Thần Mộ (Tru Ma) - Chương 156: Đại chiến thánh địa truyền nhân
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Thần Mộ (Tru Ma)
- Chương 156: Đại chiến thánh địa truyền nhân
Núi non trùng điệp, cây cối rập rạp, cùng với những bước chân rầm rập của cự
nhân, cả khu rừng như rung chuyển, tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết vẫn không
ngừng vang lên, hàng trăm người đang cố sống cố chết chạy ra khỏi khu rừng.
Lúc này, trước mặt những người khổng lồ, đám cao thủ tàn bạo truy sát Thần Nam
cũng chỉ như những con kiến nhỏ bé, lúc nào cũng có thể bị bọn họ dẫm đạp lên.
Bọn chúng từ trước tới giờ không thể tưởng tượng được sự việc lại có thể đảo
ngược ngay đúng giây phút quan trọng nhất, thật không thể ngờ được kẻ đi truy
sát giờ lại trở thành kẻ bị truy sát.
Thần Nam lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp một lượt, tuy trong lòng có chút bất nhẫn
nhưng hắn tịnh không hề ngăn cản những người khổng lồ này. Mấy ngày trước đó,
dù bị những kẻ đó truy sát nhưng Thần Nam vẫn cố sống cố chết vừa chạy trốn
vừa thuật lại những gì xảy ra tại vùng đất chết, nhưng đám người này vốn dĩ
chẳng hề quan tâm đến điều mà hắn nói, trong mắt bọn họ lúc đó chỉ có ánh sáng
lấp lánh của đồng tiền. Lòng tham đã che lấp mất lương tri của con người,
trong lòng bọn chúng chỉ có một mục đích ‘Nhất định phải giết bằng được Thần
Nam’, bọn chúng căn bản không cần biết sự việc thật sự ra sao cả.
“Á”
“Á”
Những tiếng kêu, tiếng hét càng ngày càng vang lên thảm thiết, toàn bộ khu
rừng như nhuốm cả màu máu đỏ tươi.
Thần Nam cướp được một tay nải từ trong tay đám truy sát, tìm được một chiếc
áo vải để thay cho tấm áo bện bằng những sợi mây của hắn.
Tiếp sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm bọn thuộc hạ của Lăng gia. Thần Nam cho dù
có thể tha cho tất cả những người khác nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ
qua cho một kẻ nào của Lăng gia.
Lúc này, hướng Tây Bắc vang lên một tiếng động lớn, đồng thời lại phát ra một
luồng ánh sáng lấp lánh. Một người khổng lồ tay cầm một chiếc cột đá dài bảy
tám trượng từ trên không đập xuống, còn có một lão già tóc tai rũ rượi hai tay
liên tục tung đòn đánh lên không trung, phát ra một luồng khí dài mấy trượng
cố chống lại những cú đập của người khổng lồ.
Ánh sáng rực rỡ xuyên khắp cả khu rừng, vô số cây cối bị gãy nát, đám đất xung
quanh lão già biến thành một vùng trơ trụi, đến mấy tên thuộc hạ bên cạnh lão
ta cũng không thoát khỏi, tất cả đều trở thành đống bầy nhầy, chỉ trong chớp
mắt đều đã mất mạng.
Lão già đầu tóc rối bù đó chính là Tứ giai cao thủ của Lăng gia. Lão ta tuy đã
tìm cơ hội dẫn mấy đệ tử của mình cố chạy được một đoạn khá xa nhưng cuối cùng
vẫn bị những người khổng lồ đuổi kịp. Tuy nhiên Tứ giai cao thủ vẫn là một kẻ
không tầm thường chút nào, lão ta cũng đã mấy lần ngăn được những cú đập bằng
đá của những người khổng lồ.
Phải biết rằng cây gậy đá của những cự nhân này dài đến bảy, tám trượng, mỗi
đòn đánh ra đối với người bình thường mà nói nặng tựa Thái Sơn. Cao thủ của
Lăng gia có thể đỡ được tới mấy đòn, quả đúng là lợi hại.
