THẦM YÊU EM ĐÃ LÂU - Chương 42
– Được rồi,em đặt khách sạn hay là mình ở nhà ông nội? – Như Ý nở nụ cười tươi không hề để ý đên con người đang thở hồng hộc,xách vali ở phía sau.
Minh Thư nhìn Như Ý rõ ràng là tươi cười nhưng lại tỏ vẻ ta đây là đang giận đó nha làm cho Minh Thư lắc đầu thở dài,nàng lại muốn bị phạt nữa rồi.
– Haha, đương nhiên là ở nhà ông rồi,em nhớ cái giường mềm mại của em lắm rồi. – Mina vẻ mặt hớn hở,đầu tựa vào vai Như Ý, Như Ý không có đẩy ra mặc cho Mina muốn làm gì làm.
– Chị hai à,hai người này lại lên cơn nữa rồi, – Linh Đan nhìn thấy hành động hai người như vậy thì cũng hiểu bà chị hai mình lại chọc giận vị tổ tông nữa rồi, lắc đầu thở dài,chui vào xe lái xe về Hạ Gia.
_______
– Đại…đại ca sao anh lại ở đây…? – Người đàn ông run rẩy,tay chân bủn rủn khi thấy người trước mặt.
– Không được sao? Tao ở tù bộ tụi mày vui lắm à? – Minh Tiền ăn mặc lịch lãm, hai ngón tay kẹp đầu điếu thuốc, miệng nhả ra luồn khói trắng.
– Kêu Thanh Tình đến đây. – Minh Tiền ngã người ra phía sau,dựa lưng vào sofa,lười biếng nói.
– Vâng.
10 phút sau
Thanh Tình mang theo nỗi lo lắng lái xe đến chỗ Minh Tiền.
– Tiền tổng.- Thanh Tình nghiêm túc chào hỏi.
– Ừ,chuyện tao giao sao rồi?
– Thưa Tiền tổng, Như Ý và Minh Thư đang đi du lịch rồi ạ.
– Hờ,thực hiện kế hoạch lần trước tao giao,tiếp tục theo dõi họ cho tao. Đi đi.
– Vâng. – Thanh Tình lui ra ngoài,nụ cười trên mặt từ từ cong lên.
/Tác giả: Thanh Tình là điệp viên của Minh Tiền được gắn vào Nguyễn Gia mục đích là theo dõi Như Ý, anh ta nhắm vào Như Ý chủ yếu là nhắm vào khối tài sản lớn mà Nguyễn Gia có được chứ chưa bao giờ yêu nàng cả.
Đồ bội bạc Minh Tiền.
_______
Sau khi về Hạ Gia,4 người đi chào hỏi mọi người, xách vali về phòng của mình,Minh Thư do quá mệt mỏi nên đã quyết định đi tắm,thư giãn đầu óc.
– Có việc gì? – Minh Thư mặt lạnh lùng,đang tắm trong bồn tắm đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên,cô khó chịu nhắc máy.
Thật sự là tắm cũng không yên nga.
– Thư tổng,Tiền tổng đã ra tù,đang thực hiện kế hoạch.- Thanh Tình ưu nhã,thành thật khai báo.
Thật ra nếu nói Thanh Tình là điệp viên của Minh Tiền cũng đúng nhưng anh ta không biết răng Thanh Tình là người mà Minh Thư đã cứu sống cách đây 2 năm trong một lần hắn bị yang hồ đánh đập và chính cô là người đã bỏ tiền ra cứu sống Thanh Tình về.Không những vậy cô còn giúp cho mẹ Thanh Tình tiền thuốc men,mẹ Thanh Tình bệnh nặng,do không có tiền chữa bệnh nên anh ta mới đi vay yang hồ,những tụi yang hồ lại không nói là sẽ lấy lãi anh ta làm cho Thanh Tình trở tay không kịp,không có đủ tiền để trả liền bị chúng đánh đập.
Thanh Tình rất biết ơn cô,trở thành một trợ thủ đắc lực của cô và được cô sắp xếp vào làm trợ lý Minh Tiền khi biết anh ta có tình ý với Như Ý đồng thời điều anh ta vào làm vệ sĩ cho Như Ý để bảo vệ nàng.
Hai người nói chuyện một lúc thì chào tạm biệt.
Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa,3 người Như Ý, Linh Đan,Mina chơi đùa vui vẻ bên ngoài, làm cho Minh Thư khẽ nhíu mày ngã người vào thành bồn.
Mina và Linh Đan ở phòng bên không có gì làm liền như giặc kéo qua phòng hai vị tổ tông.Ba người sau một hồi suy nghĩ thì quyết định chơi trốn tìm. Như Ý may mắn được là người đi tìm.
