THÂN MẬT NGUY HIỂM - Chương 50: Nụ hôn sau tủ lạnh
Cô ta thích anh sao?”
“Lúc trước…Lúc anh nhặt được lá thư tình đó của em, cô ấy chẳng phải đang tỏ tình với anh sao?”
“Cô ta đã nói với em cái gì mà khiến em tưởng cô ta đã tỏ tình với anh chứ?”
Chân Diểu ngẩng người, ngơ ngác ngước lên nhìn anh.
Tống Lộc Bách cười như không cười, anh mắt đầy hàm ý nhìn cô khiến cô đỏ mặt.
“Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng là em nghe thấy…” Cô còn muốn kể những chứng cứ phán đoán của mình ra, nhưng lúc hồi tưởng thì mới phát hiện, lúc ấy Lục Sương Kỳ đã nói gì cô cũng không còn nhớ rõ nữa, cô chỉ nhớ được một câu: “Tình cảm của em là thật lòng, yêu thích cũng là thật lòng.” mà thôi.
Chân Diểu vội vàng trốn tránh ánh mắt của anh, cô đã ngơ ngác mất rồi.
Cô hiểu lầm anh rồi sao?!
“Vậy sao cô ấy lại nói với anh những lời như thế chứ?”
“Người mà cô ta thích là Diên Từ.”
Chân Diểu: “…!”
“Cô ta năm lần bảy lượt phá rối chuyện tình cảm cá nhân của Diên Từ, muốn xen vào nhưng vẫn chưa chịu chia tay bạn trai mình.” Tống Lộc Bách điềm nhiên nói: “Từ Thừa đến cảnh cáo cô ta, cô ta liền vội vàng tìm đến muốn chứng minh tình cảm chân thực của mình đối với Diên Từ.”
Chỉ bằng vài câu nói ngắn ngủi nhưng lượng thông tin bên trong lại quá nhiều, Chân Diểu đứng như trời trồng cả nửa phút để từ từ tiếp nhận.
Cô vẫn luôn cảm thất Lục Sương Kỳ vô cùng ưu tú, hơn nữa đối phương còn là cô giáo của cô, thân phận này của cô ta giống như quét thêm một lớp hiệu ứng lên vậy. Thế nên bây giờ biết được sự thật thì hình tượng của Lục Sương Kỳ trong tim cô đã sụp đổ.
Chuyện khiến cô cứ canh cánh trong lòng hóa ra chỉ là một hiểu nhầm.
“Bây giờ đã rõ ràng rồi, em có còn định ghen tiếp không đây.”
Chân Diểu bỗng chốc phản ứng kịp trở lại, quẫn bách nói: “Ai thèm ghen chứ.”
“Thế thì cô bé buồn bực không vui ban nãy là ai thế nhỉ?”
“…Em rửa tay xong rồi, em muốn ra ngoài.”
Tống Lộc Bách giữ chặt tay nắm cửa, thấp giọng nói: “Quay người lại, để anh xem chỗ ban nãy em bị bỏng.”
“Không cần đâu, em thật sự không sao cả.” Cô vừa nghĩ đến lúc nãy bị bỏng ở môi, cô cảm giác yêu cầu này của anh có hơi mờ ám.
“Anh nhìn một chút để yên tâm.” Anh nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh chính trực, khiến cho cô cảm thấy có phải mình nghĩ nhiều quá rồi phải không?
Chân Diểu không còn cách nào, để có thể ra ngoài sớm một chút, cô chỉ có thể xoay người lại, đưa tay chỉ lên đầu môi mình: “Chỗ này nè anh, bây giờ đã không còn một xíu cảm giác nào nữa rồi.”
“Anh nhìn không rõ, ngước đầu lên nào.”
Cô cụp mắt xuống, ngước mặt lên.
Anh cúi đầu, bàn tay bóp nhẹ cằm cô, hơi thở ấm nóng của anh như có như không lướt qua mặt cô.
