THAM VỌNG - Chương 46
Thẩm Nam Tinh mang tâm trạng phức tạp đỡ anh lên giường rồi vội vã ra phòng khách tìm hòm thuốc.
Tuy động tác tay không dừng lại nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
Dù sao việc nào ra việc đó, bị thương là bị thương, lừa cậu, gạt cậu là chuyện khác.
Dịch Phong Từ vẫn mặc quần tây và áo sơ mi dựa vào giường. Nơi này vẫn là ngôi nhà anh ở nhiều năm, anh mặc bộ quần áo này lại không hợp với nơi này chút nào.
Thẩm Nam Tinh không nói một lời, Dịch Phong Từ cũng không lên tiếng, cụp mắt, biểu cảm làm sai chuyện.
Điều hòa trên tường kêu “rì rì”.
Thẩm Nam Tinh bôi thuốc lên mắt cá chân cho anh rồi vào phòng vệ sinh rửa tay, thay quần áo sau đó vào phòng bếp rót một cốc nước đặt lên tủ đầu giường, sau lại lướt qua anh với lấy gối, chăn lông và bịt mắt của mình rời khỏi phòng ngủ.
Dịch Phong Từ vẫn cụp mắt, nghe tiếng cửa “cạch” một tiếng mở ra rồi “cạch” một tiếng đóng lại.
Phòng ngủ phụ không thể ngủ, vừa lạnh vừa bẩn, trên giường còn chất đầy đồ linh tinh.
Thẩm Nam Tinh cau mày trở về, hầm hừ ném gối đầu lên giường, đeo bịt mắt, đắp chăn lông, cách Dịch Phong Từ rất xa.
Dịch Phong Từ quay đầu nhìn bóng lưng Thẩm Nam Tinh để lại cho mình, cởi cúc tay áo, điều chỉnh đèn bàn tối lại, cầm lấy khung ảnh dưới ngọn đèn.
Khung ảnh này Thẩm Nam Tinh mang về từ thành phố C nửa năm trước, bên trong là bức ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Bức ảnh kia nhìn qua thì là Thẩm Nam Tinh vui vẻ kéo tay Dịch Phong Từ lại không biết tay còn lại của Dịch Phong Từ đã nắm chặt lấy eo cậu.
Ngày hôm sau.
Thẩm Nam Tinh đã bình tĩnh hoàn toàn, tuy vẫn không muốn nói chuyện với Dịch Phong Từ nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói.
Dịch Phong Từ thức xuyên đêm, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua dựa vào đầu giường, một đám râu mọc lởm chởm trên cằm.
Thẩm Nam Tinh nhổm dậy đối diện với anh vài giây, lại nhìn mắt cá chân còn chưa tiêu sưng, vào phòng vệ sinh lấy một lọ nước súc miệng đưa cho anh rồi vào phòng bếp nấu một nồi cháo kê.
Tối hôm qua rơi một trận tuyết lớn, xuyên qua ô cửa nhỏ ở phòng bếp có thể thấy sân phơi đối diện đọng hai centimet tuyết.
Thẩm Nam Tinh chờ cháo chín, múc một bát ăn trước rồi mang một bát khác vào phòng ngủ đưa cho Dịch Phong Từ vẫn dựa vào giường.
“Nói đi.” Thẩm Nam Tinh nhìn anh từ trên cao, “Vì sao lừa em?”
Dịch Phong Từ cầm thìa đảo cháo trong bát, “Thích em.”
Thẩm Nam Tinh ngẩn ra, không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời như thế.
“Lý do lừa em là thích em à?”
“Đó là ý định ban đầu.”
“Nếu là ý định ban đầu thì sao suốt quá trình anh không nói với em? Nghiêm Hằng nói anh đã tới Lâm thị ít nhất bảy năm, bảy năm này em chết rồi à? Sao anh không nói với em? Tới Lâm thị là một chuyện rất mặt à? Anh còn luôn với em anh sửa điều hòa, một công việc nặng nhọc như thế…”
“Nếu anh nói với em anh tới Lâm thị làm việc thì em còn thấy anh đáng thương ư?”
