THÁM TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI THÁNH GIẢ GÁI - Chương 19: Chương 19
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THÁM TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI THÁNH GIẢ GÁI
- Chương 19: Chương 19
Editor: Chymteo
Một tay Vu Ca đặt lên mui xe phía trước, khuỷu tay còn lại kẹp một bên quần áo, kéo quần áo lên trước mặt, lộ ra da thịt phía sau lưng.
Dưới bàn tay là nắp xe bị phơi nắng nóng hổi, Vu Ca choáng váng, cậu luôn cảm thấy mình là một con cá to béo bị đặt lên thớt, còn Nghiêm Từ Vân là người đầu bếp nghiêm túc thận trọng lật cậu tới lui.
Lúc nãy bị kéo đi, chưa kịp lấy lại tinh thần đã được sắp xếp xong tư thế, ngay sau đó là nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương bảo “kéo lên”, cậu đã ngoan ngoãn kéo góc quần áo.
Chim trong rừng ríu rít bên tai, sau lưng truyền đến tiếng Nghiêm Từ Vân mở hộp thuốc.
Từ nhỏ Vu Ca đã quen đùa giỡn với bạn bè trong xóm, hay dùng những chiêu trò như ngồi vắt chân lên người nhau, nhưng lúc này cảnh tượng kéo quần áo quay mặt đưa lưng về phía người khác làm cậu cảm thấy có điều gì đó hơi sai.
Cậu cau mày, muốn bỏ quần áo xuống rồi rời đi, lại phỏng đoán Nghiêm Từ Vân lo lắng cho cậu là thật.
“Ai u.” Phía sau lưng chỗ bị đau truyền đến cảm giác mát lạnh, Vu Ca hút khí một tiếng.
Đầu ngón tay khô ráo xoa nhẹ eo cậu, “Không đau.”
“Lạnh.”
Đối phương không nói, lẳng lặng dùng tăm bông bôi iodophor lên vết thương.
Cánh tay của Vu Ca tê mỏi, ê ẩm, cậu hơi cử động một chút.
Trong nháy mắt xương bả vai hơi nhô ra, vết đỏ trên lưng cũng chuyển động theo, so sánh với làn da trắng nõn có một loại vẻ đẹp không tả được.
Trong lòng không suy nghĩ gì ngoài việc lau chùi iodophor, đường cơ bắp đối phương mỏng manh, lúc cúi đầu xương sống hơi nhô lên, làn da trắng như sứ thu hút tầm mắt của người khác, mà khán giả duy nhất bị bắt trở thành tù nhân.
Tay cầm tăm bông của Nghiêm Từ Vân run lên, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, ánh mắt không tự chủ được đảo trên lưng Vu Ca.
“Em thật không ngoan.” Giọng hắn hơi khàn.
“Hở?” Vu Ca tưởng hắn đang nói chuyện cái thang, “Kính già, yêu trẻ.”
Nghiêm Từ Vân không đáp lại nữa, cụp đôi mắt đen xuống.
Tất nhiên không ngoan không phải là nói chuyện đó.
Sau vài lần ở chung, Vu Ca dùng hai loại thái độ đối với hắn, rõ ràng là cậu muốn che giấu thân phận của mình khi ăn mặc thành phụ nữ.
Bất kể là dáng vẻ nhẹ giọng gọi anh ơi, hay dáng vẻ ranh mãnh liếm răng nanh, hắn đều vui vẻ chịu đựng.
Nghiêm Từ Vân khéo léo xoay tăm bông, trực tiếp dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng đối phương.
Bất kể mục đích của cậu là gì, nếu đã trêu chọc hắn vậy toàn thân khó mà lui.
Người ăn kiêng lâu ngày có thể mắc chứng háu ăn, cán bộ kỳ cựu ăn kiêng nhiều năm đã ngộ ra, nói không chừng thực sự sẽ trở thành “biến thái” ăn sạch người này vào ngày nào đó.
Ngay lúc Vu Ca sắp lên cơn, cậu cảm thấy hai tay trống rỗng, trong phút chốc áo được kéo xuống.
Ngày sau đó nghe thấy tiếng địa phương từ xa đến gần, một số người già đang trò chuyện nói cười vui vẻ với nhau, hai mắt nhìn thẳng đi xuống con đường mòn.
“…” Đứng thẳng dậy, Vu Ca tặc lưỡi với tốc độ của hành động này.
Mặt Nghiêm Từ Vân không chút thay đổi, đi đến bên cạnh đóng hộp thuốc lại, tựa như hành động phòng trộm vừa rồi không phải của hắn vậy.
Trong lòng lo lắng đến thăm gia đình Hứa Yến Yến, Vu Ca gãi gãi lông mày, “Cảm ơn.”
