THÀNH LẬP CỘNG HÒA NĂM 1400 - Chương 41
– Khai hỏa!!! – Trương Phụ phất tay ra lệnh
– Khai hỏa!!! – Mạnh hạ lệnh
ẦM!!! ẦM!!! – Tiếng pháo nổ râm ran, từ bên phía quân Minh những quả đạn đá, đạn đồng bay tới, “đập” chết một số lính Đại Việt
ẦM!!! ẦM!!! – Pháo Đại Việt đáp trả. Những viên đạn pháo được nhồi đầy thuốc nổ, hoặc lao thẳng vào trận địa địch, hoặc vẽ những đường vòng cung rồi rớt xuống đầu quân địch, nổ tung thổi bay quân Minh lên trời, thanh lí ra từng khoảng trống lớn. Bên phía quân Minh người ngã ngựa đổ, cờ xí gãy bay tung tóe.
Trương Phụ sững sờ trước sức mạnh của đại pháo của quân Việt, nhưng cũng không hề nao núng. Quân Minh sau phút đầu sững sờ, bắt đầu dậm bước tiến lên, ép về phía trận tuyến của quân Đại Việt.
8000 lính vệ sở yểm trợ cho 5000 cung thủ và 3000 đao thuẫn thủ bắt đầu hướng về phía trận địa của quân Đại Việt áp tới. Pháo cứ nổ, đạn cứ nổ, từng tảng, từng tảng quân Minh ngã xuống, nhưng quân Minh vẫn cứ ào ào tiến lên.
– Giữ vững!!! Giữ vững!!! – tiếng các sỹ quan chỉ huy vang lên, các chiến sỹ sử dụng hỏa mai bắt đầu nạp đạn, chuẩn bị nổ súng
Quân Minh đã vào tầm bắn, những bộ giáp đỏ của quân Minh lộ rõ trong mắt của quân Việt.
– Bắn!!!
Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!… Tiếng súng nổ râm ran, khói súng tràn ngập chiến trường. Quân Minh bị bắn gục hàng loạt. Những viên đạn cầu xuyên vào mắt, vào cổ, xuyên vào vai, tiêu diệt vô số sinh lực địch. Lính hỏa mai của Liên Việt mặc áo giáp mây màu đen, bên trong là áo ngắn màu xanh nước biển, đầu đội mũ mây rộng vành.
Quân Minh cũng giơ lá chắn lên đỡ, nhanh chóng tiến vào tầm sát thương của cung thủ. Lúc này, cung thủ của nhà Minh cũng bắt đầu bắn tên. Hàng loạt mũi tên ào ào bay lên trời, rồi rơi xuống đầu quân Đại Việt. Dù có nón mây rộng vành che đỡ, nhưng vẫn có những mũi tên bất hạnh rơi trúng cổ, gáy, lưng… những vùng không được bảo vệ… Quân Liên Việt ngã xuống hàng loạt.
Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!…
Víu!!! Víu!!! Phập!!!…
Quân 2 bên thi nhau nổ súng, bắn tên, vô số chiến sỹ ngã xuống, máu chảy đỏ mặt đất. Sau một hồi thi đấu bắn tên, quân Minh bắt đầu ào ào lao lên, tiến sát trận địa của phe Liên Việt. Các chiến sỹ sử dụng hỏa thương bắn thêm 1 loạt đạn nữa, tiêu diệt một đám quân Minh rồi lập tức theo các khe hở của trận hình Tercio lùi lại phía sau. Những mũi giáo dài được chĩa thẳng ra, các chiến binh Liên Việt của sư đoàn Lê Dương số 1 bắt đầu chậm rãi tiến lên, từ từ áp sát trận hình của quân Minh. Từ phía sau, những người lính hỗ trợ bắt đầu ném mạnh những mũi lao bọc sắt trong tay. Những mũi lao bay chếch lên rồi rơi xuống, dưới tác dụng của trọng lực đâm xuyên vào cơ thể lính vệ sở, đem bọn chúng ghim đầy trên đất.
