THÁM TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI THÁNH GIẢ GÁI - Chương 6: Chương 6
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THÁM TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI THÁNH GIẢ GÁI
- Chương 6: Chương 6
Editor: DenDen
“Thế nào?”
Vu Ca dựa vào ván cửa, hào hứng nâng camera ra trước hai trái quýt, cánh cửa sắt đã có tuổi theo động tác va chạm kêu cót két.
Chàng trai ở màn hình đối diện tặc lưỡi: “Ông đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi là vì nghĩa quên mình, vì dân trừ hại.” Vừa nói vừa dùng tay nẩy nẩy một chút, khiến người ở màn hình đối diện che mặt kêu rên giống như đang nhìn quái vật.
Ngón tay cái của Vu Ca sượt qua móng tay của mình: “Nếu không thì bữa nào đi qua tiệm của cô gái bên cạnh làm móng nhỉ?”
“Đừng! Nếu ông làm thế, tôi với ông tuyệt giao, muốn phi vụ thành công thì có thể…” Mặt người kia bỗng đỏ bừng, chán ghét nói: “Ông muốn chơi thì cứ chơi đi, tôi không muốn đùa giỡn với một tên giả gái đâu!”
“Ông thật là hư!” Vu Ca nắm nắm yết hầu làm tiếng nói mềm mại, còn làm dáng vẻ muốn hôn lên điện thoại khiến đối phương tức giận mắng chửi rồi cúp máy.
Biết có người so với cậu còn xấu hổ hoảng loạn hơn, sự ngượng ngùng lúc đầu của Vu Ca cũng đã hoàn toàn tan biến, cậu nhướng mày, cất điện thoại vào trong túi chuẩn bị tẩy lớp hóa trang.
Vừa mới luồn tay vào cổ áo thì nắm cửa đã bị ai đó động vào, Vu Ca còn chưa kịp nhảy ra thì cánh cửa đã bị bật mở.
Vì Vu Ca đang dựa vào cánh cửa nên người mở cửa cảm thấy có lực cản từ bên trong, vì vậy đối phương dùng hết sức đẩy một phát, Vu Ca còn chưa kịp đứng vững, mặt mũi tối sầm bị động tác đẩy làm cho ngã chỏng vó.
Hai trái quýt trước ngực có tính đàn hồi, lực ma sát sẽ khiến nó nảy lên nhưng đáng tiếc là thân hình 1m80 thì nó không thể nào chống đỡ được.
Cậu tức giận hét…!
“Vu! Trạch! Dục!”
Trái quýt không chịu nổi lực bị ép xuống vỡ ra, nước quýt vàng nhạt bắn tung tóe khắp nơi, “ầm” một tiếng, chóp mũi Vu Ca cứ thế tiếp xúc mặt đất.
Vu Trạch Dục cầm cây lau nhà trong tay, anh ngơ ngác nhìn người đang nằm trên mặt đất, “Em đang làm gì vậy?”
Vu Ca bật dậy trừng mắt nhìn anh, “Đây là phòng làm việc của em, sao anh hai vào mà không gõ cửa!”
“Nói gì vậy hả, anh không phải là anh của em sao?” Vu Trạch Dục liếc mắt nhìn cậu, dứt khoát đi qua đứa em trai đang ngồi dưới sàn.
“Anh mua cho em cây lau nhà mới, chỗ này khá rộng, đừng suốt ngày dùng giẻ lau cầm tay lau nữa, không lau sạch hết được.”
“Ầy, cây lau nhà này có thể xoay nhiều góc độ, rất tiện lợi.”
Vu Ca bĩu môi lẩm bẩm, mắc điếc tai ngơ không thèm nghe Vu Trạch Dục nói nhảm.
Động tác xé băng dán đột nhiên dừng lại, một dòng điện bỗng xẹt qua trong đầu, đôi mắt cậu sáng lên, vỗ nhẹ vào đầu: “Anh hai, cái này là dạy em không cần sợ hãi, trực tiếp ra tay!”
