Thần Y Thánh Thủ - Chương 1019: Nghịch chuyển!
Năng lượng thiên địa của Dã Nhân Sơn trong chớp mắt bị ngưng tụ vào cùng một điểm, mà điểm đó chính là ở vị trí mà kiếm băng của Trương Dương và đao hẹp của Phác Thiên Ân va chạm.
Lượng năng lượng thiên địa có trong toàn bộ Dã Nhân Sơn vô cùng đáng sợ, lúc này đều đã ngưng tụ lại, không ai có thể tưởng tượng nổi áp lực khổng lồ kéo theo đó.
Cho dù có Đại viên mãn ở đây, cũng chỉ có thể chết ngất tại chỗ, tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Đồng thời, nơi này cũng trở thành một điểm mù trên toàn Trung Quốc, những cao thủ chú mục vào đây cũng không có cách nào phát hiện được nơi đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến cuối cùng kết quả ra sao!
Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong gần như cùng lúc hôn mê, còn con Tam Nhãn Ma Thú bị bọn chúng quấy nhiễu công cũng cần phải dốc toàn lực chống cự lại luồng áp lực này, chứ không rảnh thừa cơ đi cắn chết bọn Vô Ảnh.
Mây đen dày đặc trên Dã Nhân Sơn, là chủ nhân ban đầu ở nơi đây, hai con anh vũ sớm đã trở về trong huyệt động, dựa vào kỳ môn độn giáp của chủ nhân chúng để lại mới có thể kháng cự được áp lực khổng lồ, nhưng bọn chúng cũng không thể nào biết được tình hình trận chiến của Trương Dương và Phác Thiên Ân rốt cuộc như thế nào.
Đất núi rung chuyển, ở xa cách đó cả nghìn dặm cũng nghe thấy được tiếng động ầm ầm, những thôn dân đời đời kiếp kiếp sinh sống ở gần Dã Nhân Sơn đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào không hay. Thực lực của Trương Dương không đủ, không thể khống chế được luồng năng lượng thiên địa khổng lồ này, còn về Phác Thiên Ân thì căn bản không có ý định khống chế nó.
Dù sao nơi đây cũng là lãnh thổ Trung Quốc, nên bất kể nó bị phá hoại thành như thế nào thì cũng có liên quan gì đến Phác Thiên Ân?
Trên mặt Phác Thiên Ân lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, đụng chạm đao kiếm với Trương Dương chẳng qua chỉ là giằng co trong giây lát, nhưng cũng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn chưa đến một giây đó, thanh kiếm băng trong tay Trương Dương đã bắt đầu nứt vỡ, chiếc đao hẹp của gã cũng thuận thế đâm về phía Trương Dương.
Xoẹt xẹt, xoẹt xẹt.
Tiềng nổ ầm ầm rung chuyển đất núi ngay gần kề lại dường như cách biệt hẳn với hai người, còn tiếng vỡ tan của thanh kiếm băng thì ngược lại vô cùng rõ ràng.
Vẻn vẹn trong một khắc này, thắng bại đã phân rõ ràng!
– Trương Dương, ngươi thua rồi!
Phác Thiên Ân nhìn chằm chằm Trương Dương, sự giễu cợt trong ánh mắt như đang tuyên bố với Trương Dương về thắng lợi của mình. Kiếm băng đã vỡ, đao hẹp của gã thì vẫn bình an vô sự, luồng năng lượng thiên địa khổng lồ bị thu hút đồng thời nghiêng về phía Trương Dương, cho dù là cao thủ ngũ tầng cũng không thể nào chống lại được năng lượng thiên địa khổng lồ như vậy.
Nếu như chiếc đao kia chém xuống, Trương Dương chắc chắn sẽ bỏ mạng ở nơi đây.
Đối mặt với một thanh đao sắp chém xuống, trên mặt Trương Dương không chút cảm xúc, thanh kiếm băng trong tay hắn đã hoàn hoàn tan vỡ, biến thành vô số tàn dư năng lượng lác đác rơi giữa hai người, rải rác đều trên khắp cây đao hẹp.