Nhiệt độ trên mặt của cô từ từ tăng lên, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh giữ nguyên tư thế để cho anh xem, cho đến khi ngón tay hơi thô ráp của anh lướt đến đầu môi cô.
“Không còn đau nữa sao?” Anh thấp giọng hỏi.
Cô vô thức đưa tay lên bắt lấy cô tay anh: “…Không còn đau nữa.”
“Ừ.” Một nụ hôn nhẹ nhàng được in lên gương mặt đang đỏ bừng của cô, môi anh chỉ chạm mặt cô vài giây thôi rồi nhẹ nhàng rời đi: “Trông dáng vẻ thì đã hết thật rồi.”
Trái tim cô đập chệch một nhịp, sự ấm nóng của môi anh càng khiến cho gương mặt vốn đang đỏ bừng của cô càng nóng hơn nữa.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đến gần phá vỡ bầu không khí thân mật, Chân Diệu giật mình bất giác ngước mặt lên nhìn anh.
Tống Lộc Bách xoa đầu cô, điềm nhiên như không nhìn ra bên ngoài cửa.
Cách một lớp cửa, cô nghe được tiếng của Chu Huệ nghi ngờ hỏi vọng vào trong: “Có người trong đấy sao? Sao tôi lại nghe tiếng người nói chuyện bên trong thế.”
Chu Huệ tự nói một mình bước lại gần, cất giọng hỏi lại một lần nữa: “Trong đấy có ai không? Diểu Diểu? Lộc Bách?”
Trong phút chốc, trái tim của Chân Diểu như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tuy rằng chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là biết Chu Huệ chỉ là gọi từng người xem ai ở bên trong thôi, không phải là đã bắt quả tang cả hai người đều ở đây, nhưng lúc cô nghe thấy thế lại không kịp phản ứng lại, cả người đều bàng hoàng cứng đờ.
“Nói chuyện đi em.” Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến một luồng hơi nóng, Tống Lộc Bách cúi sát đầu nói khẽ: “Nói rằng em đang ở trong này.”
Cô cố hết sức quên đi cảm giác ở bên tai, tằng hắng một cái rồi cố gắng hết sức khiến âm thanh của bản thân mình nghe thật là tự nhiên, không chột dạ: “Dì Huệ, là con ở trong này, con…con lúc nãy đang nói chuyện điện thoại với bạn.”
“À, thì ra là Diểu Diểu à. Con có biết Lộc Bách đi đâu rồi không? Dì đã đi hết một vòng tầng một rồi cũng không thấy nó đâu hết.”
Đang ở đâu?
Con người đang không rõ tung tích đó giờ phút này đang đứng ở phía sau lưng ôm chặt lấy cô, đôi môi anh vẫn luôn dán lấy bên tai cô, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng từng nhịp thở của anh.
Giây tiếp theo, anh táo tợn thấp người xuống hôn lấy vành tai đã đỏ hồng của cô.
Chân Diểu sợ hãi mềm cả chân vội né đi, nhịp tim tăng lên nhanh chóng: “Có lẽ… Có lẽ anh ấy đã lên lầu rồi đấy ạ.”
“Được rồi, vậy thì lát nữa dì lên lầu tìm thử xem sao.” Nói rồi Chu Huệ nhanh chóng đi ra xa.
Chân Diểu nín thở nghe tiếng bước chân bên ngoài, đợi một lúc chắc chắn rằng bên ngoài đã không còn ai nữa rồi mới cúi đầu nhẹ chân nhẹ tay mở cửa ra.
Vừa mới hé cửa ra một tí thì động tác trên tay cô khựng lại, sau đó cô vội đóng cửa lại, xoay người ra sau nhỏ giọng nói: “Đợi lát em ra ngoài rồi thì anh đợi một lát hẳn ra nhé. Lúc nãy em còn nói với dì Huệ anh ở trên lầu đấy, lát nữa anh nói chuyện đừng có để lộ đó.”
