THÁNG NGÀY GIÀNH ẢNH ĐẾ VỚI THÁI TỬ - Chương 15: 15 Chương 14
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THÁNG NGÀY GIÀNH ẢNH ĐẾ VỚI THÁI TỬ
- Chương 15: 15 Chương 14
Lý Tùng Nhất bỗng nói: “Anh tìm được diễn viên cho kẻ lừa đảo chưa?”
“Chưa nữa.” Phương Hữu Hành đáp.
“Được!” Lý Tùng Nhất vỗ bàn.
“Tôi có người.
Nếu anh chọn ảnh, tôi có thể giảm thù lao xuống.”
Phương Hữu Hành hỏi ngay: “Giảm nhiêu?”
“Tôi lấy tượng trưng một vạn thôi.” Lý Tùng Nhất hết sức hào phóng, đức tính này mới xuất hiện gần đây là do cậu vừa phất lên trong một đêm.
(10,000 RMB = 35,741,802 VNĐ)
Phương Hữu Hành suýt thì buột miệng tôi đồng ý.
May sao y là một đạo diễn kính nghiệp, chưa rớt hết liêm sỉ xuống đất: “Cậu định giới thiệu ai? Chuyên nghiệp không? Đáng tin không?”
Lý Tùng Nhất giơ ngón cái: “Tuyệt đối chuyên nghiệp, tuyệt đối đáng tin.”
Khang Kiều hắng giọng: “Hẹt hèm.
Tùng Nhất, thù lao của cậu phải thương lượng với tôi và công ty theo quy trình chính thức.
Thường thì, công ty không cho cậu nhận nếu thù lao quá thấp.”
Lý Tùng Nhất nhướng mi, mặt dày mày dạn thưa: “Nếu không phải Bình Xuyên mấy người cây cao đón gió hại tôi ra nông nỗi này, thì tôi đâu phải rơi xuống hoàn cảnh như hôm nay.
Trần Đại Xuyên không thấy có lỗi thì thôi, còn dám mặt dày đặt yêu cầu với tôi?”
Khang Kiều nuốt nước bọt: “Tôi nói ví dụ vậy thôi.
Bây giờ cậu là tình huống đặc biệt.
Tôi chỉ nhắc nhở cậu, sau này nhớ chú ý chút.”
Phương Hữu Hành ngạc nhiên, đoạn hỏi Khang Kiều: “Cậu ấy với ông chủ Trần thân lắm hả? Sao gọi thẳng tên người ta?”
“Ổng có phải Thái tử hay Hoàng đế đâu mà không cho gọi thẳng tên?” Lý Tùng Nhất nheo mắt.
“Tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Nói về người cậu giới thiệu trước đi.” Khang Kiều kéo chủ đề trở về quỹ đạo.
Lý Tùng Nhất cười: “Nói cái gì nói, tôi gọi tới đây luôn.”
“Có nam chính đang tìm anh diễn.” Lý Tùng Nhất gọi điện cho Thai Hành.
Trong khi chờ Thai Hành tới, Phương Hữu Hành bèn xem một số đoạn cắt phim truyền hình mà Thai Hành đóng vai phụ trên Internet.
Trái tim suýt vọt ra ngoài của y mới chịu yên ổn trở lại vị trí ban đầu.
Thai Hành đến, đôi bên trò chuyện vài ba câu.
Phương Hữu Hành phát hiện Thai Hành là đàn em cùng trường, chỉ khác nhau về chuyên ngành.
Tên của hai người còn có chữ “Hành” trong đó.
Đặc biệt, cả hai đã tìm thấy tiếng nói chung —— Họ là một trong những người giỏi nhất thuở đại học, song cuối cùng lại rơi vào tình trạng khốn khổ thế này.
Phương Hữu Hành nắm tay Thai Hành, giọng đầy hào hứng: “Vai này là của cậu!”
Thai Hành cũng hào hứng theo: “Cảm ơn đạo diễn!”
Phương Hữu Hành ngượng nghịu: “Nhưng thù lao hơi thấp, cậu đừng chê nha.”
“Bao nhiêu cơ?” Thai Hành hỏi.
Phương Hữu Hành nói: “Cậu thấy bao nhiêu thì được? Hay mức tối thiểu là bao nhiêu cậu mới chịu đóng?”
Thai Hành nhìn Lý Tùng Nhất: “Cậu bao nhiêu?”
