Thần Mộ (Tru Ma) - Chương 171: Phu Lỗ Tiên Tử
Vùng trung bộ của Thiên Nguyên đại lục, núi liền núi, cao nguyên nối liền cao
nguyên, Thập Vạn Đại Sơn không nhìn thấy ranh giới ở đâu. Trong đại sơn những
cây cổ thụ cao vút che lấp cả ánh mặt trời. Qua hàng nghìn năm những cây mây
mọc ngang dọc chằng chịt, bao nhiêu loại thú kỳ lạ sống ở đó, những tiếng vượn
hú hổ gầm không ngớt, đúng là một vùng đất nguyên thủy.
Lúc này trong vùng đại sơn sâu thẳm mênh mang này sát khí tràn ngập khắp nơi.
Mười mấy vị thanh niên cao thủ đuổi từ Tội Ác chi thành tới đây đang giao đấu
với đám người của Lăng Tử Hư.
Lăng Tử Hư đã trúng liệt huyết tổ độc, lúc này mắt đang đỏ bừng, giống như
đang chảy máu, trên mặt đầy mồ hôi, răng mím chặt, lông mày dài cau lại, dường
như vô cùng đau đớn. Lăng Vân lo lắng đứng sau lưng lão ta, hai người tùy tùng
khoảng hai mươi tuổi đứng chặn ngay trước mặt Lăng Tử Hư.
Đứng trước đám người này là một lão già của Lăng gia. Lão ta mặc một chiếc áo
màu xanh, cơ thể rắn chắc, tóc lốm đốm bạc, tướng mạo giống như một người dân
vô cùng bình thường.
Tuy nhiên, không ai có thể ngờ được rằng, lão già nhìn có vẻ vô cùng tầm
thường này vừa nãy lại phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ khủng khiếp. Lão đứng
trước Lăng Tử Hư ngăn cản những thanh niên cao thủ.
Dao động sóng năng lượng cuồn cuộn phát ra từ thân hình mảnh khảnh của lão ta,
khiến cho những chiếc lá trên mặt đất đều bay lên, xoay tròn quanh lão và Lăng
Tử Hư. Một lực trường mạnh khủng khiếp bao phủ lấy năm người.
Long Vũ, Khải Văn và Lãnh Phong tất cả đều biến sắc mặt, không thể ngờ được
rằng lại có thể đột nhiên xuất hiện một cao thủ như vậy. Vốn nhìn thấy Lăng Tử
Hư trên người trúng độc, không còn sức chiến đấu, bọn họ cho rằng có thể dễ
dàng giết chết Lăng Vân, ai có thể ngờ rằng đột nhiên lại xuất hiện thêm một
cao thủ đã đạt tới Tứ Giai đại thành cảnh giới. Điều này nằm ngoài dự liệu của
mọi người.
Trên mặt đất, ba võ giả của Tiên Vũ học viện cùng Long Vũ, Lãnh Phong của Thần
Phong học viện nhanh chóng bao vây chặt lão già mặc áo xanh. Trên không, ba vị
Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện, bốn vị ma pháp sư của Huyễn Ma học viện
cùng với Đông Phương Phượng Hoàng và Khải Văn của Thần Phong học viện đang tập
trung đấu khí và ma pháp nguyên tố, chuẩn bị tấn công dữ dội về phía lão già
mặc áo xanh.
Những thanh niên cao thủ đều biết rằng, nhất định trong một thời gian ngắn
phải giết hoặc đánh bại được lão già áo xanh, nếu không đợi tới khi tên tuyệt
thế cao thủ đáng sợ Lăng Tử Hư đẩy được độc tố trong người ra, thì không còn
chút hy vọng chiến thắng nào.
“Thiểm điện!”
“Băng thương!”
“…”
Đông Phương Phượng Hoàng, Khải Văn và những ma pháp sư tấn công trước. Với sự
lãnh hội của bọn họ về ma pháp, căn bản không cần phải niệm những lời chú quá
dài, chỉ cần tập hợp đủ ma pháp nguyên tố là có thể nhanh chóng sử dụng ma
pháp để tấn công.