Đao hẹp sắp hạ xuống, Trương Dương rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Sự điên cuồng trong mắt Phác Thiên Ân gần như muốn trào ra, giờ khắc này trong đầu gã ngoại trừ ý nghĩ giết chết Trương Dương ra thì không có bất kỳ tạp niệm nào khác.
Ánh mắt Trương Dương chợt sáng lên, hắn không ngại đặt chính bản thân mình vào tình thế nguy hiểm đến vậy, chính là để chờ đợi thời khắc này!
Xét về thực lực của hai người mà nói, lúc này Trương Dương tuy mạnh nhưng linh khí còn thừa lại vô cùng ít ỏi, còn Phác Thiên Ân thì hơn về linh khí dư thừa, lại ở trong cảnh giới ngũ tầng đã lâu, kinh nghiệm phong phú.
Muốn thắng được gã, cũng chỉ có cách mạo hiểm như vậy!
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Trương Dương đã không hy vọng có thể dựa vào thanh kiếm băng trong tay để chiến thắng Phác Thiên Ân, thứ mà hắn muốn, chỉ có một mục đích, chính là đem năng lượng thiên địa của toàn bộ Dã Nhân Sơn tập trung tại đây!
Hai cường nhân ngũ tầng, một người là cao thủ danh tiếng, một người chỉ vừa mới trải qua chín tầng thiên kiếp, hai người toàn lực va chạm thì việc tụ tập năng lượng thiên địa của toàn bộ Dã Nhân Sơn cũng không hề khó khăn!
Phác Thiên Ân quá ham sống sợ chết, nên cho dù chỉ là đối phó với một người đang vô cùng suy yếu như Trương Dương gã cũng sẽ dốc hết sức ra tay, mà điều này chính là thứ Trương Dương hy vọng!
Đối mặt với thắng lợi cuối cùng, Phác Thiên Ân rốt cuộc lại quên mất một điều, thân thể của gã hoàn toàn không phải là thân thể của cường nhân ngũ tầng chân chính!
Ầm!
Những mảnh tàn dư của thanh kiếm băng rơi rải rác xung quanh đao hẹp ban đầu không có tác dụng gì, nhưng đến lúc này, lại dẫn nổ toàn bộ năng lượng thiên địa đi kèm theo chiếc đao hẹp đang chém về phía Trương Dương!
Bốn lạng đẩy ngàn cân!
Sự vận dụng năng lượng thiên địa của Trương Dương không hề thua kém so với Phác Thiên Ân. Không, trong giờ khắc này sự lĩnh ngộ và vận dụng của hắn về năng lượng thiên địa sớm đã vượt qua cả Phác Thiên Ân!
Bản thân những tàn dư đang rơi xuống của thanh kiếm băng chính là năng lượng thiên địa do Trương Dương ngưng tụ, chỗ năng lượng thiên địa này là thân cận nhất với Trương Dương, cũng hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn!
Bọn chúng giống như một kho thuốc nổ được giấu trong lòng đất phát nổ đúng hẹn, từng cái không hề nổi bật chút nào, hơn nữa lực sát thương cũng cực kỳ thấp, nhưng khi chúng đồng thời phát nổ lại đủ để khiến cho toàn bộ kho thuốc nổ này hoàn toàn bùng nổ!
Thanh đao hẹp của Phác Thiên Ân gần như đã chạm được vào trán Trương Dương, những sợi tóc trên trán Trương Dương cũng gần như đã dán vào thân đao, nhưng thế đao lạị đột ngột dừng lại!
Không phải là Phác Thiên Ân muốn dừng lại, mà là gã không còn sức lực để tiếp tục nữa!
Phác Thiên Ân rốt cuộc cũng hiểu được tính toán của Trương Dương, Trương Dương đã phát huy sự vận dụng của năng lượng thiên địa đến một cực điểm, mục đích của hắn cũng rất đơn giản, chính là nhằm vào điểm yếu duy nhất của Phác Thiên Ân! Phác Thiên Ân dựa vào Tam Nhãn Ma Thú tăng lên ngũ tầng, có được thực lực của cường nhân ngũ tầng nhưng lại không có được thân thể của cường nhân ngũ tầng, đối mặt với năng lượng ngũ tầng không ngừng bùng nổ, gã cho dù muốn chém chết Trương Dương thì cũng chỉ là hữu tâm vô lực!
