Thần Mộ (Tru Ma) - Chương 157: Lục Giai Vô Địch
” Wào…” Tử kim thần long kêu lên một tiếng “Tiểu tử, vừa nãy ngươi thật là
oai phong! Giờ thì mau bắt lấy con nhãi đó. Chúng ta cưa đôi, ngươi cứ lấy
người của ngươi, còn ta lấy Liên đài của ta, wào..”
Mộng Khả Nhi không hề có chút tức giận, ung dung nói: “Ta quả thật đã đánh giá
thấp ngươi, vốn cho rằng công lực của người chỉ tiến triển chút ít mà thôi,
không ngờ ngươi đã đột phá qua Tam giai cảnh giới, bước vào Tứ giai lĩnh vực.
Tuy nhiên, ngươi vẫn không thể nào có thể thắng được ta, hôm nay ta nhất định
phải lấy cái mạng của ngươi!” giọng nói đột nhiên trở nên lạnh băng.
Lúc này xung quanh người Mộng Khả Nhi bỗng phát ra ánh sáng chói lòa. Chín
cánh hoa trên Ngọc liên đài đột nhiên bay ra khỏi đài sen, bắt đầu bay lượn,
phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, một luồng khí thần thánh lan tỏa khắp không
gian.
Tuy nhiên đúng ngay lúc này, một luồng áp lực khủng khiếp từ trong rừng bỗng
tuôn trào ra, bao phủ cả đất trời, một làn sóng năng lượng đáng sợ cuồn cuộn ở
khắp nơi. Cây cối trong rừng không ngừng nát vụn, hàng loạt những cây đại thụ
cao ngút trời dưới sức mạnh của luồng áp lực kia hoàn toàn bị biến thành bột.
“Bùm” Bùm” những tiếng nổ không ngừng vang lên.
Năng lượng bao phủ khắp mọi nơi, hình thành nên một áp lực đáng sợ. Trong khu
rừng lúc này, luồng năng lượng điên cuồng đó như tuôn trào khắp nơi.
Tuy nhiên, đáng sợ nhất vẫn là những dao động tinh thần như sóng biển, đè nặng
lên khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi.
Đây rõ ràng là một cao thủ vô cùng đáng sợ.
“Wào….” Tử Kim Thần Long gào lên một tiếng, khiến cho Thần Nam đang vất vả
chống đỡ cảm thấy áp lực giảm đi đôi chút.
“Cá trạch, ngươi cảm nhận thấy gì ? Kẻ đó là một nhân vật như thế nào?” Thần
Nam hỏi nhỏ.
Áp lực tinh thần này khó có thể làm gì được Tử Kim Thần Long, nhưng dao động
năng lượng khủng khiếp này lại khiến cho nó cảm thấy rất khó chịu, nó kêu ầm
ỹ: “Wào….Một kẻ rất đáng sợ, theo nhưng cách phân chia đẳng cấp của trên
nhân gian hiện nay, thì ít nhất hắn ta cũng đạt tới cấp thứ sáu rồi, wào…”.
“Cái gì?” Thần Nam kinh hãi. Cấp sáu là một khái niệm nào đây? Đối với nhân
gian mà nói chính là thiên hạ vô địch.
Lúc này Mộng Khả Nhi vẫn đang vất vả chống cự với nguồn năng lượng này, dường
như áp lực mà nàng ta phải chịu còn mạnh hơn nhiều so với Thần Nam. Chín cánh
hoa trong suốt lấp lánh, đang bao quanh người nàng ta không ngừng bay lượn.
Phát ra ánh sáng ngũ sắc chiếu sáng khắp khu rừng, giống như ánh mặt trời rực
rỡ thánh khiết.
Xung quanh Mộng Khả Nhi dường như có vô số cánh hoa nhiều hình dạng đang bay
lượn. Khoảng không gian nàng ta đứng như có mưa hoa tuôn rơi, những mảnh vụn
của cánh hoa nhẹ nhàng bay lượn trên Ngọc liên đài, phát ra mùi thơm nồng nặc.
