THÂM CUNG HỖN LOẠN - Chương 20: Chương 20
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Nói như vậy thì cái bệnh nhìn nàng kiểu gì cũng không vừa mắt của Hoàng đế là do nàng lễ nghĩa không chu toàn à?
Anh Minh nhớ lại một chút, ngày đó ở trên đường nhỏ của Thọ An cung, hình như đúng là nàng đã nói chờ nàng hết choáng váng thì sẽ đi Dưỡng Tâm điện nhận tội, kết quả Thái hoàng Thái hậu ân chuẩn cho nàng nghỉ hai ngày, bởi vì quá thoải mái nên nàng đã quên mất chuyện này. Nhưng nếu Hoàng đế chỉ vì cái này mà canh cánh trong lòng, có thể thấy được hắn là người nhỏ nhen lại thích để ý vào chuyện vụn vặt. Tính tình đã không tốt nhưng lại là người có quyền nhất trên đời, Anh Minh cảm thấy bàng hoàng, thật sự là quá khó để xây dựng quan hệ mà, nếu không phạt nàng học quy củ thì cũng là muốn móc mắt nàng. Khó trách người ta nói sống trong cung quá khó khăn, chỉ riêng việc ứng phó với Hoàng đế thôi cũng đủ làm cho người ta lúng túng rồi.
Bây giờ Thái hoàng Thái hậu đã chỉ cho nàng một con đường, vậy cứ theo đó mà làm đi. Anh Minh nói vâng: “Vạn tuế gia phái Chu thái y đến xem bệnh cho nô tỳ, nô tỳ cần phải khấu tạ thiên ân.”
Thái hoàng Thái hậu cao giọng, dáng vẻ có chút giật mình: “Sớm nên tạ ơn mới đúng chứ, sao ngươi lại kéo dài tới bây giờ?”
Anh Minh cười ngượng: “Lão Phật gia, Vạn tuế gia thiên uy lẫm liệt, nô tỳ có hơi sợ… Vài lần muốn tạ ơn nhưng mà Vạn tuế gia không thèm quan tâm tới nô tỳ, nô tỳ còn chưa mở miệng, chủ tử đã “đánh” cho nô tỳ nhụt chí mất rồi.”
Đây cũng là một vấn đề khó khăn, da mặt cô nương nhà người ta mỏng, huống hồ nàng lại không có lòng trèo cao giống như người khác. Nàng ứng phó với Hoàng đế hoàn toàn là xuất phát từ nô tài thuần phục chủ tử, nếu không có một tầng quan hệ này, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không nguyện ý để tâm gì đến Hoàng đế. Hoàng đế thì sao, là người vô cùng tôn quý, không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, huống hồ trong đó lại thêm cả mâu thuẫn ở tiền triều, cho nên cũng lãnh đạm với Anh Minh, thậm chí còn có chút bắt bẻ.
Hai người cứ như vậy, muốn ở cùng một chỗ không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu chỉ lựa chọn phi tần thì cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy, ném vào trong cung nào đó, cho một gian phòng, bao ăn bao uống là xong. Nhưng hôm nay là chọn kế Hậu cho Hoàng đế, dù địa vị không được kính trọng như nguyên Hậu, nhưng đó cũng là nhất quốc chi mẫu, xưng phu thê với Hoàng đế. Bây giờ Hiếu Tuệ Hoàng hậu mới mất, trong triều sóng ngầm trùng trùng điệp điệp, đưa Anh Minh tiến cung, thứ nhất là trấn an Tiết Thượng Chương, tốt xấu gì cũng theo ý của hắn ta cất nhắc nghĩa nữ của hắn; thứ hai là sau này mới chọn người thì sẽ tạo nên nhiều tranh đấu, trần ai lạc định [1], bá quan văn võ trong triều cũng sẽ ổn định lại. Về phần tên Nạp Tân kém năng lực kia, lúc này phần lớn là đang duỗi cổ nhìn xem, nhỡ đâu khuê nữ của hắn đắc thế thì không phải là đắc ý được làm Quốc trượng rồi sao. Để bọn họ nội đấu có thế tiết kiệm vài mưu kế cho Hoàng đế.
[1] Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Cho nên hai người bọn họ phải thành đôi, Thái hoàng Thái hậu cũng phải suy nghĩ vài ngày mới hạ quyết tâm cho quyết định này, không cần biết câu nệ thế nào, chỉ cần xem biểu hiện có thể chấp nhận được thì là được rồi, đầu tiên sinh Hoàng tử để củng cố triều cương, còn cái khác sau này hãy nói. Cho nên Thái hoàng Thái hậu ra sức tác hợp: “Trên mặt Vạn tuế gia nhà chúng ta nhìn thì hờ hững, thật ra trong lòng lại nóng hầm hập đấy. Chỉ là hắn không thích tùy tiện lấy lòng người khác, trước đây tính Hiếu Tuệ Hoàng hậu quá cứng rắn, nếu có thể giống như ngươi đây, bỏ được mặt mũi, nguyện ý ôn hòa nói lên hai câu vuốt ve an ủi thì lo gì phu thê không hòa thuận.”