Thể chất yếu kém khiến Phác Thiên Ân căn bản không thể thản nhiên đối mặt với nguồn năng lượng trời đất đang giống như núi lửa phun trào này, hiện giờ gã không những không thể tiến lên mà còn liên tiếp bị năng lượng thiên địa ép lui.
Toàn bộ năng lượng thiên địa của Dã Nhân Sơn ngưng tụ lại một điểm, đồng thời dũng mãnh bùng nổ giống như núi lửa phun trào dưới sự khống chế của Trương Dương, một tia chớp hình cung xanh thẳm lóe lên trong nháy mắt!
Phác Thiên Ân quay người bỏ chạy, gần như bán sống bán chết, gã thậm chí còn không dám đến gần tia chớp hình cung này, nếu như chỉ cần chạm vào một chút, với cơ thể hiện nay của gã tuyệt đối không có khả năng kháng cự lại!
Nhưng đối với Trương Dương mà nói, tia chớp hình cung này chẳng qua chỉ tương đương với bán đạo lôi kiếp. Sở dĩ nói là bán đạo lôi kiếp là bởi vì tia chớp hình cung này thời gian quá ngắn, không đủ để làm nên trò trống gì.
Trong lòng Trương Dương biết rõ, bất kể thế nào thì bản thân hắn đã trải qua chín tầng thiên kiếp, thân thể sớm đã luyện thành gang thép, tia chớp này đối với hắn mà nói gần như không cần để ý đến, cái quan trọng nhất là, bán đạo lôi kiếp này không những không gây ra sát thương cho hắn, ngược lại còn giúp hắn bổ sung một ít linh khí.
Năng lượng thiên địa của Dã Nhân Sơn hóa thành lôi kiếp tương đương với việc sẽ ngưng tụ ra một ít linh khí, Phác Thiên Ân không có cơ thể cường mạnh nên không dám tiếp xúc lại gần, như vậy chỗ linh khí này đương nhiên sẽ hoàn toàn tiếp tế cho Trương Dương.
Dường như cục diện tất bại đã đảo ngược trong nháy mắt!
Trương Dương nhắm mắt tiếp nhận lôi kiếp, thân thể cũng hoàn toàn thả lỏng, không hề có ý định bỏ qua bất kỳ một chút linh khí nào do đạo lôi kiếp đem đến, toàn bộ linh khí gần như đều đã hòa vào trong cơ thể hắn, bổ xung thêm cho đan điền trống rỗng của Trương Dương.
Phác Thiên Ân so với Trương Dương lại có vẻ chật vật hơn rất nhiều, cho dù gã tránh được tia chớp hình cung kia thì cũng vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi lực phá hủy khổng lồ do nó mang đến. Tiếp xúc với tia chớp hình cung này có thể khiến gã trực tiếp ngã quỵ tại chỗ, còn muốn chống cự lại lực phá hoại kia thì gã cũng chỉ có thể rơi vào kết cục trọng thương.
Phác Thiên Ân chưa hề nghĩ rằng khi bản thân gã trúng trọng thương sẽ vẫn còn là đối thủ của Trương Dương, linh trí của Tam Nhãn Ma Thú ngũ tầng lại quá thấp, điểm yếu này cũng đã bị Trương Dương nắm rõ, đường đường một con linh thú ngũ tầng lại bị bốn con linh thú tứ tầng khác làm cho vướng víu, điều này đã hoàn toàn có thể thấy rõ.
Phác Thiên Ân không còn ôm hy vọng gì về Tam Nhãn Ma Thú, hai mắt trở nên âm trầm, chiếc bình đựng vô căn thủy mà gã cất trong người đột ngột nổ tung, một dòng nước trắng đục ngầu nhiệt độ cực cao trong nháy mắt hóa thành sương mù.
