[THẬP NIÊN 70] MẸ KẾ ĐOÀN SỦNG TIỂU NHÃI CON - Chương 7
Lão Nhị suýt nữa qua đời, cho dù sao này có được cứu lại, cũng bị tàn phế nhẹ.
Ngay cả khi sau đó nguyên chủ bị đưa vào ngục, kết quả thê thảm đó sẽ thế nào?
Thương tích mà nạn nhân phải gánh chịu sẽ đi cùng nạn nhân suốt đời, không thể chữa khỏi.
Đọc xong quyển tiểu thuyết này, Tô Hân Nghiên tức giận đến đau cả đầu, cảm giác tam quan mình đã bị thử thách nghiêm trọng.
Chỉ cần là người bình thường có lương tri, đều sẽ không làm loại chuyện mất trí đó.
Kết quả không ngờ, cô ấy thật sự trải nghiệm, xuyên vào thân thể của bia đỡ đạn độc ác, khoảng thời gian xuyên không vừa đúng nửa tháng sau khi hai người kết hôn.
Tô Hân Nghiên còn nhớ rõ nội dung trong sách.
Có thể là tác giả không muốn để bia đỡ đạn độc ác làm vấy bẩn nam chủ của mình, vì vậy sau khi cưới, nguyên chủ còn chưa kịp động phòng với nam chủ, đối phương đã phải nhận thông báo triệu hồi về doanh trại gấp, hơn nữa còn đi một năm không về.
Cũng chính trong một năm này, dã tâm của nguyên chủ dần dần được nuôi lớn, tạo điều kiện cho gia đình nhà mẹ đẻ nguyên chủ từng bước từng bước tẩy não cô ta, để sau này cô ta lộ ra bộ mặt ác độc.
Hay nói là, lộ ra bộ mặt thật.
Cũng may, dòng thời gian cô xuyên không tới khá sớm.
Vừa gả vào nhà được nửa tháng, nguyên chủ vẫn giữ nguyên lớp ngụy trang.
Cô ta vẫn còn đang giả vờ là người hiền lành ngoan ngoãn, không chỉ chăm sóc chu đáo cho mẹ chồng con riêng, chuyện gì nên làm đều làm cả.
Một buổi sáng nào đó, nguyên chủ vô tình trượt chân trong lúc đang nấu cơm cho người nhà ăn, bị ngã đập đầu. kết quả lúc tỉnh lại, hồn phách trong cơ thể đã đổi người.
Nếu nói cô không khó chịu là không có khả năng.
Bản thân cô là thanh niên ba tốt ở thế kỷ 21, kết quả lại xuyên vào bia đỡ đạn độc ác, trở thành mẹ kế của ba đứa trẻ, còn có một người chồng không biết có ngoại hình như thế nào.
Cuộc sống ở thời đại này vừa khó khăn lại vừa đắng như ngâm trong hoàng liên.
Nhưng cô có thể làm được gì?
Để sống sót, Tô Hân Nghiên chỉ có thể nỗ lực để thích nghi với sự thay đổi đột ngột của môi trường sống.
Cũng may kiếp trước cô là cô nhi, không có vướng bận gì ở thế giới kia, còn được cuộc sống ở kiếp trước mài dũa trở thành người kiên cường và lạc quan.
Sau khi xuyên không, Tô Hân Nghiên tận tâm vun vén chuyện gia đình, hết lòng chăm sóc cho mẹ chồng, giáo dục các con riêng bằng tình yêu thương, để cuộc sống dần dễ dàng hơn, còn dần nảy sinh tình cảm với nam chủ trở về vào một năm sau đó.
Chưa đầy hai năm sau khi xuyên không, Tiểu Tại Tại ra đời.
Đến lúc chết Nguyên chủ vẫn chưa động phòng với nam chủ, lại càng không thể nào đã sinh con, vì vậy Tô Hân Nghiên khẳng định, Tiểu Tại Tại chính là kết tinh tình yêu của mình và chồng.
Chính là tiểu kết tinh này có hơi đặc biệt.
Vừa sinh ra đã có bàn tay vàng mà mình không có.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, đứa trẻ có điều gì đó khác thường đều không thể giấu được người mẹ, đặc biệt là khi trẻ con còn chưa biết cách che giấu.
Trên thực tế, khi Tiểu Tại Tại mới được mấy tháng tuổi, Tô Hân Nghiên đã phát hiện ra con gái rất thích nhìn chằm chằm vào mặt người khác mặt, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ là trẻ con ngây thơ tò mò với mọi thứ xung quanh, nên không tra cứu kỹ.
Đến khi Tiểu Tại Tại hơn hai tuổi, đang bi bô học nói, bé chỉ vào mặt cô ấy, non nớt hỏi cô ấy: “Mẹ… mặt mặt… có chữ.. sẽ nói ha ha…”
Tiểu Tại Tại hỏi sao trên mặt mẹ lại có chữ, còn biết nói chuyện?
Lúc đó cô ấy mới giật mình biết con gái mình khác biệt với những người khác.
Kể từ đó, Tô Hân Nghiên có một khoảng thời gian sống trong lo lắng.
Cô không sợ khả năng thiên phú của con gái bị phát hiện dẫn tới bí mật mình xuyên không sẽ bị nhìn thấu, mà sợ bí mật của con bại lộ, bị người bắt đi làm chuột bạch nghiên cứu.
Hơn nữa, hồi đó nhà nước đang thực hiện chính sách bài trừ mê tín dị đoan.
Khó có thể đảm bảo rằng con gái cô ấy không bị người cố tình chú ý, rước lấy tai họa.
Kể từ đó về sau, gần như ngày nào Tô Hân Nghiên vừa thức dậy cũng sẽ cảnh cáo riêng với con là không được để lộ thiên phú của mình ra, thậm chí cũng không được để lộ ra một từ nào ở trước mặt ba anh trai, phải giữ bí mật cho đến lúc chết.
Mặc kệ đứa trẻ bao nhiêu tuổi, bé cũng phải học cách tự bảo vệ mình!
Cũng may, tuy Tiểu Tại Tại còn bé không hiểu chuyện, nhưng bé rất ngoan ngoãn và nghe lời.