Tuy nhiên lão ta vẫn chưa đạt tới Tứ giai đại thành cảnh giới, vì thế còn
khuya mới có thể địch lại được với người cự nhân cao hàng mười mấy trượng.
Trong khi lão đang cố gắng chống cự, đám thủ hạ lần lượt bị sóng năng lượng
khủng khiếp quét qua, cuối cùng đều bị mất mạng.
“Tiểu tử Thần Nam, ngươi đừng có đắc ý quá sớm. Cho dù ngươi có thể chạy thoát
ra khỏi Ma Lâm này thì cũng không thể thoát được cái chết đâu” Lão già tuy tóc
tai rối bù nhưng khi nhìn thấy Thần Nam bay tới thì bắt đầu chửi rủa. Lão ta
không phải không muốn trốn nhưng dù có nhanh thế nào đi nữa thì cũng không thể
chạy thoát khỏi những cự nhân đó, vì vậy chỉ có thể căm hận mà nguyền rủa Thần
Nam.
“Wào…..Lão già này đúng là thật hung hãn, wào…” Tử Kim Thần Long kêu lên
một tiếng, một cự nhân nữa lại chạy tới.
Tứ giai cao thủ này khi nhìn thấy rõ Tử Kim Thần Long, thiếu điều ngồi thụp
xuống đất, lão ta thật không tin nổi vào mắt mình, tay Thần Nam lại đang túm
lấy đuôi một con “Huyễn Tà Thần Long”.
Thần Nam lạnh lùng nhìn hắn ta, rồi giục Tử Kim Thần Long bay đến nơi khác.
Hắn biết chắc rằng lão Tứ giai cao thủ đó nhất định phải chết. Bây giờ Thần
Nam bắt đầu tìm kiếm tung tích của Mộng Khả Nhi, hắn tin rằng nàng ta rất có
thể đang ẩn nấp ở đâu đó quan sát tất cả mọi thứ xung quanh đây.
Sau một canh giờ, khu rừng hầu như bị san bằng, khắp mặt đất toàn là vết máu,
rốt cuộc có còn kẻ nào sống sót hay không, Thần Nam cũng không biết. Nhưng như
vậy cũng đủ rồi, những kẻ may mắn có thế thoát được khỏi khu rừng đáng sợ này
cũng chín phần chết một phần sống, Phi long đều đã chết, bạn bè cũng đã chết
hết, quả thật đây là cơn ác mộng không thể phai nhoà trong lòng bọn họ.
Mặc dù đã tốn rất nhiều thời gian nhưng Thần Nam lại không hề phát hiện ra
tung tích của Mộng Khả Nhi, hắn thật sự không biết liệu nàng ta có nhìn thấy
tất cả những chuyện diễn ra ở đây không?
Thần Nam đứng trên một vùng đất rộng lớn, lặng lẽ nhìn bóng dáng những cự nhân
đang xa dần, tiếp đó mới nói với Tử Kim Thần Long: “Long Bối Bối, chúng ta ra
khỏi núi đi!”
Tức thì cả người Tử Kim Thần Long rung lên giận dữ, suýt nữa thì rơi xuống
đất. “Dám gọi ta là Long Bối Bối” nó gầm lên, tức tối muốn hộc máu.
Nửa canh giờ sau, nó đã kéo Thần Nam bay qua ba ngọn núi lớn. Ngồi trên một
mỏm đá xanh gọi với lên không trung: “Long Bối Bối, ấy không, cá trạch, ngươi
nỡ lòng nào để cho ta đi bộ vậy sao? Nếu như vậy, cho dù phương hướng của
chúng ta có đúng đi nữa cũng không biết phải đi hết bao nhiêu ngày mới có thể
về tới thành Tội ác. Hơn nữa nếu lỡ như bị nhầm đường thì có thể sẽ vĩnh viễn
phải ở lại vùng núi non này”
“Wào … Tiểu tử đừng có ở đó mà giở trò với Long đại gia. Hừ…năm xưa đến cả
tên thần thối đó còn không làm gì được ta, chỉ dựa vào bản lãnh ngươi mà muốn
ta làm tọa kị cho ngươi à, cứ mơ cái giấc mộng thiên thu của ngươi đi” Tử Kim
Thần Long tức giận, cứ bay lên bay xuống, lắc qua lắc lại trên không.
