THÀNH LẬP CỘNG HÒA NĂM 1400 - Chương 39
Tháng 12, dưới chân núi Phú Sỹ, trong một rừng hoa anh đào, những bông hoa tuyết phủ trắng trên những tán cây, tuyết bay nhè nhẹ trong không gian. Lý Trung Trực đứng dựa gốc cây, trong bàn tay của hắn, một bông tuyết trắng nhẹ nhàng tan ra thành nước
Cách đây… không đúng, phải nói là 600 năm sau, tại nơi này, hắn đã gặp nàng. Trong chuyến đi Nhật năm 2009, hắn đã gặp nàng. Tên nàng là Aki, trong tiếng Nhật có nghĩa là mùa thu. Quả thật, Aki dịu dàng như mùa thu, ngọt ngào như mùa thu. Mỗi khi nhớ đến nàng, Trực lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Nhưng… cuộc đời không như mộng ước. Yêu nhau được gần 1 năm, khi Trực chuẩn bị cầu hôn nàng thì Aki đột nhiên bị ngất, phải đưa vào viện.
Tại bệnh viện trung ương Tokyo, Aki bị tuyên án tử hình – nàng bị bệnh máu trắng, di truyền từ ông nàng, người bị nhiễm xạ trong vụ ném bom Nagashaki mà tổ quốc của Trực “tặng” cho Nhật thời thế chiến. Thời gian đó, Trực thường xuyên chạy qua lại nước Mỹ và Nhật Bản. Đến năm 2011, đội Delta Force của Trực nhận nhiệm vụ kết hợp với cơ quan tình báo trung ương CIA tổ chức gây rối, kích động bạo loạn, lật đổ chính quyền Libya của tổng thống Gaddafi. Suốt 8 tháng, Trực và các đội viên lăn lộn trong cát sa mạc, dưới mưa bom bão đạn, phối hợp cùng lực lượng nổi dậy tấn công quân chính phủ Libya. Sau khi kết thúc nhiệm vụ, Trực vội vàng xin nghỉ phép và trở về Nhật Bản…
Bên nấm mồ nhỏ trong nghĩa trang Kyoto, bia mộ ghi: “Aki Shiko – 16/08/1990 – 13/07/2011”. Nàng sinh ra trong mùa thu, và mất đi cũng trong mùa thu. Trực đặt một bó hoa trắng lên nấm mồ của Aki, ngồi bên nàng nói chuyện ở Libya, kể cho nàng nghe về xứ sa mạc lắm cát, nhiều nắng… nơi mà nàng chưa từng được đặt chân đến. Đôi dòng lệ chảy xuống phía sau tấm kính đen, rơi trên tuyết Kyoto. Ai nói đàn ông không đổ lệ, chẳng qua là chưa chạm đến mức thương tâm mà thôi.
————-
Lẹp bẹp…
Tiếng đạp tuyết vang lên từ phía sau đánh thức Lý Trung Trực khỏi hoài niệm quá khứ. Hắn quay đầu lại và nhìn thấy 1 samurai đeo mặt nạ quỷ, tay cầm naginata, lưng đeo cờ hiệu có vẽ hình hoa cúc vàng.
– Ngươi đến rồi – Trực lạnh lùng nói
– Ta đã đến! – Người nọ đáp lại
Mấy ngày trước, chỉ huy quân sự trú Nhật Lý Trung Trực nhận được 1 lá thư khiêu chiến của một Samurai, hẹn hắn quyết đấu dưới chân núi Fuji. Vốn là người giỏi võ nghệ, lại có lá gan cóc tía, Trực lập tức đồng ý hẹn gặp.
Lúc này, Trực mặc quân phục mùa đông của hội Liên Việt, đầu đội 1 chiếc mũ bông có miếng che tai. Nhìn thấy đối thủ xuất hiện, Trừng cầm lấy chuôi thanh kiếm No-daichi cắm sâu trong tuyết, vuốt ve lưỡi kiếm như người yêu, lẩm bẩm
– Aki! Chúng ta cùng chiến đấu nào!