Tử Kim Thần Long đương nhiên cũng không chịu an phận, mặc dù đang bị cao thủ
thần bí vô cùng đáng sợ đó theo dõi, nhưng hai mắt nó vẫn phát sáng, chăm chăm
nhìn vào Ngọc liên đài, kêu gào ầm ỹ: “Tiểu tử. Mau, ngươi lấy đàn bà, ta lấy
Ngọc liên đài, wào….”
“Lấy cái đầu ngươi” Thần Nam gõ mạnh nó một cái. Bây áp lực trên người hắn
càng ngày cảng nhỏ đi, Thần Nam dần dần hiểu ra, cao thủ trong bóng tối kia
dường như chỉ nhằm vào truyền nhân của Đạm Đài cổ thánh địa.
Dường như cuối cùng Mộng Khả Nhi cũng không thể nào chịu đựng được nữa, nhưng
ngay lúc đó, Ngọc liên đài bỗng bừng sáng rực rỡ, bao phủ lấy nàng ta rồi
nhanh chóng đào thoát, để lại một trận hoa vũ, tan dần trong không trung.
Cao thủ thần bí dường như cũng không muốn làm khó Mộng Khả Nhi, không hề ngăn
cản, cũng không hề đuổi theo, mặc kệ cho nàng ta bỏ chạy.
Uy lực tinh thần bỗng biến mất trong chớp mắt, áp lực đáng sợ cũng mất tăm
không để lại chút dấu vết. Gió nhè nhẹ thổi, mang theo hương thơm của thoang
thoảng của hoa lá, dường như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Thần Nam bình tĩnh quan sát cả khu rừng, chờ đợi sự xuất hiện của cao thủ thần
bí. Hắn biết chắc chắn rằng đối phương vẫn chưa hề bỏ đi. Đột nhiên hắn đã cảm
nhận được một luồng sóng dao động rất yếu, dường như có một người đang tiến
lại gần.
Từ trong rừng sâu tăm tối. Một bóng người lờ mờ ẩn hiện, xuyên qua đám cây
rừng tiến lại gần phía Thần Nam.
“Wào…quỷ!” Tử Kim Thần Long kêu lên sợ hãi.
Thần Nam gõ mạnh vào đầu nó, nói: “Câm miệng”.
Cũng không thể trách được Tử Kim Thần Long đã la toáng lên như vậy. Xung quanh
người này tỏa ra một khí chất lạnh lẽo, lại còn có thêm luồng ánh sáng màu lục
bao phủ lấy bóng người, đưa hắn từ từ di chuyển tới nơi này. Ánh sáng màu lục
mặc dù rất nhạt nhưng vẫn khiến cho người ta không thể nào nhìn thấy được tình
hình ở bên trong nó, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người gầy đét.
Khi quan sát kĩ thì có thể thấy, lục quang này cách mặt đất khoảng mấy thước,
thì ra người kia đang từ từ bay đến. Điều này quả thật vô cùng đáng sợ, mặc dù
chưa thể Ngự không phi hành nhưng một khi đã đạt tới cảnh giới bay theo gió
thế này cũng đã khiến cho Thần Nam vô cùng kinh hãi.
Thần Nam nhận ra rằng, cao thủ thần bí có thể bay theo gió này thật ra không
phải là yêu tinh yêu quái gì hết mà chính là một người trong giới tu luyện.
Hơn nữa thứ võ học mà ông ta tu luyện lại là của Đông phương, bởi vì lục quang
bên ngoài người ông ta là lớp khí bảo vệ rất khó luyện thành.
Có thể di chuyển trong gió, đích thị là Lục giai võ giả hùng mạnh của phương
Đông.
Thần Nam bỗng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, trực giác bẩm sinh khiến cho hắn cảm
thấy có một nguy hiểm lớn đang tiến lại gần.
