THÂM CUNG KẾ - Chương 21: 21 Đóng Cửa Bắt Kẻ Trộm
Edit: Dĩnh Hiền tần
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Tiết tử
Đóng cửa bắt kẻ trộm, tức là phải đóng cửa lại mới có thể bắt được kẻ trộm bên trong.
Cao hơn một bậc, chờ thời cơ, tìm cách bao vây từ đó tiêu diệt kẻ thù một cách vô hình.
1.
Ớt cay
“Dám làm bổn Công chúa ngã xuống xích đu, người đâu, kéo nó xuống đánh 50 trượng.”
Lời trách cứ vang vọng trong Hàm Phúc cung, tiểu cung nữ đau thắt tim phổi xin tha vẫn không thể chạy thoát được số mệnh phải chết.
Mà đứng trước mặt nàng chính là công chúa Lan quốc trước đó không lâu được đưa tới hòa thân, Đông Dư.
Đông Dư là muội muội ruột của Lan Quốc vương, do Vương hậu Chiêu Dương của Lan quốc chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cho nên tính tình cực kỳ giống Chiêu Dương.
Ngang ngược ương ngạnh, không coi ai ra gì.
Cung nhân trong Lan quốc đều lén lút ở sau lưng gọi nàng là “Tiểu ớt cay ngàn năm có một”.
Xưa nay triều đình luôn có mối quan hệ tốt đẹp với Lan quốc, đều theo nguyên tắc thay phiên nhau hoà thân.
Lần trước là Chiêu Dương gả đến Lan quốc, lần này Lan quốc gả Trưởng Công chúa Đông Dư đi.
Nhưng Hoàng thượng không có ý định nạp phi, chỉ tuyên bố với hậu cung rằng mọi chuyện đều dựa theo sở thích của Đông Dư, cần phải chăm sóc chu đáo.
Hoàng hậu tuân lệnh, cho người đi sắp xếp Minh Nhứ cung, đó là cung điện vô cùng đẹp, rừng đào toả hương, trăm hoa đua nở khắp viện, nhưng Đông Dư lại cự tuyệt, lấy lý do là ở một mình không quen, nhất định muốn vào ở Hàm Phúc cung.
Mạch Ca cũng không kinh ngạc, lần này Lan quốc đưa Đông Dư tới hoà thân chính là ý muốn của Chiêu Dương.
Lần trước Mạch Ca lập kế khiến Chiêu Dương căm giận trở về, còn Tuyên Phi lại bị sét đánh chết, tuy không có chứng cứ chứng minh do Mạch Ca làm, nhưng thông minh như Chiêu Dương sao lại không đoán ra ai là hung thủ chứ? Bây giờ gả Đông Dư đến đây, nàng ta nổi tiếng là chủ nhân đanh đá, Chiêu Dương muốn nàng ta báo thù cho Tuyên Phi.
Mạch Ca biết rõ điều này, lại không thể lập mưu đuổi Đông Dư đi.
Hai nước hoà thân là chuyện lớn, nếu như trả Công chúa trở về, không chỉ ảnh hưởng đến bang giao hai nước mà còn có khả năng khiến chiến tranh bùng nổ.
Nàng thuận miệng đồng ý, còn cười nói: “Lục Khởi điện cũng tốt, ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng, đông ấm hạ mát, chắc chắn Công chúa sẽ thích.”
Ai ngờ Đông Dư không hề cảm kích, còn mở miệng đòi cung nữ.
Mạch Ca muốn từ chối, bởi vì Hoàng hậu đã sớm lệnh cho Nội Thị giám chọn ra tám nô tài được việc cho nàng ta.
Nhưng nàng ta lại nói cung nữ ở Hàm Phúc cung làm việc ổn trọng, đến chỗ nàng ta làm một người quản sự mà thôi, Thần Phi hà tất keo kiệt.
Hết cách, Mạch Ca phải đưa Ngữ Tâm qua.
Ngữ Tâm và Mai Tâm vẫn luôn hầu hạ trong nội thất, tuy Ngữ Tâm không lanh trí, nhưng lại trầm ổn cẩn thận, đưa nàng đến chỗ Đông Dư, ít nhất có thể đỡ lo hơn.
Cuối cùng, Đông Dư còn tham lam muốn các cung phi dâng lễ vật, việc này vốn dĩ không có gì, nhưng nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một Công chúa dị quốc, lại càn quấy hống hách như thế, thật khiến mọi người không được thoải mái.
Mọi người ngoài mặt đồng ý, thật ra trong lòng oán hận không thôi.
Ấy vậy mà Doãn Thục nghi lại không hề oán giận, không chỉ đồng ý tặng đàn Phượng Vĩ cho Đông Dư, bảo vật gia truyền vô cùng quý giá của Doãn gia, mà còn tự mình chỉ nàng ta cách đánh đàn phổ nhạc.
Mọi người âm thầm dè bỉu Doãn Thục nghi quá rộng rãi, đương nhiên cũng nghĩ rằng, trước giờ nàng luôn thờ ơ với mọi chuyện, không tranh đoạt, không thường xuất hiện ở hậu cung, không nhanh không chậm, là một người dễ đối phó.
Đông Dư lại cho rằng nàng dễ bị ức hiếp, lập tức muốn cung nữ Uyển Nhi bên cạnh nàng đi hầu hạ mình.
Mà Uyển Nhi đó, chính là cung nữ hiện tại đang dập đầu xin tha.
2.
Phiền phức
Uyển Nhi theo lệnh Đông Dư đẩy phía sau giàn đu dây nhưng Đông Dư luôn không thấy hài lòng, lúc thì muốn nàng phải đẩy nhanh lên một chút, lúc thì muốn muốn nàng đẩy thật cao.
Ngay khi giàn đu ngày một cao hơn, Đông Dư không nắm chặt dây thừng, từ giàn đu dây té xuống dưới một cái thật mạnh.
Lúc đó Mạch Ca đang ở trong viện thu thập sương sớm của các loại hoa, nghe thấy ngoài điện chính có tiếng chơi đánh đu mới ngưng mắt trông ra, trùng hợp một màn chuyện lớn chuyện nhỏ đều rơi vào mắt nàng, rõ ràng Đông Dư cố ý buông tay giả vờ ngã xuống.
Mai Tâm đi đến lý luận, ngờ Đông Dư cười đắc ý, gọi Ngữ Tâm đến hầu trà, mới vừa uống một ngụm liền thay đổi sắc mặt: “Trà nóng vậy là muốn ta bỏng chết sao? Người đâu, kéo nàng ta xuống luôn.”
Mai Tâm tự biết nàng ta cố ý, nhưng bây giờ Ngữ Tâm là nô tì của nàng ta, không biết tìm lý do gì để cứu, đành đưa mắt nhìn Mạch Ca cầu cứu nhưng Mạch Ca cũng chỉ đành thở dài lắc đầu.
Sao nàng lại không muốn cứu Ngữ Tâm chứ, từ trước đến nay Ngữ Tâm luôn một lòng với nàng, chỉ là bây giờ nàng lực bất tòng tâm.
Đúng lúc này, Hoàng hậu đến tìm, phía sau còn có Doãn Thục nghi.
Thì ra, Doãn Thục nghi muốn đến thăm hỏi Đông Dư, thuận tiện thăm Uyển Nhi.
Uyển Nhi theo nàng vào cung, tình cảm giống như tỷ muội.
Không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng đi tìm cứu viện.
Mạch Ca cảm kích cười với nàng, nàng cũng cười đáp lại ý nói không có gì.
Hoàng hậu khuyên Đông Dư chuyện lớn hóa nhỏ, cho dù nàng ta có không muốn cũng chỉ đành cho qua.
Đợi khi Hoàng hậu rời đi, Đông Dư hung tợn mà nói với Mạch Ca và Doãn Thục nghi: “Đừng vội đắc ý, chuyện này chưa xong đâu.”
Nhìn nàng ta tức hộc máu mà đi vào điện, Mai Tâm than thở: “Tuyên Phi mới chết không lâu, bây giờ lại đến một Công chúa điêu ngoa thế này, phân tranh khi nào mới chấm dứt đây?”