Tống Lộc Bách không mở miệng nói gì.
Cô ngẩng đầy lên nhìn anh, nhưng lại thấy ánh mắt anh có chút phức tạp.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt anh giống như một viên đã bị thả xuống giếng vậy, tình cảm trong mắt anh biến mất không còn tung tích.
“Anh làm sao vậy?” Cô ngơ ngác lúng túng hỏi.
Tống Lộc Bách chỉ vuốt ve gáy cô một chút, nhẹ giọng nói: “Mau lớn lên đi.”
…
Tiểu Gia đang cầm bình hoa đi về phía nhà vệ sinh tầng một, vừa đúng lúc gặp phải lúc Chân Diểu đi ra ngoài, cô ấy chào hỏi một tiếng rồi né qua một bên tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu Giai!” Lúc chỉ còn cách cánh cửa có vài bước thì người ở sau lưng đột ngột kêu cô ấy, nghe giọng điệu có vẻ hơi gấp gáp, làm cho cô ấy giật nảy người.
“Tiểu thư, cô sao vậy?”
“Cô đang định thay nước cho bình hoa sao?”
“Đúng vậy. Chẳng phải tiểu thư vừa mới đi ra sao, vừa đúng lúc bên trong không có ai, tôi định vào đó thay nước.”
“Chờ một chút, tôi… tôi đang muốn tìm một món đồ, cô đến giúp tôi tìm một lát đi.”
“Vâng.” Tiểu Giai vừa đinh bước sang, bỗng nhiên nhớ lại trên tay mình còn có một bình hoa rất vướng víu, thế là cô ấy cười nói với Chân Diểu: “Vậy em bỏ bình hoa vào trong trước đã, lát nữa trở lại làm sau vậy.”
Tiểu Giai tiếp tục đi về phía trước thêm vài bước nữa, lúc cô ấy đưa tay đẩy cửa thì người thiếu nữ sau lưng lại gọi tên cô thêm một lần nữa.
Thế nhưng lần này cô ấy chưa kịp quay đầu lại đã khựng lại như bị đóng băng vậy.
Không khí trên hành lang lúc này dường như đã bị ngưng lại.
“Diểu Diểu?” Tống Tất Xích từ bên ngoài bước vào, định lên lầu hai thì đi ngang qua chỗ này, khó hiểu dừng chân lại hỏi: “Sao lại đứng ở đây hết thế này? Tiểu Giai, cô ôm bình hoa thế này là đang làm gì đấy.”
“… Cháu đi thay nước cho bình hoa ạ, cháu đi làm liền đây ạ.” Tiểu Giai miệng khô không khốc cười hai tiếng trả lời, nhanh chóng bước vào bên trong nhà vệ sinh.
Vừa run rẩy đặt bình hoa lên bệ đá của nhà vệ sinh cô ấy liền nghe thấy được giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông phía sau lưng: “Từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ cho cô thêm một phần lương riêng nữa.”
*
Trên chiếc bàn lớn bằng gỗ đặc bày đầy các họa cụ, một mùi màu vẽ nhàn nhạt lan tỏa đi xung quanh.
Chân Diểu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn bộ cọ vẽ lấy màu trắng làm chủ đạo, rõ ràng căn phòng vẽ này của cô trống rỗng không có gì nhưng cô lại có một cảm giác hài lòng đến kì lạ.
Cô chống cằm suy nghĩ một lát sau đó bắt đầu nhấc cọ vẽ.
Thời gian này đúng ra cô nên dùng để tổng hợp các tác phẩm của mình để nộp cho trường, bất quá cô cũng vẫn có một hai ngày để vẽ vài thứ mình muốn.
Cô muốn chuẩn bị hai món quà, đợi đến lúc chuẩn bị ra nước ngoài thì sẽ dành tặng cho Tống Lộc Bách.