Lục quang lạnh lẽo bao bọc cái thân hình gầy tong teo đó, cuối cùng cùng tới
phía trước mặt Thần Nam. Tử Kim Thần Long kinh hãi, bay khỏi vai của Thần Nam,
kêu khe khẽ trên không trung.
Thần Nam bình tĩnh quan sát đối phương, không nói gì, cũng không có hành động
gì.
Bóng người trong ánh lục quang nhìn Tử Kim Thần Long trên không trung, nói:
“Cuối cùng thì hôm nay cũng được nhìn thấy Thần long trong truyền thuyết. Thật
đúng là may mắn ba đời”.
” Thì ra là ngươi!” Thần Nam khẽ than thở: “Người vẫn muốn ra tay với ta sao?”
” Ha ha, sao lại nói như thế chứ? Dường như ngay từ đầu khi quen biết với
ngươi, ngươi chưa bao giờ tin tưởng ta cả. Luôn luôn cho rằng ta có mưu đồ gì
với ngươi”.
Thần Nam hạ giọng nói: “Chẳng phải như vậy sao? Ngươi đã từng nói rằng, trong
người ta có trực giác linh căn, nhạy bén vượt xa so với những người bình
thường. Trực giác nói với ta rằng, trong lòng ngươi có một mục đích không thể
nói cho ai biết”.
Người trong ánh lục quang cười khẽ: “Ha ha ha, linh giác của ngươi dường như
đã tiến triển lên rất nhiều. Hãy nói cho ta biết có phải ngay từ lúc ta xuất
hiện ngươi đã cảm nhận được là ta đã tới.”
Thần Nam gật đầu nói: “Không sai, khắp thiên hạ có lẽ có không ít Lục giai cao
thủ, nhưng ta chỉ biết có mỗi Huyền Tổ hoàng đế Sở quốc nhà ngươi mà thôi. Vả
lại thành Tội Ác cũng chỉ có ngươi mới có võ công khủng bố đến như vậy”.
Kẻ đến đây là kẻ hùng mạnh đáng sợ như vậy, lão yêu quái trong hoàng cung Sở
quốc.
Lão yêu quái lắc đầu, nói: “Ngươi sai rồi, đừng có coi thường thành Tội Ác,
nơi này chính là nơi Ngọa hổ tàng long đó.”
Thần Nam nghe xong lời này giật mình nói: “Lẽ nào nơi này vẫn còn có những cao
thủ Lục giai khác sao?”
Lão yêu quái im lặng không trả lời, ánh sáng màu lục dần dần biến mất, lộ ra
khuôn mặt của một người trung niên, nhìn rất anh tuấn. Hơn nữa mái tóc trắng
sau khi thoát thai hoán cốt xong lúc này đã trở lên đen lánh.
Thần Nam giật mình kinh hãi, lần đầu tiên hắn gặp lão yêu quái, trên mặt ông
ta nếp nhăn chi chít, trên đầu lơ thơ vài sợi tóc trắng, bộ dạng tàn tạ của
một ngọn đèn trước gió, dường như lúc nào cũng có thể tắt dúm. Nhưng từ khi
ông ta tu luyện theo Tà thư lấy được từ trong cổ mộ dưới lòng đất của hoàng
cung Sở quốc, thì trẻ ra theo từng ngày. Sau khi tới thành Tội Ác liền trở
thành bộ dạng của một thanh niên trai tráng, vô cùng lực lưỡng.
Thần Nam không thể ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn không gặp, lão yêu
quái đã trẻ ra rất nhiều. Từ bộ dạng của một lão già trở thành một người trung
niên, quả thật có thể nói lão đã hoàn toàn cải lão hoàn đồng! Thần Nam tự
trách mình nếu như không phải khi đó hắn giúp lão yêu quái dịch quyển Tà thư
đó, lão ta tuyệt đối không thể nào thoát thai hoàn cốt, cải lão hoàn đồng
được.
“Ngươi….” Thần Nam không nói được lên lời.
“Ha ha ha…, nhìn thấy bộ dạng của ta có chút kinh ngạc phải không?”