Trở lại tẩm điện, Mạch Ca vẫn đau đầu không thôi.
Vị Công chúa này thật phiền phức mà.
“Nàng cau mày như vậy là đang nghĩ đến Công chúa kia à?” Bên hông chợt thấy ấm áp, một đôi tay rắn chắc ôm lấy thân mình, mùi Long Tiên hương dễ ngửi nhanh chóng tràn ngập xung quanh, khoé môi nàng lộ ra ý cười.
Thiên tử ôm nàng ngồi lên hai chân, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng nói: “Hoàng tỷ có hiểu lầm sâu đậm với nàng, mới đưa một Công chúa phiền phức như vậy đến, ngày mai ta gửi thư cho Lan quốc, thoả thuận để hai nước ngưng hẳn hoà thân.”
Mạch Ca kinh hãi: “Nhất định không thể! Đây là truyền thống trăm năm của hai nước, sao có thể dừng trong tay chàng? Chưa nói tiền triều không đồng ý, mà ngay cả Tiên Hoàng dưới hoàng tuyền cũng không thể yên giấc ngàn thu, xin Hoàng thượng nghĩ lại.”
“Ta hiểu, chỉ là ta sợ nàng ta làm hại nàng…” Thiên tử nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra chủ ý: “Hay là để Lan quốc đổi một Công chúa khác, nếu nhất định phải hoà thân, chi bằng chọn một người tính tình ôn hoà, cũng sẽ không rắp tâm nhắm vào nàng.”
Mạch Ca cười, cười vì hắn có chút tính trẻ con, biện pháp này tất nhiên rất tốt, Công chúa Lan quốc cũng không phải chỉ có một mình Đông Dư, nhưng như vậy sẽ khiến Lan quốc xem thường, người trong thiên hạ cũng sẽ chê bai Hoàng thượng nhút nhát.
Nàng chịu ấm ức không quan trọng, nhưng bệ hạ thân là con cưng của trời, sao có thể để thiên hạ đồn đại trái phải?
Nàng ôm hắn thật chặt, trong mắt đầy giảo hoạt: “Nàng ta cũng chỉ là một cô nhóc mà thôi, có thể điêu ngoa càn quấy được bao nhiêu chứ?! Chàng đừng coi thường ta, chưa biết là ai hơn ai đâu.”
Bên trong lư hương Thụy Thú lượn lờ tỏa ra hương thơm làm say lòng người, Hoàng thượng ấn nhẹ ngón trỏ lên chóp mũi nàng: “Thế nào, lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì à?”
Mạch Ca mỉm cười: “Thay vì ngồi chờ chết, không bằng đánh đòn phủ đầu.”
3.
Tiệc xuân
Tiệc mùa xuân đến mỗi năm một lần, dựa theo thường lệ, Hoàng hậu mời chúng phi tần đi Ngự Hoa viên ngắm hoa phẩm rượu.
Lập xuân năm nay, các nơi tiến cống mấy chục cây huệ, lan, sơn trà, tường vi và thạch nam, đều là những loại mới trồng được, không giống với những loại thông thường, vô cùng quý giá.
Mà Đông Dư cũng mang đến một loại hoa đặc biệt chỉ có ở Lan quốc, mai hồng tâm.
Thị nữ của Đông Dư đem chậu hoa tới, tầng tầng bao vây, phía dưới chậu hoa chất đầy một lớp tuyết dày để giữ lạnh.
Hình dáng của mai hồng tâm này khác hẳn với hoa mai.
Màu sắc đỏ tươi, cánh hoa như con bướm đang bay, có điều nhụy hoa giống một viên hồng ngọc, điều khiến người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhất là viên hồng ngọc này giống với trái tim người, từng chút từng chút một, thỉnh thoảng rung động, hiếm lạ quỷ dị.
Các tiểu chủ đều nhìn đến phát ngốc, Đông Dư được phen đắc ý giải thích: “Mai hồng tâm sinh trưởng trên vách núi đá ở phía Bắc Lan quốc, nơi đó bốn mùa băng tuyết, vạn vật khó sống, duy chỉ có nó là sinh trưởng được, hình dạng giống một trái tim người.
Sở dĩ nó rung như vậy là vì ở trong rễ cây có vô số loại trùng mà mắt thường không nhìn thấy được, chúng nó ở trên núi tuyết không có cách sinh tồn nên phải ký sinh vào cây này.
Chúng nó vừa nhiều vừa phủ kín, cử động sẽ khiến cho nhụy hoa nhẹ run, nhìn từ xa sẽ giống như một trái tim đang đập.
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, tất cả đều nhìn sát vào để xem, không chỉ nhụy hoa kỳ lạ mà nhánh cây còn có một chút ánh sáng lấp lánh chợt lóe.
Mới đầu có người còn nghĩ đó là bản thân bị ảo giác nhưng thấy Đông Dư cho thị nữ bao kín xung quanh một lớp màn màu đen, đủ để che cây mai hồng tâm lại.
Nàng ta để xốc lên một góc, chỉ thấy được dưới lớp màn đen là ánh sáng lấp lánh của mai hồng tâm, giống như ngọn đèn rực rỡ, ánh sáng chớp loé trông rất đẹp mắt.
“Những ánh sáng này do vô số tiểu trùng tạo ra.
Chúng nó bị khí lạnh ảnh hưởng, thân thể phát ra ánh sáng trắng, dưới ánh mặt trời rất khó thấy rõ, nhưng trong bóng tối lại là một cảnh tượng đẹp đẽ.
Hơn nữa, các ngươi hãy nếm thử cánh hoa này, ngọt dịu ngon miệng.”
Điều này khiến mọi người càng thêm chấn động, sôi nổi tán thưởng.
Mạch Ca cũng tò mò mà hái cánh hoa nếm thử, quả nhiên là ngọt, hương thơm lưu lại trong miệng.
Bỗng nhiên, đầu nàng choáng váng, sau đó trước mắt trở nên mơ hồ, rồi ngất xuống bất tỉnh.
Mai Tâm bị dọa sợ, kinh hoảng hô to: “Nương nương! Nương nương, người làm sao vậy? Người đâu, mau truyền thái y!” Mọi người cũng không biết tại sao đang êm đẹp Thần Phi lại đột nhiên bất tỉnh nhân sự, cung nhân vội đưa Mạch Ca trở về Hàm Phúc cung, mọi người đều đi theo.
Vương Trì tới xem mạch xong, cau mày, một lúc lâu mới nói ra là bị trúng độc.
Trán hắn đã đổ mồ hôi: “Nương nương, người….trong cơ thể người trúng hai loại độc.
Một loại chỉ là thuốc mê bình thường, không tổn thương thân thể.
Nhưng một loại khác lại là kịch độc, ngũ tạng lục phủ đã bắt đầu bị hao tổn…!Nếu không nhanh chóng tìm thuốc giải khống chế chất độc, đến khi khí độc vào tim…”
“Ngươi nói cái gì!” Hoàng thường mới từ Cần Chính điện đi đến đã nghe một câu như vậy, long nhan giận dữ: “Tại sao Thần Phi lại trúng độc? Vương Trì, trẫm lệnh ngươi mau chóng tìm ra thuốc giải, nếu Thần Phi xảy ra chuyện, trẫm sẽ chôn ngươi theo cùng!”
Mạch Ca nằm ở trên giường bắt đầu run rẩy, trong miệng nôn ra bọt mép, dáng vẻ khiến người ta sợ chết khiếp.
Tuy rằng đang hôn mê nhưng hai tay lại không ngừng gãi, vì tránh cho nàng làm bị thương bản thân, Mai Tâm phải giữ chặt hai tay nàng.
“Nàng bị sao vậy?” Hoàng thượng khẩn trương như kiến bò trên chảo nóng, gân xanh đều nổi lên, giận dữ rít gào gọi Vương Trì: “Thất thần làm gì, còn không mau cứu người!”