Samurai kia chẳng nói chẳng rằng, lập tức lao tới, dùng naginata đâm hướng về cổ của Trực. Trực lập tức vung nodachi lên đỡ, đấy mũi naginata về bên trái. Lập tức samurai kia dùng cái chuôi của thanh naginata như một cây gậy gỗ đánh về phía đầu của Trực. Hai người cứ thế giao chiến với nhau vài chục hiệp, tuyết bay toán loạn, tiếng kim khí chạm nhau vang lên chói tai…
Hai người càng đánh lại càng cảm thấy tâm đầu ý hợp, đao kiếm càng lúc càng tinh diệu, quả là kỳ phùng địch thủ, lại như tri âm tri kỷ vậy. Đến hiệp 99, Lý Trung Trực dùng 1 đường đao chéo, chém từ dưới lên, tuy samurai kia đã hụp người tránh được, nhưng chiếc mũ giáp và mặt nạ bị kiếm khí gọt làm đôi, để lộ ra mái tóc dài đen bóng cùng một dung nhan thiên kiều bá mị
– A… A…. Aki… – Trực sửng sốt, buông rơi cả thanh kiếm trong tay
Vút!!!… Lưỡi naginata lao nhanh đến, dừng trước cổ họng của Trực vài mm. Nữ samurai nhíu mày, nói
– Ta không phải Aki, ta là công chúa Riei, con gái của Thiên hoàng Go-Komatsu.
Nói rồi nàng thu đao lại, quay mặt bỏ đi, để lại tên Trực đứng như trời trồng trong tuyết nhìn theo bóng lưng của nàng.
————
Cuối tháng 1 năm 1405, Hội Liên Việt từ các nơi bắt đầu trở về Đại Việt đón Tết, mang theo những tin tức từ khắp nơi, có tốt, có xấu
Lâm Tú Viên báo cáo việc đàm phán với sứ đoàn đại Minh, sang năm Đại Minh sẽ sai người đưa Trần Thiêm Bình về Đại Việt, đồng thời đón về Công chúa Chu Yến.
Lý Hạ Viên báo cáo về việc thông thương với bộ lạc Ngõa Thích, và việc bí mật xúi giục Ngõa Thích tấn công Đại Minh từ phía Bắc, đồng thời nàng cũng mang về 500 con ngựa giống, trong đó có 10 con bảo mã.
Huỳnh Đức Bình tuyên bố đã biến Nhật bản thành thị trường mới cho Đại Việt, hơn nữa chỉ cần Đại Việt đánh bại quân Minh xâm lược, cầm chân quân Minh ở phía Nam thì Nhật sẽ nhảy vào đánh chiếm Triều Tiên, lúc này do Lý Thành Quế làm hoàng đế, là một vương quốc phụ thuộc vào nhà Minh.
Trú quân Malaka Hàn Thần cũng trở về cùng 1 đơn đặt hàng áo giáp, kiếm, giáo, nỏ, mũi tên… và 1 hợp đồng thuê sỹ quan Đại Việt làm giáo quan cho các đơn vị quân của Malaka. Hơn nữa, lần này Hàn Thần còn muốn tìm 1 người giỏi địa chất để đi tìm mỏ dầu…
Mạnh thông báo về việc thành lập… các sư đoàn lính Lê Dương (…). Chả là tên này thừa lúc đám tham mưu tối cao bỏ nhà đi Nhật, đem mấy sư đoàn hỗn hợp biến thành các sư đoàn Lê Dương đánh số từ 1 – 10, đang huấn luyện ném lao, phalanx… Mạnh rất chờ mong biểu hiện của các sư đoàn này trên chiến trường.
Sau buổi họp là liên hoan tiệc mặn và những tiết mục ca múa nhạc cây nhà lá vườn. Những bài hát hiện đại được cất lên, nước mắt nhớ nhà, những tiếng sụt sịt, tiếng nấc, những đôi mắt đỏ, những cái ôm chặt bất kể nam nữ chia sẻ với nhau sự cô đơn, đem đến cho nhau sự đồng cảm, động viên…
————
Tháng 2 năm 1405, Kiên lại mang theo 500 lính Liên Việt hộ tống đoàn thương nhân mang theo gương, đồ thủy tinh… đến Nhật, Lâm Tú Viên tất bật chuẩn bị công tác giao trả tù binh, Hàn Thần đem theo 2 nhân viên địa chất quay lại Malaka, Lý Hạ Viên tất bật với công tác thống kê lương thực dự trữ, thuế má… năm 1404, bắt đầu xây dựng các kho dự trữ quốc gia, chuẩn bị chống xâm lược. Gia Bảo bắt đầu giao du với em họ của Trùng Quang, một nàng công chúa khá xinh đẹp, bắt đầu dùng kiến thức “rộng rãi” (chủ yếu là chém ró) của hắn để cua gái…
Tại khu rừng nhiệt đới Phong Nha – Kẻ Bàng, Mạnh cưỡi con ngựa chiến màu nâu, mặc quân phục đi chậm chậm. Bên hông của chiến mã có treo một thanh bội kiếm và 1 khẩu súng hỏa mai, 1 khẩu súng lục Hổ Mây và 1 khẩu shotgun bắn đạn ghém, dùng để đi săn. Đằng sau hắn là mấy người trẻ tuổi, đều là các nhân vật nổi danh: Trần Quý Khoáng, Nguyễn Trãi, lê Lợi, Trần Nguyên Hãn…
Buổi đi săn có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nếu Mạnh không… lạc đường. Đúng vậy, từ khi về đây, cái gì của hội Liên Việt cũng là to nhất, bự nhất, đẹp nhất, khiến việc tìm đường trở lên vô cùng dễ dàng, khiến Mạnh quên mất hắn là tên bẩm sinh… mù phương hướng. Hôm nay giữa rừng rậm này, hắn mới nhớ ra bệnh của mình thì đã ở giữa rừng rồi. Mạnh đành giục ngựa cứ đi, cố gắng để tìm nguồn nước.
