Thần Y Thánh Thủ - Chương 1020: Thú vương
Đại chiến của cường nhân ngũ tầng dưới chân Dã Nhân Sơn ác liệt đáng sợ, bất kỳ một người tu luyện hay linh thú đều phải nhượng bộ rút lui, hai con anh vũ trong Dã Nhân Sơn cũng sớm đã trở vào trong hang động. Nhưng vẫn còn một bóng hình, kháng cự lại áp lực khổng lồ, cưỡng chế tiến về phía Dã Nhân Sơn.
Luồng áp lực lúc trước vô cùng đáng sợ, gần như khiến nó từ trên mây rơi xuống mặt đất, nhưng cuối cùng nó vẫn kiên trì giữ cho mình không bị bất tỉnh, đồng thời tiếp tục đến gần Dã Nhân Sơn.
Từ phía xa, nó đã có thể nhìn thấy những bóng dáng mờ nhạt dưới chân Dã Nhân Sơn.
Bóng hình một mực khăng khăng muốn tiến vào Dã Nhân Sơn này chính là của con Tam Nhãn Thú màu vàng vốn được để lại ở bình nguyên Long Gia, nó không chỉ tự mình đến, mà còn còn mang theo cả con của mình.
– Hú!
Trên vai nó lộ ra hai cái đầu nhỏ, chính là Tiểu Lôi và Đại Lôi, hai đứa bọn chúng dường như không biết gì cả, cứ nhìn chằm chằm từ xa đến.
Đi liền một mạch.
Chân núi Dã Nhân, Phác Thiên Ân cười gằn, Tam Nhãn Ma Thú đứng bên cạnh gã, còn thân thể gã thì đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, đợi đến khi vô căn thủy hoàn toàn phát huy hết tác dụng, thì điểm yếu duy nhất của gã cũng đã không còn.
Khi đó cho dù Trương Dương chưa bị Tam Nhãn Ma Thú cắn chết, cũng khó mà có thể thoát khỏi thanh đao hẹp của Phác Thiên Ân, mặc dù Phác Thiên trúng thương nhưng dù sao cũng chỉ là vết thương nhẹ, nếu đem so sánh, thực lực lúc này của hắn thực ra còn mạnh hơn Trương Dương.
Thua một lần thua hai lần, Phác Thiên Ân không tin mình sẽ thua tiếp lần thứ ba! Hiện giờ Phác Thiên Ân căn bản không nghĩ ra Trương Dương còn có thể giở thêm trò gì để đối phó, đảo ngược tình thế thêm một lần nữa.
Tam Nhãn Ma Thú nghe được chỉ thị của Phác Thiên Ân, há to cái miệng đỏ máu để lộ ra hai chiếc răng nanh, hung ác dị thường. Thân hình nó hơi ngả về phía sau, chuẩn bị trực tiếp bổ nhào vào Trương Dương!
Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong lúc này đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, không còn ai có thể giúp Trương Dương hãm chân con Tam Nhãn Ma Thú này nữa.
Trương Dương nhíu chặt mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem phải làm gì lúc này!
Nhưng xem ra, hắn đã không còn cách nào rồi!
Trương Dương đứng dậy, hai mắt hơi nheo lại, lộ ra vẻ kiên quyết.
Lúc này, chỉ còn cách liều chết chiến đấu đến cùng!
– Hú!
Tam Nhãn Ma Thú gầm lên một tiếng, thân hình đột ngột nghiêng về phía trước, Trương Dương nghiến chặt răng, trong tay lại một lần nữa ngưng tụ ra kiếm băng vung ngang trước người. Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã phát sinh biến cố. Con Tam Nhãn Ma Thú đang bổ nhào về phía Trương Dương bất chợt rơi xuống, ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài núi Dã Nhân, gầm lên mấy tiếng, không ngờ lại toát lên vẻ sợ hãi!
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Trương Dương bỗng chốc ngây ngẩn cả người, sự hung ác lúc trước của con Tam Nhãn Ma Thú trong giây lát hoàn toàn biến mất, hơn nữa lại trở nên vô cùng sợ hãi, rốt cuộc là ai đã đến?