Vương Trì sợ đến mức quỳ xuống đất: “Độc này chính là…gọi là độc Thị Huyết…Vi thần vốn dĩ không giải được…”
“Thị Huyết!” Xuân Trúc luôn trầm ổn nghe vậy biến sắc, vội đến bắt mạch cho Mạch Ca, sau đó khuôn mặt lập tức tái nhợt.
Hoàng hậu truy hỏi mãi, nàng ta mới gật đầu, chậm rãi nói: “Nghe đồn Lan quốc có một cổ độc, sinh ra từ trong xương của người chết, tên là Thị Huyết.
Độc phát rất nhanh, trong vòng một canh giờ, ngũ tạng lục phủ hoá thành máu mà chết, khiến người thống khổ vạn phần.
Thuốc giải của Thị Huyết rất khó phối chế, ngay cả sư phụ nô tì cũng chỉ nghe nói, chưa từng nhìn thấy.”
Hoàng hậu trừng to mắt phượng, không dám tin: “Làm sao Thần Phi có thể trúng Thị Huyết được? Không thể đâu! Trong cung không có loại độc này, sao có thể…..khoan đã, Lan quốc?”
Nàng đúng lúc ngừng lại, sau khi tự mình suy nghĩ thì lạnh mắt trừng Đông Dư: “Trong cung chỉ có ngươi là người của Lan quốc, Thần Phi cũng chỉ mới vừa trúng độc, ngoại trừ ngươi không còn ai khác, ngươi mau đem thuốc giải ra đây!”
Vẻ mặt Đông Dư hoảng hốt, giống như không nghe thấy gì, tự mình lẩm bẩm: “Thị Huyết? Không thể nào…!Không thể nào…”
Hoàng thượng thì không khách khí như vậy, giọng nói vang như chuông lớn: “Người đâu, mau trói nàng ta lại nghiêm hình tra hỏi đến nào nàng ta nói ra thuốc giải.”
4.
Giải độc
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể.” Tuy Hoàng hậu cũng hận không thể chém Đông Dư thành trăm mảnh nhưng lý trí lại nói với nàng không thể: “Nàng ta là Công chúa Lan quốc, một khi dụng hình sẽ phá hỏng quan hệ hai nước, Hoàng thượng xin nghĩ lại.”
Lúc này Đông Dư mới từ trong kinh hãi mà hoàn hồn, hét lớn: “Bổn cô nương ta đường đường là Công chúa, làm việc quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, việc không phải ta làm ta tuyệt đối không thừa nhận.”
Nhưng đúng lúc này, Vương Trì từ ngoài chạy vào, chứng thực mai hồng tâm có dấu vết bị tẩm độc.
Kỳ lạ chính là mọi người đều chạm vào, tại sao lại chưa trúng độc?
Vương Trì giải thích: “Thị Huyết này nhiễm vào người bằng máu tươi, chỉ cần trên tay không bị thương thì tuyệt đối sẽ không trúng độc.”
Mai Tâm nghe đến đó, vội mở bàn tay Mạch Ca ra xem, vậy mà ở chỗ ngón trỏ thật sự có một vết đỏ nhỏ xíu, sau khi Xuân Trúc cẩn thận xem xét thì xác định đó là lỗ kim.
Mai Tâm kinh ngạc nói: “Nô tì xin thề với trời, trước ngày diễn ra tiệc mùa xuân tay của chủ tử không hề bị thương.”
Mọi người hiểu ra, chuyện này tất nhiên là do hung thủ thừa dịp nhiều người mà hành động.
Chỉ là cây kim nhỏ xíu, Thần Phi ắt sẽ không để ý.
Đông Dư cũng vì chuyện này mà nóng ruột, nàng ta tìm mọi cách giải thích: “Đúng, Thị Huyết là loại độc chỉ có ở Lan quốc nhưng ta chưa từng thấy qua, huống hồ là có được.
Ta không rõ làm cách nào trên mai hồng tâm lại có độc Thị Huyết nhưng chắc chắn là có người hãm hại.
Hơn nữa ta và Thần phi không thù không oán, tại sao ta phải hại nàng chứ?”
Mai Tâm oán giận mà nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt như dao găm, tựa như muốn đâm vào thịt nàng ta: “Sao có thể không thù không oán hả? Mấy ngày trước đây ngài còn uy hiếp chủ tử, nói sẽ không để người yên, tại sao hôm nay đã nói khác rồi?”
Nhưng mà rất nhanh Mai Tâm đã dịu giọng xuống, ra sức khẩn cầu: “Ta cầu xin ngài, ngài hãy mau cứu chủ tử nhà ta, chẳng qua ngài chỉ là mạnh miệng thôi, chắc không phải thật sự muốn mạng của chủ tử nhà ta đâu phải không?”
“Ta nói không phải ta làm ta, cũng không có thuốc giải.”
Hai người giằng co không dứt, Hoàng thượng không muốn nghe các nàng nói nữa: “Không nói phải không? Đưa nàng ta vào hình ngục, mời Lưu ma ma hầu hạ! Trong nửa canh giờ phải giao ra được cách điều chế thuốc giải.”
Mọi người đều hít vào khí lạnh, im thin thít như ve sầu mùa đông.
Lưu ma ma là người lâu năm trong cung, trước đây là người ở bên cạnh Thái hậu, am hiểu tường tận các loại thủ đoạn trong hậu cung.
Phàm là người đã từng bị bà ta dạy dỗ không có một ai không sợ, nhắc tới bà ta thì cả người đều run rẩy từ trong tim.
Chỉ e Đông Dư rơi vào tay bà ta thì có bí mật gì cũng đều sẽ nói ra.
Nhìn thấy Đông Dư sắp bị người ta kéo đi, nha hoàn bên cạnh nàng ta xông lên phía trước: “Mau buông Công chúa ra, trên người của nô tì có thuốc giải.”
Mọi người liền trố mắt, lại nghe nàng ta nói tiếp: “Thuốc giải dùng lên người sẽ lập tức có tác dụng, mau buông Công chúa ra thì nô tì sẽ cứu Thần phi.
Trước kia không lâu, cả nhà nô tì đều gặp biến cố, người thân đều chết vì trúng độc Thị Huyết, cho nên máu của nô tì có thuốc giải.”
Dứt lời, mọi người đều bàn tán sôi nổi, nửa tin nửa ngờ.
Doãn Thục nghi nghi hoặc nói: “Bây giờ cứu người là việc quan trọng, nhưng làm sao chúng ta biết được lời người nói là thật hay giả? Lỡ như ngươi kéo dài thời gian, bỏ qua thời khắc tốt nhất để cứu Thần Phi, chẳng phải là….”
Dương Quý cơ tiếp lời nói: “Đúng vậy, đúng vậy.
Chủ tử của ngươi rắp tâm hại Thần Phi nương nương, làm sao ngươi có thể tốt bụng cứu người được?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nha hoàn, ánh mắt đều chứa hoài nghi, nhưng lại thấy nàng ta cắn chặt cánh môi, rút trên đầu một cây trâm xuống rạch lên tay một đường, gọi ngự y nói: “Còn không mau đến hứng lấy máu?”
Xuân Trúc suy nghĩ một lát rồi nói với Hoàng thượng: “Bệ hạ, nô tì cảm thấy lúc này chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà cứu chữa, mặc kệ nàng ta nói thật không, chỉ có cách thử một lần!”
Doãn Thục nghi hô to: “Hoàng thượng, không thể được.”
Thiên tử chỉ một lòng muốn cứu người: “Chỉ cần có thể cứu được Mạch nhi, biện pháp gì cũng phải thử một lần.”
Vương Trì vội để cho ngự y phụ việc chuẩn bị, sau khi lấy xong một chén máu, bắt tay điều chế ra thuốc, lấy máu làm thuốc dẫn rót vào trong miệng Mạch Ca, qua hồi lâu vẫn không thấy phản ứng.
Đương lúc Hoàng thượng sắp nổi giận, lần nữa muốn đưa Đông Dư vào ngục hình thì người đang nằm trên giường kia mở mắt.
Độc Thị Huyết của Mạch Ca đã được giải, bình an được cứu sống.
Vô cùng kích động, Hoàng thượng nhịn không được nắm chặt lấy tay nàng không buông ra.