Thời gian một buổi chiều trôi qua, giữa chừng Tiểu Giai tới đưa trái cây và đồ uống giải khát, suy nghĩ trong đầu của cô đều là bản thảo còn đang dang dở trên bàn, đối mặt với Tiểu Giai cũng không còn cảm thấy lúng túng khó xử như khi mọi chuyện bị đổ bể vào ngày hôm qua.
Nhưng cô cũng không để ý đến việc ăn uống, tất cả đều được sang một bên, đợi khi cô vẽ xong ngẩng đầu lên thì đã gần đến giờ ăn tốt, rõ ràng là không thích hợp để ăn nữa.
Chân Diểu xoa xoa bàn tay đau nhức, gửi bản thảo thiết kế cho một phòng làm việc riêng trong nước, sau đó tiếp tục tô màu cho một bức khác trên bàn.
……
Buổi tối ăn cơm, cả nhà nói về thời gian trận tuyết đầu năm ở Tầm Thành.
“Những năm trước thì khoảng nửa tháng nữa sẽ có trận tuyết đầu tiên, năm nay chắc cũng thế.” Tống Tất Xích nói.
Chu Huệ lắc đầu: “Năm nay hình như so với hai năm trước lạnh hơn, nói không chừng thời gian sẽ sớm hơn.”
“Có lý.”
Chân Diểu im lặng lắng nghe, trong lòng xuất hiện vài phần chờ mong.
Nam Thành không có tuyết, nhiều nhất chỉ xen lẫn một chút bông tuyết lẻ tẻ trong mưa nhỏ, cho nên cảnh tượng tuyết rơi đối với cô mà nói là đặc biệt mới mẻ, trước kia cô thích nhất mùa đông đến Tầm Thành cũng là bởi vì muốn xem tuyết, nhưng hai năm mùa đông rồi chưa đến.
Mùa đông năm nay, cô hy vọng có thể cùng Tống Lộc Bách xem tuyết đầu mùa. Trước kia khi cùng Khương Linh xem phim truyền hình, bên trong đều nói cùng người yêu ngắm tuyết đầu mùa sẽ nhận được chúc phúc, có được hạnh phúc mỹ mãn lâu dài.
Mặc dù rất không đáng tin, nhưng cô vẫn giữ vững trong lòng.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Chân Diểu cũng càng ngày càng bận rộn.
Từ thứ hai đến thứ sáu, cô cần phải đến lớp, học tập, tham gia các hoạt động chất lượng tổng hợp, cuối tuần còn phải mang theo bản vẽ đến chỗ một bậc thầy hội họa trong nước để tham gia một lớp học, thời gian còn lại là trong phòng tranh dưới tên của đối phương để thực hành.
Vị bậc thầy này đã lâu không ra núi, đã không nhận học sinh rất lâu rồi, lần này lại phá lệ nhận cô cho nên Chân Diểu rất quý trọng.
Những người khác trong nhà họ Tống đều yên lặng ủng hộ nhưng dù sao cũng không tránh khỏi đau lòng, Chu Huệ luôn lo lắng cảm khái mỗi ngày khi cô về nhà: “Aizz, thật vất vả mới nuôi được cháu béo lên một chút, hiện tại lại mệt đến gầy đi, nhìn cái cằm nhọn này một chút thịt cũng không có.”
Thật ra khi Chân Diểu soi gương thật sự không cảm thấy tuần này mình có thay đổi gì, nhưng không chịu nổi sự lo lắng của người lớn nên đành phải nói dối: “Thể chất của cháu chính là như vậy, mùa đông sẽ gầy đi, mùa hè mới có thể tăng cân.”
Nhưng mà lời nói dối lại bị Tống Lịch Kiêu tàn nhẫn vạch trần: “Trời lạnh động vật đều tích mỡ, sao Diểu Diểu nhà chúng ta lại ngốc như vậy, gầy đến mức giống như cành cây rồi?”
Chân Diểu oán giận liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại bị nhéo nhéo hai má.