Một tia chớp khổng lồ vụt xuất hiện trên không trung, một cây băng thương lóe
sáng, một ngọn lửa đáng sợ cuốn tròn trong không gian, từ trên không trung dội
xuống, đánh tới phía năm người bọn Lăng Tử Hư và lão già mặc áo xanh.
Dao động ma pháp đáng sợ cuồn cuộn, giống như một cơn sóng biển dữ dội lao
tới, bắn tung tóe. Khắp đất trời ánh sáng chói lòa, nhấn chìm đám năm người
của lão già áo xanh.
Sự hợp lực của sáu ma pháp sư, trong đó có một ma pháp sư của Huyễn Ma học
viện đã đạt tới Tứ Giai cảnh giới, năm người còn lại đều đã đạt tới Tam Giai
cảnh giới, tạo thành đòn tấn công kịch liệt vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên, trong ánh sáng chói loà xuất hiện một vồng sáng màu lam. Vồng sáng
này không ngừng chuyển động, ánh sáng càng ngày càng chói lòa, cuối cùng hình
thành nên một cơn lốc xoáy khổng lồ. Trong không trung, các đòn tấn công ma
pháp đều tập trung đan xen nhau tạo thành một trận cuồng phong năng lượng lao
vào trong cơn lốc xoáy.
Cơn lốc xoáy màu lam lấp lánh giống như cá kình nuốt bò, hút lấy tất cả ma
pháp năng lượng. Bóng của năm người đã xuất hiện trở lại trên mặt đất. Lão già
áo xanh hai tay vòng tròn, giống như ôm một quả bóng, sử dụng Thái Cực ma pháp
cao thâm nhất của đông phương hóa giải đòn tấn công mãnh liệt của các ma pháp
sư. Quá nửa năng lượng ma pháp đều bị dẫn xuống dưới đất, những phần thừa ra
đều bị sức mạnh khủng khiếp của lão ta luyện hóa vào trong không trung.
Những vết nứt khổng lồ xuất hiện dưới chân lão do năng lượng ma pháp khủng
khiếp sau khi tiến vào trong lòng đất lại tuôn trào ra. Cho tới khi ma pháp sư
ngừng công kích, vết nứt vẫn không ngừng vươn dài ra xa, những vết nứt trên
mặt đất đan chéo nhau giống như một tấm màng nhện. Lão già áo xanh, nếu như
chỉ phải lo cho mỗi bản thân thì căn bản không cần phải liều chết chống đỡ như
vậy. Một mình lão ta phải chống chọi với đòn tấn công ma pháp này tuy chẳng dễ
dàng gì, nhưng cũng không thật quá khó khăn, chỉ thấy vẻ mặt lão có hơi nhợt
nhạt đi đôi chút. Thực lực của cao thủ Tứ Giai đại thành cảnh giới quả không
phải tầm thường.
Ba vị võ giả của Tiên Vũ học viện cùng Long Vũ, Lãnh Phong và cả một vị cao
thủ khác của Thần Phong học viện trong lúc ma pháp năng lượng mất đi liền tiếp
tục đòn tấn công thứ hai. Bọn họ căn bản không để cho lão già áo xanh có cơ
hội để thở.
Sáu đạo kiếm khí chói lòa đan chéo vào nhau, tạo thành một lưới kiếm quang
sáng rực rỡ, lao về phía lão già áo xanh. Những tiếng nổ ‘bùm, bùm’ vang lên
không ngớt.
Lão già áo xanh mở trừng trừng mắt, phát ra hai đạo thần quang, hai quyền đưa
ra, đấm về phía trước. Hai cột sáng khổng lồ từ hai quyền phóng ra, đón lấy
sáu đạo kiếm khí. Đấu khí của hai bên đều bị thực thể hóa, vừa mới tiếp xúc
với nhau, lập tức phát ra những tiếng leng keng giống như kim loại va vào nhau
trên không trung.