Quay đầu nhìn lại, Trương Dương lập tức cảm nhận được luồng khí tức từ xa đang tập kích núi Dã Nhân, chính là con Tam Nhãn Ma Thú Đại viên mãn dẫn theo Đại Lôi Tiểu Lôi đang đi về phía bên này.
Chỉ có điều, tại sao con Tam Nhãn Ma Thú lại sợ con Tam Nhãn Thú màu vàng này?
Trương Dương nhìn con Tam Nhãn Ma Thú toàn thân máu đen kịt trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, tại sao nó lại sợ con Tam Nhãn Thú canh giữ bàn đào vạn năm kia?
Không riêng gì Trương Dương ngây ngốc, ngay cả Phác Thiên Ân cũng ngẩn cả người, mặc dù gã có thể cùng chung năng lực với Tam Nhãn Ma Thú, nhưng lại không thể tâm đầu ý hợp được như Trương Dương với tam đại linh thú, lại càng không có cách nào giao lưu, vì vậy căn bản không biết tại sao nó lại như vậy.
– Mày làm gì vậy. Đi mau, giết chết Trương Dương!
Phác Thiên Ân có chút nóng vội, gá tức giận nhìn còn Tam Nhãn Ma Thú gào thét lên, nhưng con Tam Nhãn Ma Thú ngày thường luôn nghe lời lại lần đầu tiên phản kháng mệnh lệnh của gã, sau khi nghe xong lời gã nói không những không tiến lên tấn công Trương Dương, mà còn nhanh chóng trốn sau lưng Phác Thiên Ân, ư ử gầm nhẹ.
– Một con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn bình thường, mà lại có thể dọa cho ngươi sợ đến vậy sao?
Phác Thiên Ân thẹn quá hóa giận, nhưng cho dù gã có nói thế nào, con Tam Nhãn Ma Thú kia vẫn cứ trốn sau lưng gã, không dám tiến lên trước, thậm chí nó còn cắn một góc áo của Phác Thiên Ân lôi gã về phía sau, dường như đang thúc giục Phác Thiên Ân mau chóng rời khỏi.
– Cũng đâu phải là cường nhân ngũ tầng hay linh thú ngũ tầng cường mạnh gì, mày rốt cuộc là đang sợ cái gì?
Phác Thiên Ân trong lúc tức giận vung chiếc đao hẹp lên, hung hăng gõ cán đao vào đầu con Tam Nhãn Ma Thú, nghiêm giọng quát: Bạn đang đọc truyện tại – http://123truyen.vn
– Mau đi giết Trương Dương cho ta!
Tam Nhãn Ma Thú ra sắc lắc đầu, ủy khuất kêu lên, nhưng vẫn không chịu tiến lên nửa bước!
Trương Dương thấy cảnh tượng này không chần chừ thêm nữa, bàn tay nâng lên, một luồng năng lượng thiên địa êm dịu đột nhiên xuất hiện trên người tam đại linh thú Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong, trong chớp mắt đã kéo bọn chúng đến bên cạnh mình.
Thừa cơ Phác Thiên Ân mải ép con Tam Nhãn Ma Thú ra tay, Trương Dương đã truyền một ít linh khí vào trong cơ thể của tam đại lính thú.
– Chít chít chít!
– Xèo xèo xèo!
Vô Ảnh Tia Chớp từ từ tỉnh lại, Truy Phong cũng lắc lắc đầu, khôi phục tỉnh táo, mãi đến lúc này mà Tam Nhãn Ma Thú cũng vẫn không chịu rời khỏi sau lưng Phác Thiên Ân để đi tấn công Trương Dương.
– Hừ, ngươi cho rằng một con Tam Nhãn Thú mà có thể giúp ngươi đánh bại ta sao?
Phác Thiên Ân rốt cuộc cũng bỏ qua ý định sai khiến Tam Nhãn Ma Thú tấn công Trương Dương, hắn quay đầu lại nhìn Trương Dương, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Ngừng việc suy nghĩ, mặc kệ Phác Thiên Ân cùng con Tam Nhãn Ma Thú tại sao lại sợ con Tam Nhãn Thú màu vàng, nhưng việc này đối với Trương Dương mà nói là một tin cực tốt, không có sự uy hiếp của Tam Nhãn Ma Thú, vậy thì tiếp tục đánh bại Phác Thiên Ân cũng không phải là việc khó khăn gì!