5.
Tranh luận
Nhìn thấy Mạch Ca tỉnh lại, nha hoàn của Đông Dư liền quỳ xuống trước nàng: “Thần Phi nương nương, người là bị kẻ khác hãm hại, người biết rõ nhất đã xảy ra chuyện gì, cho nên người nhất định có thể chứng minh Công chúa của nô tì trong sạch! Nếu thật là Công chúa làm, nô tì cần gì phải cứu người chứ?”
Mạch Ca vừa mới tỉnh lại, đầu đau vô cùng.
Hoàng thượng xót nàng nên giục mọi người rời đi, lại bị nàng ngăn lại, nàng cũng muốn mau chóng tìm ra hung thủ.
Đúng rồi, sở dĩ nàng trúng hai loại độc, bởi vì thuốc mê kia là nàng tự mình uống.
Nàng vốn dĩ chỉ muốn ngất xỉu khi đang ngắm hoa, cố ý hãm hại Đông Dư.
Tuy không có chứng cứ cho thấy Đông Dư làm nhưng cũng sẽ để nàng ta chịu một trận chỉ trích của mọi người, càng khiến nàng ta không làm gì mà tự rước họa vào thân.
Đây chính là chiêu đánh đòn phủ đầu.
Nhưng nàng lại không lường trước được bản thân thật sự bị trúng độc, còn là kịch độc trí mạng.
Mới đầu nàng cũng nghi ngờ Đông Dư, Chiêu Dương vốn hận nàng, nếu Đông Dư thật sự chịu sai khiến của Chiêu Dương mà hại chết nàng, đó cũng không phải không có khả năng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đông Dư vừa mới vào cung, ngay lúc này hại chết nàng không phải sẽ bị bại lộ hay sao?
Vậy rốt cuộc là ai?
Hung thủ biết rõ nàng sẽ hãm hại Đông Dư, cho nên lợi dụng thời cơ này, nếu điều tra ra chuyện nàng dùng thuốc mê, cũng có thể nhận định là Mạch Ca dùng Thị Huyết vu oan cho Đông Dư.
Có điều chuyện này chỉ có nàng và Mai Tâm biết, người khác biết được từ đâu?
Trước mắt vẫn là trong sạch của Đông Dư quan trọng.
Tuy nàng không thích Đông Dư nhưng công tư phải rõ ràng.
Nàng gật đầu nói: “Thật sự không phải Đông Dư Công chúa làm, lúc ngắm hoa nàng và bổn cung cách nhau rất xa, cho nên không có khả năng là nàng.”
Đông Dư cực kỳ vui vẻ, đắc ý nói: “Bổn Công chúa nói ta không phải là hung thủ, các ngươi đều không tin, bây giờ thì biết là đổ oan ta rồi chứ?”
Doãn Thục nghi dường như không tin: “Xưa nay Thần Phi nương nương thiện tâm, vậy mà hung thủ lại muốn đẩy người vào chỗ chết, có thể thấy người này lãnh khốc vô tình.
Nếu không đem hung thủ ra ánh sáng, sợ rằng hậu cung không thể an bình, cho nên ngài tuyệt đối đừng sợ gây chuyện mà nhẫn nhịn!”
Lời nói của nàng khiến các tiểu chủ đều nhất trí, Tề Mỹ nhân liên tục tán đồng: “Đúng vậy, đúng vậy, ngẫm lại cảm thấy thật vô cùng đáng sợ, trước khi người nào đó đến trong cung đều sóng yên gió lặng, nhưng hôm nay…Có trời mới biết ngày mai là người nào sẽ trúng độc.”
Đông Dư tức đến thẹn quá hóa giận, túm lấy vạt áo nàng ta: “Ngươi nói cái gì! Lời này của ngươi là có ý gì?”
Tề Mỹ nhân không hề sợ hãi, lớn tiếng nói: “Ai làm gì trong lòng tự biết! Có gan làm không có gan thừa….” Nàng còn chưa nói xong, Đông Dư đã tiến đến nắm lấy tóc nàng, rất nhanh hai người đã lao vào đánh nhau, hiện trường một cảnh hỗn loạn, Doãn Thục nghi vội tiến lên muốn kéo hai người ra.
“Đều dừng tay hết cho trẫm! Nhìn xem bộ dạng hai người các ngươi, quả thật làm mất mặt hoàng thất!” Thiên tử cực kì tức giận, gầm lên giận dữ uy hiếp hai người, họ đều ngừng tay chỉnh đốn lại dáng vẻ.
“Dù ai là hung thủ, trẫm đều nghiêm trị không tha!”
6.
Dùng hình lấy lời khai
Trải qua một buổi chiều, mọi người đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Hoàng thượng cũng muốn để Mạch Ca nghỉ ngơi thật tốt, nhất quyết để mọi người giải tán.
Khi mọi người phải đi, đột nhiên Doãn Thục nghi nhớ tới điều gì: “Không thể đi! Hung thủ này một khi ra khỏi cửa sẽ không tìm được nữa.”
Thấy mọi người đều nghi ngờ, nàng nói: “Hung khí không phải là một cây kim sao? Mà hung thủ đều ở trong chúng ta, vậy ngay tại đây soát người xem ai đang giữ cây kim không phải là được rồi sao?”
Hoàng hậu nghe xong cảm thấy cũng đúng, vừa sai người điều tra ngự hoa viên, vừa sắp xếp phòng để Xuân Trúc lục soát người của các phi tần và cung nữ đi cùng.
Trôi qua hơn một canh giờ cũng không phát hiện hung khí, cho đến khi phát hiện trên đầu Đông Dư có một cây kim thêu.
Nàng ta sợ hãi đến mức không nói nên lời: “Chuyện này….!không thể nào…”
Hung khí vừa xuất hiện, Đông Dư lại không thể phủ nhận.
Cứ cho là nàng ta luôn kiên trì bản thân bị hãm hại, nhưng Hoàng thượng vẫn nổi cơn giận dữ.
“Trẫm khách khí vì ngươi là Công chúa Lan quốc nên mới để trên dưới hậu cung đối đãi tốt với ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều, ở trong cung lên mặt ương ngạnh, náo đến hậu cung không được yên bình.
Không những thế, tâm địa ngươi còn ác độc, âm mưu giết người, ngày mai trẫm lập tức đưa ngươi trở về Lan quốc, nơi này không chào đón ngươi.”
Nghe vậy, mặt Đông Dư biến sắc: “Ta không muốn trở về! Hoàng thượng, cầu xin người, ta không thể trở về! Ta bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, trăm ngàn lần đừng đưa ta trở về.”
Hoàng hậu cũng khuyên: “Hoàng thượng bớt giận, đưa Công chúa về nhà mẹ là chuyện lớn, hay là đợi người nguôi giận rồi lại cùng triều đình cùng nhau quyết định?”
Doãn Thục nghi cũng nói: “Đúng vậy, thật sự rất muốn trả trở về, nhưng chúng ta chỉ có một cây kim châm, Lan quốc sẽ cho rằng chúng ta mưu hại.
Chi bằng để nàng ta tự khai nhận, đóng dấu lăn tay, như vậy sẽ không lo sau này không có bằng chứng.”
Từ nãy đến giờ Mạch Ca vẫn không nói gì, nàng liếc nhìn Doãn Thục nghi, tròng mắt nhẹ lay động rồi lại nhanh chóng che giấu đi.
“Đề nghị của Doãn Thục nghi không tồi, không có chứng cứ, nói người không tin.
Chi bằng để Lưu ma ma đưa nàng ta vào phòng thẩm tra, nhất định hỏi cái gì cũng ra.”
Đông Dư bị doạ kinh sợ: “Ngươi….các ngươi đây là nghiêm hình bức cung! Nếu hoàng huynh ta biết được, nhất định…”
Nhưng mà Hoàng thượng không còn kiên nhẫn, phất phất tay, hai tên cung nhân vội lôi nàng ta xuống.