Thật may mắn, cuối cùng đã tìm thấy một dòng sông nhỏ, Mạnh quyết định cứ men theo nó đến hạ lưu, thế nào cũng tìm được người sống, sau đó lại hỏi đường về Hội An…
Nhưng trước tiên, nghỉ ngơi ăn uống đã, Mạnh nghĩ. Hắn liền thả ngựa cho ăn cỏ, còn mình thì nằm sau một tảng đá chợp chợp mắt, khẩu súng 1404 để trên ngực, thanh kiếm và số súng còn lại thì để bên cạnh.
Chẳng bao lâu, những tiếng ồn ào đánh thức Mạnh khỏi giấc ngủ. Hắn cầm súng, lên đạn, hé mắt nhìn qua xem có chuyện gì. Bên kia sông, một đám sơn tặc ăn mặc đủ kiểu quần áo, tóc tai bờm xờm, có tên cạo trọc, có tên để tóc dài, có tên đội mũ vải… đang đuổi theo một cô gái. Ước lượng kẻ địch có chừng 7 tên, Mạnh rút khẩu súng hỏa mai ra, nhồi đạn, nhắm cẩn thận…
ĐOÀNG!!!… Một tiếng nổ vang lên, 1 tên đầu trọc bị bắn trúng vai, ngã lăn lông lốc. Đám sơn tặc và cả cô gái sợ hãi, dáo dác nhìn quanh.
“Mịa, nhắm đầu mà lại bắn vào vai, mình đúng là gà!” – Mạnh than thở, kéo chốt lên đạn
ĐOÀNG!!! … Lại một tiếng nổ nữa, lần này là một tên tóc dài bị bắn trúng… giữa 2 chân, cách rốn 5 phân. Vâng 1 tên thái giám đã được tạo ra.
ĐOÀNG!!!… Lại là một phát súng nữa, nhưng… trượt… Đồng thời, bọn cướp cũng xác định được vị trí của Mạnh, vòng qua tiến lên muốn vây quanh hắn.
Mạnh bắn thêm 2 phát nữa, hạ thêm 1 tên Sơn tặc, rồi rút súng 1404, lên đạn, chờ bọn cướp tiến đến
ĐOÀNG!!!… Một tên cướp bị đạn 8mm đánh trúng, cả người chia làm 2 nửa
ĐOÀNG!!! … Đầu vỡ toang như quả dưa hấu, máu và óc lẫn lộn…
Bọn cướp lúc này sợ hãi rồi, mau chóng bỏ chạy. Mạnh từ trong chỗ nấp đi lại phía cô gái, chìa tay ra cười nói
– Nàng có sao không?
Cô gái nắm lấy tay Mạnh, nhờ lực kéo của Mạnh mà đứng dậy, nhưng nàng không sợ hãi mà nhặt lên thanh kiếm của tên cướp bị Mạnh hạ đầu tiên rồi bình tĩnh nói
– Chạy mau, bọn chúng sẽ quay lại nhanh thôi…
Mạnh thở dài, nói
– Chạy không kịp, chuẩn bị chiến đấu thôi…
Nói rồi dắt cô gái đến chỗ khe đá, đưa cho nàng khẩu súng hỏa mai, dạy cho nàng cách nhắm và bắn, rồi đem súng ra lau chùi, sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Không đầy 10’ sau, mấy tên cướp dắt theo khoảng 10 người quay lại, chỉ trỏ chỗ Mạnh nấp lúc nãy…
Cô gái nghiến răng bóp cò. ĐOÀNG!!!… viên đạn bay đi, sượt qua đầu 1 tên cướp, bắn chết tên đi sau cùng bên phải. Trình độ bắn quá siêu…
– Xin lỗi, tôi nhắm tên bên trái…
Lần này, Mạnh cùng cô gái nổ súng bắn chết được mấy tên nữa thì đám sơn tặc ùa lên. Mạnh rút kiếm ra, chuyển súng lục sang tay trái, tay phải cầm kiếm, nổ súng bắn chết 1 tên trọc đầu rồi bắt đầu lao vào cận chiến. Đã từng học 2 năm kiếm đâm, Mạnh sử dụng kiếm linh hoạt chặn lại các đòn tấn công của kẻ thù, rồi lợi dụng sơ hở nổ súng bắn chết, hoặc bắn bị thương rồi đâm chết. 6 viên đạn, 6 kẻ thù, chỉ còn lại 1 tên cuối cùng cầm 1 cây búa 2 lưỡi đang cùng cô gái giao chiến. Mạnh lên đạn shotgun, định giúp nàng kết thúc kẻ thù thì cô gái hét lên
– Tên này là của ta, không cần ngươi lo.