– Ai chà chà,trốn kĩ vào nha…1…2…3…- Như Ý đứng bên mép giường mặt úp vào tường đếm.
– Yah,đâu rồi.- Như Ý nở nụ cười lưu manh,nguy hiểm đi tìm hai người kia.
Đi ngang qua nhà tắm thấy bên trong có người không do dự,ngang nhiên xông vào,đóng chặt cửa lại.
– Ahhh thấy rồi nha điều….Thư? – Chết nàng quên mất là Minh Thư đang tắm. Như Ý đứng im phắt,hoảng loạn, đầu óc trống rỗng nhìn Minh Thư từ từ bước ra khỏi bồn tắm.
Thân thể trắng nõn,uyển chuyển, ảm đạm bước ra khỏi bồn tắm,cơ thể hoàn mĩ đến câu người, những giọt nước còn đọng lại trên người,cứ như người đẹp bước ra từ trong tranh.
Như Ý nhìn thân thể không vải che thân đó đến thất thần,cổ họng khô khốc không tự chủ nuốt nước bọt.
Minh Thư mặt không biểu cảm,ưu nhã từ từ bước đến chỗ Như Ý, khẽ dùng lực đẩy Như Ý dựa vào thành bồn rửa tay,giọng nói nhẹ như tênh,câu người, khẽ thổi vào tai Như Ý:
– Thất thần cái gì?
Như Ý nhìn thấy mặt Minh Thư từ từ dán vào mặt mình thì tỉnh lại,khẽ dùng tay đẩy nhẹ Minh Thư ra,nhưng chưa kịp phản kháng thì Minh Thư đã dùng một tay khóa hai tay nàng lại giơ lên cao.
– Cậu không ngoan, phải phạt! – Minh Thư cười khẽ,nói nhỏ vào tai Như Ý.
Như Ý chưa kịp hoàn hồn lại thì môi Minh Thư đã áp lên môi mỏng của Như Ý, khẽ mút một cái làm cho Như Ý như bị hút hết sinh khí,cả thân bủn rủn.
Đôi môi bị cắn một cái làm cho Như Ý khẽ rên một tiếng “A” chiếc lưỡi ấm nóng linh hoạt liền chui vào,đảo quanh một vòng,quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè kia không cho trốn tránh.
Hai người hôn sâu một lúc thì rời khỏi, kéo ra một sợi chỉ trắng ám muội. Như Ý bị hôn đến đầu óc mê muội,loạng choạng ngã vào người Minh Thư.
Minh Thư nhìn người dưới thân thở hổn hển,hai bên má do động tình mà trở nên đỏ ửng.Đôi mắt trở nên tối sầm,với tay lấy chiếc khăn trắng quân quanh người, không nói hai lời liền nhắc bổng Như Ý lên,bế ra ngoài.Như Ý bị một màn như vậy,hoảng sợ câu cổ Minh Thư để không bị ngã.
Mina và Linh Đan sau một hồi trốn không thấy Như Ý đi tìm thì nhíu mày,đi ra ngoài định tìm nàng thì thấy Minh Thư từ phía nhà tắm quấn khăn quanh người bước ra,trên tay bế một người mặt đỏ như cà chua. Ánh mắt Như Ý nhìn tới Mina hiện lên tia cầu cứu.
Mina thấy vậy liền bước tới,chưa kịp nói gì thì nghe một giọng nói lạnh lùng,tỏa sát khí vang lên:
– Ra ngoài!! Minh Thư quăng ánh mắt sắc bén tới hai con người đang đứng ở cửa,cả người đằng đằng sát khí.Mạnh bạo ném Như Ý lên giường.
Hai người Mina và Linh Đan thấy vậy thì khẽ nuốt nước bọt biết Minh Thư đang giận,âm thầm quay về mua nhang cầu nguyện cho Như Ý.Ngoan ngoãn ở trong phòng “Nam mô a di đà phật ” cho Như Ý. Mina vốn là muốn qua đó chơi với Như Ý lại bị bà chị khó ở kia cướp mất thất là đáng ghét!!
– Cậu….cậu…làm gì? – Như Ý bị ném xuống giường bị đau đến nhăn mày,hoảng loạn nói.
– Lâu rồi không vận động nhỉ?
Cái đết!!
Không phải mới làm hôm qua sao?
Nàng đây chính là không muốn nằm liệt giường tận 2 ngày nữa.
Người này lấy đâu ra nhiều sức đến thế vậy?
– Không muốn!! – Như Ý dứt khoát nói,ánh mắt không nhìn Minh Thư.
– Cậu không muốn nhưng tôi muốn.- Minh Thư nắm lấy cằm Như Ý, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt cô,lưu manh nói.
Minh Thư cười khẽ,ánh mắt như sói đói lâu ngày,hung hăng xé toạc áo Như Ý.