THA THỨ - Chương 8
Ngôi nhà nhỏ sơn xanh chậm rãi hiện ra trong sự thất vọng. Khoảng sân xi măng có diện tích khoảng ba mươi mét vuông càng nhàm chán vô hạn. Cây cối trong vườn trồng thưa thớt, rõ ràng không có chút kinh nghiệm hay kỹ thuật. Mái ngói đỏ đã ố màu cho thấy căn nhà đã được xây cất từ khá lâu…Tuyết Vinh cố nén tiếng thở dài, lặng lẽ theo cặp vợ chồng đứng tuổi bước vào trong.
Cửa lớn mở toang chứng tỏ có người ở nhà.
Yên Nhi còn người thân khác trong gia đình ư? Vì sao qua giờ không thấy vào bệnh viện?
– Vũ, chị con về rồi này – Ông Minh đặt giỏ đồ xuống bàn ăn rồi gọi lớn.
– A chị! – Từ trong phòng ngủ, một cô gái da trắng như trứng luộc hối hả chạy ra – Chị sao rồi? Có thấy khỏe hơn chút nào không hả?
– À ờ… – Tuyết Vinh hơi bất ngờ về sự tiếp đón dồn dập.
Càng sững sờ hơn khi người con gái này lại có gương mặt giống cô như đúc.
– Con đã phơi đồ ẹ chưa? – Bà Lâm vừa hỏi đã đưa mắt nhìn ra cửa sổ – Sao điện máy giặt vẫn chưa rút ra thế?
– Ấy chết, con quên mất.
– Lại dán mắt vào máy tính cả ngày phải không? Suốt ngày chỉ biết mấy thằng ca sĩ Hàn Quốc.
– Ba..a..a..a..a.. – Yên Vũ chợt nhảy dựng lên, giọng nhão nhẹt còn hơn chảy nhớt – Ba đừng gọi thần tượng của lòng con như thế.
Bàn tay cô gái vung vẩy đánh vào người ông Minh, để lộ năm chiếc vòng tay màu trắng. Tuyết Vinh không dám tin vào mắt mình nên cố nhìn kỹ một lần nữa. Kia chẳng phải chính là thứ mà Cửu Vương Gia vẫn hay mang bên mình sao? Cô gái này từ đâu lại có được?
– Suốt ngày hình với bóng. Chỉ tổ tốn tiền điện – Ông Minh lườm mắt nhìn đứa con gái – Mau giúp chị con mang đồ về phòng.
– Dạ. – Yên Vũ vui vẻ cầm lấy giỏ quần áo rồi kéo tay Tuyết Vinh về phía trước.
Thái độ này thật không thích hợp. Nhất là khi chị cô ta vừa từ viện trở về với căn bệnh “chấn động tâm lý”.
Căn phòng nhỏ hiện ra với hai chiếc giường đơn, hai cái bàn, hai cái tủ và…hàng chục tấm poster của Lee Young Min.
– Chị ngồi đi, để em download clip mới một tí – Yên Vũ thảy vội cái giỏ xuống đất, chân lăm lăm đi đến chỗ máy tính – Hôm nay anh ấy đi biểu diễn.
Tuyết Vinh lẳng lặng ngồi xuống mép giường rồi đưa mắt nhìn hết căn phòng một lần nữa. Bên cạnh những tấm poster có nụ cười làm lóa mắt kia là những chú hạc giấy và hoa vải được làm rất tỉ mỉ. Hoa dán trên tường theo từng khóm, điểm xuyết thêm những chiếc lá khô cong dài mềm mại làm nơi này càng đậm vẻ đẹp nữ tính. Những con hạc lớn nhỏ được đính chuông bạc và dây kim tuyến treo lủng lẳng trên trần chứng tỏ chủ nhân là một người khá mơ mộng.
– Những thứ này đều do em làm sao?
– Không, của chị hết đó. – Yên Vũ trả lời, mắt vẫn dán chặt vào máy tính – Chỉ có mấy tấm poster là của em thôi.
Cách nói chuyện này cứ như thể cô ta rất thoải mái trước căn bệnh của chị mình. Việc Yên Nhi không nhớ gì về những việc đã xảy ra hình như cũng không làm lòng Yên Vũ có chút lay động.
– Vậy chị có thích Lee Young Min không?
– Đương nhiên là có. Chúng ta còn chép hình đến nỗi sắp đứng máy – Người con gái liên tục cuộn trang và nhấp chuột – Á à, tìm được rồi.
Tuyết Vinh không buồn để ý mà bắt đầu quan sát tủ sách bên cạnh. Cô có chút nôn nao khi bước đến gần, sau đó tùy tiện rút ra một cuốn.
– Đại Cương Ngôn Ngữ Học – Vinh lẩm nhẩm đọc.
Bìa sách được bao bọc kỹ lưỡng. Mép thẳng, trang trắng tinh. Người sử dụng ít nhất cũng rất biết trân trọng.
– Đây cũng là của chị? – Cô thản nhiên hỏi, trong lòng bắt đầu có thiện cảm với cô gái Yên Nhi này.
– Không của chị thì ai vào đây… Trời ạ, em đến mất máu mà chết vì anh này mất thôi….