“Một vạn.”
“Hiện tại cậu nổi tiếng hơn tôi, thù lao của tôi không cao hơn cậu được.” Thai Hành nói.
“Vậy tôi cũng một vạn thôi.”
Phương Hữu Hành ngớ ra, mắt y chợt ươn ướt.
“Sao khóc?” Thai Hành thoáng nhìn Lý Tùng Nhất.
“Cao quá hả? Anh có bao ăn bao ở không? Nếu có thì tôi giảm xuống chút.”
Phương Hữu Hành vừa cười vừa khóc: “Cảm ơn hai cậu nhiều lắm!”
Giữa lúc Phương Hữu Hành cảm động rơi nước mắt thì hợp đồng đóng phim đã hoàn tất với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
Lý Tùng Nhất sảng khoái cả người nên mở WeChat, muốn khoe tin sốt dẻo với Châu Gia Mậu.
Cậu và Châu Gia Mậu xem như anh em đồng cảnh ngộ.
Do tình đồng chí keo sơn gắn bó nên mối quan hệ của họ hiện tại hòa thuận lắm.
Đôi khi hai người còn tâm sự trên WeChat, và có đôi khi…!phong cách lạ lùng cực.
Tỷ dụ như lần đối thoại cuối cùng:
Châu Gia Mậu: Hầy.
Sao tự dưng tụi mình gặp phải chuyện này chứ, xui quá.
Bộ kiếp trước tụi mình giết người phóng hỏa, làm mọi điều ác nên kiếp này bị quả báo hả?
Lý Tùng Nhất tức: Do anh xui xẻo.
Dù kiếp trước có làm điều ác cũng là anh làm, không liên quan gì đến tôi.
Châu Gia Mậu: Rõ ràng là cậu! Nếu cậu không mở tiệc ăn mừng, anh có đi karaoke đâu!
Lý Tùng Nhất: Rõ ràng là anh! Nếu anh không đòi đi hát, tụi mình có rơi vào hoàn cảnh này đâu!
Châu Gia Mậu: Là cậu! Anh hát mấy năm trời có bao giờ xảy ra chuyện? Hát với cậu có một lần mà muốn đi đời nhà ma!
Lý Tùng Nhất: Là anh! Tôi ký hợp đồng trong vui vẻ.
Rõ ràng vận may đang nhào tới, nhưng cuối cùng bị nghiệp của anh quật hết!
Châu Gia Mậu: Là cậu! Có thành ngữ làm chứng, hồng nhan họa thủy!
Lý Tùng Nhất: Là anh! Cũng có tục ngữ làm chứng, xấu hay làm màu*!
[1] Xấu hay làm màu: Thực ra bản gốc là “丑人多作怪”, ý chỉ những người xấu xí sẽ làm đủ mọi thứ kỳ quặc để thu hút sự chú ý.
Mình chém thành “Xấu hay làm màu” đó.
Châu Gia Mậu: Ê, anh phản đối.
Cậu đang công kích cá nhân.
Lý Tùng Nhất: Anh phải hiểu một điều, bị phán xấu xí trước mặt tôi không phải gọi là công kích cá nhân, mà là một lời tuyên bố về sự thật trong trạng thái tương đối.
Châu Gia Mậu bỏ mình nơi trận chiến, không để lại bất kỳ lời hấp hối nào.
Lý Tùng Nhất khẽ cười nhớ lại cảm giác chiến thắng lúc đó, đoạn cậu nhắn vài dòng bình thản: Tôi chuẩn bị đóng phim.
Hầy.
Chắc bận lắm, không rảnh như anh.
Ghen tị ghê.
Châu Gia Mậu như xác sống vùng dậy: Má, phim gì vậy? Anh còn chưa có phim quay mà cậu có rồi, ông trời bất công quá đi à.
Lý Tùng Nhất: Không kể cho anh được, tôi ký cam kết bảo mật.
Nhưng tôi có thể tiết lộ vài từ khóa: Song nam chính, Càn Long, lừa đảo hàng loạt, âm mưu chấn động.
Châu Gia Mậu ghen tị muốn chết: Phim quyền mưu cung đình hả? Nghe như chế tác lớn.
Thôi cậu quay đi, anh về quê trồng rau nuôi cá đây.
Và sau đó, hắn ôm gối trốn vào góc khóc thút thít.