Lính trường thương của Liên Việt bắt đầu dẫm lên xác của kẻ thù, dần dần đẩy mạnh bức tường thương về phía quân địch. Hàng loạt quân Minh bị đâm ngã, hầu như không có kẻ nào có thể ngăn cản bức tường thương sừng sững này
Cuối cùng, quân Vệ sở của Minh vội vã bỏ chạy, để lại mấy ngàn xác giặc la liệt khắp chiến trường. Từ phía quân Liên Việt, tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ.
Trương Phụ nhíu mày, nhìn đám quân Vệ sở đang bỏ chạy như vịt mà tức giận, nói
– Quả đúng là đám lính vô dụng. Mộc lão tướng quân, xin nhờ hết vào ngài
Cáo già Mộc Thạnh ôm quyền cười lớn nói
– Đô đốc xin yên tâm chờ ta phá địch
Nói rồi lão già này thúc ngựa lên phía trước bắt đầu triển khai đội hình. Lần này quân Minh lấy biên quân trường thương thủ làm chủ, biên quân cung tiễn thủ cùng với xạ thủ khiên mây hỗ trợ, đồng thời hai cánh còn bố trí 4000 biên quân xạ kỵ cùng 2000 phá trận trọng bộ binh.
Biên quân khác quân vệ sở ở chỗ bọn chúng là quân tinh nhuệ của nhà Minh, thường xuyên chinh chiến, cùng quân Mông Cổ, quân Triều Tiên, quân phản loạn… giao tranh liên tục, có thể nói là thiên chuy bách luyện, là mũi nhọn của quân Minh.
Mỗi đội biên quân có biên chế 123 người, trong đó có 3 tên chưởng kỳ sứ, 3 tên chỉ huy sứ, bên phải giương cao hắc long kỳ, bên trái giương cờ bạch long kỳ, chính giữa là cờ chỉ huy kim long kỳ.
Lúc này bên phía Liên Việt, lính trường thương cũng bắt đầu bổ sung trận hình, dàn thành các phương trận vuông vắn cách nhau từ 15-20m. Khoảng cách giữa các đội lính thương được nhồi vào bằng các đội lính súng hỏa mai còn phía sau là quân hỗ trợ.
Vẫn như lần trước, đầu tiên là pháo binh 2 bên nổ súng, nhưng sát thương vẫn nghiêng về phe Liên Việt với gần 40 khẩu pháo các loại, gấp đôi số hỏa pháo của quân Minh. Đó là chưa kể đến ưu thế về hỏa lực.
Khi quân Minh vượt qua được tuyến lửa của hỏa pháo thì cũng là lúc bọn chúng lọt vào tầm bắn của đội súng trường. Lần này quân Đại Việt sử dụng phương pháp bắn theo hàng, hàng đầu tiên nổ súng xong sau đó ngồi xuống nạp đạn, hàng thứ 2 lập tức nổ súng, rồi đến hàng thứ 3, cứ thế tạo thành 1 làn mưa đạn, liên tục bắn chết quân Minh. Nhưng biên quân của Đại Minh không phải lính vệ sở yếu ớt, cho dù bị bắn chết vô số nhưng bọn chúng vẫn ào ào lao lên, hướng về trận hình của Liên Việt mà lao tới.
– Lắp lê!!! Mau lắp lê!!! – Tiếng các sỹ quan chỉ huy vang lên, lính hỏa mai rút lưỡi lê từ bên hông ra, nhanh chóng và thành thạo lắp vào rãnh nòng súng.
Đội trường thương của quân Minh đã ập đến, những mũi giáo dài đan vào nhau, liên tục có lính Liên Việt và lính nhà Minh ngã xuống, vị trí vừa hở ra lập tức được người khác lấp đầy. Quân Minh đằng sau dùng cung, nỏ, súng trường bắn về phía quân Việt, quân Việt cũng dùng súng trường và lao bắn trả.
