THÁNG NGÀY NẰM VÙNG MA GIÁO - Chương 39: Chương 39
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THÁNG NGÀY NẰM VÙNG MA GIÁO
- Chương 39: Chương 39
Chào mọi người, ta cũng không biết mình tên là gì, mọi người có thể gọi ta là Soái Ca Gặp Nạn.
Chuyện của ta nói ra thì rất dài.
Một tháng trước, ta tỉnh lại bên bờ biển, toàn thân đều là vết thương, chân còn bị què, quan trọng nhất chính là ta đã quên mất mình là ai.
Ta bình tĩnh mà tiến hành suy luận, loại khả năng thứ nhất: Ta là hoàng tử cung đấu thất bại, bởi vì quá ưu tú nên bị các huynh đệ ngốc hơn ta hại đến mất trí nhớ.
Loại khả năng thứ hai: Ta xuất thân là phú nhị đại gia thế hiển hách, bởi vì trạch đấu thất bại nên bị huynh đệ ngốc hơn ra tay hại đến mất trí nhớ.
Tóm lại, nhất định có một số tiền lớn hoặc là ngôi vị hoàng đế đang chờ ta đi kế thừa, mà hiện tại ta chỉ có thể ở chỗ này làm khổ sai*, không thể không nói vận mệnh quá không công bằng, đệt.
Ta bị một cô nương cứu vớt, lúc ấy trên người ta một đồng cũng không có, ta ăn cơm do cô nương nấu, trong lòng rất cảm kích, nói không có gì báo đáp, cô nương nói vậy ngươi lấy thân báo đáp là được rồi!
Ta vừa định nói cô nương ngươi không phải là loại ta thích, đã bị cô nương gọi hai gã lực lưỡng tới lôi ra ngoài.
Thì ra lấy thân báo đáp ý là bán ta tới công trường làm khổ sai.
Cuộc sống khổ sai thật sự rất vất vả, ta buổi sáng khiêng gạch, buổi chiều vác gỗ, trước nửa đêm khiêng gạch, nửa đêm về sáng vác gỗ, may mắn ta trẻ tuổi sức khỏe tốt, nếu không chỉ mấy phút đã chết đột ngột.
Cho nên ta kiến nghị các vị nam đồng bào ở bên ngoài phải luôn đề cao cảnh giác, không nên tùy tiện tiếp nhận ý tốt đến từ nữ nhân xa lạ.
Nếu không, mọi người cũng có khả năng bị chộp tới làm khổ sai.
Bởi vì chịu không nổi làm việc với cường độ cao, ta quyết định chuồn đi, sau đó trong lúc trốn chạy ta phát hiện mình biết khinh công.
Khiếp sợ.
Ta chắc không phải là người tập võ đấy chứ! Cứu mạng, ta không muốn làm người tập võ, vừa nghèo vừa nguy hiểm lại không có ngôi vị hoàng đế chờ ta đi kế thừa.
Chạy ra ngoài chẳng được bao lâu ta lại lâm vào khốn cảnh, bởi vì ta ăn cơm không trả tiền, một lần nữa lại bị người bắt, thật đáng giận! Chạy quá chậm rồi.
Chủ tiệm cơm là một đại tỷ rất hung dữ, đại tỷ nói: “Ngươi không có tiền à?”
Ta gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đại tỷ lại nói: “Ngươi không có tiền mà muốn ăn cơm của ta ư?”
Ta lại gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Sau đó đại tỷ sai người kéo ta ra cổng đánh một trận.
Ta bị đánh đến máu cũng muốn phun ra ngoài.
Ngay vào lúc ta cho rằng mình sắp chết, chủ tiệm cơm nhỏ bên cạnh đã cứu ta trở về.
Chủ tiệm cơm cũng là một đại tỷ, ta càng nhìn càng cảm thấy nàng và đại tỷ mới vừa gọi người đánh ta rất giống nhau.
Đại tỷ nói sát vách bên đó là muội muội ruột của nàng, vốn dĩ gia sản là hai người phải chia đều, thế nhưng muội muội nàng tương đối tàn nhẫn độc ác, trực tiếp đá nàng đi ra ngoài.
Nàng quyết không chịu thua, cố ý mở tiệm cơm nhỏ bên cạnh đại tửu lâu để chống lại muội muội nàng.
Đây là trạch đấu sao, ta đúng là còn quá non.
Đại tỷ nói mục đích nàng cứu ta là muốn ta làm việc ở trong tiệm nhà nàng, bưng mâm rửa chén là được rồi.