Gương mặt Cửu Vương Gia cùng nụ cười chết người kia đang được khuếch đại trên màn hình làm Tuyết Vinh thấy nực cười. Anh ta với cô giống nhau ở chỗ đều muốn tìm hiểu và xâm nhập vào thế giới con người. Có điều trong khi Tuyết Vinh luôn tìm cách che giấu diện mạo của mình thì Young Min lại sử dụng vẻ ngoài như một thứ vũ khí tối hiệu quả. Nếu có ai tình cờ biết được thân phận thật của anh ta, người ta còn không sợ vỡ mật ư.
Quay lại giường với cuốn Ngôn Ngữ Học Đại Cương vừa tìm được, Tuyết Vinh thong thả lật từng trang một. Phong thái ung dung, thư thái như một tiểu thư quý phái. Công việc viết lách của cô cũng liên quan nhiều đến mấy thứ này. Tình cờ được ông trời cho cơ hội đóng giả một cô gái có rất nhiều điều kiện để nghiên cứu về ngôn ngữ, Tuyết Vinh chẳng dại gì không tận dụng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô như bị trang sách hút chặt. Mỗi từ mỗi chữ đều rõ ràng dễ hiểu. Những điều Vinh luôn phải tự mày mò trước đây đang được hệ thống lại. Cô thật sự cảm thấy rất hứng thú.
– Vũ, mẹ bảo con giúp chị sắp xếp quần áo mà! – Bà Lâm từ ngoài bước vào liền nhăn nhó.
Cái giỏ quần áo hình như vẫn nằm nguyên si dưới đất.
– Mẹ chờ con tí! – Yên Vũ hấp tấp chìa một ngón tay ra hiệu – Chút xíu xiu nữa thôi.
– Tắt cái đó đi. Con chỉ giỏi hẹn.
– Mẹ – Tuyết Vinh nhẹ nhàng đi đến bên bà – Mai mẹ cho con đi học, nhé.
– Đi học? – Mẹ Yên Nhi sững sờ hỏi lại.
Con gái bà quên đi đủ thứ chuyện mà vẫn nhớ đi học sao? Nó tuy không phải là đứa lười biếng nhưng hình như cũng không có ý thức cao như thế.
– Nhưng con vừa mới khỏe lại.
Bàn tay hơi thô khẽ chạm vào má Tuyết Vinh khiến cô giật mình đến run rẩy. Ánh mắt hiền từ của người phụ nữ trước mặt mang theo cảm giác ấm áp thật khó tả làm Tuyết Vinh trong nhất thời không biết phải nói gì.
– Ở nhà nghỉ ngơi ít bữa, không ai bảo con lười đâu.
– Nhưng biết đâu khi đến trường, con sẽ nhớ thêm việc điều gì đó.
– Đến bây giờ con vẫn chưa nhớ ra trường của mình tên gì. Đường về nhà cũng không thông thuộc…
Mẹ Yên Nhi cố tình gợi mở. Bà đang hy vọng con gái sẽ nhớ nó còn có một đứa em song sinh, một đứa em vẫn hằng ngày cùng nhau đón xe đến giảng đường đại học.
– Thầy Huy sẽ giúp con.
– Thầy Huy? – Câu trả lời bay ra từ miệng Tuyết Vinh thật khiến bà ngơ ngác – Từ lúc nào con đã trở nên thân thiết với anh chàng đó như vậy?
– Anh ấy…thầy là người đã cứu con mà mẹ – Tuyết Vinh hạ giọng nài nỉ – Nếu có gì không biết, con sẽ hỏi thầy. Buổi sáng, ba mẹ đưa con đến trường. Con hứa một bước cũng không rời khỏi. Qua vài ngày là quen đường thôi.
– Chuyện này…mẹ phải bàn lại với ba đã.
– Lần đầu thấy chị nài nỉ đi học, em rất kinh ngạc á! – Yên Vũ ngồi trên ghế bỗng ngoái đầu nhìn qua – Không thích ở nhà đọc tiểu thuyết của Trần Tuyết Vinh nữa sao?
– Yên Vũ – Mẹ Yên Nhi khẽ trách – Không được nói với chị con như thế.
Không hiểu sao kể từ lúc ở bệnh viện trở về, bà rất sợ phải nhắc hai chữ Tuyết Vinh trước mặt Yên Nhi. Con gái bà khó khăn lắm mới thôi tự xưng mình là cô gái này. Bà Lâm chỉ lo cái tên ấy vừa được xướng lên, Yên Nhi lại trở thành kẻ điên loạn.
Nhưng bà hoàn toàn không biết rằng, sự yêu thích đối với môn học chỉ có chín. Việc được gặp Cảnh Huy mới là mười.Tuyết Vinh nôn nóng được quay lại nơi người đàn ông xấu xa ấy định giở trò với mình. Cô hy vọng Thần Tuyên sẽ đến đó tìm, hy vọng biết được lý do mình bị đem đến hạ giới này.
Nếu không phải Cảnh Huy là người duy nhất biết được nơi diễn ra sự việc, Tuyết Vinh cũng không cần gấp gáp tìm anh như vậy.