THA THỨ - Chương 7
Lâm Thừa Giai, cô ra đây cho tôi! – Thần Tuyên lớn tiếng gọi, ngữ điệu mang theo sự tức giận.
– Làm gì mới sáng sớm đã đến nhà người ta la hét om xòm thế, Thập Tam Vương Gia?- Mỹ nhân da trắng, váy đỏ thong thả bước ra, cười đon đả.
– Đừng ở đó mà đùa giỡn. Cô mang Tuyết Vinh của tôi đi đâu rồi?
Tối hôm qua anh đến, cô ả này còn dám lấy cớ đang nghỉ ngơi mà không ra tiếp.
– Á à…Không phải tôi làm nha! – Thừa Giai chậm rãi lượn lờ quanh Thần Tuyên – Tại Vòng Xoay bắt trúng anh thôi.
– Tôi không tin.
– Không tin cũng đành chịu. Các người đã định sẵn là mắc nợ với nhau. – Bàn tay thon thả nhẹ vân vê vạt áo của anh – Xung quanh hai cô gái đó là cả một bí mật đang chờ được tiết lộ… Vòng Xoay rất tinh khôn. Trong tương lai, anh nhất định phải cảm ơn nó.
– Bớt nói nhảm đi. – Tuyên lạnh lùng né tránh – Cô chỉ cần nói cho tôi biết, Tuyết Vinh hiện đang ở nơi nào.
– Đi mà hỏi cô gái cạnh anh. – Thừa Giai làm dáng, khẽ xoay người – Lần cuối cùng cô ta ở trong thế giới của mình là nơi nào, Tuyết Vinh đương nhiên sẽ xuất hiện ở nơi đó.
– Nhưng cô ấy hiện đang rất hoảng loạn. – Anh nhanh chóng bắt lấy cổ tay trắng nõn, gầy trơ xương – Làm sao hỏi han gì được?
– Vậy thì an ủi và dỗ dành cô ta đi! – Người con gái lại nở nụ cười mê hoặc – Con gái thích nhất là đối xử dịu dàng.
– Tôi không có nhiều thời gian như vậy.
– Nếu thế, anh mãi mãi đừng mong gặp lại Tuyết Vinh.
– Thừa Giai!
– Sử Thần Tuyên, có lẽ anh đã quên, tôi chỉ là người thực hiện quyết định. – Cô gái dùng tay còn lại để vuốt ve gương mặt đang đanh lại của anh – Vòng Xoay tạo ra hoàn cảnh nhưng người giải quyết và khắc phục nó lại chính là những kẻ trong cuộc. Khôn ngoan lựa chọn cách ứng xử cho phù hợp mới là việc anh nên làm lúc này. – Khóe môi cô nàng bỗng cong lên thành một nụ cười – Đương nhiên, tôi cũng không chối việc mình rất sung sướng khi thấy anh lâm vào hoàn cảnh như bây giờ.
– Hãy cứ chờ đó. – Anh giận dữ quay đi, trên người chợt toát ra luồng khí nóng hừng hực – Tôi nhất định sẽ không dễ dàng bị khuất phục.
Yên Nhi được ở trong phòng một mình, sự hoảng sợ cũng có giảm đi chút ít. Ai đó đã mang vào đây rất nhiều hoa và nước. Những bông hoa đỏ rực, sáng lung linh trên các chiếc đĩa ngọc làm cô thấy tò mò, kinh ngạc. Cái bụng đói qua giờ hình như cũng bắt đầu lên tiếng. Nhi chậm rãi bước xuống giường, bàn tay run run cầm ly nước đưa lên miệng. Đây là nước gì mà có vị ngọt rất thanh nhẹ. Vừa lướt qua đầu lưỡi đã lập tức tan ngay. Cô chỉ uống một hơi đã thấy cạn đến đáy.
Đang chần chừ không biết có nên sờ vào những bông hoa kia không thì cửa phòng bỗng bật mở.Yên Nhi hốt hoảng đến độ đánh rơi chiếc ly bằng thủy tinh xuống đất một tiếng “xoảng”. Sau đó thì cuống quít chạy về giường tìm chỗ nấp, bàn chân không vô tình giẫm lên rất nhiều mảnh vỡ.
Khoảng chục cô gái ăn mặc đủ loại trên đời đang tiến về phía Yên Nhi và nói cười rất vui vẻ. Cô không biết phải ứng phó thế nào liền kéo mền che đi một nửa thân thể. Lần đầu bước qua cánh cửa đó, Nhi chỉ thấy toàn những hình ảnh thật đáng sợ, không nghĩ rằng nơi đây lại hiện hữu những mỹ nhân xinh đẹp thế
Họ đang trao đổi với nhau bằng một thứ ngôn ngữ gì đó mà cô nghe không hiểu. Một cô gái mặc váy dài, mái tóc ngắn đính hoa như các tiểu thư phim Tàu thong thả đi đến trước mặt Yên Nhi. Sau nhiều phút âm thầm đánh giá gương mặt đềy vẻ…phòng thủ của cô, Nguyệt Hoa liền xổ ra một chuỗi âm thanh rất liến thoắng. Thoạt nghe thì giống tiếng Trung Quốc.
– Ni hao, wo shi yeu hoa. (Chào muội, tỷ tên là Nguyệt Hoa)
Yên Nhi chẳng hiểu gì nên chỉ mím môi ngồi yên. Lòng bàn chân thỉnh thoảng vẫn truyền đến từng cơn đau nhói.