Một tiếng “Ba” vang lên, tạp chí tài chính cuộn thành hình trụ gõ xuống, Tống Lịch Kiêu “A” một tiếng rút tay lại: “Anh cả, anh làm gì vậy!”
“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân.”
Chân Diểu che mặt cười cười với Tống Lịch Kiêu, dáng vẻ đã tìm được người giúp đỡ.
Nhưng một giây sau, tầm mắt Tống Lộc Bách đã lạnh lẽo quét về phía cô: “Em để nó nhéo? Không biết né tránh sao?”
Chân Diểu sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lại sâu kín nhìn anh, dưới ánh mắt đen chăm chú của anh yên lặng quay mặt đi.
Anh tức giận rõ ràng như vậy. Cũng bởi vì hai ngày trước anh đã nói là không thể tùy ý thân mật với Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu như vậy, mà lúc ấy cô nói anh em thân cận hơn người bình thường một chút cũng là chuyện bình thường, cố ý xa cách sẽ rất kỳ quái.
“Được rồi, cũng không phải là Diểu Diểu đưa mặt qua để cho nó nhéo, con mắng Lịch Kiêu là đủ rồi.” Chu Huệ đứng ra nói một câu ‘công đạo” rồi kéo Chân Diểu đi.
Tống Lịch Kiêu: “…”
Sau khi ăn tối, mọi người đều trở về phòng bận rộn, Chân Diểu bước vào thang máy, nghe thấy Chu Huệ nói với Tống Diên Từ: “Mấy ngày trước Sương Kỳ nói với mẹ gần đây sẽ đi Khải An kiểm tra lại vết thương gãy xương, con có gặp chưa?”
Giọng nói của Tống Diên Từ rất nhanh vang lên: “Loại vấn đề nhỏ này bất kỳ bệnh viện nào cũng có thể giải quyết, không cần cố ý đến Khải An.”
“Nói là nói như vậy…”
“Hơn nữa nghe Lộc Bách nói, cô ta dường như đã rời khỏi Tầm Thành rồi.”
“Rời đi? Thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy sao không nói với mẹ vậy!”
Phần còn lại được ngăn cách bên ngoài cửa thang máy.
Chân Diểu đứng trong thang máy có hơi xuất thần, âm thầm suy đoán chuyện này có liên quan gì đến Tống Lộc Bách hay không.
Nhưng mà nói mới nhớ…… Một tuần này dường như cô cũng không có đàng hoàng ở chung với Tống Lộc Bách cho lắm, thời gian sống trọn vẹn nhất của hai người chính là lúc ăn tối, không phải ngày nào anh cũng về nhà cũ.
Thời gian còn lại hầu hết tất cả mọi người đều có mặt ở nhà, cô thỉnh thoảng ở trong khoảng thời gian mọi người nói đùa lặng lẽ giương mắt lên nhìn anh, rất nhiều lần khi nhìn qua sẽ phát hiện anh đã nhìn mình.
Trong bầu không khí náo nhiệt giống như có thêm một không gian nhỏ yên tĩnh mà lộ ra, bọn họ nhìn đối phương, tầm mắt lẳng lặng va chạm giao nhau mấy giây.
Lần nào cô cũng đều là người đầu tiên bối rối quay mặt đi trước ánh nhìn nóng bỏng của anh.
Năm sáu ngày ngắn ngủi giống như đã qua rất lâu, Chân Diểu biết rằng bọn họ phải ở ngoài mặt giả vờ chỉ là anh em , nhưng khi thực sự phải làm điều này, họ không khỏi cảm thấy thất vọng và không hài lòng.
Sau khi chậm rãi trở về phòng, trái tim cô dần dần bình tĩnh lại.
Suy nghĩ ở một góc độ khác, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để mình lặng lẽ trở nên xuất sắc sao? Cô hy vọng trong tương lai khi những người khác biết quan hệ của bọn họ là như vậy, sẽ không cảm thấy cô và anh kém quá xa, cũng sẽ không cảm thấy sự lựa chọn của Tống Lộc Bách là vô lý.