“Cá trạch, ngươi đừng hiểu nhầm, ta nói muốn ngươi làm tọa kì bao giờ hả ? Chỉ
là tình hình trước mắt hơi đặc biệt, ngươi chỉ cần chịu ấm ức một hai ngày mà
thôi, đâu có sao ! Hơn nữa, ngươi không phải rất thèm những đồ ăn ngon của
loài người hay sao? Ngươi không phải cũng rất thích những mỹ nhân của nhân
gian hay sao? Chỉ cần ngươi có thể đưa ta đi, ngươi sẽ có thể nhanh chóng được
như ý” Thần Nam ra sức dụ dỗ.
Tử Kim Thần Long nuốt nước miếng ừng ực, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng có mê
hoặc ta, Long đại gia ngươi không thể nào mắc lừa đâu, có thứ của ngon nào của
thế giới loài người mà ta chưa từng ăn chứ. Hứ ! Ngự thư phòng của hoàng cung,
ta cũng có thể tự do đi lại” nói tới đây, nó lại không kìm chế được, cứ nuốt
nước miếng ừng ực càng khiến cho nó thêm mắc cỡ, vì vậy phải vội vàng lấp
liếm: “Tiên tử của Tiên giới ta cũng đều đã nhìn qua, mỹ nữ của nhân gian thì
là cái thá gì chứ?”
Lúc này, trên mặt đất bỗng phảng phất một hương thơm quyến rũ, thì ra Thần Nam
đang mải mê nướng một chiếc đùi dê, hèn gì hắn chẳng thèm nghe cá chạch khoe
khoang.
Tử Kim Thần Long thèm tới mức nước miếng không ngừng chảy ra, vội vàng bay
xuống, kêu lên: “Chín rồi, chín rồi, mau cắt cho ta một miếng.”
Thần Nam cắt lấy một miếng, đưa về phía nó, nhưng khi gần tới chỗ nó thì hắn
đột nhiên giật lại, từ từ đưa miếng thịt nướng cho vào miệng mình, nhắm mắt
lại thưởng thức vị béo ngậy rồi khen: “Mùi vị ngon tuyệt”.
Tử Kim Thần Long thèm thuồng liếm mép, rồi ‘Soạt’ một cái nó nhanh chóng nhảy
vồ về phía chiếc đùi dê vàng ươm. Nhưng thật đáng tiếc cho nó, Thần Nam sớm đã
có sự phòng bị, nhanh chóng chụp lấy cá chạch, sau đó cầm chiếc đùi dê thơm
phức quơ quơ vài cái trước mặt nó rồi ăn ngay.
“Ôi ! Da thật giòn, thịt thật mềm, béo mà không ngậy, ngon quá!” Thật tội
nghiệp cho cá chạch, chỉ có thể nhìn Thần Nam ăn cái đùi dê một cách ngon lành
mà không ngừng chảy nước miếng.
“Wào…tiểu tử mau thả ta ra. Mau đưa cho ta một miếng, wào.. ”
“Ngươi vốn chỉ ăn đồ trong hoàng cung mà, đùi dê ta nướng không có ngon đâu”
“Wào..ta thấy ngon là được, mau cho ta một miếng” trong cổ họng Tử Kim Thần
Long tiếng nuốt nước miếng không ngừng vang lên.
“Muốn ăn không ?” Thần Nam cắt một miếng thịt đặt kề sát miệng nó, khiến cho
mùi thơm xông vào tận trong mũi, nhưng lại không để cho nó động vào, nói:
“Thực ra những thứ ta nướng này chẳng đáng là gì, so với những đầu bếp ở thế
giới bên ngoài thì vẫn còn kém xa. Cá chạch, ngươi có muốn thưởng thức cao
lương mỹ vị thật sự không?”