– Hey hey – Cô gái thứ hai từ đâu phóng tới với vẻ hớn hở – Black hair. Yellow skin. She’s a Vietnamese. (Này này… tóc đen, da vàng. Em ấy là người Việt Nam)
Trình độ Anh Văn của Yên Nhi dư sức hiểu được lời nhận định này. Nhưng cô thấy xa lạ nên không muốn trả lời.
– Tui ma? Ta jiu shi yeu nan ren ma? (Thật ư? Muội ấy thật là một cô gái Việt Nam à?)
– We should speak Vietnamese. Otherwise, she can’t understand. (Chúng ta nên nói tiếng Việt. Bằng không, em ấy chẳng hiểu được đâu) – Ngữ điệu vang lên cao vút, hình như còn mang theo chút châm chọc.
Những người ở phía sau cũng đang chen vai nhau đứng quanh giường. Họ mặc trên người trang phục của nhiều đất nước khác nhau, miệng nói ra những thứ ngôn ngữ cũng thật riêng biệt.
– Xem tóc em ấy này, đen mà mượt hơn cả tơ.
– Tay nhìn cũng thon nhưng răng hình như hơi vàng.
– Ai quan tâm đến những thứ đó? Da trắng, mắt to là đủ rồi.
Các cô gái đồng loạt chuyển sang dùng tiếng Việt để phân tích cơ thể Yên Nhi. Họ không ngừng nắm tay, sờ mặt cô như những kẻ vừa phát hiện con vật lạ. Nhi cảm thấy khó chịu và muốn đẩy họ ra nhưng tầng tầng lớp lớp cánh tay vẫn hướng về phía cô mà vươn tới.
– Mới sáng ra đã thất thần thế này. Đêm qua hẳn là làm việc hết công suất.
– Còn phải hỏi. Người ta nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà – Một ả giả vờ liếc mắt về phía người bên cạnh – Thập Tam Đệ của chúng ta dồi dào tinh lực như vậy. Cô bé này hẳn bị làm ệt muốn chết rồi.
Cả bọn vừa nghe xong đã phá ra cười. Yên Nhi vừa giận lại vừa thẹn. Gương mặt trong phút chốc đã muốn chuyển sang màu tím. Đêm qua cô một mình ngủ trên giường. Thần Tuyên thì ôm mền ra ghế. Cả hai hoàn toàn không xảy ra điều gì mờ ám như những người này suy đoán.
– Em gái, có muốn các tỷ giúp sửa sang lại diện mạo chút không? – Người tên Nguyệt Hoa lả lơi ngồi xuống cạnh Yên Nhi.
Không biết vì sao trong số những cô gái đang có mặt, cô lại cảm thấy khó chịu với người này nhất. Cách xưng hô Tây-Tàu-Ta lẫn lộn làm Nhi thấy rất chướng tai. Còn thêm gương mặt đánh phấn trắng bệch cùng đôi môi đỏ chót. Trông không khác những cô gái trong kỉ viện là mấy.
– Lại đây, bọn chị sẽ làm em đẹp lên gấp bội. – Cả bọn hứng chí kéo Yên Nhi xuống đất.
– Không đi! – Cô tức giận thu tay, mặt lộ vẻ chống đối – Tôi không cần.
– A, em ấy biết nói chứ không phải câm! – Nguyệt Hoa ngoe nguẩy như đang hờn dỗi – Thì ra nãy giờ xem thường chúng ta nên mới không chịu mở miệng.
– Đừng chọc ghẹo cô dâu mới của chúng ta nữa. Mau đem em ấy xuống đây. Chúng ta sẽ làm cho Thần Tuyên khi trở về phải hồn xiêu phách lạc.
– Không! Bỏ ra!
Một mình Yên Nhi giằng co với mười mấy cô gái. Hai bên không ai có ý nhường nhịn nên kết quả là người trên giường bị lôi đến ngã nhào xuống đất. Hai lòng bàn chân dính miểng cũng nhanh chóng lộ ra.
– Các chị đang làm gì vậy? – Tuyên vừa mở cửa vào phòng đã ngửi thấy mùi nước hoa cùng son phấn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt anh lúc này là hình ảnh cơ thể đang nằm dưới chân giường, mái tóc dài phủ xuống che cả gương mặt.
– A, Thập Tam Đệ…Bọn chị tới xem cô dâu mới. – Một trong số những người phụ nữ đang có mặt ấp úng giải thích – Đây là thông lệ của các chị em trong nhà…
Không tức giận, cũng không hề tỏ ra cau có. Việc duy nhất Tuyên thực hiện là nhanh nhẹn đem Yên Nhi đặt trở lại giường. Nhìn đến hai bàn chân dính đầy thủy tinh của cô, các cơ trên mặt chỉ thoáng co giật trong vài giây ngắn ngủi..
– Chuyện này bọn chị không biết nha. – Nguyệt Hoa ra vẻ hốt hoảng – Vừa nãy, em ấy trùm chăn kín mít.
– Đúng vậy, mọi người chỉ muốn giúp thành viên mới trang điểm.
– Em hiểu rồi. – Tuyên bình tĩnh trả lời, sau đó xoay người đi đến chỗ chiếc tủ bằng gỗ – Tuyết Vinh bản tính rụt rè, cũng không thích chưng diện. Các chị không cần phải vì cô ấy mà tốn sức.