nghe lén được đại đội trưởng lát nữa muốn dẫn người tới chuyển đống cỏ khô đi, bên trong còn cất giấu lương thực mình nhân lúc làm việc trộm tới nữa, nhanh chuyển sang chỗ khác, miễn cho bị phát hiện thì toang.]
“!”
Đôi mắt Tiểu Tại Tại mở to tròn.
Cô bé đọc được, tâm tư nho nhỏ trên mặt Nhị Ma Tử.
Thuật đọc mặt của Ninh Tại Tại sở dĩ gọi là thuật độc mặt, mà không phải thuật độc tâm gì đó, chính là bởi vì cô bé thật sự ‘ đọc ’ được đủ loại thông tin thể hiện ra trên mặt người khác.
Cảm xúc, trạng thái, động tác, tiềm thức…
Những manh mối vô cùng nhỏ nhặt này đều sẽ bị hai mắt tự động thu thập rời điều chỉnh cho ra, lại dùng hình thức đọc, trực tiếp truyền vào đại não.
Thứ gọi là ‘ đọc ’ này, chính là trực tiếp đọc, cùng loại với những chữ bên trong đầu cô bé hỗ trợ cô bé đọc, với lại cũng không bị giới hạn về mặt tri thức của Tiểu Tại Tại.
Cho dù cô bé mới bốn tuổi, cho dù cô bé chẳng biết được bao nhiêu chữ, nhưng cô bé là có thể đọc được tâm tư thể hiện ra bên ngoài của đối phương.
Chẳng qua sau khi đọc ra rồi có thể lý giải được hay không, đây chính là thể chữ giống nhau giữa người cổ đại với người hiện đại, mỗi chữ đều quen, nhưng ghép chung lại có ý nghĩa gì, vậy thì mỗi người mỗi ý.
Cũng may, bình thường giống như Nhị Ma Tử vậy tâm tư trong lòng gì đó đều biểu hiện rõ ràng lên trên mặt, Tiểu Tại Tại có thể đại khái hiểu được ý kia.
Nhị Ma Tử trộm lương thực của đội!
Đây chính là sai lầm nghiêm trọng mà đứa trẻ bốn tuổi nào cũng biết.
Cũng không rảnh để tâm đến uất ức, Tiểu Tại Tại lập tức bò dậy, quay đầu lộc cộc chạy đi tìm cách đó anh hai ở cách đó không xa.
Ninh Hàng ở ruộng bên cạnh, có một đám nhóc choai choai, còn có đám nữ thanh niên trí thức trong thôn cùng đào đậu phộng.
Việc này khá thoải mái hơn, nhưng cả ngày nhiều lắm chỉ có thể lấy năm điểm công.
Trên người cậu bé gánh trọng trách trông chừng em trai em gái, cho nên vừa đào, còn phải vừa hay ngẩng đầu, nhìn xem em trai em gái cách đó không xa.
Lúc này, Tiểu Tại Tại vừa chạy tới, cậu bé lập tức phát hiện.
Cho rằng em gái xảy ra chuyện gì, cậu bé vội ném xuống đậu phộng mới đào một nửa, chạy tới quan tâm nói: “Làm sao vậy? Bị sâu cắn?”
Trong ruộng sâu nhiều, răng cứng, cho dù mặc quần dài cũng rất khó bảo đảm có thể hoàn toàn ngăn được sâu tập kích.
Em gái trời sinh làn da non mềm, lại sợ đau sợ ngứa, bị cắn một cái thể nào cũng khó chịu đến khóc nhè.
Vừa nghĩ đến điều này, Ninh Hàng vội nhìn về phía em gái.
Hốc mắt không đỏ, cũng không nước mắt, còn may là không khóc.
Tiểu Tại Tại ngày thường không thích khóc, nhưng mà vừa khóc thì như rống, ngay cả một người bình thường lạnh nhạt trầm ổn như Ninh Hàng cũng sợ cô bé.
“Tại Tại không bị sâu cắn, chuyện… Chuyện khác.” Tiểu Tại Tại lôi kéo ống tay áo của anh hai, tay nhỏ chỉ vào đống cỏ khô bên bên cạnh bờ ruộng kia, ý bảo cậu bé nhìn qua.
Tiếng non nớt nhưng sốt ruột.
Mắt Ninh Hàng lộ ra nghi hoặc, tuy rằng không biết em gái bảo mình nhìn thứ gì, nhưng vẫn nhìn qua cùng cô bé thử xem.
Vừa đến gần, cậu bé lập tức nhạy bén phát hiện không đúng lắm.
Cố ý vòng đến phía sau đống cỏ khô, quả nhiên, trong đống cỏ khô có nhiều cái hang, một đôi giày lộ cái ngón chân to còn đang đứng bên ngoài hang.
Người bên trong nhích tới nhích lui, nhìn không ra người đó là ai, cũng không biết người đó đang làm gì, nhưng người này cũng không gây cản trở hai anh em nhà họ Ninh im lặng vây xem.