Ta hỏi tại sao lại là ta, đại tỷ thẳng thắn nói bởi vì diện mạo ta đẹp mắt, có thể hấp dẫn một bộ phận nữ khách hàng, hơn nữa ta lại nghèo, nàng chỉ cần cho ta ăn cơm là được, không cần phát tiền lương.
Ta đành phải làm công cho đại tỷ.
Không biết vì sao, công việc ta làm ở tiệm cơm cực kỳ thuận buồm xuôi gió, cứ như trước kia ta từng trải qua vậy.
Việc này làm cho ta sinh ra hoài nghi với chính mình, chẳng lẽ ta không phải phú nhị đại cũng không phải hoàng tử gặp nạn, mà là một tiểu nhị?
Ta không thể tiếp nhận.
Tổn thương trên người ta vẫn còn chưa lành, nào là hắc công trường nào là bị đánh tơi bời, người sắt cũng chịu không nổi.
Lúc ta rửa chén cảm thấy bả vai mình đều đang đau nhức.
Thế nhưng ta lại không biết mình có thể chạy tới nơi nào, đúng là thiên hạ to lớn nhưng không biết nơi đâu là nhà.
Thật là một soái ca thê thảm.
Mấy ngày nay, ta thường xuyên phát hiện có người ở trong bóng tối trộm nhìn ta chằm chằm, lại còn không phải chỉ có một người, mọi người hiểu chứ! Chính là ta rõ ràng cảm thấy bọn họ đang nhìn ta, nhưng khi ta vừa quay đầu, bọn họ lại giả bộ đang bận làm chuyện của mình.
Ta rất lo lắng, chắc không phải là sát thủ đại nội tới đuổi giết bổn hoàng tử đấy chứ.
Kỳ quái nhất chính là hôm nay, đại khái là lúc giữa trưa, có một vị soái ca tới tiệm của chúng ta, chính là cái loại soái ca có dung mạo giống như nhân vật chính trên trang bìa tiểu thuyết bá đạo vương gia kia đấy!
Đương nhiên, so với ta vẫn còn kém một chút.
Hắn đi vào, ta hỏi hắn muốn ăn cái gì, hắn ngơ ngẩn nhìn ta, ta lại hỏi một lần nữa, hắn kêu một bàn đồ ăn thật lớn, nhưng một ngụm cũng không động vào.
Ta cảm thấy người này rất kỳ quái, nhưng ta còn có rất nhiều chén chưa rửa, cho nên chạy tới sau bếp rửa chén bát.
Chẳng được bao lâu, hắn đi tới hỏi ta: “Cánh tay ngươi bị thương rồi ư?”
Đâu chỉ là bị thương, quả thực là bị nện bầm dập.
Nhưng đàn ông chúng ta chưa bao giờ dễ dàng thổ lộ phiền não của chính mình, ta nói: “Không có chuyện gì, rửa chén nhiều, cánh tay hơi bị rút gân mà thôi.”
Không nghĩ tới, hắn thế mà ngồi xổm bên cạnh ta, giúp ta chải vuốt đầu tóc hơi rối cho chỉnh tề, nói: “Ta đây rửa chén giúp ngươi.”
Ở đâu mà ra chuyện tốt thế này!
Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không có từ chối hắn, hắn liền chân tay vụng về mà rửa hết chén bát dơ.
Sau đó hai chúng ta cùng nhau ngồi ở trong viện phơi nắng, bụng ta kêu ục ục, ta nói: “Soái ca, sao ngươi gọi nhiều đồ ăn như vậy mà lại không ăn.”
Hắn nói: “Ta không đói bụng.”
Ta nói: “Ngươi không ăn vậy ta ăn có được không? Dù sao bà chủ của ta không có ở đây.”
Hắn nói: “Có thể.”
Lúc ta ăn cơm, hắn ngồi ngay bên cạnh nhìn ta, ta nuốt xuống một ngụm màn thầu, hỏi hắn: “Soái ca, ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Hắn nói: “Ta họ Cung, ngươi kêu ta là lão Cung** đi.”
Nói xong hắn lại cho ta một phần gà quay, lão Cung đúng là người tốt!
—
FM: * Làm khổ sai: nguyên văn là Đả hắc công 打黑工: từ chỉ những người bởi vì không có thân phận hợp pháp (nhập cư trái phép chẳng hạn) nên chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc thấp kém, lương thì thấp mà thường bị chủ chèn ép.
Bởi vì không tìm được từ thích hợp nên tạm thời để như vậy, nếu bạn thấy sai sót, xin hãy chỉnh sửa giúp tôi *cúi đầu*
**Lão Cung: phát âm tương tự như “lão công”, nghĩa là “chồng” =))).