Sáu đạo kiếm khí cuối cùng vỡ tan cùng với hai cột ánh sáng. Không trung phát
ra một luồng ánh sáng chói lòa hơn cả ánh sáng mặt trời, năng lượng cuồn cuộn
trào ra. Những nơi luồng sáng đi qua, những vật thể hữu hình đều bị hủy diệt,
đám đá ở giữa hai bên bị hóa thành cát bụi, biến thành một sa mạc nhỏ. So
thanh thế, năng lượng các ma pháp sư tạo ra có chút mạnh hơn.
“Roar! Roar! Roar!”
Ba tiếng rồng gầm vang dậy đất trời, khiến cho chim chóc muông thú trong rừng
sợ hãi tháo chạy. Ba con Á long đều dài mười mấy trượng quẫy đuôi trên không
trung, từ ba hướng đồng thời lao xuống phía dưới, làm nổi lên một trận cuồng
phong mãnh liệt, khiến cho cát bụi trên mặt đất bay mù mịt.
Ba đạo đấu khí lấp lánh dài mấy trượng phát ra luồng sóng dao động cuồn cuộn
trên không trung, chém xuống, không để cho lão già áo xanh kịp thở.
Lão già áo xanh không hổ là Tứ Giai đại thành cảnh giới cao thủ, không hề sợ
hãi, tung ra một quyền lên không trung. Ba đạo đấu khí lập tức bị hóa giải,
khí kình mãnh liệt khiến cho ba con Á long đau đớn mở to hai mắt, gầm gào liên
miên, cuối cùng đều lao lên không trung, nhưng ba cái đuôi không lồ vẫn quất
về phía năm người trên mặt đất.
Lão già áo xanh nhíu mày. Nếu như chỉ là một mình, lão ta có thể nhẹ nhàng rời
đi, nhưng Lăng Tử Hư đang vận công ép chất độc ra ngoài, không thể để cho
ngoại lực làm ảnh hưởng tới. Không thể không liều chết chống cự, lão ta thét
lên một tiếng, hai quyền vung ta, trên đầu năm người xuất hiện một màn quyền
ảnh. Một vùng sáng chói lòa bao phủ trên đỉnh đầu của năm người trên mặt đất,
giống như một chiếc ô khổng lồ.
Lực quật của cái đuôi đáng sợ dài hàng trượng của ba con Á long khiến người ta
phải kinh sợ, tốc độ nhanh như chớp. Trên không trung xuất hiện những âm thanh
vang lên từng hồi, không ngớt giống như tiếng của ma quỷ từ địa ngục vọng về
“Phạch! Phạch! Phạch!”
Ba tiếng động lớn vang vọng đất trời. Ba cái đuôi khổng lồ đều đập về phía ánh
sáng màu lam, ba con Á long gầm lên từng hồi, nhanh chóng rời đi, đuôi của ba
cự long đều bị ánh sáng màu lam làm cho bị thương, vảy ở phần đuôi tiếp xúc
với ánh sáng xanh đều bị tróc ra, chảy máu.
Lão già áo xanh cũng không hề dễ chịu gì, vẻ mặt lão nhợt nhạt, không ngừng
thở dốc.
Đúng lúc này, năm ma pháp sư trên không trung và sáu võ giả trên mặt đất tập
trung sức mạnh đồng thời bắt đầu tấn công mãnh liệt. Những người này dường như
suy nghĩ giống nhau, quyết không để cho lão già áo xanh có thời gian nghỉ
ngơi.
Ma pháp trên trời, đấu khí dưới đất, cả đất trời tràn ngập ánh sáng chói lòa.
Ma pháp chói mắt, giống như trường hà từ trên trời chảy xuống, cuồn cuộn gầm
thét, vô cùng mạnh mẽ, còn hai đạo kiếm khí rực rỡ như cầu vồng giống như thần
quang của thiên giới, chấn động cả thế giới, uy hiếp vạn vật, kinh động tất
cả.
