THANH ÂM MƯA RÀO - Chương 26: 26 Yêu Nhau Mãi Mãi
Dương Thính Vũ tùy tiện cầm lên một chiếc áo trẻ con trên giường, màu hồng mềm mại làm cho lòng cô mềm nhũn.
Nếu như, cô cũng có một đứa con… một đứa con của anh.Dương Trấn gõ hai tiếng rồi mở cửa, anh thò nửa người vào trong, nói: “Ăn cơm thôi.” Bắt gặp một mình Dương Thính Vũ, bèn hỏi: “Liễu Hinh đâu rồi?”“Cậu nhỏ… chị ấy vừa ra ngoài.” Cô không biết tại sao mình bỗng nhiên đổi giọng, lời nói của Liễu Hinh đúng là giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng cô nhiều năm.
Tuy Dương Trấn đã sớm nói anh và Liễu Hinh trong sạch, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, bọn họ ngay cả ôm hôn cũng chưa từng.“Ừm, đi ra ngoài ăn cơm.” Dương Trấn cực lực kiềm chề tâm trạng của mình, không để bản thân nhìn Dương Thính Vũ quá nhiều.
Lúc anh quay người muốn rời khỏi, cô ở đằng sau gọi đến, “Cậu nhỏ…”Anh đứng yên tại chỗ, nhưng không quay người.Dương Thính Vũ đi đến bên anh, kéo anh vào phòng cũng khép cửa lại, “Nghe bà ngoại Thu Hà nói, anh đã giải trừ quan hệ của chúng ta trên hộ khẩu?”Dương Trấn cau nhẹ lông mày, không rõ cô hỏi như vậy có ý gì, thế là khẽ gật đầu.“Anh và chị Liễu Hinh cũng đang làm thủ tục ly hôn phải không?” Dương Thính Vũ biết rõ còn cố hỏi, chẳng qua cô muốn nghe tự mình anh nói cho cô biết.
Tuy hôn nhân của anh là do cô thúc đẩy, nhưng cũng chính vì thế mà cô mới để ý như vậy.Năm đó, cô không chịu nổi Dương Trấn nhiều thủ đoạn như vậy, từ Âu Dương Tuyển, đến Lục Ly.
Vì có thể rời khỏi anh, cô đành phải nói dối.
Lúc ấy, cô thật sự hy vọng anh và Liễu Hinh kết hôn, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể cắt đứt triệt để.Mà Dương Trấn, kết hôn như cô mong muốn, cô rời khỏi anh, trở về khoảng trời tự do.
Chỉ nửa năm sau, lúc Lục Ly muốn dẫn cô xuất ngoại, Dương Trấn mới bước đến, trói buộc cô lần nữa.Từ đó bắt đầu, Dương Thính Vũ vô cùng hận anh.
Hận anh kết hôn, hận anh ép cô ở lại bên anh.“Thính Vũ…” Dương Thính Vũ không nói cho cô biết… vì không muốn để cô chịu bất kỳ gánh nặng nào.
Ở trước mặt cô, anh gắng sức trở về một người cậu bình thường, không muốn tạo áp lực khi cô chưa hiểu rõ ràng.“Còn cái gì em không biết nữa?” Cô biết rõ anh đang thay đổi, không hề giống như lúc trước, một mực ép buộc cô bên người, mà lặng lẽ xử lý thỏa đáng mọi thứ vì cô.Dương Trấn tiếp tục nhíu mày, anh không biết Liễu Hinh nói cho cô bao nhiêu, đành phải nói ra toàn bộ: “Bên Âu Dương Tuyển, trong mấy năm nay anh vẫn luôn liên lạc với các bác sĩ khoa mắt có uy tín ở Mỹ để chẩn bệnh giúp anh ta, hy vọng anh ta có thể thấy được ánh sáng.
Nhưng điều này không dễ dàng, nhưng anh sẽ kiên trì.”Hốc mắt của Dương Thính Vũ bắt đầu đỏ hoe.
Lúc cô hận anh, oán trách anh trong những năm nay, cô cho rằng, anh chỉ biết không ngừng cướp đoạt, cơ thể và quyền tự do của cô.