Anh Minh chớp mắt một cái, nghĩ thầm mình cũng đâu có nói gì vuốt ve an ủi đâu, chỉ là biết kẹp đuôi làm người, nô tỳ ngắn nô tỳ dài, làm bùn dưới chân người ta mà thôi. Nếu nói Hoàng đế mặt lạnh tim nóng, nàng cũng không nhìn ra đấy, Thái hoàng Thái hậu tô son trát phấn cho hắn, Anh Minh chỉ có thể liên tục gật đầu: “Lát nữa nô tỳ lập tức đi tạ ơn Vạn tuế gia, chỉ sợ chủ tử bận việc quân cơ, không rảnh mà triệu kiến nô tỳ.”
Kiểu nói này làm Thái hoàng Thái hậu cũng có chút phát sầu: “Hoàng đế hắn cũng bận bịu, ngày thường trừ thỉnh an sáng sớm ra, ta muốn gặp hắn cũng không dễ dàng. Nhưng mà trong thiên hạ không có việc gì khó, chỉ cần ngươi có lòng cầu kiến ắt sẽ thành, lúc này không gặp thì chờ lúc khác. Ngươi là người trong Từ Ninh cung của ta, Hoàng đế nể mặt ta, không gọi ngươi vào cửa cũng không được.”
Anh Minh nhún người, cười nói vâng: “Hoàng thượng không gặp nô tỳ, nô tỳ sẽ chờ ở ngoài cửa cung, không gặp được Hoàng thượng nô tỳ sẽ không trở lại.”
Thái hoàng Thái hậu nghe xong thì nói nàng có lòng kiên trì, trẻ con dễ bảo, ra sức khen nàng một hồi.
Anh Minh nghe khen một lượt xong thì chậm chạp đi ra ngoài, Tùng Cách hỏi chủ tử làm sao vậy, nàng nói không có gì: “Chúng ta phải đi một chuyến qua Dưỡng Tâm điện.”
Dưỡng Tâm điện là chỗ Hoàng thượng xử lý chính sự và nghỉ ngơi, lúc này đi? Không phải vừa mới gặp Hoàng thượng à.
Đương nhiên, Tùng Cách không dám hỏi nhiều, đỡ chủ tử ra khỏi cửa Từ Ninh cung. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa cung lại thấy ngỡ ngàng, các cung điện ở trong cung đều na ná như nhau, ngói lưu ly, tường đỏ, Tùng Cách hỏi: “Chủ tử, người biết đường à?”
Anh Minh thực bối rối, chỉ về hướng tây: “Chỗ ấy là hướng đi Thọ An cung của Thái hậu, đi về phía đông, ta nhớ được thừa liễn [2] của Vạn tuế gia là đi hướng đó.”
[2] Thừa liễn: Xe riêng của vua.
Vậy thì đi về hướng đông thôi, đường hẻm trùng trùng điệp điệp, đi một đoạn lại có một cái cửa trên tường. Lúc đầu còn hỏi đường thái giám đứng trực, về sau hoàn toàn giống như quỷ đụng tường, bị lạc hết phương hướng.
“Chủ tử, chúng ta sẽ không bị lạc luôn ở trong cung chứ! Trước kia nhìn qua sông đào bảo vệ thành đã cảm thấy Tử Cấm Thành thật to lớn, bây giờ vào đây rồi, sao lại có nhiều phòng giống nhau như thế! Nô tỳ cảm thấy, chắc cả đời này chúng ta cũng không tìm được Dưỡng Tâm điện đâu.”
Anh Minh nói không đâu: “Chúng ta vừa đi vừa nhìn, nếu gặp người thì nhờ hắn giúp dẫn đường cho chúng ta, không lo tìm không ra.”
Thế là hai người giống như phiêu bạt trong hoang mạc, càng đi càng vắng vẻ, càng chạy càng hồ đồ. Từ Từ Ninh cung đi về phía nam có một vườn hoa lớn, đi tắt một đường qua Trường Tín môn, lại đi về phía nam là Nam Thiên môn, chỗ ấy cách Nội Vụ phủ không xa.
Thấy được người đến người đi, cuối cùng Anh Minh không còn hoảng hốt, nàng nói: “Chỗ kia nhiều thái giám, chúng ta tìm người hỏi một chút.” Từ từ đi qua, khu đó đông như trẩy hội mà không có gác cổng, đứng từ ngoài lan can nhìn vào, chếch phía đối diện treo tấm biển Nội Vụ phủ. Xuôi hành lang theo hướng bắc có một tấm bảng gỗ thật to trên đó viết ba chữ to “Khâm Công xử”.