Khi đến gần, Vu Ca không kìm lòng được tìm kiếm khuyết điểm trên gương mặt hắn, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhẵn nhụi, xương mặt góc cạnh rõ ràng, không có một chút sẹo lồi nào.
Đôi lông mi dày rũ xuống, xuống nữa là con ngươi màu sắc sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Vu Ca khiến lòng cậu bồn chồn.
Bây giờ thì hay rồi, đầu bếp sắp há miệng ăn cá trên thớt.
“Ha ha, đi thôi?”
Nghiêm Từ Vân khảy dưới trán cậu một cái, thu dọn đồ đạc rồi im lặng đi theo.
Có lẽ nhìn thấy thái độ thành khẩn của người đến thăm, cha của Hứa Yến Yến buông lỏng cảnh giác, kê hai chiếc ghế dài ngoài sân, chờ hai người bước vào mới nhẹ nhàng đóng cửa sắt lại.
“Ngồi đi.” Ông cụ đặt cái cuốc lại chỗ cũ, đỡ đầu gối ngồi trên băng ghế dài, “Cảnh sát tới hỏi thăm, nó trở lại để bàn chuyện cưới xin.”
Không giống như Nghiêm Từ Vân ngồi thẳng lưng, Vu Ca chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người yên lặng lắng nghe.
“Nó tên là Hứa Mạnh, đã gần hai ba năm không về.
Vào ngày 21 tháng 12, nó mang theo túi lớn túi nhỏ, mặc một chiếc áo khoác màu xanh, ăn mặc rất đẹp trở về.
Sau khi trò chuyện với chúng tôi được mấy ngày, nó lại về thành phố, sau nghe tin nó lại là tin tức tử vong.”
Vu Ca cầm bút viết một hồi, Hứa Yến Yến đi làm ở ngoại thành, nhưng cô ấy chưa bao giờ trở lại gặp cha mẹ?
Cậu liếc nhìn động tác tay của ông cụ thỉnh thoảng nắn nắn lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Trời khi đó khá lạnh nên hẳn là lúc đó chỉ ở trong phòng nói chuyện phiếm ạ.”
“Ừ.” Ông cụ cúi đầu, ánh mắt lướt qua một bên như nhớ lại hồi ức, “Mỗi ngày chỉ xem TV.”
“Không giống như quê hương của mẹ tôi, vào mùa đông là tín hiệu truyền hình sẽ kém, hầu như không thể xem chương trình lễ hội mùa xuân.”
Không đề cập trực tiếp đến Hứa Yến Yến, ông cụ thoải mái lại, thuận miệng nói vài lời về sự phát triển của thôn này trong những năm gần đây.
Vu Ca không theo chủ đề mà nói thẳng: “Yến Yến chắc hẳn rất hạnh phúc khi được kết hôn, hơn nữa còn nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với hàng xóm.”
“Nhìn bức tranh vẽ bằng bút chì màu, chắc là cô ấy có rất nhiều bạn trong làng đã cùng nhau trưởng thành.” Vu Ca nhìn bức tường dưới giàn nho.
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ lướt qua, căng thẳng nhéo cùi ngón tay, một lúc sau mới mơ hồ gật đầu, “Ừ.”
Vu Ca hít một hơi thật sâu, đóng quyển sổ lại, ông cụ đang cất giấu cái gì, căn bản không cần ghi lại.
Trong lời kể của ông có rất nhiều điểm mâu thuẫn: túi lớn túi nhỏ hiển nhiên là muốn ở lại thường xuyên, nhưng ông cụ nói chỉ ở lại nói chuyện vài ngày, chân trước mới nói Hứa Yến Yến ở trong nhà suốt, chân sau đã nói đi tìm bạn trò chuyện, chưa kể người trẻ tuổi cuối năm hay bận việc, hiếm khi còn ở lại thôn.
Tháng mười hai đã qua nửa năm, nhưng ông cụ vẫn còn nhớ rất rõ cách ăn mặc của Hứa Yến Yến, còn nhấn mạnh rằng cô mặc rất đẹp.
Đánh giá theo những gì mà ông cụ che giấu, hẳn là lúc Hứa Yến Yến trở về chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy trạng thái cô có gì đó không ổn.
Cô mang nhiều quần áo về trốn ở nhà, thậm chí còn không gặp hàng xóm của mình.
Nhéo mày, Vu Ca không đành lòng kéo ông cụ ra khỏi vùng an toàn của mình, nhưng cậu vẫn uyển chuyển thuyết phục: “Chú à, chắc chắn Yến Yến có khó khăn của cô ấy.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là cùng nhau tìm ra nguyên nhân cái chết của cô ấy.”
“Anh Chu cũng rất nhớ cô ấy.”