Mộc Thạnh thấy quân 2 bên đan vào nhau thì vui mừng phất tay ra lệnh. Lính nhà Minh lập tức phất cờ hiệu, hai đội biên quân xạ kỵ lập tức tỏa sang hai cánh, liên tục bắn tên về phía quân Liên Việt. Đồng thời, đám phá trận trọng bộ binh cũng vung trường kích lao lên giáp chiến. Lính hỗ trợ của Liên Việt lúc này cũng đem toàn bộ lao trong tay ném ra, rồi rút kiếm xông lên. Quân hai bên cùng một chỗ đánh xáp lá cà vô cùng kịch liệt.
Tên bay vèo vèo trên đầu, súng nổ đì đùng bên tai, các chiến sỹ của hai phe lao vào nhau chém giết. Những ngọn thương dài xuyên qua khe hở của trận hình, đem kẻ đối diện chọc thủng ngực, thủng cổ, thủng tay, đem hắn loại khỏi vòng chiến. Một tên lính biên quân đem một người lính Liên Việt hất ngã trên mặt đất, vung đao chém ngang lưng, chưa kịp mừng rỡ đã bị một người lính khác dùng lưỡi lê đâm thủng phổi, máu tràn ra từ khóe miệng, chết không kịp ngáp. Người lính này chưa kịp rút lê ra đã bị một mũi tên bắn trúng yết hầu, anh dũng hy sinh. Có người lính Liên Việt nổ súng bắn chết một tên lính nhà Minh, đang loay hoay nạp đạn thì bị một phát súng trúng ngay giữa mày, chết không kịp ngáp. Có đôi khi hai phe bị rơi vũ khí, dùng mũ giáp, tảng đá, thậm chí là tay, chân, răng nanh… cố gắng giết chết đối thủ. Chiến tranh lộ ra hàm răng nanh sắc bén của nó, là sự đao phủ của đạo đức, là nấm mồ của văn minh, là kẻ thù của sự sống…
Lúc này, những tên lính phá trận trọng bộ binh của quân Minh, mình mặc giáp vẩy cá, cầm trường kích, đầu đội mũ giáp có gắn phượng vỹ, khoác áo choàng đen bắt đầu lao vào trận hình của phe Liên Việt, trường kích khua ngang, đập bay hoặc chém đứt các chiến sỹ của Liên Việt. Cáo già Mộc Thạnh đắc ý cho rằng chiến thắng chỉ trong tầm tay. Nhưng đúng lúc đó, từ phía sau của hội Liên Việt vang lên tiếng kèn vang dội “Te te tò te te te tò teeeee… tò tò tò teeeeeeee….” cùng tiếng vó ngựa vang lên. Trung đội kỵ binh số 21 cùng trung đội kỵ binh số 8 được tung lên. Trong ánh sáng ban ngày, lá cờ Liên Việt phấp phới, sau đó là một rừng mũ trắng có hình hai lưỡi đao chạm vào nhau. Các kỵ sỹ Liên Việt mặc quân phục xanh gắn khuy mạ vàng, giày da trắng, hông đeo bội kiếm, trong tay cầm súng shotgun LV 1404, ào ào lao lên.
Ánh lửa thi nhau lóe lên, đạn hoa cải bay ào ào, đem đám xạ kỵ của quân Minh đánh bay khỏi ngựa. Không kịp thay đạn, các chiến sỹ Liên Việt đút súng vào túi da bên hông ngựa, rút bội kiếm ra hô lớn
– Giết giặc Ngô!!!
– Giết!!!