Tử Kim Thần Long vội gật đầu lia lịa
“Ha ha ha, ái dà, vậy thì rất đơn giản. Ngươi chỉ cần đưa ta nhanh chóng bay
ra khỏi vùng núi này thì ngày nào cũng có thể được ăn đồ ngon”
Tử Kim Thần Long vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Hừ, tiểu tử ngươi đừng có giở
thủ đoạn đó với ta, năm đó ta…”
Thần Nam cắt ngang lời nó, nói: “Không cần nhắc tới Ngự thư phòng của Hoàng
cung nữa, ngươi đã sớm bị lòi đuôi rồi, rõ ràng là chưa từng tới thế giới loài
người, lại còn nói dối, ha ha ha ha..”
Hắn lấy lại miếng thịt dê đã nướng chín, quơ qua quơ lại trước mặt Tử Kim Thần
Long, rồi nói: “Ngươi đã không muốn … vậy thì ta cũng không ép, hôm nay
chúng ta hãy chia tay nhau, ai đi đường nấy, sau này ngươi cứ ăn thịt sống của
ngươi, còn ta thì ăn thịt nướng của ta”.
“Wào…tên tiểu tử đáng chết đừng có giở thủ đoạn với ta, bổn long…bổn long
thỏa hiệp, lập tức đưa ngươi ra khỏi vùng núi này, ngày ngày ăn đồ ngon”.
Vừa nghe nó đồng ý, Thần Nam liền thả nó ra ngay, Tử Kim Thần Long “Soạt” một
tiếng xông thẳng vào chiếc đùi dê nướng, nước bọt bắn tung tóe, miệng nhai
ngồm ngoàm.
Mấy ngàn năm nay, Tử Kim Thần Long bị giam cầm dưới lòng đất, điều đó quả thật
đã khiến cho cuộc sống của nó không tránh khỏi suy sụp, đối với những cám dỗ
của loài người, nó căn bản không thể nào có thể duy trì được những nguyên tắc
yếu ớt của mình.
Cá trạch đương nhiên biết rằng đây là những thủ đoạn mà Thần Nam dùng để khống
chế nó nhưng nó lại không hề có cách nào để chống lại những mê hoặc này. Nửa
canh giờ sau, nó cũng đưa Thần Nam bay đi, rời khỏi cái khu rừng đáng ghét
này.
Tử Kim Thần Long nghiến răng, nói: “Wào..tiểu tử không được cười, ngươi phải
biết rằng bổn long đưa ngươi đi, thứ nhất không phải vì ta là tọa kị của
ngươi, thứ hai không phải là vì tham ăn, thứ ba không phải là muốn đi xem
những mỹ nữ của loài người các ngươi..”
“Biết rồi, ta hiểu tất cả mà, ngươi là một kẻ có ý chí kiên định như thép, là
Thần long có lòng nhân ái, tất cả đều là ta sai, ha ha ha…” nói đến đây Thần
Nam không nhịn được phải bật lên cười.
Tử Kim Thần Long tức muốn chết, kêu gào ầm ỹ, quả thật lúc này nó chỉ muốn hất
Thần Nam bay xuống dưới đất.
Nói tóm lại, ‘kế hoạch nuôi rồng từ thuở còn thơ’ đang rất thuận lợi.
Một ngày sau, Tử Kim Thần Long đưa Thần Nam bay qua nhiều ngọn núi, lúc này
bọn họ chỉ còn cách Tội Ác Chi Thành không tới một trăm dặm. Với tốc độ bay
như thế này, quả thật đã khiến Tử Kim Thần Long vô cùng mệt mỏi. Từ sau khi
Long nguyên mất đi, Long lực của nó vô cùng yếu ớt, nếu như chỉ có một mình nó
thì tốc độ vẫn nhanh như tia chớp, nhưng đằng này lại cõng theo một người vì
thế đã khiến cho tốc độ bay trở nên chậm vô cùng.