Tay ông cụ run lên trước những lời nói này.
Hồi lâu ông đột nhiên chống đỡ băng ghế đứng dậy, đi tới đi lui cáu kỉnh nói: “Đây đều là do nó lựa chọn!”
“Chẳng lẽ tôi phải nói với cảnh sát, nói với hàng xóm, nói với các người là nó trở về phục hồi sức khỏe sau khi chuyển giới sao?!” Ông cụ chỉ tiếc mài sắt không thành kim giương giọng trách mắng: “Tôi…!tôi phi!”
“Kể khổ với hai vợ chồng già chúng tôi, nói mới phẫu thuật xong cần phải dưỡng thương.” Ông cụ dừng lại, một tay chỉ vào không trung tức giận nói: “Còn chúng tôi thì sao! Chăm sóc đứa con trai bất hiếu này, còn phải đề phòng hàng xóm phát hiện nó là đồ vô dụng!”
“Chết thì chết! Vì một người đàn ông mà tôn nghiêm cũng không cần!”
Một hơi xả hết ra, ông cụ lảo đảo dựa vào tường, lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng đôi mắt nhăn nheo lại đỏ bừng không tự chủ được.
Vu Ca đặt cuốn sổ xuống bước đến.
Một người cúi đầu nhỏ nhẹ an ủi, người kia dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt nghẹn ngào nói ra hết, thỉnh thoảng xen vào vài câu giọng địa phương, nhưng ít nhất ông cũng nói hết mọi chuyện ra.
Từ nhỏ Hứa Yến Yến đã thích đàn ông, sau khi tốt nghiệp cấp 3 ở quận thì lên thành phố làm việc, một ngày nọ đột nhiên không liên lạc với gia đình nữa, sau đó làm phẫu thuật chuyển giới trở về quê hương để tĩnh dưỡng, cuối cùng là tự sát.
Sau khi gặp anh Chu, Hứa Yến Yến mới quyết định chuyển giới, vậy tại sao cô lại lựa chọn giả nữ để làm việc trong một hiệu sách ở ngoại thành?
Là sở thích? Hay trốn ai đó?
Chiều quê vắng bóng người, tiếng ve kêu và tiếng chó sủa càng vang dội hơn.
Nghiêm Từ Vân vẫn ngồi thẳng lưng, mười ngón tay đan chéo đặt trên đùi, tóc mái lòa xòa theo gió lướt qua đuôi lông mày, hắn yên lặng nhìn sau gáy Vu Ca, mím môi dưới thật lâu.
Hắn biết rõ hắn đã sa ngã.
Có ông cụ hợp tác, Vu Ca cẩn thận kiểm tra căn phòng mà Hứa Yến Yến đã ở, không bỏ sót một dấu vết nào.
Đúng như dự đoán, sở thích mua đồ của Hứa Yến Yến không hề có thiên hướng nữ tính, sau khi yêu đương với anh Chu cô mới thay đổi hoàn toàn, cô thực sự rất yêu anh Chu, thậm chí còn muốn che giấu sự thật.
Lúc trên xe trở về, Vu Ca vô thức nghịch nắp bút, hai mắt mất tập trung phân loại thông tin trong đầu.
“Có công việc ở thành phố nhưng lại chuyển ra ngoại thành…”
Đột nhiên một ngày cô cắt đứt liên hệ với gia đình, rất có thể Hứa Yến Yến đã chọn cách che giấu thân phận của mình để phòng tránh tai họa cho gia đình.
Lúc vô ý cô lấy thân phận nữ giới quen biết với anh Chu, sau khi rơi vào bể tình cô quyết định trực tiếp chuyển đổi giới tính, chung sống với anh Chu.
Nguyên nhân dẫn đến vụ tự tử rất có thể là do “người cô trốn” tìm đến.
“…!Nhưng trốn ai?”
Cuối cùng cậu nhét lại cuốn sổ vào ba lô, Vu Ca xoa mũi, kế hoạch tối nay là sử dụng tài khoản xã hội của Hứa Yến Yến để điều tra một chút, đặc biệt là chuyện trước khi cô cắt liên hệ với gia đình.
Nghiêm Từ Vân chỉ im lặng cầm vô lăng, không có ý định hỏi.
Điều này khiến Vu Ca tặc lưỡi, đây thật sự giống như một cán bộ kỳ cựu làm việc mẫu mực, không dễ dàng vượt qua bọn họ.
Lúc xe chạy vào thành phố đã hơn một giờ chiều, cũng không cần phải chọn chỗ ở mới, xe trực tiếp dừng ở ngã tư phố ăn vặt.