Lão già áo xanh phải bảo vệ Lăng Tử Hư không thể tránh được, cả một thân tu vi
huyền diệu cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể dựa vào võ công lợi hại của
mình để liều chết chống cự mà thôi. Mặc dù lão ta đã đạt tới Tứ Giai đại thành
cảnh giới, nhưng đồng thời chống trả với mười mấy vị thanh niên cao thủ, đương
nhiên không thể nào chiếm ưu thế được.
Chớp, băng thương, phong đao, hết lượt này tới lượt khác lao về phía quầng
sáng do lão ta tạo lên. Trước sự tấn công không ngừng của kếm khí, quyền kình,
quầng sáng này ngày càng mờ nhạt.
Bùm!
Lão già áo xanh không thể nào gắng gượng được nữa, mồm hộc máu, vẻ mặt vô cùng
nhợt nhạt, chân run bần bật suýt nữa thì ngã xuống mặt đất.
Chính trong lúc này, Lăng Tử Hư đột nhiên phun máu ra, khiến cho Lăng Vân và
lão già áo xanh đều biến sắc. Lão già áo xanh vội lấy lại tinh thần, nhanh
chóng tập trung công lực, một lần nữa đỡ lấy quầng sáng đang nhạt dần.
Lăng Tử Hư sau khi liên tục thổ huyết, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Lão mở mắt
ra nói: “A Nô không cần lo lắng! Ta nôn ra máu độc, không có gì đáng ngại cả.”
Nói xong, ông ta đột nhiên túm lấy hai tùy tùng ở trước mặt, kéo bọn họ lại
gần, nói: “Chất độc đậm đặc đã bị ta ép ra ngoài, nhưng loại độc này quả thật
rất lợi hại, độc trong máu vẫn còn, bây giờ ta cần phải thay máu, xem xem máu
của các ngươi có kẻ nào giống với của lão phu.”
Lăng Tử Hư cắt huyết quản của hai tên đó, đồng thời cắt hai cánh tay của mình
áp vào tay của hai tên tùy tùng. Một lát sau, lão ta đẩy một người ra, nói:
“Ngươi không thích hợp!”
Lão chỉ để lại một người tùy tùng có loại máu giống với của lão, sau đó bắt
đầu dùng nội lực ép máu trong người mình, khiến cho máu độc từ một cánh tay
nhanh chóng phụt ra, tia máu xối xả, bốc ra mùi tanh. Một lượng lớn máu độc từ
trong người ông ta bị ép ra ngoài.
Lát sau, sắc mặt của Lăng Tử Hư biến thành trắng bệch. Dường như lão đã vắt
cạn toàn bộ máu trong người, thân mình lảo đảo sắp ngã.
Lúc này, lão già áo xanh đã bị đám đông thanh niên cao thủ tấn công đến độ
miệng không ngừng phụt máu ra, chỉ trong thời gian ngắn đã không thể cầm cự
được. Nếu như không có Lăng Vân hóa giải, Lăng Tư Hư có thể sớm đã bị thương
bởi các đòn tấn công mãnh liệt của các thanh niên cao thủ rồi.
“A Nô! Cố gắng thêm chút nữa, ta lập tức sẽ khỏe lại.” Lăng Tử Hư một tay túm
chặt lấy kẻ có máu giống với mình, áp sát vết thương của hai người lại với
nhau, dùng lục nhanh chóng hút lấy máu của người tùy tùng, máu tươi theo đó
chảy vào người lão. Lăng Tử Hư cảm thấy sức mạnh đang dần trở về, vẻ vui mừng
hiện dần ra trên mặt lão.
Tuy nhiên đúng trong lúc này, một tiếng nổ ‘bùm’ vang lên, quầng sáng mà lão
già áo xanh tạo nên đã bị một quang chưởng khổng lồ đánh tan. Trong quang
chưởng là một người con gái xinh đẹp áo trắng, giống như một tiên nữ từ trên
trời giáng trần, từ trên không trung chém xuống, lao thẳng về phía lão già áo
xanh.