Đồng thời cùng với sự xuất hiện của 2 trung đội kỵ binh, đội cận vệ cũng được tung ra. Tiếng quân ca vang lên rộn ràng thúc giục khắp chiến trường. “Bao chiến sỹ anh hùng, lạnh lùng vung gươm ra sa trường…” Các chiến sỹ Liên Việt vốn đang nao núng, yếu thế, nghe đến khúc hát này, lập tức mở miệng hát theo, sỹ khí đẩy lên cao tới tận mây xanh. Nhưng đội cận vệ không phải chỉ được tung ra để hát quân ca. Các chiến sỹ cận vệ sử dụng súng trường 1402 t3 kiếu mới, dùng đội hình tản binh, bắt đầu dùng đủ các tư thế hướng về quân Minh nổ súng. Có người nằm, có người ngồi, có người đứng, liên tục trút đạn về phía quân Minh. Cho dù là giáp dày đến đâu, giáp kín đến đâu, dưới những viên đạn 8mm đều bị đánh thủng 1 lỗ to đùng, máu tuôn trào qua khe hở như suối chảy. Quân Minh lúc này lập tức bị đẩy lùi, ưu thế dần dần lại nghiêng về phe Liên Việt.
Trương Phụ không kìm được, lập tức tung ra 2 đội kỵ binh hạng nặng, hướng thẳng về trận hình của hội Liên Việt mà lao đến.
UỲNH!!! Một tiếng nổ lớn vang lên, một cột khói to bốc lên giữa chiến trường. Thần Uy đại tướng quân – tên khẩu đại bác 70mm của Hội Liên Việt ở một vị trí bí mật gần đó vừa ra oai, đem mấy ngàn quân Minh biến thành tro bụi.
Giết!!! – Quân Liên Việt hào hứng hô lên, sức mạnh như núi lở, ép cho quân Minh liên tục lùi lại. Cũng lúc này, đất trời rung chuyển, mấy trăm thớt chiến tượng, toàn thân bọc giáp chỉ chừa ra đôi mắt lao lên, từ cánh phải lao vào đội hình của quân Minh, dùng chân to, vòi dài và ngà sắc nhọn đem vô số quân Minh dẫm thành thịt nát, cuốn lại rồi ném đi hay dùng ngà đâm thủng, đem trận hình quân Minh cắt làm đôi. Đồng thời từ cánh trái, 1 đội kỵ binh khoảng 2000 kỵ, toàn thân mặc giáp phiến màu đen, bịt kín toàn bộ cơ thể, ngựa cũng được bọc giáp cẩn thận, trong tay cầm kỵ sỹ thương dài 2m, hoàn toàn là một khối sắt biết đi, ào ào lao lên chặn lại trọng kỵ binh nhà Minh. Những cây kỵ sỹ thương dài hơn giáo của kỵ binh nhà Minh, lập tức đem quân Minh đâm rơi khỏi chiến mã, mà đã rơi khỏi chiến mã thì chờ đón bọn chúng là hàng ngàn vó ngựa giẫm lên, còn sống người chắc hẳn phải là con rơi của nữ thần may mắn. Đợi khi giáp chiến rồi, các kỵ sỹ liên Việt liền rút từ bên cạnh ra một khẩu súng ngắn Hổ Mây cùng chùy lưu tinh, kiếm lớn, búa… các loại vũ khí tiến hành cận chiến. Quân Minh tuy linh hoạt dùng vũ khí dài chém giết được mấy chục kỵ sỹ, nhưng cũng bị súng ngắn bắn gục mấy trăm người, lại bị chém giết một số lớn, cùng với đội chiến tượng nhanh chóng ào lên giúp đỡ, quân Minh buộc phải quay ngựa rút lui. Quân Đại Việt đuổi giết mấy km mới thu binh trở về.
Trận chiến này, quân Liên Việt sử dụng 65 000 lính, tổn thất gần 30 ngàn người, đem quân Minh chém giết gần 6 vạn, bắt sống 2 vạn, buộc quân Minh phải rút lui gần chục km, có thể coi là đại thắng. Nhưng quân Minh xâm lấn Đại Việt vẫn còn mấy chục vạn, thế mạnh vô cùng, hội Liên Việt buộc phải rút quân về thành Đa Bang (nay thuộc Ba Vì). Quân Minh định thừa lúc hội rút lui thì đuổi theo, nhưng bị vô số bẫy, trận mai phục cùng địa lôi làm cho tổn thất mấy ngàn binh mã, đành phải án binh bất động nhìn quân Liên Việt theo nhau rút lui, tức ngứa răng mà không thể làm gì được…