Tim Anh Minh nhảy lên một cái, Khâm Công xử này dưới sự quản lý của Nội Vụ phủ, Hải Ngân Đài đang làm ban sai ở chỗ này. Nàng đột nhiên đi đến nơi này, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng thế giới này lớn như vậy, sao quanh đi quẩn lại dường như lại không lớn tới thế.
Tùng Cách cũng nhìn thấy, nàng ngập ngừng gọi: “Chủ tử…”
Anh Minh ừ một tiếng: “Đi nhanh lên đi, sợ là càng đi càng xa, theo đường cũ mà về.”
Không dám dừng lại thêm chút nào nữa, trong lòng nàng còn ảo não, làm sao mà lại đi tới nơi này chứ. Mới đi không được bao xa thì trông thấy Đổng Phúc Tường chạy hồng hộc đến, nói một mạch: “Cô nương đi lạc rồi. Lỗi của ta, ta mới vừa đi phía bắc một chuyến, lúc cô nương đi ra ngoài ta không có ở đấy, mấy đứa đáng chém kia cũng không biết dẫn cô nương đi.” Vừa nói vừa dẫn đường: “Ngài đi đường vòng mất rồi, Dưỡng Tâm điện ở gần Từ Ninh cung, cách Đầu Sở điện của ngài càng thêm gần. Về sau nếu ngài tìm Hoàng thượng, từ Đầu Sở đi hướng bắc, có cái Từ Tường môn, đi qua đó, cách một bức tường chính là phòng phía tây của Dưỡng Tâm điện rồi. Chỉ là không có cửa hông thông thẳng vào, ngài vẫn phải đi về phía nam, rẽ một cái là đã nhìn thấy cửa vào Dưỡng Tâm điện luôn.”
Anh Minh bị hắn nói đến đau cả đầu, từ trước đến nay nàng không giỏi nhớ đường, cửa này cửa kia, thật sự quá phí tinh thần.
“Ối, bất giác đã đi xa như vậy rồi sao.” Nàng cười ngượng ngùng: “Ta còn mới nói với Tùng Cách nếu không có ai đến đón chúng ta thì sợ là ngay cả đường về cũng không tìm được.”
Đổng Phúc Tường cười xòa nói không thể: “Trong cung này khắp nơi đều có người, nhất định không lạc được. Nhưng mà nhiều người phức tạp, về sau cô nương muốn đi chỗ nào cứ phân phó nô tài một tiếng, nô tài ở trong cung đã nhiều năm, dẫn đường cho cô nương đảm bảo không lạc được.”
Đổng thái giám này quả thật được không ít lợi lộc từ Nạp Công gia, cộng thêm hiểu rõ tương lai vị này tiền đồ vô lượng, bởi vậy hầu hạ vô cùng tận tâm. Tất nhiên Anh Minh biết ơn lòng tốt của hắn, nói: “Về sau còn phải làm phiền am đạt [3], ta có chỗ nào không rõ xin được chỉ điểm nhiều hơn. Như hôm nay đi lạc đường…”
[3] Am đạt: Tiếng Mãn, ý chỉ đồng bọn, bằng hữu, người thuộc phe mình, một cách gọi tôn trọng. Trong truyện này, tác giả dùng xưng hô am đạt là chỉ công công.
Đổng Phúc Tường nói không sao: “Không phải chỉ đi lạc một chút thôi sao, ai vừa mới tiến cung mà chả như vậy, một thời gian sau là ổn thôi.” Nói xong chỉ về phía trước: “Cô nương, đó chính là Dưỡng Tâm môn, lúc về đi thẳng qua Long Tông môn là đến Từ Ninh cung rồi, lúc này sẽ không đi nhầm nữa.”
Anh Minh khom người đa tạ hắn, Đổng Phúc tường vội rũ tay áo đáp lễ, cung kính đi lùi ra Nội Hữu môn.
Mưa vẫn còn đang rơi, mặc dù không lớn nhưng lại dày đặc, tụ trên dù vải dầu, thuận thế nhỏ từng giọt xuống dưới. Anh Minh đứng ở ngoài cửa, trong lòng có chút sợ hãi, Dưỡng Tâm điện không có quy chế cao như Càn Thanh cung, nhưng biết bên trong là ai cũng có thể làm cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng lớn.
Nàng túm lấy tay Tùng Cách, cất bước vào bậc cửa, thái giám đứng trực ngoài cửa chưa gặp qua nàng nên nghi ngờ dò xét nàng, nhìn cách ăn mặc của nàng không giống những ma ma cung nữ kia nên nhất thời do dự, không biết nên hay không nên cản lại.