Khi cách thành Tội Ác chỉ còn năm sáu mươi dặm, Thần Nam vuốt ve trường đao
sau lưng, nói khẽ: “Lăng Vân hãy đợi chết đi”, sau đó hắn lại quay sang trêu
chọc Tử Kim Thần Long: “Long Bối Bối, ngươi đã vất vả rồi…”
“Wào…” Tử Kim Thần Long run lên từng hồi, cứ để mặc cho cả thân hình rơi
xuống, suýt chút nữa thì va vào mặt đất, nó gầm lên giận dữ. Quả thực nó thà
để cho Thần Nam gọi nó là ‘cá trạch’ chứ ngàn vạn lần cũng không muốn nghe
thấy cái tên này.
Khi chỉ còn cách thành ba mươi dặm, Thần Nam bảo Tử Kim Thần Long từ từ hạ
xuống, vì hắn sợ sẽ thu hút sự chú ý của những Long kị sĩ bay trên bầu trời
của thành Tội Ác, nên đành phải tự mình lội bộ về.
Tuy nhiên đúng ngay lúc này, hắn cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, Tử Kim
Thần Long cũng hạ xuống vai hắn, lẩm bẩm nói: “Lạ quá, hình như có người đang
theo dõi chúng ta …”
Đột nhiên một đạo kiếm quang như cầu vồng, chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt
nhanh chóng đâm về phía trước ngực của Thần Nam.
“Phi kiếm! Là Mộng Khả Nhi ?” Thần Nam nhất thời kinh ngạc. Một kiếm mạnh như
vậy, nếu như đổi lại là mấy ngày trước đây, hắn đương nhiên sẽ rất khó có thể
tránh được, nhưng bây giờ sau khi tăng võ công tăng lên Tứ giai, đòn tấn công
này vốn dĩ không thể uy hiếp được hắn.
” Vụt ” trường đao giống như cầu vồng phát ra ánh sáng chói mắt, một luồng sức
mạnh từ trong thanh đao phát ra, lao về phía phi kiếm.
“Bùm” Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất xung quanh đều bị xới nát, cây cối đổ
rạp thành hàng, chỉ trong chớp mắt một mảng rừng đã trở thành bãi đất trống.
Mộng Khả Nhi đứng trên không, bạch y bay phấp phới, vẻ mặt xinh đẹp nhưng lại
không chút biểu cảm. Ngọc liên đài dưới chân nàng ta trong suốt lấp lánh, phát
ra ánh sáng ngũ sắc và sương khói dày đặc, giống như tiên khí, bao phủ xung
quanh, càng khiến nàng ta giống như một tiên tử.
Thần Nam nhìn bóng dáng thánh khiết như tiên tử đang đứng trên không, nói:
“Mộng Khả Nhi ngươi hơi nóng ruột rồi, thủ hạ của Lăng Vân mặc dù đã bị tổn
thất rất nhiều, nhưng nhất định vẫn còn rất mạnh. Nếu như ta là ngươi, ta nhất
định sẽ đợi tới khi ngươi và Lăng Vân cả hai đều lưỡng bại câu thương đến lúc
đó ta mới ra tay”
Mộng Khả Nhi khẽ cười nhạt, ả ta lắc đầu nói: “Những biểu hiện của ngươi ở
trong rừng thật khiến cho ta không thể nào yên tâm, thật không tưởng ngươi lại
có thể điều khiển được cả viễn cổ cự nhân. Nếu như để cho ngươi đi vào thành,
rất khó có thể biết được ngươi sẽ giở trò gì? Ngươi bây giờ đã sắp vượt ra
khỏi tầm kiểm soát của ta rồi, ta nhất định không thể để lại cái họa cho tiền
đồ sau này được. Nhưng có điều ngươi đã đánh cho Lăng Vân một đòn mạnh, giết
được biết bao nhiêu cao thủ của Lăng gia, thật là đáng kinh ngạc! Có điều
chính vì ngươi đã biểu hiện quá xuất sắc, bây giờ thì ngươi cũng có thế —
chết được rồi!”