Nhưng cô, không thấy được anh cũng phải trả giá.“Cậu nhỏ,” Cô giang rộng hai tay ôm lấy tấm lưng của người đàn ông trước mặt.
Anh cứng ngắc không nhúc nhích, điều này làm khóe miệng của cô nhếch lên: “Cho em chút thời gian được không?”Trở ngại giữa bọn họ, Dương Trấn không ngừng hóa giải từng chút một, mà còn thừa lại, chính là lòng quyết tâm trở về của Dương Thính Vũ.“Được, mặc kệ bao lâu, anh đều sẽ đợi.” Dương Trấn ôm chặt cô vào lòng, có những lời này của cô, thế là đủ rồi.Nửa năm sau…Dương Thính Vũ tan học về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Cô vứt cặp táp tùy tiện trên ghế sofa, dép cũng không mang đi vào phòng bếp, nhìn người đàn ông cao lớn của cô đang bận rộn luôn tay trong phòng bếp nhỏ, trong lòng chứa đầy mật ngọt.“Về rồi à?” Dương Trấn quay đầu, dương dương tự đắc hất cằm về phía ly nước chanh trên bàn, “Trước tiên, em uống nước chanh cái đã.”Dương Thính Vũ gật đầu, cầm ly thủy tinh tu một hơi hết nửa ly, “Hôm nay làm sao anh tự xuống bếp thế?” Tài nấu nướng của cô không tốt, mà anh cũng hiếm có thời gian tự mình nấu cơm.Dương Trấn nói, cho cô thời gian, thật ra nửa năm nay, phần lớn thời gian anh đều ở lại Hàn Quốc với cô.
Đương nhiên, trên danh nghĩa là vừa lúc anh có thể phát triển sự nghiệp đến Hàn Quốc thôi.“Ngày mai anh phải về nước, đêm nay muốn ăn ở nhà.” Tắt bếp, anh đã nấu xong một bàn đồ ăn thịnh soạn.Cảm giác mất mát làm cho Dương Thính Vũ không còn đói bụng, uống hết ly nước chanh còn lại.
Cô đặt ly xuống, có chút tức giận nói: “Đáng lẽ, anh nên sớm trở về rồi phải.”“Tức giận?” Dương Trấn duỗi cánh tay ôm cô vào ngực.
Có lẽ lại là tiểu biệt thắng tân hôn.
Tuy nửa năm nay hai người sống chung không dính nhau như trước, trong tư tưởng và suy nghĩ lại lệ thuộc vào nhau nhiều hơn, tình cảm càng thêm bền vững.“Em có tức giận gì đâu.” Cô phồng má, không còn tâm trạng nói cho anh biết chuyện hiện giờ của cô.Dương Trấn chọc chọc má cô, thuận thế cúi đầu hôn một cái lên chiếc miệng nhỏ nhắn đang cong lên, “Ngày mai anh phải đi rồi, em còn muốn giận dỗi?”“… Không được, không cho phép anh đi!” Càng nghĩ, vì chuyện kia, Dương Thính Vũ kiên quyết vứt bỏ… hoàn toàn không rụt rè, nhón chân gắt gao quấn lấy cô anh.“… Vũ nhi…” Dương Trấn bất đắc dĩ than nhẹ, nếu không phải chuyện khẩn cấp, anh cũng không muốn bỏ cô về nước đâu.“Cậu nhỏ…” Cô bĩu môi, mở đôi mắt to đầy ấm ức, cơ thể không ngừng cọ sát vào anh, đôi chân trần trụi mè nheo trên bắp chân của anh.Trêu chọc rõ ràng như vậy, làm anh rung động không dứt.
Cô gái này, sớm đã không cần gọi anh là cậu nhỏ, đa phần trong lúc thân mật, cô sẽ gọi anh như vậy, thay vào đó trở thành tình thú của hai người bọn họ.Bàn tay trực tiếp thò xuống váy, giật phăng quần lót của cô, ngón tay thon dài vân vê hoa môi, sau khi cảm thấy hơi ẩm ướt liền xâm nhập vào mật huyệt.“Ừm… a…” Dương Thính Vũ nhắm hai mắt lại, thừa nhận khoái cảm mà người đàn ông của cô mang lại.
Còn chuyện mang thai, hẳn là nên chờ sau màn ân ái này mới nói cho anh biết.END.