“Em…”
Dịch Phong Từ nâng mắt, lên án: “Nếu anh nói anh tới Lâm thị làm việc thì em sẽ tới thành phố A với anh ư?”
“Anh…”
“Khẳng định em sẽ không tới, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tiến vào đoàn kịch của đàn anh hoặc công ty của đàn em.”
Thẩm Nam Tinh vốn là tới hỏi tội, kết quả nghe anh nói vậy lại cảm thấy mình mới là người không nói lý?
“Nhưng đây không thể là lý do anh lừa em chứ? Anh thích em thì anh có thể nói cho em…”
“Anh nói với em thế nào? Từ năm mười bốn tuổi anh đã bắt đầu thích em, nếu lúc ấy nói với em, em sẽ chấp nhận sao?”
Sẽ không.
Thẩm Nam Tinh đã từng nghĩ tới vấn đề này, anh nói với cậu vào năm hai mươi tư tuổi đã làm cậu suy nghĩ lâu như vậy.
“Nhưng dù lý do là thế nào đi chăng nữa, nhưng anh đã lừa em, lừa em chính là không đúng.’
“Xin lỗi.”
Dịch Phong Từ xin lỗi dứt khoát, hoàn toàn không có ý biện giải.
Thẩm Nam Tinh thấy anh không nói một lời, vẻ mặt suy sụp, lại hơi mềm lòng, nhưng tưởng tượng đến chuyện mình bị lừa gạt nhiều năm như vậy mà không hay biết gì lại cảm thấy tức giận.
Thẩm Nam Tinh đang định thay quần áo tới đoàn kịch tiêu hóa tiếp thì lại bị Dịch Phong Từ túm lấy.
Thẩm Nam Tinh nhìn anh như thường ngày, muốn vùng tay ra, lại nhìn thấy một thứ ánh sáng cường thế không cho phép từ chối trong đôi mắt anh.
Cậu như bị đôi mắt ấy bao vây, bốn phương tám hướng đều là xiềng xích giam cầm cậu, không khiến cậu bị thương nhưng cũng không để cậu trốn thoát.
“Anh muốn mạnh mẽ lại muốn yếu ớt. Muốn em ở bên anh lại muốn bảo vệ em trong lòng.”
Dịch Phong Từ an tĩnh nhìn cậu, có lẽ do một đêm không ngủ nên giọng nói càng khàn hơn.
“Từ khi anh biết mình thích em thì đã bắt đầu chờ đợi, chờ đợi khi nào em mới có thể thích anh. Em ngốc nghếch như vậy, cả ngày chỉ biết gọi anh là anh trai, anh trai, hoàn toàn không nghĩ tới giữ chúng ta có thể phát triển một loại cảm tình khác.”
“Anh kiên trì đọc sách cho em mỗi ngày là để em quen với sự tồn tại của anh.”
“Giả vờ khốn đốn và thất vọng cũng vì muốn nhận được sự quan tâm của em.”
“Mười bảy tuổi rời khỏi nhà họ Thẩm, một là vì xin lỗi chú dì, hai là vì muốn duy trì khoảng cách với bọn họ, tiêu hao bớt tình cảm của bọn họ dành cho anh.”
“Từ khoảnh khắc anh ý thức được mình thích em thì đã bắt đầu tìm đối tượng có thể giúp anh nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Nhưng anh lại sợ mình quá mạnh mẽ thì em lại cảm thấy anh có thể tự lực cánh sinh, không muốn bảo vệ anh nữa.”
“Thẩm Nam Tinh, có lẽ anh không phải mộ kẻ yếu chân chính, nhưng những mặt yếu ớt của anh đều sinh ra vì em.”
“Tham vọng lớn nhất đời này của anh chính là muốn có em hoàn toàn.”
“Dù anh có phải dùng biện pháp gì.”
“Anh nhất định phải thực hiện được.”
~Hết chương 46~