Nói tới câu sau cùng, giọng của Mộng Khả Nhi đột nhiên trở lên lạnh lùng, lộ
ra sát khí vô cùng, cả khu rừng như tràn ngập một luồng khí lạnh lẽo.
“Ha ha ha..” Thần Nam cười to, lớn tiếng nói: “Vậy phải để cho ta xem ngươi có
thể làm gì được ta?”
Mộng Khả Nhi giọng sắc lạnh nói: “Ta biết võ công của ngươi tiến triển rất
nhiều, nhưng còn lâu mới là đối thủ của ta…”
Thần Nam cười nhạt nói: “Ha ha, tiên tử Thánh địa ngươi quá tự tin rồi. Hôm
nay nếu như ngươi không giết được ta, thì hãy đi làm một đứa con gái biết thân
biết phận đi!”
Mộng Khả Nhi tức thì phát ra khí tức lạnh lẽo, khi đột nhiên lại nghĩ tới cảnh
tượng trong Hư Thiên Huyễn Cảnh, vẻ mặt xinh đẹp vô cùng phẫn nộ, hai mắt như
muốn phát ra lửa. Ả nghiến răng nói: “Ta sẽ để cho ngươi phải hối hận vì đã
nói ra câu này. ”
Đúng trong lúc này thì Tử Kim Thần Long đột nhiên cất tiếng nói: “Vừa mới bước
vào nhân gian, đã nhìn thấy mỹ nữ đẹp nhất, wào… Tiểu tử ngươi cũng thích ả
à ! Chúng ta thương lượng một chút nha! Hãy nhường ả cho ta được không?
Wào….”
Tử Kim Thần Long từ phía sau lưng Thần Nam từ từ bò lên vai hắn, hai mắt lim
dim mê mẩn, cẩn thận thăm dò Mộng Khả Nhi.
“Mau đứng sang một bên, với bộ dạng như quỷ quái như ngươi mà cũng muốn tranh
đàn bà với ta sao ?” Thần Nam vừa chọc tức Tử Kim Thần Long vừa nghĩ cách để
đối phó với Mộng Khả Nhi.
Mộng Khả Nhi tức thì vừa kinh ngạc vừa giận dữ, thật không ngờ hai tên không
biết trời cao đất dày này lại đang muốn ‘tranh giành’ một Thánh địa tiên tử
như nàng! Có điều sự kinh ngạc của nàng ta lại lớn hơn nhiều, thật không ngờ
hôm nay lại có thể nhìn thấy được Thần long trong truyền thuyết.
Thật ra khi ở trong núi, nàng ta cũng đã từng nhìn thấy Thần Nam bay trên
không, nhưng lúc đó nàng ta đứng cách quá xa, không nhìn rõ trong tay hắn là
thứ gì. Nàng ta cũng cho rằng Thần Nam đã lấy được thứ Thần bảo đạo gia nào ở
trong Thần điện, tương tự như Ngọc liên đài của nàng ta, chứ ngàn vạn lần cũng
không thể ngờ rằng đó lại là một con Thần long.
Mộng Khả Nhi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng ta giật mình kinh hãi,
nàng ta lẩm bẩm một mình: “Đông Phương….Thần long..”
“Wào..đúng thế! Bổn long chính là Thần long vĩ đại nhất từ trước tới nay trong
thiên địa! wào…Tiểu tử còn không mau xông lên bắt lấy nàng ta..chúng ta chia
đều”
Không cần nó nhắc nhở, Thần Nam trong lúc Mộng Khả Nhỉ thất thần đã lao lên
không, nhảy lên bốn trượng, hai tay nắm chặt đạo chém về phía Mộng Khả Nhi ở
phía trước.