“Chuỗi thức ăn” nghiễm nhiên không phải là một tác phẩm có chế tác lớn.
Song xét về trình độ chuyên nghiệp, nhiều hãng phim và truyền hình được mệnh danh là “chế tác lớn” chưa chắc đã bắt kịp.
Lý Tùng Nhất nhận bản đầy đủ của kịch bản, và cậu càng hiểu thêm về sự nghiêm túc lẫn tài năng của Phương Hữu Hành.
Y là một đạo diễn có nền tảng vững chắc cùng với thái độ làm việc cầu toàn, kịch bản này ắt hẳn đã trau chuốt và xem xét kỹ lưỡng nhiều lần.
Mỗi nhân vật đều có thiết lập tính cách đặc sắc, mỗi hành vi đều có nguồn gốc rõ ràng.
Ngay cả khi nó hoang đường, vậy cũng hoang đường đến mức thuyết phục.
Dẫu là một bà lão mắc chứng Alzheimer cũng vẫn có lý do sâu xa khiến bà mắc mưu, bởi đây không chỉ là một nhân vật đóng vai trò kết nối.
Bà lão thọ gần trăm tuổi, đời bà khổ sở trăm bề.
Sinh ra trong thời đại chiến tranh loạn lạc, gia đình bà vốn là trâm anh thế phiệt nên từ nhỏ đã sống trong cảnh ăn ngon mặc đẹp.
Vài năm sau vì nguyên nhân chính trị, bà sa vào cuộc đời bấp bênh và nhiều sóng gió.
Bà từ một tiểu thư đài các rơi xuống con nghèo mạt rệp.
Bà hãy còn kiêu hãnh, nhưng bà buộc phải cày cuốc như trâu như ngựa cốt kiếm sống.
Về sau cuộc sống ổn định thì bà lấy chồng.
Tuy nhiên gặp phải thời kỳ đặc biệt, bà bị coi là một địa chủ điển hình.
Người dân trong phố sỉ nhục và mắng mỏ bà giữa ban ngày ban mặt, khổ không tả xiết.
Chồng bà chẳng tài nào chịu nổi kiếp sống nhục nhã, bèn tự sát.
Dù sao vẫn phải sống tiếp, bà dắt theo hai người con gái đi đến thời đại mới.
Nhưng con bà tranh chấp với người khác rồi bị đánh chết, để lại đứa con thơ dại.
Đứa bé này cũng là nhân vật chính của câu chuyện.
Từ nhỏ nó đã nghe bà kể về những năm tháng vất vả, cũng thường nghe bà nhồi nhét về quá khứ huy hoàng như thế nào và địa vị gia đình cao ra sao.
Bà luôn nói rằng —— “Cháu à, phải cố gắng phấn đấu trở thành người vượt trội.
Đừng để người khác bắt nạt mình.”
Những gian khó của cuộc đời đã để lại dấu ấn chẳng thể phai mờ trong lòng bà cụ.
Khi về già, chốc chốc thì bà hồ đồ, chốc chốc thì bà tỉnh táo.
Khi tỉnh táo, bà sống với lòng nhẫn nại thầm lặng.
Khi hồ đồ, bà sống với lòng cuồng nhiệt của ánh hào quang năm xưa.
Vì thế sau khi đãng trí, bà mới tin chắc những lời nói dối vụng về về con cháu Càn Long và bảo vật gia truyền.
Tựa như trở lại thuở tấm bé, biết bao quan lớn quý nhân tụ họp trong nhà bà đàm luận thơ từ.
Nhân vật bà cụ này không hề đơn giản như Lý Tùng Nhất đã nghĩ, thành thử yêu cầu đối với diễn viên thủ vai càng cao hơn.
Lý Tùng Nhất đến đoàn phim, vừa trông thấy Tào Xuân Lan đóng vai bà cụ đã nhẹ nhõm hẳn.
Tào Xuân Lan là một người tốt bụng, hơn nữa còn hòa đồng với mọi người.
Bà thường kể chuyện tiếu lâm, nên chẳng mấy chốc đã thân quen với Lý Tùng Nhất và Thai Hành.
Lý Tùng Nhất thì luôn treo “Chị Xuân Lan” bên môi, khiến bà cười tít cả mắt.
Thực ra, Tào Xuân Lan đã ngoài bảy mươi tuổi.