Trong phòng thẩm tra, từng tiếng thét chói tai vọng ra, ngay lúc Lưu ma ma vui vẻ muốn cầm khẩu cung tới Hàm Phúc cung tranh công thì có cung nhân đến báo tin, Công chúa Đông Dư không chịu nổi tra tấn, đã chết rồi.
Mọi người vô cùng kinh hãi, như vậy chính là khiến chiến tranh hai nước bùng nổ, an ổn nhiều năm qua cứ như vậy mà bị hủy rồi sao?
Toàn bộ người ở đó đều hết sức hoảng loạn, Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng, chiếu cáo tất cả: “Việc tối nay không ai được hé miệng nửa lời, bằng không đều xử tử.
Ngày mai trẫm sẽ viết một lá thư đến Lan quốc, Công chúa Đông Dư trên đường bôn ba, không hợp khí hậu nên bị bệnh, lại nhớ nhà đến thương tâm, buồn bực không vui, bệnh ngày càng trầm trọng, thuốc và châm cứu đều không có công hiệu.
Đều nghe rõ chưa?”
Lại nói thêm: “Hoàng hậu giúp Công chúa Đông Dư chỉnh trang dáng vẻ, ít ngày nữa có khi Lan quốc sẽ đến đòi người.”
Mọi người không dám hé nửa lời, hồi lâu mới đồng thanh nói: “Vâng.”
7.
Ngữ Tâm
Trong tẩm điện chỉ còn lại Hoàng thượng và Mạch Ca, nàng chưa kịp mở miệng hắn đã trực tiếp lấp kín môi nàng.
Nụ hôn của hắn triền miên nóng cháy, như đang bị bao phủ bởi gió xuân ấm áp, làm người ta tê dại, rồi lại ấm áp thoải mái.
Tựa như vò rượu ngon chôn sâu trăm năm, dụ người uống một ngụm rồi một ngụm.
Mặc dù đã nhiều năm, cũng có thể say ngất trong thâm tình và ý vị.
Đến tận khi nàng xụi lơ trong lòng hắn, Hoàng thượng mới buông ra, lại thấy thần sắc nàng lo âu, thất thần: “Đang suy nghĩ tới lời của ta nói với nàng sau khi tỉnh lại sao?”
Mạch Ca gật đầu: “Chàng chỉ nói tám chữ: Tùy cơ hành sự, bắt quỷ trong hang.
Ta không hiểu đến cùng là như thế nào? Bây giờ Công chúa đó đã chết, ta chỉ sợ chiến tranh giữa hai nước thật sự bùng nổ, ta thật không đúng….” Hai nước vốn lấy hoà bình mà chung sống, nàng chính là tội nhân thiên cổ, tội nghiệt này cả đời nàng cũng không rửa được.
Không ngờ Hoàng thượng lại cười: “Có một số chuyện vẫn chưa nói với nàng, là sợ nàng lo lắng, bây giờ nên nói ra rồi.”
Tiễn Hoàng thượng đi rồi, Mai Tâm bưng chén thuốc đi vào, thấy chủ tử sững sờ nên không dám quấy rầy, chỉ cầm chén thuốc đứng sang một bên.
Lúc này, Ngữ Tâm đã thu dọn hành lí trở về Hàm Phúc điện.
Nàng thấy chủ tử sầu lo, bèn hiểu ý mà đứng phía sau Mạch Ca, xoa bóp vai cho nàng.
Ngữ Tâm khéo tay, lại am hiểu cách dùng lực, rất nhanh đã khiến khuôn mặt u sầu của Mạch Ca giãn ra, hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần để hưởng thụ.
“Ngữ Tâm, tay ngươi làm sao vậy?” Đột nhiên Mai Tâm hét lên, bắt lấy tay nàng ta đưa đến trước mặt Mạch Ca.
Chỉ thấy trên tay nàng ta nổi đầy bọc nước, từng mảng đỏ tươi, trông rất đáng sợ.
Mạch Ca nhíu mày, nhìn chằm chằm Ngữ Tâm hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bị bỏng sao?”
Nàng vội vàng sai Mai Tâm đem kim sang dược, thuốc mỡ và vải bố trắng đến, vừa cẩn thận bôi thuốc băng bó vừa dịu dàng nói: “Ngươi và Mai Tâm đều là người ta coi trọng, bất luận thế nào ta không mong các ngươi xảy ra chuyện, ngoại trừ chủ tớ, đối với ta, ở trong cung này các ngươi là người thân.”
“Nương nương….” Ngữ Tâm nghe xong khoé mắt lập tức ửng hồng, nước mắt rơi như mưa: “Nô tì…vẫn luôn cảm kích nương nương, nương nương đối xử với nô tì luôn tốt, nô tì….nô tì thề sống chết trung thành với nương nương!” Nàng ta cắn chặt môi, hồi lâu mới nói ra một câu như vậy.
Mạch Ca nắm lấy tay nàng ta, cười nói: “Đừng khóc, không phải là trở về rồi sao? Ở bên ngoài ngươi chịu ấm ức, nên ta xin lỗi ngươi, ta không nên đưa ngươi ra ngoài như vậy.
Ngữ Tâm, có thể tha thứ cho ta không?”
“Nương nương….” Ngữ Tâm càng khóc thương tâm hơn, nấc từng hồi: “Nô tì…nô tì chưa bao giờ oán nương nương, nhưng mà nô tì….nô tì thật sự xin lỗi người!”
Nàng ta giống như đã hạ quyết tâm, đột nhiên ngước mắt lên nhấn mạnh từng chữ: “Nương nương, đời này nô tì chỉ có một chủ tử là người.”
Giờ Dần, đèn đuốc trong Hàm Phúc cung đã tắt hết.
Trong thiên phòng Mai Tâm đã ngủ từ sớm, chỉ còn Ngữ Tâm nằm trên một cái giường khác liên tục trở mình không thể ngủ yên.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng mèo kêu, nàng khoác áo ra cửa, theo tiếng kêu mà đi.
Trong một góc khuất hẻo lánh, có duy nhất một người mặc áo đen che mặt đang đứng, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Người nọ lạnh giọng hỏi: “Những đồ vật đó đã xử lý ổn cả chưa?”
Ngữ Tâm có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng: “Đã xử lý…!xử lý ổn cả rồi.
Chỉ là…!nương nương người….!Có còn gặp nguy hiểm gì không?”
Hắc y nhân cười khẽ: “Đã đến nước này, ngươi vẫn còn trung thành ư? Ngươi yên tâm, sau khi việc thành, chủ nhân nhà ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Ngữ Tâm ngượng ngùng gật đầu: “Vậy….còn cha mẹ ta đang ở đâu?”
Hắc y nhân nhẹ phủi phủi bụi đất trên người Ngữ Tâm, lại cười: “Chỉ cần ngươi làm việc tốt, tất nhiên cha mẹ ngươi sẽ không có chuyện gì.”
8.
Chất vấn
Sáng sớm hai hôm sau, khi mọi vật thức giấc, Hoàng đế tập hợp chúng phi tần hậu cung và bá quan văn võ ở trước cửa Thái Hoà cung, chờ sứ thần Lan quốc đến đưa thi thể Công chúa Đông Dư về nước.
Bởi vì trong cung phong toả tin tức, canh phòng nghiêm ngặt đến nỗi một chữ cũng không thể lộ ra, cho nên quần thần trong triều cũng không biết nguyên nhân thật sự Công chúa Đông Dư chết là gì, chỉ âm thầm cảm thán Công chúa còn trẻ tuổi đã chết vì bệnh tật, thực sự khiến người ta vừa hận vừa thương.
Sứ thần Lan quốc phái tới là con trai của Thống lĩnh tướng quân Lan quốc – Lưu Dụ.
Hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ đường đường tuấn dật.
Hắn hành lễ với Hoàng đế đương triều, động tác thuần thục nhẹ nhàng, lời nói quả nhiên chân thành, không có nửa phần đi quá giới hạn.
Nhưng mà câu sau lại khiến người ta sửng sốt vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng Hoàng thượng, nói: “Gần đây, thần ở ngoài nghe được mấy lời đồn đại, cho nên cả gan hỏi bệ hạ, Công chúa Đông Dư đến cùng là vì sao hoăng thệ?”