Người con gái xinh đẹp đó chính là Mộng Khả Nhi. Nàng ta vốn luyện cả đạo và
võ, lúc này hai tay nàng ta nắm chặt trường kiếm, tấn công ở khoảng cách gần,
uy lực mạnh mẽ vô cùng. Sức mạnh cuồn cuộn khiến cho cả thiên địa như rung
chuyển.
Những thanh niên cường giả ở bên ngoài đều bị sức mạnh cuồn cuộn làm cho chao
đảo, lập tức bị bức lùi lại phía xa. Sức mạnh khủng khiếp này khiến cho lão
già áo xanh kinh sợ thất sắc. Nguồn sức mạnh này thật quá mãnh liệt vả lại lúc
này lão ta đã bị trọng thương, căn bản không thể nào có thể kháng cự được. Lão
lập tức đưa vung quyền toàn lực tấn công.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang dội đất trời. Lão già áo xanh thổ huyết, bay tung ra, sau đó
ngã xoài xuống đất không thể bò dậy nổi.
Mộng Khả Nhi cũng phun ra máu tươi. Trước đó nàng đã cố mở phong ấn chống lại
một quyền của Lăng Tử Hư, đã bị sức mạnh của phong ấn phản lại làm nàng đã bị
nội thương không nhẹ, giờ đây lại một lần nữa bị thương.
Lúc này một đạo quang chưởng kim sắc nhanh chóng túm lấy Lăng Tử Hư. Người ra
tay là Thần Nam. Hắn vừa nãy đã cố gắng dùng Cầm Long Thủ đẩy Mộng Khả Nhi lao
về phía lão già áo xanh và đã thành công làm cho lão ta bị trọng thương. Lúc
này Cầm Long Thủ một lần nữa lại được sử dụng, túm chặt lấy Lăng Tử Hư.
Lăng Tử Hư vô cùng lo lắng, nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng với tình trạng
lúc này của lão ta, làm sao có thể nhanh bằng Cầm Long Thủ được. Quang chưởng
kim sắc trong chớp mắt đã bao chặt lấy lão ta và người tùy tùng kia. Lăng Vân
vội vàng lao lên trước, muốn phá tan kim sắc quang chưởng, nhưng không thể làm
nó hề hấn gì hết.
Kim sắc quang chưởng nhanh chóng thu lại, tuy không thể làm gì được Lăng Tử
Hư, nhưng đã bóp người tùy tùng của lão nát bét. Lăng Tử Hư muốn làm gì đó,
nhưng ánh sáng của quang chưởng lập tức bùng lên, chỉ trong chớp mắt đã bóp
nát người tùy tùng, hóa thành một vũng máu trên không trung.
Quang chưởng biến mất, Lăng Tử Hư gầm lên giận dữ. Mặc dù lão ta thành công
trong việc ép máu độc ra ngoài cơ thể nhưng dường như đã vắt kiệt máu trong
người mình, máu mới vẫn chưa kịp bổ xung cho lượng máu đã mất đi đã bị Thần
Nam gây nhiễu loạn.
Nếu như một người bình thường chỉ còn lại ít máu như vậy, e rằng sớm đã thành
quỷ tới địa ngục rồi, cho dù là Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ mạnh như Lăng Tử Hư
cũng khó có thể chống chọi được lâu, lão ta cảm thấy choáng váng, chân run lẩy
bẩy.
Lăng Vân nhanh chóng đỡ lấy Lăng Tử Hư, vẻ mặt lo lắng. Đây chính là chỗ dựa
của hắn ta, là kẻ cứu mạng hắn ta. Nếu như Lăng Tử Hư không hồi phục lại, hắn
ta chết là cái chắc.
Cầm Long Thủ của Thần Nam lại phóng ra một lần nữa, nhanh chóng bắt lấy Mộng
Khả Nhi nằm trên mặt đất. Tử kim Thần long trong tay áo hắn khẽ hỏi: “Lần này
không tha cho cô ta chứ?”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!