“?”
Buổi chiều thứ hai, Vu Ca đến địa chỉ được ghi chú ở mặt sau bức ảnh, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, túi ni lông được cầm chắc trên ngón tay, loáng thoáng có thể nhìn thấy thương hiệu đồ ăn “Đầu bếp Lưu tự làm” in trên túi.
Đây chính là nơi người ủy thác muốn lấy vật dụng cá nhân, hôm qua cậu chạm mặt với người kia, quả nhiên là người này rất thích đồ ăn ở nhà hàng “Đầu bếp Lưu tự làm.”
Làng Đại học và công viên BCD chỉ cách nhau một hồ nước, ngày nghỉ thường tổ chức hoạt động chạy đêm, đạp xe hoặc chạy marathon quanh hồ.
Vu Ca cũng đến xem náo nhiệt, đi lang thang quanh hồ, cuối cùng cậu quay trở về phố đồ ăn nhộn nhịp.
Hôm nay cậu dừng lại giữa phố, cái nắng như muốn thiêu đốt từng lỗ chân lông.
Xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng dựng đứng, kính tòa nhà phản chiếu ánh nắng chói chang khiến cho tầm nhìn của Vu Ca bị hạn chế, cầm chặt đồ ăn trong tay, cậu quyết tâm nhấc chân đi về phía trước.
Hôm qua bị khí chất trầm ổn của người đàn ông dọa có hơi sợ, vì thế đối với phi vụ lần này Vu Ca không khỏi lo trước lo sau.
Dựa vào phản ứng của Thẩm Quý Trầm thì y rất thích đồ ăn ngọt ở cửa tiệm này, thậm chí còn bỏ ra thời gian đích thân đi chọn bánh, Vu Ca đánh cược vào chuyện này, dựa vào nó để tiếp cận Thẩm Quý Trầm.
Lúc vừa bước vào cánh cửa xoay, hơi lạnh sảng khoái phả vào mặt, Vu Ca không nhịn được khẽ hít một hơi.
Đợi một lúc trước quầy lễ tân, tiếp tân đặt điện thoại xuống, cười nói: “Chào anh, ngài Thẩm đang đợi anh ở trên tầng.”
“Cảm ơn.”
Lặng lẽ lặp lại từ “ngài Thẩm”, trong lòng Vu ca bỗng nhiên hơi khó chịu, cảm thấy bản thân giống như đang đóng một bộ phim truyền hình đô thị.
Nhân viên ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, có trao đổi thì cũng nói khẽ không hề gây ồn.
Bên trong thang máy yên tĩnh, Vu Ca hạ vai để giảm bớt sự tồn tại, chăm chú nhìn vào con số đang không ngừng chuyển động, đến nơi cậu giống như trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Có thể thấy rõ nhân viên ít đi lại ở tầng này hơn, phòng ban cách nhau cũng khá xa, văn phòng của Thẩm Quý Trầm nằm ở cuối hành lang, cậu dừng lại nơi vách tường của tòa nhà để có thể nhìn thấy toàn cảnh, có thể ngắm nhìn đám mây cùng ánh nắng tươi đẹp.
Sau khi chào hỏi thư kí, Vu Ca đứng trước cửa phòng.
“Cốc cốc.”
Âm thanh phát ra từ cửa gỗ rắn chắc, âm thanh đơn điệu khiến Vu Ca trở nên căng thẳng.
Cậu đợi hồi lâu vẫn không thấy phản hồi, Vu Ca gõ tiếp vài lần, do dự đẩy cửa vào.
“Có ai ở đây không?” Trong văn phòng rộng lớn không hề có một bóng người, cậu thoáng ngửi thấy mùi trầm hương, trừ bỏ phong cách văn phòng thường thấy, ở đây còn có tấm thảm đánh gôn.
Vu Ca rón rén bước vào, khẽ ho hai tiếng, sau đó ngước lên đi tới: “Ngài Thẩm?”