Hoàng thượng cười nhàn nhạt: “Vì sao sứ thần hỏi như vậy? Chẳng lẽ là không tin trẫm?”
Giọng nói Lưu Dụ nghe có vẻ nhẹ nhàng, trong ánh mắt lộ ra một tia hung hiểm: “Ngoại thần nghe nói Công chúa Đông Dư không phải chết do bệnh mà là bị các người dụng hình đến chết! Vì tình nghĩa giữa hai nước, hôm nay ngoại thần muốn khai quan nghiệm thi!”
Câu này vừa nói xong, cả triều đều khiếp sợ chấn động.
Hậu cung là sợ hãi nhất, làm cách nào mà Lưu Dụ biết được ngọn nguồn như vậy? Các vị quan lại đều chấn động, nếu điều này là sự thật, vậy đó là mồi lửa khiến hai nước giao chiến!
Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?!
Lúc này, xác chết của Đông Dư nằm trong quan tài Tử Tinh đã bị đưa đến khoảng đất trống trước điện Thái Hoà.
Lưu Dụ vẫy tay ra phía sau, từ trong đội ngũ sứ thần bước ra một quan thái y.
Hắn cẩn thận kiểm tra xác chết, dù rằng Hoàng hậu đã che giấu miệng vết thương của xác chết, nhưng không thể qua mắt được thái y khám nghiệm, hắn xác nhận Công chúa chết oan uổng.
Bá quan văn võ biến sắc, đây chính là Công chúa Lan quốc, vậy mà chết vì tư hình trong hậu cung, trận chiến tranh này không thể nào tránh khỏi.
Quả nhiên, Lưu Dụ nổi giận: “Quý quốc hoàn toàn không đặt Lan quốc vào mắt ư? Các ngươi quá bạc tình bạc nghĩa, bộ mặt dối trá, nói là cưới Công chúa chúng ta, thật ra là xem thường chúng ta.
Ta đây lập tức trở về bẩm báo bệ hạ, người đừng cho là Lan quốc ta dễ ức hiếp.”
Trông thấy hiện trường hỗn loạn, Hoàng hậu cau mi nghiêm mặt nói: “Đích thực chúng ta nói dối, đó là vì bận tâm cho mặt mũi Lan quốc.
Nếu đã không che giấu được, bổn cung sẽ nói cho ngươi nghe, Công chúa Lan quốc hạ độc mưu hại phi tần, tội đáng xử tử.”
“Ngươi nói cái gì?” Lưu Dụ nhíu mày, chợt cười lạnh: “Dùng một cái tội danh vô cớ là muốn đuổi Lan quốc ta về sao? Ta ngược lại muốn nghe thử, các ngươi bẻ cong sự thật thế nào?” Hiện tại hắn một câu ngươi một câu ta, hoàn toàn phân chia rạch ròi khoảng cách giữa hai nước.
Xuân Trúc nói ra toàn bộ sự tình, nhưng Lưu Dụ cũng không phục.
“Từ nhỏ ta đã quen biết với Công chúa, ngay cả con kiến nàng còn không nỡ đạp.
Các ngươi nói nàng tâm địa ngoan độc, rõ là đổi trắng thay đen.
Ta ngược lại nghi ngờ, không chừng vị Thần Phi kia tự mình hạ độc rồi hãm hại Công chúa? Còn nữa, ở tẩm điện của Công chúa các ngươi chưa hề phát hiện ra độc dược, vậy tẩm điện Thần Phi đã tra xét chưa?”
Chỉ chứng Mạch Ca, Hoàng thượng nhịn không nổi, lạnh lùng nói: “Sứ thần xin đừng vội vàng định tội như vậy!”
Lưu Dụ lại bắt lấy câu này: “Chẳng lẽ Hoàng thượng thiên vị Thần Phi sao?”
Mạch Ca vẫn chưa từng nói gì rốt cuộc cũng mở miệng, nàng bình tĩnh hỏi: “Nếu Lưu sứ thần có nghi ngờ, bổn cung đồng ý cho người lục soát cung.”
Hoàng thượng thẳng thừng cự tuyệt: “Chuyện này sao được? Nơi hậu cung làm sao cho nam nhân đặt chân vào?”
Vẫn là Hoàng hậu khuyên nhủ: “Việc này liên quan với đại sự tồn vong quốc gia, tuy không hợp quy củ nhưng không cần để ý, chứng minh Thần Phi trong sạch quan trọng hơn.”
Lúc này Hoàng thượng mới gật đầu, điều tất cả người liên quan lũ lượt từ Thái Hoà điện đến Hàm Phúc cung.
Do là chuyện liên quan đến phân tranh hai nước, đồng ý hai bên phái mười người vào điện lục soát, giám sát lẫn nhau, đề phòng có ý định hãm hại.
Hơn một canh giờ trôi qua nhưng không hề lục soát được độc dược gì cả, lại thấy trán Lưu Dụ ứa mồ hôi lạnh, trong miệng còn lẩm bẩm: “Sao lại không có? Sao có thể như vậy?”
Đúng lúc này, cung nữ Uyển Nhi của Doãn Thục nghi bỗng nhiên té ngã, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, dùng sức gãi toàn thân, máu thịt lẫn lộn.
Các phi tần kinh hãi, đây…đây không phải là biểu hiện của trúng độc Thị Huyết hay sao?
9.
Chân tướng
Độc của Thị Huyết đáng sợ thế nào mọi người đều biết.
Trong vòng một canh giờ không có thuốc giải, ngũ tạng lục phủ biến thành máu mà chết.
Biểu tình của Uyển Nhi vô cùng thống khổ, vẻ mặt dữ tợn, da thịt trên mặt sắp bị tay nàng cào xuống, đột nhiên nàng ta bắt lấy Doãn Thục nghi, túm váy cầu xin: “Tiểu…tiểu thư….cho ta thuốc giải…mau…!mau cứu ta…”
Doãn Thục nghi đẩy nàng ta ra, vẻ mặt phẫn nộ: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Không đợi nàng ta nói xong, đã thấy Uyển Nhi thống khổ đứng lên, nhắm thẳng tẩm điện Doãn Thục nghi mà chạy đi.
Hoàng hậu vội sai người đi theo, qua hồi lâu đã thấy nàng ta bị cung nhân trói giải đến, mà nàng ta đã hoàn toàn hồi phục, giải được Thị Huyết.
Hoàng hậu giận dữ hỏi: “Sao lại thế này?”
Cung nhân áp giải vội nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương, bọn nô tài đi theo nàng ta thì thấy nàng ta lấy ra trong tẩm điện một bình thuốc, sau khi uống xong thân thể liền khôi phục như lúc ban đầu.
Khi bọn nô tài muốn cướp bình thuốc thì nàng ta đột nhiên dùng công phu, bọn nô tài phải phí chút sức lực mới có thể áp chế nàng ta.”
Uyển Nhi tự biết đã bại lộ, nhanh chóng thừa nhận: “Độc Thị Huyết là của nô tì, cũng là nô tì hại Đông Dư Công chúa, tất cả đều do nô tì làm.” Không sai, người mặc áo đen che mặt chính là Uyển Nhi.
Nàng ta vốn tưởng có cha mẹ Ngữ Tâm làm con tin, Ngữ Tâm sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc.
Không ngờ Ngữ Tâm không hề giấu độc Thị Huyết trong tẩm điện Hàm Phúc cung, càng làm cho người ta tức giận chính là Ngữ Tâm còn bôi độc Thị Huyết lên áo ngoài, tối hôm qua lúc nàng ta vỗ vai Ngữ Tâm, bàn tay đã dính chất độc.
Mới vừa rồi Ngữ Tâm nói chuyện riêng với nàng ta đã dùng châm đâm vào bàn tay nàng ta.
Ánh mắt Lưu Dụ loé lên, nhếch môi cười khẽ: “Tuy không phải Thần Phi nhưng cũng là người trong hậu cung các ngươi hãm hại.