Cô phải nhanh chóng lớn lên.
……
Mười giờ rưỡi tối, Chân Diểu đánh một cái ở phía sau mục cuối cùng của danh sách nhiệm vụ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô đập nắp bút lại, cắm tai nghe vừa nghe nhạc đơn giản thả lỏng, vừa cầm điện thoại chụp một tấm danh sách đầy đủ, sau đó thường xuyên nhắn tin báo cáo cho Tống Lộc Bách.
Chân Diểu: [Hình ảnh]
Chân Diểu: Hôm nay đều đã hoàn thành-
Gửi tin nhắn xong, Chân Diểu lui về danh sách tin nhắn và nâng mặt chờ đợi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Lúc đang ngẩn người nhìn vào màn hình, ánh mắt của cô lướt xuống rơi xuống tên nhóm của một nhóm nào đó, cô không thể không bấm vào.
Trong giao diện trò chuyện nhóm có vài dòng nhắc nhở hệ thống và nội dung trò chuyện, đều là hai ngày trước.
“Tống Lộc Bách” đổi tên thành nhóm thành “Nhóm trò chuyện (5)”
Tống Lịch Kiêu: ?
“Tống Lịch Kiêu” đổi tên nhóm thành “Hôm nay Diểu Diểu nhớ anh rồi sao?”
“Tống lộc Bách” đổi tên nhóm thành “Trò chuyện nhóm (4)”
Tống Lịch Kiêu:….
Tống Lịch Kiêu: Anh, anh muốn loại tên em khỏi danh sách gia đình sao?
Tống Tất Xích: Nói bậy cái gì vậy!
Tống Lộc Bách: Bây giờ Diểu Diểu có thể nhìn thấy rồi, không cảm thấy cái tên này không thích hợp để em ấy nhìn thấy sao?
Nhóm im lặng trong vài giờ.
“Tống Tất Xích” đổi tên nhóm thành “Một nhà tương thân tương ái”
Tuy rằng hai ngày trước đã xem qua một lần, nhưng hiện tại xem lại Chân Diểu vẫn nhịn không được cảm thấy xấu hổ rồi lại muốn cười. Tống Lộc Bách bình thường nhìn qua rõ ràng thành thục ổn trọng như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại giống như rất ấu trĩ.
Cũng ngây thơ như cô.
Đợi vài phút Tống Lộc Bách vẫn chưa trả lời tin nhắn, Chân Diểu đoán có lẽ hiện tại anh đang bận vì thế cầm điện thoại đứng dậy đi ra phòng ngủ, định xuống lầu lấy ít nước để uống cho sảng khoái rồi lên lầu vẽ tiếp bức tranh lần trước chưa vẽ xong.
Hiện tại thời gian đã không còn sớm, trong biệt thự rất yên tĩnh, cô nhẹ nhàng bước chân đi vào phòng bếp, màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên.
Là Tống Lộc Bách trả lời tin nhắn với một chữ ngắn gọn: Ngoan.
Tất cả mệt mỏi quét sạch không còn, Chân Diểu cầm điện thoại cười rộ lên, ỷ vào không ai nhìn thấy nụ cười nên cười đến lộ ra hàm răng ngay ngắn và thanh tú.
Chẳng bao lâu sau người đàn ông lại gửi một tin nhắn khác.
Tống Lộc Bách: Đeo tai nghe?
Chân diểu : Hả?
Tống Lộc Bách: Ngay cả tiếng bước chân của anh cũng không nghe thấy.
Chân Diểu bỗng dưng xoay người, nhìn thấy bóng dáng cao lớn không biết từ lúc nào đứng ở cửa.