Ánh sáng của thanh đao lấp lánh, giống như cầu vồng bảy sắc trên không, chém
rạch không gian, đao khí hiện ra dài ba bốn trượng, sức mạnh đáng sợ dao động
cuồn cuộn trong rừng, lá cây bay xào xạc, những cây đại thụ xung quanh đều đổ
rạp xuống dưới một áp lực vô hình. Chỉ với một đao mà sức mạnh đã đáng sợ tới
như vậy.
Nhưng Mộng Khả Nhi cũng không hổ là truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm đài cổ
thánh địa, trong lúc vội vàng đã điều khiển Ngọc liên đài lùi lại, đồng thời
phi kiếm chém ra một nhát, đón lấy lưỡi đao.
” Bùm”
Trên không trung xuất hiện những tia chớp cùng đánh xuống một lúc, kiếm khí và
ánh sáng của đao như đan xen lao vào nhau. Trên bầu trời lúc này hiện ra một
lưới năng lượng dày đặc.
Cùng với sự dao động cuồn cuộn của năng lượng, ánh sáng chói nhòa của thanh
đao và kiếm khí mạnh mẽ lan toả khắp nơi, cây cối phía bên ngoài giống như
băng tuyết gặp phải ánh mặt trời mùa hạ, nhanh chóng vỡ vụn ra, tung bay trên
trời như những bông hoa tuyết.
Cuối cùng, Thần Nam nhẹ nhàng hạ thân xuống đất, Mộng Khả Nhi mặt đỏ bừng
bừng, lảo đảo trên Ngọc liên đài, sau đó mới đứng vững được.
“Ngươi dám đánh lén ta” Mộng Khả Nhi vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng phi kiếm nhanh
chóng tấn công Thần Nam.
Thần Nam mặc dù cảm nhận được uy lực khủng khiếp chứa đựng trong phi kiếm,
nhưng hắn cũng không hề hoảng loạn. Hắn bước nhanh lên phía trước, trường đao
trong tay như muốn xé nát cả bầu trời! Đao khí mạnh mẽ đánh tới phía phi kiếm
đang lao tới trước mắt.
Trận đại chiến giữa Vũ giả và Tu đạo giả càng ngày càng trở lên kịch liệt.
Sau một thời gian ngắn ngủi, cuồng phong hoành hành trong khu rừng, cát bụi
bay mù mịt, ánh sáng của phi kiếm chiếu rọi khắp nơi, một luồng sức mạnh cuồn
cuộn lan tỏa khắp khu rừng.
Chờ đến khi sức mạnh cuồn cuộn trên phi kiếm giảm đi một chút, Thần Nam thét
lên một tiếng, hắn tiến lên phía trước một bước, cả khu rừng như rung chuyển,
một đao uy lực mạnh mẽ chém từ trên không xuống, đánh thẳng xuống phi kiếm,
ánh sáng của phi kiếm loé lên một hồi rồi tắt dần.
Sau khi giành được lợi thế, Thần Nam tiến sát lại gần, mỗi bước chân nặng tựa
vạn tấn. Mỗi khi bước một bước về phía trước, cả khu rừng như rung chuyển,
trường đao chém lên không vang lên, ánh sáng của trường đao tiếp tục chém lên
trên phi kiếm nhằm áp chế nó không thể phản kích.
Mái tóc tung bay, Thần Nam giơ trường đao hướng lên trời, ánh sáng của đao như
nối liền trời và đất, sức mạnh của hắn dường như dâng tới cực điểm! Thần Nam
lại bước lên một bước lớn, trời đất như nghiêng ngả, cả khu rừng chấn động
không ngừng, một đao uy lực kinh thiên, chém nát hư không, phát ra ánh sáng
lấp lánh, bay về phía trước.
“Bùm”
Ánh sáng của phi kiếm lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Thần Nam giơ đao hướng lên trời, lạnh lùng nói: “Kẻ tu đạo chẳng qua cũng chỉ
như vậy mà thôi!”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!