– Đáng giận!
Phác Thiên Ân nhìn Trương Dương chằm chằm, không có sự trợ giúp của Tam Nhãn Ma Thú, gã cũng không còn tự tin đối chiến với Trương Dương như trước, đã hai lần bị Trương Dương đang trong tình trạng vô cùng suy yếu đánh bại, điều này vô tình tạo thành sự ám ảnh trong lòng gã, huống hồ lúc này linh khí trong cơ thể Trương Dương đã nhiều hơn so với lúc đầu.
Hắn biết rõ Hoa Hạ có một môn y thuật thần kỳ, có thể dùng ngân châm đâm vào huyệt để bộc phát tiềm lực lớn hơn, Phác Thiên Ân đã được chứng kiến qua tiềm lực của Trương Dương, hơn nữa Trương Dương còn là truyền nhân của y thánh Trương gia nổi tiếng Hoa Hạ, chiêu dùng ngân châm đâm vào huyệt này hắn còn chưa sử dụng đến,
Phác Thiên Ân hoàn toàn không ngờ đến bản thân lại rơi vào thế cục tiến thoái lưỡng nan như vậy, gã nắm chặt đao hẹp, cũng không dám tùy ý tiến công.
Thời gian dường như trôi qua một cách vô nghĩa trong cuộc giằng co, nhưng chỉ có Trương Dương cùng Phác Thiên Ân hiểu rõ, lúc này năng lượng trời đất mỏng manh của núi Dã Nhân đã giao thủ không biết bao nhiêu lần dưới sự khống chế của hai người.
Bất phân thắng bại!
– Hú!
Tam Nhãn Thú đi liền một mạch từ Tây Bắc Côn Luân đến sơn giới Dã Nhân, cuối cùng cũng tới được chân núi nơi Trương Dương cùng Phác Thiên Ân giao thủ.
– Hú hú hú!
Cùng với việc Tam Nhãn Thú màu vàng đang tiến gần đến, con Tam Nhãn Ma Thú cũng đột ngột lùi về phía sau, nó sợ hãi đến cực điểm gào rống, đồng thời cũng phá rối Trương Dương và Phác Thiên Ân!
Trương Dương lùi về sau một bước, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, Phác Thiên Ân cũng cùng lúc lùi lại, khóe miệng lại chảy ra một vệt máu đen.
Toàn bộ năng lượng trời đất đều bị Tam Nhãn Ma Thú thu hút đến bên cạnh nó, đám sương mù màu đen xen lẫn kịch độc cũng dày thêm mấy lớp bao quanh thân nó.
Nó nhìn chằm chằm vào con Tam Nhãn Thú kim sắc, hết sức phòng bị, giống như phải đương đầu với kẻ địch hùng mạnh.
– Chít chít chít!
– Xèo xèo xèo!
Vô Ảnh Tia Chớp nhìn thấy con Tam Nhãn Thú kim sắc xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại lớn tiếng kêu lên.
– Hú!
Đại Lôi Tiểu Lôi từ trên người Tam Nhãn Thú màu vàng nhảy xuống, nhìn thấy Vô Ảnh Tia Chớp lập tức chạy lại, nhanh chóng nhào vào lòng Vô Ảnh Tia Chớp, còn thè lưỡi liếm hai đứa bọn chúng.
Cùng lúc đó, ánh mắt hết sức cảnh giác của con Tam Nhãn Ma Thú từ trên người Tam Nhãn Thú màu vàng chuyển qua người Vô Ảnh Tia Chớp!
Trương Dương thoáng sửng sốt, thì ra thứ mà nó sợ không phải là Tam Nhãn Thú màu vàng mà chính là Đại Lôi và Tiểu Lôi!
Đại Lôi Tiểu Lôi chẳng qua chỉ là Tam Nhãn Linh Thú mới sinh không lâu, thực lực còn không bằng Vô Ảnh Tia Chớp, làm sao lại có thể khiến một con linh thú ngũ tầng kiêng kỵ như vậy?