Bà là một nghệ sĩ thuộc thế hệ trước, và là đóa hồng kiêu sa nổi tiếng của màn ảnh Hoa ngữ thời còn trẻ.
Khi đã đứng tuổi, kỹ thuật diễn của bà chẳng còn nơi để phát huy.
Những nhân vật như mẹ chồng độc ác hay bà lão hiền lành không còn mang tính khiêu chiến đối với Tào Xuân Lan.
Bà tạm biệt màn ảnh và chuyển sang diễn kịch nói.
Nhiều vở kịch cổ điển thường xây dựng nội tâm sâu sắc và phức tạp đối với nhân vật lớn tuổi, Tào Xuyên Lan đã tìm thấy sân khấu mới cho mình ở đây.
Và để Tào Xuyên Lan vào vai bà cụ, quả thật là hoàn hảo không tì vết.
So với phim điện ảnh, hình thức biểu diễn của kịch nói có phần cởi mở hơn về hình thể và lời thoại.
Xét cho cùng, khán giả dưới sân khấu không nhìn rõ các biểu cảm vi mô mà chỉ có thể lắng nghe và cảm nhận thông qua tiếng nói lẫn ngôn ngữ cơ thể của nghệ sĩ.
Đóng vai một bà cụ đãng trí mà cuồng nhiệt, yêu cầu diễn viên phải nắm chắc điểm cân bằng giữa hai thế cực và biểu cảm không thể quá khoa trương.
Trong một lần Lý Tùng Nhất phối diễn với bà, ngay khi Tào Xuân Lan vừa cất lên lời thoại đầu tiên đã khiến cậu nổi da gà và âm thầm kính ngưỡng.
Phương Hữu Hành không phải dạng vừa đâu, y có thể mời Tào Xuân Lan đến đoàn phim cơ mà.
Phương Hữu Hành cười nhẹ, mặt mày ửng đỏ: “Tôi làm gì giỏi vậy.
Giáo sư đại học của tôi nhờ chị Xuân Lan giúp đỡ đó.
Hầy, chắc thầy không nỡ thấy tôi sống chật vật thế này.”
Tổng thù lao của ba nhân vật chính không vượt quá sáu con số.
Phần tiền còn lại từ việc bán phòng tân hôn của Phương Hữu Hành đều dùng cho những khoản chi phí khác của đoàn phim.
Bởi vậy, đoàn phim thoạt nhìn thật tồi tàn.
Đội ngũ chưa đến ba mươi người, song mỗi nhân viên đều do Phương Hữu Hành tuyển dụng kỹ lưỡng, và có năng lực nghiệp vụ rất cao.
Trong đoàn có hai camera-man: một người do chính đạo diễn Phương Hữu Hành phụ trách nhằm tiết kiệm chi phí; người còn lại là cộng tác viên cũ của y, hai bên đã có sự phối hợp ăn ý.
Bạn gái của Phương Hữu Hành là chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu, còn kiêm luôn cả chức trang trí bối cảnh.
Phải nói rằng toàn bộ óc thẩm mỹ của cô đã dùng hết vào bộ phim này.
Rõ ràng là Phương Hữu Hành công nhận và tin tưởng vào tài năng của bạn gái, nên mới chẳng kiêng nể gì mà cho cô kiêm nhiều chức.
Lý Tùng Nhất cảm thấy Phương Hữu Hành phải thật may mắn khi có người bạn gái như cô, chẳng những đồng ý bán căn nhà tân hôn mà còn chịu thương chịu khó nghe Phương Hữu Hành quát mắng.
Mọi thứ đã đâu vào đấy.
Phương Hữu Hành thực hiện nghi lễ khai máy đơn giản rồi chính thức khởi quay.
Bạn gái của đạo diễn đã chọn một bộ tây trang đắt tiền cho Lý Tùng Nhất, dĩ nhiên là đồ thuê.
Và cô còn tạo khối khuôn mặt cho cậu cốt gia tăng cảm giác trưởng thành của người đàn ông thành đạt.
Cô chải toàn bộ tóc mái của Lý Tùng Nhất ra sau đầu, phô ra vầng trán đầy đặn và tràn đầy sức sống.
Sau rốt cô đeo một cặp kính gọng vàng lên sống mũi cho Lý Tùng Nhất —— Và thế là, doanh nhân mặt người dạ thú như bước ra từ trong kịch bản.
