Thần Mộ (Tru Ma) - Chương 176: Tầm Tung
Ánh trăng mờ ảo, chút ánh sáng ít ỏi chiếu rọi vào trong sơn lâm. Đại sơn
trong đêm không hề yên tĩnh, lúc nào cũng có tiếng thú gầm, nghe mà dựng cả
tóc gáy.
Tử kim Thần long đưa Thần Nam bay trên không trung hướng về phía đông, qua dãy
núi hùng vĩ đồ sộ, nhanh chóng đến bầu trời cách Tội Ác chi thành khoảng năm
mươi dặm. Dưới ánh trăng mờ, khu rừng bên dưới đen kịt một màu, trông thật
nguy hiểm.
Tử kim Thần long thì thào: “Grwào… Ta chạy thoát từ cánh rừng bên dưới,
không biết mẹ mìn đó còn ở đấy nữa hay không? Con đàn bà thật đáng ghét! Nếu
như lần này có thể tóm được ả thì ả sẽ không xong với ta.”
Thần Nam ra lệnh cho Tử kim Thần long hạ xuống dưới. Hắn cầm chặt trường đao
trong tay. Mặc dù biết Mộng Khả Nhi đã bị trọng thương, nhưng võ công đáng sợ
của nàng ta khiến Thần Nam phải dè chừng. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để
chiến đấu. Tử kim Thần long cũng biết Mộng Khả Nhi không dễ để đối phó, khi
sắp sửa hạ xuống thấp thì không nói thêm điều gì. Nó thận trọng hạ xuống.
Khu rừng là một màu đen kịt, không nhìn thấy mọi thứ ở trước mắt. Ánh trăng
căn bản không thể chiếu qua được những cây đại thụ hàng trăm hàng nghìn năm
này. Nói chung, khu rừng vô cùng vắng lặng, không có tiếng quái thú gầm thét,
chỉ thỉnh thoảng có tiếng sột soạt của những con thú di chuyển gây nên.
Thần Nam lặng lẽ đứng trong khu rừng. Hắn thả lỏng người để mình hòa nhập vào
với vùng đất này, thần trí tỏa ra ngoài, dùng tinh thần để cảm ứng tất cả mọi
thứ xung quanh. Lúc này trong tâm hắn là một vùng không linh. Hắn nhắm mắt lại
cũng có thể cảm nhận được từng cây cỏ ở xung quanh. Hắn cảm nhận thấy hai con
rùa đang nằm ngủ trên cây, thấy cả hai con mèo rừng đang cảnh giác nhìn hắn.
Mặc dù hắn nhắm mắt nhưng những cảnh vật ở xung quanh đều truyền vào não hắn
rõ mồm một. Trong tĩnh lặng hắn đã hòa vào với vùng đất này, tất cả những gì
xung quanh đều được hắn nắm bắt toàn bộ. Đây chính là linh giác mà lão yêu
quái nhiều lần nhắc tới. Mỗi một người tu luyện tới một cảnh giới nhất định,
linh môn trên người đều bắt đầu mở ra, có thể dùng tâm để cảm nhận tất cả
những sự vật ở xung quanh.
Thiên Nhãn thông mà người ta thường nhắc tới cũng chính là được hình thành
trên cơ sở này, còn Tâm thông của hắn còn đạt tới cảnh giới cao hơn. Cơ thể
con người chính là một kho báu, có thể tùy theo từng cảnh giới tu luyện tăng
lên mà cánh cửa của kho báu sẽ dần dần được mở ra, rất nhiều những khả năng
thần thông sẽ theo đó mà xuất hiện.
Tử kim Thần long mặc dù mất hết đi long nguyên, không còn mạnh như ngày trước
nữa, nhưng khí tức vương của loài rồng thì vẫn còn đó. Tất cả những động vật
trong rừng dựa theo trực giác thiên bẩm, dường như đều cảm nhận được sự tồn
tại của thần thú, nên sợ tới mức không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Trong rừng là một sự tĩnh lặng đến vô cùng.
Thần Nam cố gắng dụng tâm để cảm nhận, nhưng không tìm thấy khí tức của Mộng
Khả Nhi, liền đưa tay ra hiệu cho Tử kim Thần long, ra lệnh cho nó đi tìm
kiếm. Tử kim Thần long đập đuôi trong không trung, bắt đầu bay trong khu rừng,
nửa canh giờ sau nó bay trở lại, lắc đầu, nói khẽ: “Gwào… Không phát hiện ra
mẹ mìn đó! Thật đáng ghét! Chẳng lẽ ả đã trốn về Tội Ác chi thành rồi?”
Thần Nam nhíu mày. Theo như những phỏng đoán của hắn thì Mộng Khả Nhi nhất
định vẫn chưa chạy ra khỏi cánh rừng này. Nếu như ả ta vẫn còn sức sử dụng
được Ngọc Liên đài để bay thì tuyệt đối không thể để Tử kim Thần long chạy
thoát.
