THẬP NIÊN 70 CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY CỦA QUÂN TẨU TRÊN HẢI ĐẢO - Chương 40: 40 Tai Nạn 2
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THẬP NIÊN 70 CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY CỦA QUÂN TẨU TRÊN HẢI ĐẢO
- Chương 40: 40 Tai Nạn 2
Editor: HannahĐộng tĩnh bên này huyên náo không nhỏ, đương nhiên nhà bác cả ở một bên khác cũng nghe thấy.
Chớ nói chi là trong lòng Lâm Tuệ có quỷ, nên càng thêm chú ý tình huống bên này.
Lúc thím kia mới vừa vào cửa, Lâm Tuệ đã nghe thấy, biết được Lâm Thường Hải vào bệnh viện, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng không, trong nội tâm cô ta khó tránh khỏi bất an.
Một mặt nghe động tĩnh bên ngoài, một mặt ở trong lòng nghĩ, việc này cũng không trách được cô ta, muốn trách thì trách số của chú hai không tốt, đáng đời có một kiếp này.
Bà nội Lâm thì chửi mát, vẻ mặt cay nghiệt: “Chắc chắn là do yêu tinh kia hại người, nếu sớm bóp chết, còn có thể có nhiều chuyện như vậy sao!” Đến cả thím báo tin cũng nghe không nổi: “Thím, đã đến lúc này rồi, bà cũng không nói đi cùng, mắng những cái này thì làm được cái gì.
Mệnh đứa nhỏ Lâm Đào này đã đủ khổ rồi, vừa sinh ra đã mất mẹ, nếu Thường Hải xảy ra chuyện gì, một cô gái như nó còn có thể sống như thế nào đây?” Bà nội Lâm bị nói có chút hậm hực, quay đầu: “Số khổ cũng là nó tự tìm, tôi đi nhìn nó làm gì? Trong lòng của nó còn có người mẹ là tôi sao? Tiền lương lại không cho tôi, tôi không đi.
” Thím kia lắc đầu, thầm nghĩ bà nội Lâm luôn nói Lâm Thường Hải không hiếu thuận, cũng không nhìn lại bản thân xem mình đã đối xử với người khác thế nào.
Những lời này Lâm Đào đương nhiên nghe thấy, nhưng từ đầu cô cũng đã không ôm bất cứ hy vọng gì đối với bà nội Lâm cùng những người kia, lại càng không thèm đấu khẩu với bọn họ.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại là nhanh đến bệnh viện xem cha cô.
Mặt ngoài nhìn như cô không có gì bất thường, nhưng trên thực tế chỉ có chính cô hiểu rõ, lúc cô đi trên đường chân cứ như sắp nhũn ra.
Từ nhỏ cô với cha đã sống nương tựa lẫn nhau, ông trời đã mang mẹ của cô đi, không thể lại đoạt mất cha của cô!Còn chưa đi ra khỏi thôn, Lâm Đào đã nghe giọng nói lo lắng của dì Phương phía sau: “A Đào, A Đào chờ dì một chút.
” Lâm Đào vừa quay đầu lại, liền thấy dì Phương dắt một chiếc xe đạp đi tới, thấy cô quay đầu, không kịp thở ra hơi đã nói: “Đi, dì Phương đạp xe chở con đi.
” Sau khi dì Phương cơm nước xong xuôi thì ở bên ngoài với Lâm Mạn Mạn đi tiêu cơm một lát thì nghe chuyện này.
Thế là nhanh chóng đi tìm đại đội trưởng mượn chiếc xe đạp này, dì ấy biết Lâm Đào không biết chạy, nhưng dì ấy biết, dì ấy có thể đưa Lâm Đào đi.
Lâm Đào cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng cũng không ngại ngùng, đi đến ngồi lên xe đạp rất nhanh.
Dì Phương nói một tiếng “Ngồi vững”, rồi giẫm chân lên đạp.
Gió thổi vù vù bên tai, dì Phương hỏi: “Nếu dì không đến, con định đến trấn thế nào?” Lâm Đào mím môi: “Con muốn đến chỗ chú Lưu mượn một cái xe bò của chú ấy.
“”Xe bò không nhanh như cái này, chúng ta nhìn thấy cha con sớm một chút thì cũng có thể yên tâm hơn một chút.
” Lúc dì Phương nói chuyện, động tác trên chân cũng rất mạnh mẽ, nhìn như một người rất gầy yếu, nhưng lúc này lại giống như dùng mãi không hết sức, đạp một chiếc xe đạp lớn như thế.
Chẳng qua thể lực dì Phương vẫn có hạn, đạp được nửa đường thì bắt đầu chậm lại.
Lâm Đào chỉ có thể nói chậm một chút cũng không sao, đồng thời tự trách mình trước kia làm sao lại không chịu học chạy xe đạp cho tốt, vì cái gì ngã hai cái thì không muốn học nữa.
Cũng may cuối cùng vẫn chạy tới bệnh viện, thím tới báo tin chỉ nói người được đưa tới bệnh viện, vội vàng sốt ruột hoảng loạn lại không nói rõ ràng ở phòng bệnh nào, Lâm Đào liền đi hỏi y tá.
Vừa lúc y tá kia biết, liền nói cho cô: “Phòng bệnh cuối cùng trên tầng hai, cầu thang bên tay phải.
“”Cảm ơn.
” Lâm Đào cảm ơn xong, liền tranh thủ thời gian đi theo dì Phương lên tầng.
Trong phòng bệnh chỉ có Lâm Thường Hải với một người bệnh khác, chân Lâm Thường Hải được băng bó lại bằng vải, nhìn qua trên người cũng không bị thương chỗ nào khác.
Nói cách khác, không hề giống hình ảnh tưởng tượng trong đầu Lâm Đào với dì Phương, hai người nghe nói Lâm Thường Hải xảy ra chuyện, trong đầu đều nghĩ đến những cái không tốt, sợ xảy ra chuyện lớn gì.
Lúc này Lâm Đào với dì Phương mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng trên cao cũng rơi xuống.
.