Tránh chồng văn kiện, cậu khẽ đặt túi bánh ngọt lên bàn, Vu Ca vừa cắn răng ước ao vừa nghiền ngẫm nhìn ngó xung quanh.
Sự nghiệp của Thẩm Quý Trầm rất thành công, từ cách sắp xếp hồ sơ và thói quen đặt đồ vật, người ta có thể nhận thấy sự điềm tĩnh phát ra từ trong xương cốt của y.
Đập vào mắt cậu là trái bóng trên tủ kính, vừa nhìn thấy ánh mắt Vu Ca lập tức sáng lên, cậu không kiềm được bước tới.
Đó là một quả bóng đã bị lấm bẩn, những cục đất dính đầy trên đó, lớp da cũng đã bị bào mòn.
“Cũng giống như mình hồi xưa.” Kỷ niệm ngày xưa cùng bạn bè chơi đá bóng lại hiện lên khiến cậu không khỏi mỉm cười.
Cửa kính không đóng, Vu Ca nhẹ nhàng cầm quả bóng ra.
Cậu không hiểu vì sao Thẩm Quý Trầm không sửa chữa và làm sạch quả bóng này.
Sau lần Vu Ca đá vào đầu Vu Trạch Dục, niềm đam mê bóng đá của cậu ngày càng lớn.
Lúc khoảng chừng mười tuổi, cậu thường chơi bóng ở sân bóng của khu phố, thỉnh thoảng còn đi nhặt bóng giúp mấy anh trong đội bóng.
Nhìn quả bóng đã hỏng trong tay, Vu Ca càng cảm thấy ngứa ngáy.
Có điều đây là đồ vật của người khác nên cậu không dám tùy tiện sử dụng, chỉ cẩn thận cầm nó, ảo tượng ra một quả bóng được ném lên không trung.
Tưởng tượng quả bóng đang rơi xuống, chân cậu khéo léo lập tức cong lên, đụng đầu vào quả bóng, mông dùng lực xoay hông lắc eo, sau đó lại đá quả bóng lên không trung bằng mu bàn chân.
Đôi vai gầy rộng liên tục nghiêng trái nghiêng phải để kiểm soát thăng bằng, mái tóc của cậu không ngừng đung đưa theo những chuyển động vô cùng uyển chuyển, Vu Ca nhếch môi lên đếm, như thể cậu đang thật sự tâng bóng vậy.
Sau khi tự làm chuyện cười, cậu thở dốc dừng động tác lại, cầm quả bóng giơ lên: “Thật hoài niệm.”
Vừa định đặt quả bóng trở lại vị trí cũ, tầm mắt lại nhìn thấy một hình vẽ quen thuộc.
“Hửm?”
Mặc dù nét vẽ đã quá lâu rồi, hình dạng cũng mờ đi nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra đó là một hình vẽ con rùa.
Vu Ca mím môi, má lúm đồng tiền sâu hiện lên, cho thấy tâm trạng của cậu đang rất tốt.
Ngày trước quả bóng cuối cùng của cậu cũng từng bị vẽ rùa đen.
Khi còn nhỏ Vu Ca rất bướng bỉnh, thậm chí còn gây xích mích với đàn anh khi chơi bóng, lúc không chịu khuất phục thì thách đố với đối phương, thua thì bóng của cậu bị vẽ rùa đen.
Ngay cả khi thua cậu cũng cho rằng rùa đen này là minh chứng cho sự nhiệt huyết của bản thân.
Tiếc là sau khi tốt nghiệp, quả bóng đó bị lạc mất, cho dù đào ba tấc đất lên thì cũng không thể nào tìm thấy.
Lắc đầu, ném ký ức vào một góc, Vu Ca hít một hơi thật sâu.
“Cậu đang làm gì?”
Thẩm Quý Trầm?
Cậu mới vừa khép cánh cửa tủ lại, có một lực nào đó đè lên vai, theo sau đó cậu đột ngột bị ép xoay người lại, “rầm” một tiếng, lưng bị va vào đau điếng người.