Bất kể là ai, liên minh giữa hai nước đến đây hoàn toàn chấm dứt, ta sẽ báo cáo đến bệ hạ xuất binh lấy lại công đạo cho Đông Dư Công chúa.”
Mạch Ca lại không để ý đến Lưu Dụ, nhìn về phía Uyển Nhi: “Ngươi nói ngươi là chủ mưu, vậy vì sao lúc trúng độc lại đến chỗ Doãn Thục nghi xin thuốc giải?”
Uyển Nhi ngẩn người, ấp úng nói: “Nô tì…!Nô tì chỉ là….”
Mạch Ca ngắt lời nàng ta, trừng mắt nhìn Doãn Thục nghi: “Bởi vì chủ mưu chính là chủ tử của ngươi.”
Doãn Thục nghi làm như vô tội nói: “Thần Phi nương nương, nói chuyện phải có chứng cứ.
Nàng ta tuy là cung nữ của tần thiếp, nhưng tần thiếp không biết chuyện gì cả.”
Mạch Ca cười giễu, chậm rãi nói: “Ngày ngắm hoa hôm ấy tuy là Đông Dư Công chúa đứng gần ta nhất nhưng cả buổi nàng ta đều đặt sự chú ý lên bông hoa, chỉ có ngươi từ đầu đến cuối thờ ơ với mai hồng tâm, mà lúc ấy ngươi đứng phía sau nàng, cho nên ngươi đẩy nàng đi, vừa làm loạn tầm mắt bổn cung, vừa để Uyển Nhi đứng bên cạnh Đông Dư đâm kim vào ngón trỏ của bổn cung.”
Sắc mặt Doãn Thục nghi vẫn không hề thay đổi, vẫn một mực mỉm cười.
Mạch Ca tiếp tục nói: “Vốn dĩ bổn cung tưởng rằng ngươi hạ độc chỉ vì muốn hại Công chúa.
Cho đến khi Mai Tâm theo dõi Uyển Nhi mới phát hiện ra ẩn tình phía sau.
Phụ thân ngươi chẳng qua chỉ là một quan Ngũ phẩm Thông chính tư tham nghị nhưng mẫu thân ngươi lại là con gái của thương nhân lớn ở quận Cao Khâu thuộc Hựu châu, dựa vào tiền tài đó, ngươi ở trong cung bốn năm đã mua chuộc được cung nhân, tìm hiểu tin tức, chính là vì ngày hôm nay.”
“Chỉ cần Công chúa Đông Dư chết ở hậu cung bổn quốc, chắc chắn chiến tranh sẽ bùng nổ.
Doãn gia ngươi ở Lan quốc sẽ trở thành công thần trụ cột, đúng không?”
Lời này nói xong, sắc mặt Doãn Thục nghi có hơi khó coi, nhưng nàng vẫn không chịu thua: “Ngươi ngậm máu phun người.”
“Thật sao? Vậy ra đó là lý do ngươi phái người giết bổn Công chúa?!” Một tiếng quát chói tai từ phía sau vang lên, khi mọi người nhìn thấy đều hít vào một tràng khí lạnh.
Đó lại là Đông Dư Công chúa đã chết.
Doãn Thục nghi sợ đến mức dại ra, run run: “Ngươi….không phải là ngươi….
“
Đông Dư cười khẽ: “Cho rằng ta đã chết đúng không? Nằm trong quan tài đó chỉ là một thi thể đeo mặt nạ da người mà thôi.
Thật ra ta vẫn luôn đứng ở trong đám người kia xem ngươi diễn kịch ra sao.
Tất cả đều do bổn Công chúa và Thần Phi thiết kế một cái bẫy, dụ ngươi mắc câu.”
Doãn Thục nghi trừng mắt, nhận ra mọi chuyện đồng thời oán hận nhìn chằm chằm Mạch Ca: “Thì ra ngươi đã sớm biết.”
Mạch Ca cười đáp: “Đúng vậy, ngày đó giải độc xong ta liền đoán được là ngươi.”
Vốn dĩ Mạch Ca cũng không hề chú ý tới nàng ta, cho đến khi Doãn Thục nghi chỉ ra và khẳng định Đông Dư là hung thủ.
Doãn Thục nghi xưa nay không tranh giành với ai, càng không để tâm đến chuyện gì, ấy vậy mà Mạch Ca trúng độc nàng ta lại quan tâm hơn ai khác.
Ở hậu cung xưa nay, chuyện không liên quan mình thì không nên nhúng tay nhưng hành vi của nàng ta ngày hôm đó lại quá khác thường.
Mạch Ca nghiêm túc nhớ lại lúc ngắm hoa, mọi người đều chỉ quan tâm mai hồng tâm, chỉ có nàng ta từ đầu đến cuối không nhìn lấy một lần.
Quả thực, sau khi nàng đề nghị soát người đã phát hiện trên đầu Đông Dư có giấu kim châm, rõ ràng là khi Doãn Thục nghi khuyên nhủ đã thừa cơ để vào trong tóc của Đông Dư.
Cũng ngay lúc đó, Mạch Ca để Xuân Trúc và Đông Dư hợp tác diễn một vở kịch, dụ nàng ta lộ diện.
Ngay cả Ngữ Tâm, Uyển Nhi dùng cha mẹ để ép buộc, nàng mới chịu làm việc.
Nhưng nàng thẹn với Mạch Ca, đêm đó kể ra tất cả sự tình, cũng nói ra Doãn Thục nghi muốn giấu độc Thị Huyết trong Hàm Phúc điện hãm hại Mạch Ca.
Nàng còn cố ý nói dỗi với Uyển Nhi, cũng lén bôi độc Thị Huyết lên áo ngoài, để Uyển Nhi dính độc dược lên tay.
Cũng là nàng dựa theo lời Mạch Ca dặn, khi lục soát ở trong cung tìm cơ hội đâm kim lên bàn tay Uyển Nhi, chỉ có khiến Uyển Nhi trúng độc đi tìm thuốc giải, Doãn Thục nghi mới bị lộ.
Mà Hoàng thượng, Đông Dư tự động vào cung giúp nàng diễn kịch, Mạch Ca không hiểu rõ mục đích của nàng ta, chính Hoàng thượng nói cho nàng nghe.
Thì ra việc Đông Dư vào cung không phải hoà thân, mà là phụng lệnh Chiêu Dương điều tra dư đảng làm phản của Lan quốc.
Đông Dư tiếp tục nói: “Do không có chứng cứ, chỉ biết loạn đảng có tiền tài cung ứng mua binh khí và lương thảo, vậy mà lại không điều tra ra ai là người cung cấp tiền tài này, cho đến khi có một phong thư gây chú ý, trên đó đề cập đến hậu cung này.
Vì tránh bứt dây động rừng, Hoàng hậu Lan quốc lấy lí do hoà thân chỉ đích danh ta đưa tới đây, mà ta cũng cố ý tỏ ra ương ngạnh kiêu ngạo để che giấu mục đích.”
“Ngươi lợi dụng thuốc độc của Lan quốc muốn sát hại Thần Phi, Hoàng đế sủng ái Thần Phi sẽ giết ta cho hả giận, như vậy có thể dẫn phát chiến tranh.
Không ngờ thị nữ ta có thể giải độc, phá hỏng kế hoạch của ngươi, trong lúc ngươi không nghĩ ra kế sách, Thần Phi nhận định ta là hung thủ, vì thế ngươi đề nghị đưa ta đến phòng dùng hình, thật ra đã sớm mua chuộc người giết ta.
Biết được ta chết rồi, ngươi ngày đêm truyền tin đến đồng bọn ở Lan quốc, nói cho họ biết kế hoạch thực hiện theo dự tính.
Mà kẻ đó, chính là Lưu Dụ.”
Doãn Thục nghi trợn trừng mắt, ra sức lắc đầu: “Không, không phải hắn.”
Ánh mắt Đông Dư trở nên sắc bén, ép hỏi nàng: “Vậy là ngươi thừa nhận ngươi làm?”