“Phường khốn nạn! Hệt như thằng lưu manh giả danh tri thức!” Thai Hành với mái tóc bù xù như ổ gà và chiếc sơ mi màu cháo lòng đang nghiến răng nghiến lợi.
Ai bảo hắn đóng vai một kẻ dối trá nghèo túng cơ chứ?
Lý Tùng Nhất cười khẽ, đoạn đứng dậy.
Tây trang làm bằng chất liệu vải cao cấp vừa khít với cơ thể của Lý Tùng Nhất, phô ra đôi chân dài, vòng eo nhỏ và bờ vai rộng một cách hoàn hảo.
Thai Hành đau đứt ruột, xỉa xói tiếp: “Cậu bày trò lừa đảo blockchain làm chi nữa? Suy nghĩ nhiều tổn thương tế bào não.
Cậu bán mình luôn đi! Tôi bảo đảm kinh doanh phát đạt, nửa đời sau sống sung túc!”
Lý Tùng Nhất thở dài: “Tôi cũng muốn lắm chứ.
Nhưng, ai mua nổi tôi?”
Bạn gái đạo diễn nhìn Lý Tùng Nhất cách trìu mến: “Mong sao lúc chị tạo hình vào tù cho cậu, cậu cũng tự tin giống vầy.”
Lý Tùng Nhất cóc sợ: “Tự tin không phải do tạo hình ban tặng, mà là đến từ vẻ đẹp tự nhiên.”
Phương Hữu Hành rống: “Bớt chém gió! Ra đây chụp hình nhanh lên!”
Về sau, Lý Tùng Nhất vô cùng biết ơn khoảng thời gian này.
Vì cậu chẳng bao giờ gặp lại một đoàn phim chậm chạp thế này nữa.
Đúng vậy.
Chậm, tốc độ quay chậm rì rì.
Nhưng đây không phải sự trì hoãn do thiếu năng lực gây ra, mà là cảm giác vững vàng do tiến độ đều đặn và ổn định mang lại.
Thậm chí đôi khi mọi người không thấy chậm chút nào, mà chỉ có cảm giác sung sức lẫn thoải mái.
Nhìn vào các đoàn phim khác, đa phần là cảnh tượng đạo diễn la hét; diễn viên kêu gọi; nhân viên chạy điên cuồng.
Đây cũng là điều bất đắc dĩ —— Quỹ thời gian của diễn viên eo hẹp; kinh phí sản xuất mỗi ngày một tăng, phim đóng máy trễ một ngày thì mất cơ hội một ngày.
Dẫu một đạo diễn chuyên nghiệp tới đâu thì trong thâm tâm vẫn mong kết thúc càng sớm càng tốt, tranh thủ giành giật từng phút từng giây.
Tiến độ chậm chạp của đoàn phim có một phần đến từ Phương Hữu Hành theo đuổi sự hoàn hảo và tinh tế trong từng chi tiết, một phần là do hầu hết mọi người đều dư dả thời gian.
Tiền bạc và thời gian của đội ngũ nhân viên là do Phương Hữu Hành bỏ tiền thuê, nhanh hay chậm không quan trọng.
Dù sao tiền đã có, nếu chậm thì họ càng thoải mái hơn.
Phương Hữu Hành không gấp, vậy họ gấp làm gì?
Đối với dàn diễn viên, người này còn rảnh rỗi hơn người kia.
Ai cũng có nhiều thời gian để nghiên cứu kịch bản và trau chuốt kỹ năng diễn xuất.
Bầu không khí ở đoàn làm phim xứng với một câu “tĩnh thủy lưu thâm”.
[2] Tĩnh thủy lưu thâm (静水深流): Bốn chữ này sâu xa quá, mình chưa tìm thấy thành ngữ/ tục ngữ nào của Việt Nam thay thế cả.
Ý chỉ dòng nước bên ngoài thì tĩnh lặng, mà chưa biết nó sâu như thế nào.
Ví với người trông thì bình thường nhưng chứa đựng nhiều điều vĩ đại.
Lý Tùng Nhất thật may mắn khi gia nhập đoàn phim này trong giai đoạn bắt đầu sự nghiệp diễn xuất.
Nó hệt như cây leo trông thấy cột thẳng.
Và rồi chẳng mấy chốc, tương lai cậu sẽ trở nên rực rỡ..