Vu Ca nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại, mặc cho bàn tay đối phương phát run siết chặt vai mình, lực mạnh như muốn tiêu diệt cậu vậy.
“Cậu, làm, cái, gì?!” Vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy của Thẩm Quý Trầm biến mất thay đó là một vẻ mặt điên cuồng, đôi môi mím chặt khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, câu hỏi thốt ra giống như một nhát dao bén nhọn vậy.
“Tôi…” Vu Ca bị y hỏi làm cho choáng váng, rụt cổ lại trước cơn giận đang bùng cháy của Thẩm Quý Trầm, cậu nghĩ chắc là do cậu đã tùy tiện chạm vào báu vật của người ta nên theo bản năng muốn nhận lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Bởi vì quá giận dữ nên trái tim Thẩm Quý Trầm đập một cách điên cuồng, ngay cả bàn tay cũng nóng lên, lực tay dùng rất mạnh, đầu ngón tay gần như cắm vào vai của Vu Ca.
“Thực sự xin lỗi…”
Thẩm Quý Trầm liên tục điều chỉnh hô hấp, vài sợi tóc bởi vì cử động quá mạnh mà rơi xuống vầng trán, ánh mắt gắt gao nhìn vào vị khách không mời mà đến này.
Giống như đang ở thế giương cung bạt kiếm, đụng vào là bùng phát ngay lập tức.
“Nếu cậu chạm vào nó một lần nữa thì tôi sẽ chặt tay cậu.” Thẩm Quý Trầm không khách khí đẩy Vu Ca sang một bên, run rẩy khóa tủ kính lại, giọng điệu vững vàng khiến người ta nghi ngờ tính chân thực của lời nói.
Vu Ca mếu máo, tự biết mình sai tránh sang một bên, nhưng cậu vẫn rất tò mò về lai lịch của quả bóng kia, “Tôi xin lỗi…”
“Tôi nghĩ anh thích bánh ngọt ở tiệm Đầu bếp Lưu tự làm, tôi tình cờ đi ngang qua đó nên muốn mang đến đây…”
“Đi ra ngoài.”
Thẩm Quý Trầm quay mặt sang chỗ khác, giọng điệu lạnh lùng.
“…!Không cần cảm ơn.” Những ký ức vui vẻ vô tình được gợi lại đều tan biến vì thái độ của Thẩm Quý Trầm, Vu Ca nuốt nỗi thất vọng ngược vào trong, trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Khi đi tới cửa đúng lúc bị người bên ngoài đột nhiên định đẩy cửa bước vào khiến cả hai va vào nhau loạng choạng đứng không vững.
Người kia là một thanh niên sáng sủa rất đẹp trai, tuổi tác cũng không lớn.
Tâm trạng của Vu Ca không tốt nên qua loa nói lời xin lỗi, sau đó lê bước đi xuống lầu, mãi cho đến khi vào thang máy cậu mới lấy từ trong túi một cây bút đen đang dùng dở.
“Bánh ngọt đổi lấy cây bút đen chắc không quá đáng nhỉ?”
Hoàn thành một phần yêu cầu của người ủy thác lại không khiến Vu Ca cảm thấy phấn khích tí nào, thường ngày hàng xóm láng giềng ai cũng đối xử với cậu dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, vừa nãy lại bị y làm cho nghẹn giọng.
“Haizzz.”
Ngồi trên chiếc xe đạp, đôi chân dài chống trên mặt đất, Vu Ca cầm ống nhòm cúi người nhìn về phía mặt hồ.
Cậu biết nếu trở về văn phòng thì cũng chỉ tủi thân chui vào ổ chăn nên cậu dứt khoát lái xe đạp đi đến công viên, ngồi trên hàng ghế dài dưới bóng râm chơi game.
“Ảnh đế à, cho tôi ngược đãi xíu đi.”
Rõ ràng trên TV thường thấy nụ cười dịu dàng của nam diễn viên nhưng thời điểm người này thấy cậu lên game anh ta nhất định sẽ online.