Lão yêu quái cười, nhưng ngay lập tức lại nói tiếp: “Mặc dù nhìn thì trẻ trung
đó, nhưng cũng chỉ sống thêm được hai ba mươi năm thôi. Điều này vẫn phải cám
ơn ngươi đã giúp ta dịch cuốn Tà thư đó. Vả lại mấy chục năm nay, cái chết
luôn uy hiếp ta, ta không thể nào thoát được cái bóng đen của nó, có sống thêm
hai ba mươi năm nữa thì đã sao chứ. Khi nào cần tới cũng không thể nào tránh
được, tu luyện Tà thư mặc dù võ công có tiến bộ không ít, nhưng cảnh giới Tiên
Vũ vẫn chỉ có thể đứng nhìn mà không thể nào có thể với tới được..”
Lão yêu quái thở dài, vẻ mặt lộ rõ vẻ ưu sầu.
Thần Nam kinh ngạc, nhớ lại những chuyện trước kia, lại liên hệ với những lời
lão yêu quái nói lúc này. Thần Nam lờ mờ hiểu được đối phương đang định giở
trò gì với mình, hắn liền nhảy lên lùi lại phía sau mấy bước.
Tử Kim Thần Long lúc này không còn lên kêu ầm ỹ lên nữa, nó cứ uốn lượn mãi
trên không trung, không dám tiến lại gần lão yêu quái.
“Tiên đạo mù mịt, những người tu luyện trong nhân gian thì vô số, nhưng lại có
mấy người có thể phá vỡ được sinh tử, có thể trường sinh chứ? Biết bao nhiều
những bậc tiền bối tài giỏi cả đời khổ luyện, tốn hàng hơn trăm năm nhưng cuối
cùng cũng không thể thoát được cái chết, trở thành một nắm đất. Tới lúc đó tất
cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Lúc này, lời nói của Lão yêu quái có chút
thê lương, dường như đang than thở cho kết cục đã định sẵn khó mà thoát được
của mình.
Thần Nam lấy lại bình tĩnh, nói: “Tu luyện bản thân nó đã là quá trình nghịch
thiên, đương nhiên là nguy hiểm trùng trùng, nhưng điều quan trọng là quá
trình này chứ không phải là kết cục cuối cùng. Với cảnh giới của tiền bối mà
nói, nếu như cứ cố chấp chuyện sinh tử thì mãi mãi không thể nào tiến vào được
cảnh giới Tiên Vũ. Những gì nên ‘từ bỏ’ thì hãy ‘từ bỏ’ nếu không thì ranh
giới sinh tử đáng sợ đó chỉ cách nhau có một bước”.
Lão yêu quái cười gượng nói: “Nói thì như vậy. Đạo lí đó thì ai cũng hiểu,
nhưng có bao người có thể từ bỏ được chứ?”
Huống hồ ta chỉ cách danh giới sinh tử chỉ còn có một bước, với thể chất tu
luyện của ta muốn đạt tới cảnh giới xa hơn nữa, e rằng phải cần ba mươi năm.
Nhưng tới lúc đó ta đã trở thành một ngọn đèn hết dầu, làm thế nào để bước qua
cảnh giới gian khổ nhất của quá trình tu luyện đó chứ?”
Ánh mắt Thần Nam trở nên kiên định, giống như an ủi lão yêu quái, đồng thời
lại giống như tạo nên cho mình một niềm tin, hắn lớn tiếng nói: “Đừng nói tới
ba mươi năm, cho dù là một năm cũng có thể thay đổi rất nhiều. Ta tin rằng nếu
như tiền bối nỗ lực tu thân, tu tâm trong vòng ba mươi năm nhất định có thể
bước qua được giai đoạn quan trọng này”.