“Đứng lại.” Vẫn có người lên tiếng: “Người cung nào?”
Tùng Cách nói: “Lão Phật gia ở Từ Ninh cung phái tới, mong công công thông truyền giúp.”
Người của Từ Ninh cung đến, không đợi Thái giám đứng trực đáp lời, có người vội vàng đội mưa đi tới, cúi người vuốt tay áo nói: “Ôi chao, sao cô nương lại tới lúc này, trời vẫn còn mưa mà! Nhanh nhanh, đừng đứng ở chỗ đấy, ngài vào trong mái hiên đứng chờ một lát, ta vào bẩm báo cho Vạn tuế gia.”
Đây là Tiểu Phú bên người Hoàng đế, tuổi còn nhỏ, cả ngày nhảy nhót tưng bừng giống như bôi dầu ở chân vậy, chuyên quản việc thông truyền. Anh Minh cười gật đầu, nói làm phiền am đạt, hắn nhanh chóng khoát tay: “Ngài gọi ta Tiểu Phú là được rồi, ta có chỗ nào xứng được ngài gọi am đạt chứ, cứ thoải mái với nô tài là được.”
Đã đi thông truyền thì phần lớn là lúc Hoàng đế đang rảnh. Anh Minh đứng dưới mái hiên, nhìn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, gió thổi lành lạnh chui vào từ ống tay áo. Nàng đi ở bên ngoài cả nửa ngày, bây giờ bởi vì căng thẳng nên thấy hơi lạnh. Tùng Cách nhìn nàng một cái: “Chủ tử đừng sợ, cũng không phải là lần đầu người gặp Vạn tuế gia, Vạn tuế gia là một người ôn hòa, ngài cứ theo lời Lão Phật gia nói thì không sai được đâu.”
Anh Minh chậm chạp đưa mắt nhìn nàng ấy, ánh mắt kia giống như đang hỏi nàng ấy nói có trái lương tâm không vậy. Nhưng mà trên mặt Tùng Cách vẫn ra vẻ chính trực, là nàng đã dạy Tùng Cách khi ở Đầu Sở, mặc kệ ai nói gì thì Vạn tuế gia chỉ có một chữ “Tốt”, bây giờ lại tự mình hoài nghi, thế là không được.
Anh Minh không còn lời nào để nói, cụp mi chờ tin tức của Tiểu Phú. Chỉ một lát sau Tiểu Phú đi ra, cười nói: “Cô nương đến thật đúng lúc, lúc này chủ tử vừa truyền bữa tối, đúng lúc đang rảnh rỗi. Cô nương, xin mời đi theo ta vào.”
Trong cung có quy củ này, quanh năm chỉ dùng hai bữa sáng tối, ăn sáng vào giờ Thìn, ăn tối vào giờ Mùi. Cái gọi là bữa tối, không hề giống như gia đình bình thường chờ tới lúc mặt trời lặn, ngày đó Thái hoàng Thái hậu mở tiểu yến, bữa tối cũng chỉ là một cách nói thôi, bữa tối chân chính ở trong cung là vào buổi chiều, thời gian còn lại truyền thịt rượu và đồ ăn vặt đều chỉ có thể tính là thêm đồ ăn mà thôi.
Tiếp kiến nàng lúc ăn cơm, Hoàng đế không sợ bỏ ăn à? Trong lòng nàng nghi hoặc, nói cảm ơn, tiến vào gian giữa cùng Tiểu Phú.
Bàn ăn của Hoàng đế đặt tại Tây Noãn các, người ngồi dưới cửa sổ phía nam đã đổi thường phục dùng cơm, phát quan cũng tháo ra. Sắc trời hơi tối, trong phòng treo đèn, Hoàng đế biểu hiện dáng vẻ hời hợt, bím tóc lơi lỏng khoác trên hai vai, nghe thấy nàng đi vào ngay cả mắt cũng không thèm nhấc, thái giám hầu thiện múc đồ ăn ở trên bàn đưa vào bát hắn, hắn giơ đũa lên vừa ưu nhã vừa thong thả gắp đồ ăn.
Anh Minh thấy hơi hối hận, lẽ ra không nên yết kiến vào giờ cơm, Hoàng đế ăn không nói, nàng cứ đứng ở đây thực sự nhịn đến khó chịu.
Đứng yên cũng không được, nàng đành phải hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an Vạn tuế gia.”
Ban đầu Hoàng đế còn không để ý đến nàng, chậm rì rì dùng khăn chấm chấm miệng rồi mới ngạo mạn liếc nàng một cái: “Thế nào? Trẫm không trị tội ngươi, ngươi còn đuổi theo tới Dưỡng Tâm điện?”