Thời gian này Vu Ca đã học được mánh khóe, nạp ít tiền mua lệnh truy sát, phòng ngừa nam diễn viên kia xóa bạn tốt tìm không thấy.
Đoạt được trang bị, ở trên kênh thế giới mắng nhau vài câu, đổi tên nhân vật thầm mỉa mai, cho đến khi mặt trời sắp lặn tâm trạng của Vu Ca cuối cùng cũng tốt lên một chút.
“Tôi cũng không muốn trêu ghẹo anh đâu, ai bảo anh không làm việc đàng hoàng lại đi nghiện game chứ.” Sau khi chăm chú nhìn màn hình suốt buổi chiều, Vu Ca dụi dụi mắt, chớp chớp để mắt bớt mỏi, cậu lười biếng ngả người dựa vào hàng ghế.
Mặt trời dần lặn xuống, cách đó không xa chiếc xe đẩy trống không bị gạt sang một bên, một vài em bé dang tay tập tễnh bước đi, xung quanh đều rất hài hòa, yên tĩnh ngồi nhìn cũng tìm thấy được sự thú vị.
Tên cặn bã giả làm người câm, làm sao để tiếp cận trị hắn thật sự là một bài toán khó.
°°°
Công viên khu hút thuốc lá.
Mái tóc ngắn trên trán hơi che đi phần mặt của hắn, đôi mắt Nghiêm Từ Vân hững hờ nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng hắn cảm thấy phiền não, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy đầu điếu thuốc, đưa lên bờ môi mang theo cảm giác mát mẻ.
Trong lòng Đoạn Thu thầm vả chính mình, rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao tự dưng lại kéo tên này ra đây lắc lư làm gì.
Nửa buổi cũng không phát ra rắm, miệng độc cũng không thèm hé.
“Hút xong chưa? Hút xong thì tiếp tục đi.”
Nhiều năm như vậy Đoạn Thu vẫn luôn chịu thua dưới tính cách của Nghiêm Từ Vân, thỉnh thoảng cũng muốn mạnh mẽ nói lại mấy câu, giả vờ không kiên nhẫn cất giọng thúc giục.
Chỉ là vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của đối phương, Đoạn Thu lập tức bại trận, nói: “Từ từ, không vội.”
“Hôm qua tôi cứng rồi.” Lời nói của đối phương quá mức bình tĩnh đến nỗi trong nháy mắt Đoạn Thu vẫn chưa lý giải được.
“Cậu cái gì cơ?”
Nghiêm Từ Vân tùy ý khảy tàn thuốc, không nói lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bạn mình, đợi đầu đối phương khôi phục bình thường.
“Cái gì?!” Đoạn Thu ý thức được, cả khuôn mặt đều nhăn lại, thấp giọng rướn người tới, “Cậu…!cậu khỏe rồi?”
Gia đình anh ta làm kinh doanh, thường ngày tiếp xúc không ít với những cô gái con nhà giàu, quen bạn gái cũng không ít.
Cha của Nghiêm Từ Vân là giáo sư đại học, mẹ hắn là vũ công múa nổi tiếng, cũng xem như là nhà dòng dõi thư hương.
Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã biết giữa nam và nữ nên có khoảng cách.
Chỉ là hắn giữ mình quá trong sạch khiến cha mẹ lo lắng, thậm chí họ còn nghi ngờ sức khỏe của con trai có vấn đề, dưới sự lo lắng của cha mẹ, Nghiêm Từ Vân nghe lời đặt lịch hẹn với bác sĩ mà họ đã sắp xếp.
Không ai đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng một vài người bạn của hắn đều âm thầm suy đoán, cái tên này bị bất lực.
Nghiêm Từ Vân không tỏ rõ ý kiến cũng không đi sửa lại cái nhìn sai lầm đối với hắn: “Tôi không biết.”