“Ha ha ha, ngươi vốn không phải là một người thuyết khách giỏi, vì vậy không
thể thay đổi được quyết tâm của ta. Ta nghĩ ngươi đã biết được ta muốn làm gì
với ngươi rồi vì vậy mới khuyên ta như vậy. Thực ra ta vốn không muốn ra tay
với ngươi, nhưng thời gian không chờ đợi ta, nếu như ta vẫn có thể sống thêm
bốn mươi năm nữa, ta cũng không phải gấp gáp như thế này, có thể tĩnh tâm ngộ
ra võ đạo, nhưng chỉ còn lại hai ba mươi năm, kết cục đã định sẵn, nếu như
không nghĩ tới những cách khác thì sẽ không còn kịp nữa!”
Lão yêu quái cười nói: “May mà ta gặp được ngươi, vận mệnh của ta cuối cùng
cũng có cơ hội để thay đổi rồi.”
Sự việc đã tới nước này, Thần Nam biết rằng lão yêu quái đã quyết tâm, e rằng
không thể nào thay đổi được điều gì, hắn bình tĩnh nhìn lão yêu quái, không
nói một lời nào.
Lão yêu quái thở dài nói: “Võ giả, kẻ tu đạo, ma pháp sư, có mấy người có thể
thoát được cái chết, bước vào danh sách trường sinh chứ? Những người ẩn thế để
tu luyện không nói làm gì, nhưng những người tu luyện mà người ta biết gần đây
cũng chỉ có một người đột phá hư không, bước vào Tiên giới. Nhưng từ đó đến
nay cũng đã hơn một trăm năm mươi năm rồi. Muốn trường sinh nói thật không dễ
dàng chút nào.”
Thần Nam đương nhiên biết vị Võ giả cuối cùng bước vào danh sách trường sinh
này chính là lão tổ tông của kẻ đại thù địch Lăng Vân.
Một trăm năm mươi năm trước, Lăng Vân gia chủ Lăng Tiêu Vũ phá toái hư không,
bước vào Tiên cảnh, để lại biết bao nhiêu truyền thuyết trên đại lục. Lăng gia
vì có sự tồn tại của ông ta mới có thể trở thành một trong Thập đại tu luyện
thế gia. Gần trăm năm nay tầng lớp cao thủ của Lăng gia xuất hiện, đời nào
cũng có cao thủ xuất thế, thực lực hùng hậu, người ngoài không thể nào có thể
đoán biết được.
Lục quang lạnh lẽo lại bao phủ người của lão yêu quái. Lão ta từ từ bay tới
trước Thần Nam, nói: “Anh bạn, xin lỗi nhé, ta đoán trong người người có Thần
huyết, ta thật sự rất cần cơ thể này của ngươi, sau khi thành công ta nhất
định sẽ không quên ngươi đâu.”
Bàn tay phải vốn buông thõng bên người lão yêu quái như phá vỡ tầng không, chỉ
trong tích tắc đã xuất hiện trên đỉnh đầu Thần Nam, lão yêu quái phất nhẹ một
cái, Thần Nam phút chốc bỗng mất đi tri giác.
Lão yêu quái nhẹ nhàng đặt Thần Nam trên mặt đất, sau đó hướng lên trời bái
lạy, nói khẽ: “Thái cổ chúng thần tại thượng, xin hãy tha thứ cho đệ tử hôm
nay buộc phải làm điều ác. Nếu như thành công thì những ngày sau này nhất định
sẽ tích lũy công đức để bù lại tội lỗi hôm nay.”
Sau khi lão yêu quái quỳ lạy xong, liền ngồi xếp bằng phía trước Thần Nam, từ
từ phát tán lục quang lấp lánh trên người, trong chớp mắt đã bao phủ lấy Thần
Nam.
Tử Kim Thần Long trên không trung ngửa đầu lên trời gào lên: “Wào….” Sau đó
trên người nó phát ra ánh sáng chói mắt, lao thẳng xuống, lớn tiếng nguyền
rủa: “Thằng già kia, dám hành hung trước mắt Long đại gia nhà ngươi. Thật
không coi đại gia ta ra gì mà. Hừ! Ta phải đâm nát ngươi mới được, wào..
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!