Phác Thiên Ân tiếp đón lực phá hủy khổng lồ, cùng lúc đó hít một hơi thật mạnh, đám xương mù kia trong nháy mắt xuyên qua lớp quần áo, dán chặt lên người gã, đồng thời nhanh chóng lan ra toàn thân.
Trương Dương nhắm mắt tập trung tiếp nhận toàn bộ tia chớp hình cung, căn bản không chú ý đến sự thay đổi của Phác Thiên Ân.
Năng lượng tản đi, Dã Nhân Sơn ngừng rung chuyển, mặt đất cũng dần dần khôi phục yên ổn.
Toàn bộ Dã Nhân Sơn vắng vẻ hoang dã, năng lượng thiên địa bốn bề kéo đến như dời non lấp biển, có điều cũng khó mà lấp lại khoảng trồng trong chốc lát.
Trương Dương khoanh chân ngồi dưới đất, xem ra không có một chút tổn thương nào.
Khóe miệng Phác Thiên Ân lưu lại một vệt máu đen, cho dù gã kịp thời sử dụng vô căn thủy né được dư uy của tia chớp hình cung nhưng vẫn bị trúng thương.
Xem ra, Trương Dương thắng rồi!
Thân hình một con rồng lúc ẩn lúc hiện trên không trung của Dẫn Long Sơn ngây ngốc hồi lâu.
Bên dưới chân núi Trường Bạch, thân thể của con Ki đột nhiên cuộn tròn lại, cái lưỡi thè ra một lúc lâu sau mới rụt lại.
Ai có thể tin nổi cái kết cục này?
Trương Dương cần có thời gian để tiêu hóa linh khí trong cơ thể, Phác Thiên Ân cũng cần thời gian để hoàn toàn hấp thu vô căn thủy, khiến thân thể của hắn tạm thời có được sự cường mạnh của cường nhân ngũ tầng.
Hai người đứng song song cùng một chỗ, nhưng ai cũng không có cách nào ra tay tấn công đối phương.
Trương Dương thật sự quá hùng mạnh, quá đáng sợ!
Phác Thiên Ân nghiến chặt răng, sau khi đích thân ra tay đối chiến hắn mới hiểu rõ sự dị thường của Trương Dương, nếu như đợi đến khi Trương Dương hoàn toàn khôi phục thực lực, lại phát triển theo năm tháng, thì sau này còn ai có thể ngăn cản hắn?
Hôm nay, nhất định phải giết hắn ở đây!
– Hú!
Tam Nhãn Ma Thú cảm nhận được áp lực toàn thân tiêu tan, lập tức vui mừng rống lên, nhìn thấy Trương Dương cùng Phác Thiên Ân đã tách ra, cũng vội vàng lách mình đến.
– Ngươi vẫn còn chưa chết!
Trương Dương mở mắt ra, phát hiện Phác Thiên Ân vẫn chưa chết dưới dư uy của tia chớp hình cung vừa rồi, có vẻ vô cùng bất ngờ.
Uy lực của tia chớp hình cung vừa rồi hắn cực kỳ rõ ràng, chỉ cần không phải là cường nhân ngũ tầng chân chính, thì ngay cả là Đại viên mãn cũng sẽ bị giết chết tại chỗ. Phác Thiên Ân cho dù có thực lực ngũ tầng, nhưng thân thể của hắn tuyệt đối không thể nào chỉ phải chịu một chút thương tổn mà đã bình an vượt qua.
Trương Dương có thể cảm nhận được, cơ thể Phác Thiên Ân đang cường mạnh lên, điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
– Đến giết hắn đi!
Phác Thiên Ân nhếch miệng cười, ra lệnh cho con Tam Nhãn Ma Thú bên cạnh.
Thua thì đã làm sao? Chỉ cần có thể giết được Trương Dương thì chính là thắng lợi!
Phác Thiên Ân tuy đã bại dưới tay Trương Dương, nhưng suy cho cùng vẫn còn con sát thủ Tam Nhãn Ma Thú. Hiện giờ hắn không còn cơ hội ra tay giết Trương Dương, nhưng Trương Dương cũng đã không còn thực lực chống lại Tam Nhãn Ma Thú.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!