– …
Mạnh không nói gì, ngồi lên phiến đá chờ đợi kết quả, nạp lại đạn cho mấy khẩu súng.
– Như muội, tại sao chúng ta lại thành ra thế này chứ – tên kia nói, nhưng lưỡi búa cũng chẳng chậm lại bao nhiêu – nàng có thể làm vợ ta, cùng ta cai quản trại Thag cơ mà
– Đồ bán nước – cô gái tên Như quát lên – ta và ngươi không đội trời chung
Mạnh hứng thú đánh giá “cặp đôi không hoàn hảo” này. Tên kia cao gần 2m, như một con gấu bự, vóc người to lớn, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, đầu buộc băng đỏ, tay cầm búa 2 lưỡi vung như bay. Cô gái khá xinh đẹp, mái tóc đen dài thả xõa, nước da trắng hồng, môi đỏ… nhưng những đường gươm cũng vô cùng ác liệt, không hề nhẹ nhàng mềm mại như dáng người nàng.
Mấy chục hiệp qua đi, lợi dụng sơ hở của tên to con, cô gái nhanh chóng kết thúc trận chiến bằng 1 lưỡi gươm cắt qua yết hầu kẻ địch…
– Thế nào, giờ nàng ở đâu, ta đưa nàng về… – Mạnh cười nói
Cô gái không nói gì, cứ lầm lũi bước đi. Mạnh cũng im lặng dắt ngựa đi đằng sau. Qua khỏi cánh rừng đến một thung lũng, nơi đó có mấy nấm mộ mới đắp, cô gái dừng lại, quỳ xuống bên một ngôi mộ khóc lớn
– Cha ơi, Mẹ ơi, con đã trả thù cho cha mẹ rồi… Oa oa oa… Hu hu…
Sau khi nàng bình tĩnh lại, Mạnh mới biết được đầu đuôi câu chuyện. Cô gái tên Vương Nhã Như, là con gái của Vương Bàng, trại chủ trại Thag. Tháng trước có mấy tên Cẩm Y Vệ đến gặp Vương Bàng đề nghị lão hợp tác cùng quân Minh, đợi khi Đại Minh đánh vào thì nổi dậy chống đối triều đình. Vương Bàng vốn là lính cũ của nghĩa quân Nguyễn Thanh thời Trần, sau khi khởi nghĩa thất bại ông đem người nhà và tàn binh đến nơi này lập trại, ngày ngày trồng trọt, chăn nuôi, ý chí đã nhạt hơn thời trẻ. Hơn nữa là người Việt, ông Bàng biết thừa âm mưu của quân Minh, kiên quyết từ chối. Nhưng trong trại có tên phản bội là Hào Cẩm Đồ, bí mật móc nói với Cẩm Y Vệ, đánh thuốc độc chết hai vợ chồng trại chủ cướp ngôi. Hắn thèm thuồng sắc đẹp của Như, muốn bắt nàng làm vợ hắn, nhưng Như lựa lúc đám cưới mà trốn đi, cuối cùng gặp Mạnh…
Nghe chuyện của Như, Mạnh thở dài, quỳ xuống trước mộ của vợ chồng trại chủ
– Kính vợ chồng bác Bàng. Phận con cháu là tổng thống chế quân Đại Việt, Tư lệnh tối cao quân đội. Lòng trung của hai bác dành cho dân tộc, tôi xin ghi tạc, có chén rượu nhạt kính dâng hương hồn hai bác, mong hai bác phù hộ cho dân ta diệt quân xâm lăng, dương oai danh họ Hồng Bàng.
Nói rồi lấy chén rượu tưới lên mộ. Xong xuôi đâu đấy, Mạnh hỏi Như có dự tính gì không, thấy nàng lắc đầu, Mạnh mời nàng về Hội An (muốn tìm người dẫn đường ấy mà – tên mù đường xấu xa) thăm quan, nghỉ ngơi rồi từ từ tính. Như đồng ý, thu dọn hành trang rồi cùng Mạnh lên đường, dấn thân vào một chuyến phiêu lưu của cuộc đời nàng, cũng là một chuyến phiêu lưu tình ái…