Hắn dựa vào cảm giác chậm rãi đi từng bước về phía trước, tay phải nắm chặt
trường đao, linh giác nhanh nhạy tăng lên tới cực điểm. Bên ngoài khu sơn lâm
là một vùng đất um tùm rậm rạp. Lúc đi qua những lùm cây, mắt Thần Nam vụt
sáng. Nhờ vào ánh trăng, hắn phát hiện ra trên một lùm cây là một sợi tóc dài
quấn vào, tung bay.
Hắn cẩn thận lấy sợi tóc xuống, cẩn thận quan sát. Một sợi tóc đen nhánh, óng
mượt, mềm mại, dài giống với tóc của Mộng Khả Nhi. Quan trọng nhất chính là ở
vùng đất hoang vu này, không phải của ả thì còn là của ai được nữa.
Tử kim Thần long vui mừng kêu lên: “Grwào… mẹ mìn này quả nhiên đã bị trọng
thương, nếu không thì làm sao lại có thể đi bộ đi qua đám cây cối gai góc này
được. Nếu như ả không bị thương thì chắc đã sớm cưỡi lên Ngọc Liên đài trở về
Tội Ác chi thành rồi.”
Thần Nam đưa tay ra hiệu cho nó ngừng nói. Một người, một rồng lại thận trọng
tiếp tục đi về phía trước, được chừng hơn năm trăm mét, tới vùng bên ngoài của
đám cây cối rậm rạp, lại tìm thấy thêm một sợi tóc dài đen nhánh, mềm mại mắc
vào trên một sợi mây.
” Grwào… Xem ra đúng là ả đã men theo hướng này để đi rồi!”
Phía trước đám cây cối um tùm này là một sơn cốc nhỏ, trong cốc là dòng suối
nhỏ chảy hướng ra ngoài, dưới ánh trăng dòng nước phát sáng mờ ảo, tiếng suối
róc rách thật êm tai.
Diện tích của sơn cốc không lớn, chỉ khoảng ba dặm vuông, trong cốc hoa trà
hoang nở rộ, từng đợt hương thơm phảng phất bay tới, đây đúng là một tiểu cốc
ưu nhã.
Thần Nam nghĩ thầm, với thiên tính con gái của Mộng Khả Nhi, rất có khả năng
đang trị thương ở đây, vì thế hắn càng trở nên thận trọng, tránh kinh động tới
đối thủ rất có thể đang ẩn náu ở đây.
Đột nhiên, Tử kim Thần long vui sướng nhảy vọt trên không trung, nhưng không
dám phát ra bất cứ tiếng động nào. Nó ra hiệu cho Thần Nam nhìn về phía trước,
chỉ thấy bên cạnh một dòng suối trong veo, trên một cành cây trà có vắt một bộ
y phục nữ nhân màu trắng, đang tung bay trong gió.
Thần Nam nheo mắt lại nhìn. Đúng là áo ngoài của Mộng Khả Nhi. Hắn đưa trường
kiếm ra phía trước, cẩn thận đi từng bước tiến lên phía trước.
Khi cách bụi hoa trà chừng không đầy mười trượng, đột nhiên một luồng ánh sáng
mạnh giống như tia sét từ trong bụi hoa trà lao tới, phát ra một luồng sóng
năng lượng đáng sợ, khiến cho những đám hoa trà ở xung quanh bị thổi rạp
xuống, hoa trà rơi lả tả.
Thần Nam vội vàng nghiêng người tránh né, trường kiếm chém nghiêng xuống, đỡ
lấy luồng ánh sáng mãnh liệt đánh tới.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang trời vang lên, ánh sáng mạnh chiếu sáng cả sơn cốc. Thần
Nam bị bay ra xa bảy, tám trượng, khi rơi xuống, ngực hắn đau nhói, suýt nữa
thì thổ huyết.
Cây hoa trà đổ rạp xuống từng mảng từng mảng, nát vụn, vô số hoa trà bay rợp
trời, khu vực trong vọng mười trượng đều hóa thành đất bằng phẳng, tất cả mọi
loài thực vật đều bị tiêu diệt.
Thần Nam định thần lại, nhìn về hướng có ánh sáng đánh tới, chỉ thấy Mộng Khả
Nhi đang bước ra từ trong đám hoa trà. Nàng mặc một bộ quần áo trắng bó sát
người, thân hình uyển chuyển, vô cùng gợi cảm, dung nhan tuyệt mỹ phát ra ánh
sáng dịu nhẹ, hai mắt long lanh thần quang.
Lúc này Mộng Khả Nhi như đang cười, mắt không chớp nhìn Thần Nam. Nàng ta vốn
là một tuyệt thế mỹ nữ, ngày thường ăn mặc đoan trang, phát ra vẻ thánh khiết,
lúc này trên người chỉ mặc một bộ quần áo bó sát, càng lộ ra vẻ gợi cảm, trong
vẻ thánh khiết còn có cả vẻ khêu gợi, tỏa ra sự hấp dẫn mê người.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!