“Ta….!ta…”
Đông Dư chẳng hề để ý mà chỉ chú tâm thưởng thức chiếc vòng vàng nạm Cửu Long châu trên tay, xinh đẹp cười: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao những cung nhân ngươi mua chuộc đều đã khai ra, mà lá thư ngươi viết cho Lưu Dụ cũng ở trong tay bổn Công chúa, chứng cứ xác thực, ngươi không thoát được đâu.”
10.
Nghĩa muội
Lúc này Lưu Dụ đã bị dọa đến nỗi hồn phi phách tán, vẫn còn kiên quyết phủ nhận: “Công chúa, ta vốn dĩ không quen biết nàng ta mà! Nàng ta không hề có quan hệ gì với ta cả! Nàng ta mưu hại cung phi là chuyện của nàng ta, ta vừa tới nơi này thôi, làm sao quen biết nàng ta chứ?”
Doãn Thục nghi cũng gật đầu: “Đúng, tất cả đều không liên quan đến hắn, chúng ta không hề biết nhau.
Việc ta làm đều vì muốn trả thù Công chúa ngươi!”
Mày liễu của Đông Dư cau lại, thở dài thật mạnh: “Aizz, một kẻ si tình bị người bội bạc, ngươi đáng thương quá, đến bây giờ còn muốn bảo vệ hắn.
Nói thật cho ngươi biết, Hoàng huynh đã hứa gả Tam muội cho hắn, tháng sau hắn đã trở thành phò mã gia, sao còn nhớ đến ngươi nữa? Ngươi thật sự cho rằng hắn yêu ngươi sao, hắn chỉ là nhắm vào gia tài bạc triệu của ngươi, nhắm vào Lưu gia để giúp hắn mưu phản mà thôi.”
“Ngươi nói cái gì?” Doãn Thục nghi không dám tin mà nhìn chằm chằm Lưu Dụ, ánh mắt oán hận giống như muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén, hai mắt đỏ bừng mà rít gào: “Ngươi gạt ta! Sao ngươi có thể lừa gạt ta như vậy?! Trước đây ngươi nói chỉ cần hai nước giao tranh, Lan quốc sẽ trong loạn ngoài loạn, ngươi sẽ mượn cơ hội đó chiếm hoàng cung, rồi mời Thanh quốc giúp đỡ cuộc chiến, ngươi sẽ cưới ta làm Hoàng hậu, tất cả đều là lừa gạt ta sao?”
Nàng đau đớn mà gào lên: “Ngươi lừa gạt ta, ta cũng muốn khiến ngươi tuyệt vọng.”
Nàng cười như phát điên: “Trong tay ta có tất cả chứng cứ mưu phản của ngươi, ta sẽ phơi bày tất cả….ha ha ha…”
Lưu Dụ không nén nỗi tức giận, trừng mắt hung ác: “Đúng là điên loạn! Ngươi nghĩ ta sẽ cưới nữ nhân đê tiện như ngươi sao? Ngươi là cái thá gì? Hoàng đế Thanh quốc đã đồng ý gả Công chúa cho ta, cả Lan quốc và Thanh quốc đều sẽ là của ta.”
Hoàng thượng không còn muốn nghe nữa, hạ lệnh giải hai người họ đi.
Trải qua một trận hỗn loạn như vậy, tất cả mọi người đều chỉ biết đứng nhìn, rồi lại thở dài nhẹ nhõm, coi như tránh được cảnh hai nước giao chiến.
Sau khi Đông Dư cung kính hành lễ với Hoàng thượng xong, nói: “Hoàng thượng, ta sẽ đưa tên tội phạm quan trọng Lưu Dụ này về Lan quốc phục mệnh, cũng sẽ giải thích tất cả sự tình cho Hoàng huynh nghe, tin chắc Hoàng huynh sẽ cảm tạ sự tương trợ của quý quốc.”
Long nhan nở nụ cười: “Công chúa không cần khách khí, chúng ta sắp sửa trở thành người một nhà rồi!”
Mạch Ca không hiểu: “Hoàng thượng nói vậy là sao?”
Ánh mắt thâm sâu của Hoàng thượng nhìn nàng cười, sau đó cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại Đông Dư và Mạch Ca.
Đông Dư vui vẻ khoác tay lên vai Mạch Ca, giống như dáng vẻ của hai huynh đệ chí cốt: “Tỷ tỷ, sau khi ta đi người đừng quá nhớ thương ta nha.”
Mạch Ca dùng ngón trỏ ấn nhẹ lên giữa trán nàng ấy, cười nói: “Nhìn dáng vẻ này của muội có chỗ nào giống một Công chúa, còn tưởng là một cô nương lưu manh đó.”
Đông Dư tinh nghịch thè lưỡi, đúng lý hợp tình mà nói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là tỷ muội kết nghĩa, không phải nên thể hiện một chút sao? Hơn nữa, muội cũng chỉ thể hiện ở trước mặt tỷ, còn nhớ trước đây vừa tới hậu cung, muội nhìn là đã thấy thích tỷ, đáng tiếc là phải diễn kịch, không có cách nào mới phải nhắm vào tỷ.
Nói đi cũng phải nói lại, tỷ tỷ cảm thấy khả năng diễn xuất của ta thế nào? Có phải là rất có thiên phú không?”
Mạch Ca đành chịu, vốn tưởng rằng nàng là một cô nương kiêu căng, chẳng ngờ lại là một đứa nói nhiều.
Chẳng qua, nàng rất thích Đông Dư như vậy.
Bỗng dưng nhớ ra, nàng hỏi Hoàng thượng: “Trở thành người một nhà nghĩa là sao?”
Đông Dư tròn mắt giả vờ, cười xấu xa nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ ghen tị à? Nói cho cùng ta vẫn phải hoà thân nha…”
Nhìn Mạch Ca ngơ ngác, nàng vỗ tay cười to: “Doạ tỷ rồi, nói đùa thôi, muội không thèm tranh giành tỷ phu đâu!” Dừng lại một lát, gương mặt nhỏ xinh có chút hồng lên, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: “Huống hồ, ta đã có người trong lòng rồi….Hắn…hắn đã thỉnh chỉ cầu thân với tỷ phu rồi…”
“Phu quân là ai?”
Câu hỏi này khiến cô gái nhỏ chậm chạp không trả lời, thẹn thùng đến nỗi muốn giấu cả khuôn mặt đi.
Mai Tâm nhịn không được nói: “Còn ai khác ngoài người đã hộ tống Công chúa từ Lan quốc đến đây, chính là Tống tướng quân, Tống Liên Thành đó!”
Mạch Ca nghe vậy cũng vui lây.
Tống thị là gia tộc trung liệt, phụ mẫu của Tống Liên Thành tử trận sa trường, Hoàng thượng vì ghi ân Tống gia đã phong hắn là Hoài Dương hầu, tuy Đông Dư gả cho thần tử nhưng phẩm chất Tống Liên Thành ưu tú, là một người ôn hoà hiền hậu.
Đông Dư nắm lấy tay Mạch Ca: “Đợi sau khi muội trở về sẽ thành thân với hắn, đến lúc đó tỷ tỷ nhất định phải đến uống rượu mừng!”
Mạch Ca mỉm cười gật đầu: “Được, ta nhất định đến.”
Nàng nhìn theo bóng Đông Dư rời đi, ngay lúc bóng dáng nàng sắp biến mất ở phía trước, Đông Dư đột nhiên quay lại hô to: “Đúng rồi, Chiêu Dương Hoàng tẩu nói ta tiện thể nhắn với tỷ, nói rằng quá khứ đã qua rồi, trên đời này không có chuyện ai đúng ai sai, chỉ có quên được hay không quên được.
Tẩu ấy còn nói, tẩu ấy đã sớm bỏ qua, hy vọng tỷ không trách tẩu ấy.”
Mạch Ca cười, đúng vậy, thế gian đủ mọi điều hoang đường, thật giả đúng sai, âu cũng là do chấp niệm, cần gì phải cố chấp không buông.
Nàng ngẩng đầu, ngày xuân tươi đẹp diễm lệ thế này, bèn nói với Mai Tâm: “Mấy khi thời tiết đẹp thế này, đi, dẫn Hoà nhi đi thả diều thôi.”.