– Cho dù nó biến chất, nhưng vẫn là thuộc loài Tam Nhãn Thú tôi, đối diện với thú vương tất nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi mà không còn sức chống lại!
Tam Nhãn Thú màu vàng mở con mắt thứ ba, một luồng năng lượng tản ra, âm thanh kia đồng thời hiện ra trong trí óc của Trương Dương và Phác Thiên Ân.
Thú vương!
Tam Nhãn Thú màu vàng rõ ràng là đang nói Đại Lôi cùng Tiểu Lôi chính là thú vương, còn Trương Dương dù thế nào cũng không thể ngờ tới, Đại Lôi cùng Tiểu Lôi lại là thú vương của Tam Nhãn Thú trong truyền thuyết!
Trong một truyền thuyết từ xa xưa, Tam Nhãn Thú là loài linh thú mạnh nhất, bọn chúng đặc biệt chú trọng sự thuần khiết về huyết thống, tương truyền cách cả nghìn năm mới có được một con Tam Nhãn Thú có huyết thống thuần khiết nhất sinh ra thú vương, mà địa vị của thú vương trong Tam Nhãn Thú lại chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất, thường thì những con Tam Nhãn Thú khác sẽ không dám chủ động gây chuyện với thú vương.
Linh trí con Tam Nhãn Ma Thú của Phác Thiên Ân còn chưa mở, nó nào có quan tâm đến việc Đại Lôi Tiểu Lôi còn chưa trưởng thành, đối mặt với loại áp lực đến từ huyết mạch này, trong đầu nó chỉ có duy nhất một ý nghĩ là chạy cho thật xa!
– Hú!
Vô Ảnh Tia Chớp vẫn luôn cảnh giác Tam Nhãn Ma Thú của Phác Thiên Ân, cũng không có thời gian chơi đùa với Đại Lôi Tiểu Lôi, hưng phấn của Đại Lôi Tiểu Lôi lập tức giảm xuống, bọn chúng nhìn Phác Thiên Ân cùng con Tam Nhãn Ma Thú có chút bất mãn, bọn chúng cũng biết chính vì hai người này mà Vô Ảnh Tia Chớp không rảnh chơi đùa với mình.
– Hú!
Tam Nhãn Ma Thú bị Đại Lôi Tiểu Lôi nhìn, bỗng chốc nhảy dựng lên, rống lên một tiếng quái dị rồi nhanh chóng lao đi mất.
Không ngờ nó lại bỏ lại Phác Thiên Ân chạy khỏi núi Dã Nhân!
Đến một khoảng cách đủ xa, Tam Nhãn Ma Thú mới dừng lại, nó từ xa nhìn về phía Phác Thiên Ân, nhưng cũng không dám đến gần nữa.
Phác Thiên Ân trợn tròn mắt, gã có tính toán thế nào, cũng không thể nào ngờ đến bên cạnh Trương Dương lại xuất hiện Tam Nhãn Thú Vương!
– Thứ gã bôi lên người, chính là thiên trì vô căn thủy!
Tam Nhãn Thú màu vàng liếc qua Phác Thiên Ân nói. Mùi vị của thiên trì vô căn thủy nó vô cùng rõ ràng, cũng hiểu được cơ thể của Phác Thiên Ân là dựa vào phương pháp gì để trở nên cường mạnh.
Thiên trì vô căn thủy của Trường Bạch Sơn, thần bí khó lường, ngay cả Trương Dương cũng chỉ biết nó là nhất thủy trong tam đan nhất thủy, còn cụ thể có tác dụng gì thì ai cũng không biết được.
Nhưng điều này đối với Tam Nhãn Thú mà nói chẳng phải là bí mật gì. Trên thực tế vào mấy nghìn năm trước, Trường Bạch Sơn chính là lãnh địa của Tam Nhãn Thú, chỉ là sau này xảy ra một biến cố nào đó, khiến cho Trường Bạch Sơn không còn thích hợp cho Tam Nhãn Thú sinh tồn, việc này mới dẫn đến Tam Nhãn Thú rời khỏi núi Trường Bạch, lựa chọn một nơi khác để sinh sống.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!