Trên người anh mặc một bộ đồ ở nhà màu đen chất liệu bằng lụa, dáng người không bị gò bó như lúc mặc áo sơ mi. Các đường nét cánh tay và vai như được phác thảo, như ẩn như hiện dưới lớp vải rộng thùng thình. Phần bụng nhỏ và chắc chắn. Hai bên cánh tay thon dài buông thõng hai bên.
“Anh.” Chân Diểu vội vàng tháo tai nghe ra: “… Sao anh cũng xuống đây rồi.”
“Nghe thấy tiếng mở cửa của em.”
“Anh nhỏ tiếng một chút.” Ngón tay cô đặt lên môi Lộc Bách làm ra tư thế im lặng: “Lúc này yên tĩnh như vậy sẽ bị phát hiện.”
“Lại không có làm chuyện gì sai, sợ cái gì.” Tống Lộc Bách bình tĩnh đi tới.
Cô quay lại mở cửa tủ lạnh, miệng cứng giọng thì thầm: “Em chỉ sợ đánh thức bọn họ dậy.”
Tủ lạnh là kiểu tủ quần áo cửa hông, mở một bên có thể che cô từ đầu đến chân, chỉ có bàn tay giữ mép cửa tủ lạnh là còn lộ ra ngoài.
Bên trong tủ lạnh chợt sáng lên, hơi lạnh ù ù đập vào mặt, hơn nữa không cần đối mặt với anh, trong lòng Chân Diểu buông lỏng.
Vừa cầm lấy một chai nước khoáng, Tống Lộc Bách bỗng nhiên tới gần phía sau, lấy cái chai ra khỏi tay cô: “Đừng uống lạnh, rót nước nóng cho em.”
“Nhưng bây giờ em không muốn uống nước nóng.”
Người đàn ông dứt khoát cầm lấy bàn tay còn rục rịch của cô kéo ra sau lưng, cũng chính là lúc này thân thể bọn họ gần kề, tay kia chống tủ lạnh tiếp tục thuyết phục cô: “Vậy cũng không thể uống lạnh.”
Một tay Chân Diểu bị ép ở phía sau lưng, chạm đến một phần cơ bụng ấm áp.
Hơi lạnh từ tủ lạnh tràn ra cũng không thể ngăn cản mặt cô nóng lên: “Vậy em không uống.”
Tống Lộc Bách hơi nghiêng người cúi đầu, hôn lên trán cô: “Ngoan.”
Nụ hôn này thuần khiết đến mức gần như không có bất kỳ tư tâm tạp niệm nào, nhưng sau khi hôn qua anh lại không buông cô ra, mà là nắm vai cô khiến cô xoay người đối mặt với anh.
Phía sau có ánh sáng lờ mờ, nhưng các đường nét và khuôn mặt của anh được chiếu sáng vô cùng rõ ràng bởi ánh sáng trong tủ lạnh.
Tống Lộc Bách nghiêng người cúi đầu, nửa rũ mắt hôn lên mí mắt run rẩy của cô, một tay kề sát vào má cô, nâng mặt cô lên.
Nụ hôn rất nhẹ nhưng hơi thở của anh dường như trở nên nặng nề hơn.
Nụ hôn kiềm chế và bình tĩnh kéo dài từ lông mi đến sống mũi, chóp mũi và cuối cùng đến mép trên đường viền môi.
Không biết là tra tấn ai, nụ hôn của anh vẫn chưa rơi xuống môi cô, quanh quẩn bên cô như thể vừa kìm nén vừa tận hưởng.
Chân Diểu kìm lòng không được nắm lấy quần áo và cánh tay của anh, cảm nhận được đường cong cơ bắp trên cánh tay anh dần dần căng thẳng.
Cuối cùng, anh dừng lại.
Một giây dừng lại này dường như không nói ra, cô nhịn không được nhẹ nhàng mím môi, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông trước mặt.
Tống Lộc Bách bỗng dưng cúi đầu, hôn xuống, lúc môi hai người kề sát vào nhau—-
“Anh?” Âm thanh kinh ngạc của Tống Lịch Kiêu chợt vang lên.