Trong lòng Đoạn Thu cảm xúc lẫn lộn, không biết nên chúc mừng hay là chua xót.
“Là ai vậy?” Đoạn Thu căng thẳng đan chặt ngón tay vào nhau, từ đáy lòng trào lên một cảm giác ưu việt, anh ta đã trải qua mùi vị tươi đẹp đó rồi nhưng cái tên đáng sợ xấu xa này luôn gặp rắc rối với chuyện này.
Anh ta vểnh tai nhướn người lên hóng hớt.
Nhưng bởi vì ngày hôm qua Đoạn Thu ngồi bàn làm việc quá lâu nên phần eo bị mỏi, động tác rướn người khiến eo nhói đau, cổ đột nhiên cứng đờ làm anh ta ngã nhào xuống đất: “Ôi má ơi.”
“Giúp tôi, đỡ tôi dậy…” Đoạn Thu một tay ôm eo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nghiêm Từ Vân bất lực nghiêng người đỡ anh ta dậy.
Vu Ca men theo tường đi ra ngoài, cậu đã sớm phát hiện ra người quen, vì thế cậu đi chậm lại rồi bí mật quan sát.
Ánh mặt trời đã khuất bóng, chỉ lờ mờ nhìn thấy hai bóng người cao lớn.
Tên cặn bã kia đứng thẳng người nhưng còn người kia thì đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt tên cặn bã, đầu anh ta đặt tại vị trí xấu hổ.
Theo quan sát của Vu Ca, cậu thấy người đàn ông đó đang nắm chặt bắp chân của tên cặn bã còn tên cặn bã đang nghiêng người muốn ấn đầu người đó!
Như pháo hoa nổ bập bùng trong đầu, Vu Ca tức giận trừng mắt, chạy như bay về phía đó.
Giữa nơi công cộng mà dám làm ra hành động bẩn thỉu như vậy!
Rên lên một tiếng, mặt Nghiêm Từ Vân bị áp vào tường, cách tay của hắn bị khống chế bẻ cong ra phía sau lưng, hắn bị kiềm chặt không tài nào cử động được.
Vu Ca giữ chặt lấy hắn, dùng bả vai khống chế phần lưng của hắn, không cho hắn có cơ hội phản kháng, cố tình đổi giọng, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, “Mẹ kiếp, đây là công viên!”
Nghiêm Từ Vân có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, cũng thường xuyên tập thể hình, đối với hành động khống chế như vậy không làm khó được hắn.
Trong lòng hắn nén cơn tức, nắm chặt nắm đấm, một giây tiếp theo hắn đã muốn xoay người đánh gãy sống mũi của người kia.
Ý định phản đòn đột nhiên khựng lại khi nghe thấy giọng nói vang lên bên tai, hắn dừng động tác lại, thả lỏng người như con rối.
“Anh háo sắc đến mức đó sao?” Vu Ca vẫn không ý thức được tư thế giữa hai người quá ám muội, tay cậu còn di chuyển xuống phía eo của tên cặn bã, nhéo một phát như muốn trả thù: “Ở đây còn có người già và trẻ em!”
Người dưới thân run lên, một chút ý định phản kháng cũng không có.
Đoạn Thu tự mình chống eo đứng lên, trong lòng kinh ngạc muốn bước tới kéo Vu Ca ra nhưng lại đụng phải ánh mắt của Nghiêm Từ Vân.
Tóc tai hắn ngổn ngang xõa bên gò má, bên má dù bị ép đến biến dạng nhưng hắn vẫn rất bình thản ung dung, trong đôi mắt âm u hiện lên một vài tia sáng.
Đoạn Thu xem hiểu ý hắn.
Nghiêm Từ Vân muốn nói với anh ta, đừng xen vào.
– ————————-
Mọi người đọc thấy bản edit có chỗ nào sai chính tả, câu cú lủng củng thì cmt góp ý giúp tui với nhe, tui cũng đang học hỏi thêm tự thấy edit chưa mượt lắm, cám ơn mọi người nhiều.