Vu Ca vừa kéo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì cảm thấy dạ dày hơi co thắt lại, vừa nhanh chóng ấn bụng, một tiếng kêu rột rột vang lên.
Cả hai người đều trố mắt, Vu Ca xoa xoa bụng, không chút ngượng ngùng nhếch miệng cười với Nghiêm Từ Vân, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh thẳng thắn nói: “Tôi đói bụng.”
Nghiêm Từ Vân khẽ cười cởi dây an toàn, lấy hộp bánh vòng ở băng ghế sau đặt lên đùi Vu Ca, “Đem về ăn đi.”
Tuy rằng cậu giả nữ và cậu là cùng một người, nhưng cái loại đồ ngon này từng thuộc về lúc cậu giả nữ, quay đầu lại đưa cho cậu trong tình trạng này, cảm giác dường như ức chế cả đầu, trong lòng Vu Ca đột nhiên tức giận mở miệng chỉ muốn lên án Nghiêm Từ Vân.
Chỉ là cậu còn chưa phun ra lời nào, môi cậu lại bật ra một tiếng “hức” nhẹ.
Vu Ca hơi đỏ mặt, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt tên cặn bã, nhăn mũi giơ nắm đấm lên, khá là bất mãn muốn tiếp tục lên án, “Cái này…!hức!”
“?” Lần này vành tai cậu triệt để đỏ như máu, Vu Ca mím chặt môi quay đầu chỗ khác.
Dáng vẻ tên cặn bã từ đầu tới cuối đều trông có vẻ thoải mái, chỉ có mỗi cậu là xấu hổ!
Đầu quả tim Nghiêm Từ Vân vừa chua vừa ngọt, khắc chế tâm tư muốn ôm cậu vào lòng hôn lên vành tai đỏ bừng kia, hắn nghiêng người qua giúp Vu Ca cởi dây an toàn, chủ động giải thích: “Cô ấy ra ngoài chơi.”
“Nếu cô ấy muốn ăn, tôi sẽ mua nhiều.”
Vu Ca liếc nhìn hắn, thấy hắn nói chân thành mới nguôi giận.
Cậu vẫn mím môi cầm hộp bánh vòng lên, hừ hừ hai tiếng rồi mở cửa xe.
Cậu vừa đi được hai bước đã quay lại, để hai tờ tiền đỏ lên ghế phụ rồi khô khan nói, “Cảm ơn.”
Tư duy dễ thương của cậu làm đôi mắt Nghiêm Từ Vân hiện lên ý cười.
Tức giận bỏ đi một đường, tốt xấu gì Vu Ca không còn bị nấc nữa.
“Mình không có tỏ ra đáng yêu!” Vu Ca xoa xoa vành tai nóng rực, sau khi mở cửa sắt phòng làm việc ra, vẻ e thẹn trước đó mới tản đi.
Ngày hôm qua mua camera giám sát vẫn chưa giao tới, sau khi xác định không có ai vào văn phòng cậu mới đặt bánh vòng lên bàn, cầm giỏ trái cây rồi bước lên lầu.
Đã đến lúc đến thăm những người hàng xóm mới rồi.
Tầng cao nhất có ít người ở hơn, một số phòng vẫn trong trạng thái chờ thuê, đi đến giữa hành lang mà đèn vẫn không được bật.
Vu Ca đã sống ở tòa nhà này vài năm, cậu hiểu rất rõ về tình trạng cho thuê.
Cậu đi qua từng phòng một, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một phòng ở bên trong cùng.
Câu đối Lễ hội mùa xuân từ vài năm trước được dán trên tường, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy âm thanh giá ăn xào nấu.
Vu Ca đang định gõ cửa nhưng bỗng cậu dừng động tác lại.
Cậu khẽ nhấc chân, dưới chân phát ra tiếng nước nhớp nháp.
Một vệt nước đỏ rỉ ra từ chiếc túi đựng rác màu đen đặt tạm ở cửa, uốn lượn trên nền gạch trắng chảy đến tận chân Vu Ca.
Vu Ca thu ngón tay lại trực tiếp ngồi xổm xuống.
Tiếng túi ni lông cọ xát vang lên, thời điểm cậu vừa buông túi rác, cánh cửa trước mặt cậu mở ra.
Cậu theo hướng ngước lên, thấy một người phụ nữ tóc dài cầm một con dao trong tay, tươi cười hỏi: “Xin chào?”
Vu Ca bình tĩnh cột túi rác lại, đứng dậy đưa giỏ trái cây tới, “Xin chào, tôi đến đưa một ít hoa quả.”
“Nhìn thấy máu rỉ ra nên tôi muốn giúp buộc nó lại.”
Người phụ nữ lau vết máu trên tay lên tạp dề, hiểu rõ gật đầu: “Vào ngồi chút đi.”.